Phù Thủy Xuyên Qua, Chi Nữ Phụ
Chương 20
Trong một căn phòng, thiếu nữ hai mắt vô thần nhìn chầm chầm người phụ nữ mái tóc đã điểm hoa râm đang ngủ say tái nhợt trên giường.Cô ngồi đó rất lâu,rất lâu nhưng vẫn không hề có bất cứ cử động nào.Tâm trí cô ta lúc này đang nhớ lại đoạn hồi ức nào đó:- Bạch Băng Dao cô nghe cho rõ đây,tôi - Phong Hàn Thiên kể từ ngày hôm này chấm dứt mọi quan hệ không còn liên quan gì đến cô.Nể mặc Vi Vi vẫn còn tình cảm với "người bạn" như cô nên tôi sẽ không làm đến mức đuổi học cô nhưng nếu cô còn có bất cứ hành động nào tổn hại đến Vi Vi thì tôi sẽ không tha cho cô!Hình ảnh người bạn trai mà cô ta vô cùng yêu thương và đã từng yêu mình lại dùng gương mặt lạnh lẽo lời lẽ dứt khoát sắc bén đối cô ta nói.Dùng vẻ quan tâm bảo vệ đã từng thuộc về cô ta nay lại như thế che chở cho người khác.Tại sao?Tại sao lại như thế?Cô có làm chuyện gì sai?Tại sao lại đối xử với cô như thế?Tại sao?Cô mất sạch mọi thứ!Không còn gì nữa.Người bạn trai hoàn mỹ luôn luôn giúp đỡ bảo hộ cô ta hiện tại quay lưng, danh tiếng hình tượng đẹp đẽ cô ta cố gắng tạo nên nay lại nhanh chóng tan mất, những người người bạn học cùng phái luôn phải ghen tỵ khiến cô ta kiêu ngạo giờ lại sỉ nhục, khinh rẽ cô , những người bạn học khác phái vốn cuối đầu dưới sắc đẹp cô giờ lại dùng biểu tình chán ghét để nhìn cô,...Vì cái gì mà bất hạnh hết lần này đến lần khác đổ dồn lên người con gái yếu đuối tốt đẹp như cô?Vì... đúng rồi là tại nó!Tất cả đều do nó.Con khốn ti tiện Tư Đồ Lạp Vi đó đã cướp đoạt mất mọi thứ từ cô.Đều tại nó mà cô mới ra nông nổi này, đều là lỗi của nó...Thiếu nữ vốn có gương mặt khá xinh đẹp giờ phút này lộ ra vẻ giận giữ khiến gương mặt vặn vẹo dữ tợn trong lúc vô tình đôi mắt nhìn đến người nằm trên giường bệnh thì đôi mắt lại phát ra những ánh sáng kì dị.Chính bà ta đã làm cô ta trở nên cực khổ như ngày hôm này, người này luôn là gánh nặng cho cô.Từ khi chuyện cô ta hãm hại Tư Đồ Lạp Vi bị truyền ra công việc cô ta luôn không thuận lợi,liên tục bị đuổi việc không rõ nguyên nhân.Khiến cuộc sống vốn đã không mấy khá giả càng thêm túng quẫn.Nếu như bà ta không còn nữa, có phải cô ta sẽ không mệt mỏi nửa có phải hay không?Phải chăng khi người phụ nữ này biến mất,Thiên sẽ thương xót mà quay trở lại bên vòng tay cô.Đúng nha!Cô ta thật sự quá thông minh!Ha...ha..Lúc này, mỗ phù thủy của chúng ta đang ngồi trên sân thượng tòa trường thưởng thức hộp bento ngon lành và dĩ nhiên ngay bệnh cạnh không thể thiếu quý ngài Black (tự phong) đang nhắm nháp phần sushi cá ngừ thượng hạng của mình.Hai chủ tớ nhanh chóng quét sạch phần ăn của mình, khi xử lí sạch sẽ đến độ không cần phải rửa chén nữa mới dừng lại, còn không có hình tượng ợ một cái nằm dài ra phía sau rồi lấy tay xoa xoa bụng.Hiện tại soát độ hảo cảm nam phụ cũng đã đầy 100% rồi!Nam chính cũng đã ngấp ngưỡng 96%.Còn nữ chính.. ha hả không phải nói hiện giờ mỗ phù thủy đã kéo mức độ cừu hận của nữ chính lên đến 9/10 rồi!Nên hiện tại phải tránh xa Bạch đồng học càng xa càng tốt, tốt nhất là nên không đến gần trong bán kính 3m. Vì thù hận sẽ rất dễ khiến nhân loại sa đọa, đừng thấy cô ta mặc dù là nữ sinh mà khinh địch!- Chủ nhân biến thái ta có cảm giác chuyện không hay sắp xảy ra! - Bạn nhỏ Black đang dùng móng vuốt xỉa răng hướng cô nói.Tư Đồ Lạp Vi nghe Black nói thế, sau đó cũng hướng nó nở nụ cười thập phần diễm lệ.Tiếp theo "vô cùng dịu dàng" nhấc bỏng hắc miu lên, bất mãn nói:- Ngươi làm như ngươi có giác quan thứ sáu của phụ nữ không bằng!Ngậm ngay cái miệng thúi của ngươi lại đi.Nếu có chuyện gì xảy ra, ngày mai lão nương mần thịt mèo nhậu!!Black nghe biến thái chủ nhân của mình uy hiếp liền câm như hến.Im lặng ai oán.Tư Đồ Lạp Vi đang tính toán đi đến địa điểm hẹn với Phong Hàn Thiên để soát hảo cảm rồi mau chóng quay về!Vừa đến cầu thang thì gặp vị nữ chủ Bạch Băng Dao không khỏi cảm thán số mình quá nhọ!Cô còn chưa kịp ân cần chào hỏi thì vị "bạn thân" này không nhanh không chậm mà tiến đến gần cô sau đó hung ác nói:- Tư Đồ Lạp Vi!Đều là lỗi của mày, chính mày hại tao thảm hại như ngày hôm này.Nhìn thảm trạng của tao,chắc mày đang vui vẻ lắm nhỉ?Tư Đồ Lạp Vi luôn yên lặng nãy giờ, thực chất là đang âm thầm điều chỉnh góc quay của camera gần đó sang phía này.Thấy người đối diện không nói không rành, Bạch Băng Dao lại càng nổi điên:- Ha...ha....ha! Giờ lại còn trắng trợn khinh thường tao, chẳng phải lúc xưa mày diễn hay lắm hay sao cả chính tao còn không ngờ lại bị mày lừa bao lâu nay.- Tớ.. tớ thật sự không làm gì cả!- Mày diễn cũng không ai xem đâu, giả vờ giả vịt làm cái gì!! Mày tưởng tao ngu lắm hả, tất cả đều là mày thiết kế tao.Mày nói thật đi,có phải mày luôn hâm mộ ghen ghét tao nên mới tính kế hãm hại tao? Tao biết mà , tao biết.Mày ghen tỵ tao có được tất cả mà mày lại chẳng có gì nên mới làm thế!@$%&*(... - Bạch Băng Dao đột nhiên như uống phải chất kích thích điên cuồng đối cô thét to lên.Thấy Bạch Băng Dao tự biên tự diễn , giờ lại còn phát bệnh. Tư Đồ Lạp Vi yên lặng nhìn trời, nhỏ này bị tự kỉ chắc luôn!Cược một quả dưa chuột!Bạch đồng học vốn đang nói liên hồi đột nhiên dừng lại, mắt tràn đầy tia sáng kì dị nhìn cô. Sau đó mở miệng cười rùng rợn với cô nói:- Tư Đồ Lạp Vi chúng ta cùng chơi trò chơi đi!Mình đã cùng mẹ chơi rồi, cậu cũng gia nhập nha.Bảo đảm sẽ rất vui!Nhìn hành động kì quái này của Bạch Băng Dao, Tư Đồ Lạp Vi biết sắp tới đứa nhóc này chẳng hề làm ra hành động tốt đẹp gì nên chuẩn bị vắt chân lên cổ co giò chạy nhưng lại đúng lúc này âm thanh máy móc của hệ thống vang lên:- Thông Báo: nam chính đang dùng tốc độ nhanh chóng tiến đến đây, khoảng năm giây nữa sẽ đến đây!Thời gian bắt đầu đếm ngược.Nhìn nữ chính dùng tay xô mình ngã xuống phía cầu thang cùng âm thanh giận dữ của của nam chính.Tư Đồ Lạp Vi đang "tung mình" trong không trung không nhịn được vừa phóng vài cái thuẫn thuật giảm đau vừa yên lặng phun tào.Mịa bà! Số ta đúng số mạt rệp.Nam chính ngươi chính là "phúc tinh" của bà.- Vi Vi! - Phong Hàn Thiên trơ mắt nhìn bóng dáng người con gái vốn luôn có nụ cười ngọt ngào đang dần sa vào vùng đất của Tử Thần không nhịn được kêu lên tê tâm phế liệt.Hắn chưa kịp chạy đến để ôm lấy cô thì lại có một bóng đen dùng tốc độ nhanh chóng vụt qua hắn lao về phía người đang nằm trong vũng máu kia.Đẹp như thế,mĩ lệ như vậy nhưng khiến ai nhìn thấy cũng không kiềm được tan thương.Tư Đồ Lạp Vi suy yếu nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Hàn Tiêu Kỳ, nở nụ cười thanh thuần nói:- Là Tiêu Kỳ sao?Ngươi đến.. khụ.. chậm rồi!Nhìn cô cố gắng nở nụ cười mà tâm hắn như chết lặng, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ không nhìn ra cảm xúc nhưng thật sâu trong đôi mắt lại trống rỗng.Nhìn người con gái đánh cắp tâm hắn yếu ớt nằm trên sàn nhà lạnh băng,pha lẫn huyết tinh là gương mặt nhỏ nhắn cùng nụ cười như ánh dương.Tâm hắn chết, triệt để không còn.Trời đất như đảo điên kể từ khoảnh khắc đó, dù rất gần gần trong gan tất hắn có thể cứu lấy sinh linh nhỏ bé này nhưng hắn vẫn chậm... vẫn luôn như vậy...từ trước đến giờ...Hơi thở yếu dần, giọng nói vẫn ngọt ngào như cũ:- Kỳ! Ta rất mệt, ta muốn ngủ một chút. Ngươi đừng đánh thức ta, ta chỉ ngủ một chút mà thôi.Mệt quá...- Không!Cô không được ngủ, Tư Đồ Lạp Vi tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với cô.Không phải cô luôn chê tôi phiền toái hay sao?Cô mở mắt ra đi, tôi sẽ không làm phiền cô nữa...ngoan.Vi Vi đừng ...Hàn Tiêu Kỳ gương mặt vô cảm âm trầm ôm lấy thân thể nhỏ nhắn như mất hồn nói, không để ý hơi ấm nơi thân nhiệt đan dần dần tản đi.Hàn Tiêu Kỳ nhìn gương mặt Tư Đồ Lạp Vi đau khổ cấu xé nội tâm như không thở được:- Tôi yêu em, yêu em vô cùng!Vậy nên xin em đừng bỏ tôi đi... đừng rời xa tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương