Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân
Chương 92: Hoàn
Cố Khiêm bên kia đến ngày thi đồng sinh, không biết vì sao chỉ thi được phân nữa liền bị thu bài còn bị đuổi ra bên ngoài.Người khác tất nhiên biết Cố Khiêm là học trò mà viện trưởng xem trọng nhất, chịu khó lại học rất giỏi nhưng y vừa nghỉ hai tháng trở vào như biến thành người khác.Học hành sa sút không nói, tiếp thu cũng rất chậm lần này bị đuổi ra ngoài chính là bị phát hiện gian lận trong thi cử.Còn bị gạch tên khỏi danh sách thi đồng sinh, sau này cho dù có cố gắng học thế nào cũng không thể đặt chân vào nơi thi khảo, chuyện này chính là vết mực trong cuộc đời Cố Khiêm cũng là việc khiến y phải hối hận cả đời, thi khảo ba ngày hai đêm, người khác đều chuẩn bị thức ăn nước uống mang theo, bên ngoài nơi thi khảo đều có thị vệ đứng, người ngoài không thể đến gần cổng, chỉ có người bên trong ra ngoài. Việc Cố Khiêm gian lận trong thi cử, đến tay viện trưởng, ông tất nhiên thất vọng.Thủ Cường mấy tháng trước còn đến học đường nói với ông về chuyện Cố Khiêm, ông lúc đó còn tìm cớ cho y, hiện tại thì hay rồi, một học sinh lại đi giở trò gian lận, phải biết chuyện này nói nhỏ thì không nhỏ nói lớn thì rất lớn, uy danh của ông với Thủ Cường đều bị mất sạch hết.Huống hồ học đường của ông có một người như vậy, uy danh bao năm của học đường đều mất sạch hết.Cố Khiêm lúc giở trò gian lận tất nhiên lo sợ, nhưng y đã hết cách, hai tháng kia y nghỉ quá nhiều, cho dù có ôn thế nào bài cũng không nắm kịp, cuối cùng mới nghĩ đến cách này, nếu không có cách này, cho dù có thi Cố Khiêm cũng không thể đậu ở kì thi này.Y chính là đánh liều, không nghĩ tới lại bị phát hiện nhanh như vậy, lúc đầu Cố Khiêm đã tính hết đường nếu bị phát hiện sẽ quăng tờ giấy xuống cho người khác, đổ oan cho bọn họ, nhưng giám khảo quá nhanh không để y có cơ hội động thủ.Cố Khiêm tất nhiên không biết, những người giám khảo cho phòng thi, đều đã được Khắc Ninh căn dặn phải chú ý đặc biệt đến người nhà Cố Ngôn, có việc gì phải báo lên ngay.Cố Khiêm bị đuổi khỏi phòng thi, cả người thần thờ đi trên đường, người trong thôn lên huyện mua đồ nhìn thấy y từ nơi thi khảo đi ra ngoài, so với người khác sớm hơn nhiều lắm, tò mò mới hỏi xung quanh, mới biết được là Cố Khiêm gian lận bị đuổi khỏi phòng thi còn bị gạch tên khỏi danh sách thi khảo, chỉ sợ cả đời này một chữ đồng sinh cũng không có được.Chuyện này lớn như vậy, huống hồ người trong thôn vẫn còn người cố chấp đặt hy vọng lên người Cố Khiêm, hiện tại không có công danh còn mang nổi nhục cho cả dòng tộc, người kia trở về thôn liền đem chuyện này nói ra, trong thôn lại có thêm một trận ồn ào.Đến tai Tiền thị, bà tất nhiên không tin, người nào nói hài tử bà như vậy, Tiền thị mặc kệ vết thương trên người, cũng không màng đến mưa gió thế nào mà đứng bên ngoài cổng mắng.Bà cảm thấy từ lúc Tư An gả qua đây, toàn mang xui xẻo đến, mắng người khác xong lại nói Tư An là sao chổi.Tiền Thị hướng tới nhà cô mà mắng.- Ngươi là đồ sao chổi, sao ta lại khổ như vậy a, mang đến xui xẻo thì thôi đi còn muốn nhà ta nhà tan cửa nát, Tiểu Ngôn bị ngươi thổi lửa bên tai hiện tại người nương như ta cũng xem không ra gì, nhà ta đều là ngươi hại.Lão Cố buổi sáng đi lên huyện sớm, ý chính là đến đưa Có Khiêm đến nơi thi khảo, nhưng lúc đến đã trễ nửa canh giờ, ông đến thẳng nơi thi, nhìn bóng lưng Cố Khiêm đang xếp hàng đếm số thứ tự, lúc y vào thi, Lão Cố vẫn chưa đi mà ở bên ngoài thêm một lát, nhưng chưa đến một canh giờ, ông đã thấy Cố Khiêm đi ra bên ngoài bộ dáng thẩn thờ, ông nghe giám khảo ra bên ngoài thông báo mới biết.Cố Khiêm vậy mà lại gian lận, ông đến trọ tìm Cố Khiêm, y vậy mà không mở cửa còn đuổi ông đi, còn nhận bản thân chính là gian lận.Lão Cố lúc trở về thôn, thấy Tiền thị mắng hết người này đến người khác, đã mất mặt lại càng mất mặt hơn mà vung tay rồi hạ xuống ngay má Tiền Thị.- Còn chưa đủ mất mặt sao? Tiểu Khiêm gian lận thì thôi đi, ngươi còn đi mắng người khác, bọn họ nói sai? Còn việc Tiểu Cố, nó đã lớn hiện tại đã phân gia, huống hồ ngay từ đầu ngươi chính là người muốn khai trừ huyết thống, hiện tại còn muốn trách ai? Nhà chúng ta như vậy chính là do ngươi.Tiền thị bị đánh má đau rát, cả người mất thăng bằng mà lùi lại mấy bước, trợn mắt nhìn Lão Cố.- Ngươi đừng hồ đồ, Tiểu Khiêm sao có thể gian lận? Nó chính là học trò viện trưởng để tâm nhiều nhất, sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy, ngươi đừng nghe người khác nói linh tinh.Tiền thị không để ý đến những lời sau của Lão Cố, hiện tại bà chỉ có Cố Khiêm là hy vọng duy nhất, hy vọng này cũng mất, bà biết ra ngoài nhìn mặt người khác thế nào?Lão Cố:" Ta hồ đồ hay ngươi hồ đồ? Ta buổi sáng lên huyện nghe được tin đã đến hỏi Tiểu Khiêm để xác nhận, kết quả thế nào ngươi biết hay không? Nó đã xác nhận với ta về việc nó gian lận trong thi cử, một nhà chúng ta như vậy là do ngươi hại mọi người."Tiền thị nghe lời này tinh thần đều sụp đổ, mặc kệ Lão Cố nói gì cũng không nghe thấy, Lão Cố rời đi, Tiền thị vẫn đứng chỗ cũ, bên ngoài mưa lớn, bà chỉ mặc cái áo tơi cho dù che cũng không thể che chắn hết, Lão Cố cũng mặc kệ không quản mà đánh xe đi mất.Nhà mới của Lão Cố đã xây xong, ông cùng Thuỵ An đều ở bên nhà mới, còn căn nhà này ngoại trừ Tiền thị, người khác đều không lui tới.Thuỵ An vẫn thuê người chăm sóc Tiền thị, vậy mà bà cách mấy ngày lại tìm chuyện nháo, còn đến tận nhà mới của Thuỵ An mà mắng.Cố Khiêm bên kia ở trên huyện gần cả tuần mới trở về, lúc về đều nhốt bản thân trong phòng, Tiền thị như hoá điên, suốt ngày lẩm bẩm hài tử của bà không gian lận, là bị người khác hãm hại, trời mưa đều chạy ra bên ngoài mà la mắng, bên trong sân nhà chỉ cần mưa xuống đều ồn ào tiếng mắng của Tiền thị, Lão Cố cũng không quản mà mặc kệ, Cố Khiêm đến giờ ăn thì ra bên ngoài, thời gian còn lại đều nhốt bản thân trong phòng, đến một bước chân cũng không bước ra khỏi cổng.Người trong thôn hiện tại đang bàn luận về Tiền thị không ít, Tiền thị hoá điên còn đứa con thứ hai đã vào lao ngục vẫn chưa có ngày xét xử, còn đứa con út lại vô dụng, chỉ biết ăn rồi nhốt bản thân trong phòng, đại sư huynh người mà Tiền thị hất hủi bây giờ đã là Thái Uý trong tay nắm vạn binh còn là tâm phúc của hoàng thượng.Lão Cố không lấy bạc trị bệnh cho Tiền thị mà mặc kệ bà, chỉ thuê một người chăm sóc xem như đã xong, Tiền thị vốn dĩ sống không nể mặt hay để ai trong mắt nên bà bị như vậy người trong thôn đều cảm thấy đáng đời, Cố Khiêm sống cùng Tiền thị, môi trường ảnh hưởng đến suy nghĩ, cho dù có thành tài theo cách gian lận như vậy, nếu hoàng thượng phát hiện chỉ sợ cả dòng tộc đều không thoát tội.Tư An bên kia mỗi ngày nhàn nhã uống trà, thưởng hoa.Những cây đào trong sân nhà Tư An đã nở hoa, có vài cây đã gần kết quả, bụng cô to hơn lúc trước nhiều lắm, mặc xiêm y bụng lộ rất rõ, tháng này đã là tháng thứ năm Tư An mang thai, sinh hoạt thường ngày có chút bất tiện, ví như ngồi xổm, muốn đứng dậy phải có người dìu dậy.Tư An thời gian đầu không cảm nhận bản thân mang thêm trong người một sinh mệnh, nhưng hiện tại cảm giác này rất rõ, buổi tối Cố Ngôn đều đặt tay lên bụng mà nói chuyện với bụng của Tư An, mặc kệ đứa nhỏ có nghe hay không.____Hôm nay là tết nguyên tiêu, mọi người đều tập trung ở nhà Tư An, bên ngoài sân đều là tiếng nói chuyện non nớt của hài tử.Đám người ở phòng khách, bên cạnh là một bát bánh trôi, bánh trôi ngày nguyên tiêu ăn vào ngày nguyên tiêu chính là rước tài lộc vào nhà,.Tuyên thị ngồi bên cạnh Tư An, thấy Tư An muốn đứng lên liền đưa tay dìu người.Thê tử lí chính thấy Tư An muốn đi liền tiến lên muốn giúp đỡ:" Ngươi đi đâu? Thím dìu ngươi đi."Tư An:" Không cần, con muốn đi vệ sinh, đi xong sẽ trở lại ngay."Cố Ngôn muốn tiến lên đỡ người, chỉ nghe Tuyên thị hô một câu vang dội.- Vỡ ói rồi, mau đi kêu bà đỡ.Tư An còn tưởng bản thân mắc đến đi tại chỗ, nhưng nghe lời của Tuyên thị mới sừng sờ nhìn Cố Ngôn.Lúc Cố Ngôn chạy đi, cô mới cảm nhận cơn đau từ bụng truyền đến.Đợi bà mụ đến đỡ đẻ cho Tư An, Tuyên thị, thê tử lí chính dù sao cũng từng trải qua nên theo vào bên trong phụ giúp, Tiểu Ngọc chuẩn bị nước ấm đem vào, bên trong truyền ra tiếng hô đau của Tư An, phía sau là kèm theo tiếng mắng Cố Ngôn.Bà mụ vẫn là lần đầu tiên đỡ đẻ cho một người như vậy, nên càng làm bà căng thẳng hơn.Thê tử lí chính:" Ngươi chừa sức, nếu không một hồi sinh xong sẽ tắt tiếng."Tư An như không nghe thấy, mà mắng Cố Ngôn là đồ lưu manh, sau này sẽ không tin lời hắn.Những nam nhân bên ngoài nhìn Cố Ngôn với vẻ mặt bối rối.Lúc Tuyên thị bế đứa nhỏ ra bên ngoài để Cố Ngôn nhìn mặt những người khác cũng lật đật đi theo sau, hắn chỉ nhìn lướt qua liền đẩy cửa xông vào bên trong, Tư An sinh xong mất không ít sức lực, huống hồ ồn ào một trận, cuối cùng mệt mà ngủ thiếp đi.Hắn đi tới hôn nhẹ lên trán Tư An:" Nàng vất vả rồi."Cố Ngôn chỉ ở lại thêm một lát mới đi ra bên ngoài.Hắn lúc này mới đưa tay bế hài tử của mình lên, là mộg nam hài tử, rất khoẻ mạnh nét mặt còn có vài phần giống Cố Ngôn.Hai người đặt tên cho nó là Cố Đông Phùng, bởi vì bé được sinh ra vào mùa lạnh.____Cố Đông Phùng lên năm tuổi đã xin Cố Ngôn cho nhóc học vài chiêu võ thuật của phụ thân, hắn cũng không nói lời nào để Liêu Thần dạy cho nhóc, còn nói, những người khác thế nào, Cố Đông Phùng phải như vậy, không được thiên vị vì nhóc là con trai của hắn mà không tập luyện đàng hoàng, nếu biết được sẽ phạt Liêu Thần chạy một trăm vòng sân lớn.Cố Đông Phùng rất yêu thích kiếm thương, so với Cố Ngôn rất giống, Tư An cũng không phản đối nhóc học những thứ này.Cố Đông Phùng lên sáu đã biết mặt chữ, còn mượn sách của Cố Ngôn, chạy đến bên cạnh Tiểu Hắc với Tiểu Hổ mà nằm đọc sách.Liêu Thần rất yêu thích Tiểu Phùng Phùng, mỗi ngày đều thổi vào tai Tiểu Ngọc, để y sinh hài tử cho mình, nhưng Tiểu Ngọc tất nhiên không đồng ý, bọn họ còn trẻ, huống hồ Tư An nói, sinh con sớm thời gian đều mất sạch.Liêu Thần với Tiểu Ngọc tích góp bạc, mua được đất còn dựng lên một ngôi nhà, hai người vẫn bên cạnh Cố Ngôn với Tư An nhưng chẳng qua không ở cùng.Cố Ngôn nhìn Tư An ngồi trước gương, không biết hắn nghĩ tới thứ gì đưa tay bế Tư An lên.Cô bất ngờ mà ôm lấy cổ hắn.- Chàng mau bỏ ta xuống, lúc chàng nhấc ta lên đều không phải chuyện tốt đẹp gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương