Phúc Hắc Quyết Đấu
Chương 186: Chỉ Thuộc Về Anh
Từ Nhất Chu gọi xong không bao lâu đã tới, còn mang cho Thích Tự một bó cúc mặt trời. Trùng hợp là lúc này Phó Diên Thăng lại không có mặt—kể từ đêm bay đến tìm Thích Tự, Phó Diên Thăng đã ở lại bệnh viện suốt năm ngày sau đó, đến khi thấy tình hình của hắn có chuyển biến tích cực mới tranh thủ quay lại Thâm Thành để giải quyết vấn đề bàn giao công việc. Hai người gặp mặt, Thích Tự còn chưa tiện đứng dậy đi lại, bởi vậy chỉ có thể ngồi dựa vào giường bệnh tiếp khách. Từ Nhất Chu ngồi xuống cạnh hắn, cười nhẹ nói: "Đây là lần thứ hai rồi đấy nhỉ, năm ngoái cậu cũng gặp chuyện này phải không?" Thích Tự: "Thật ra là lần thứ ba rồi." Từ Nhất Chu nói đùa: "Làm thiếu gia như cậu cũng quá khổ, trẻ như vậy mà đã gặp phải những chuyện vốn dĩ không tưởng với người thường nhiều lần đến vậy." "Tôi cũng đâu ngờ được, xã hội có pháp luật đàng hoàng thế mà..." Thích Tự bất lực, "May là cả ba lần đều cùng một chủ mưu, bọn họ bị bắt thì chắc sau này tôi cũng an toàn hơn rồi." Từ Nhất Chu: "Hi vọng là như vậy." Y tá pha cho Từ Nhất Chu một li trà, đối phương nhận lấy xong bắt đầu vào đề: "Không có chuyện cũng không tính làm phiền, thật ra hôm nay tôi đến đây, ngoài để thăm cậu thì vẫn còn mục đích khác." "Tôi có thể đoán được." Thích Tự nói. Từ khi thấy Từ Nhất Chu tuyệt tình rời đi ngay sau khi nhà họ Tư gặp chuyện, Thích Tự đã biết đối phương là người phân biệt công tư rất rạch ròi, chắc chắn không dưng gì mà đến tìm hắn. Thích Tự hỏi trước: "Anh đến vì Phó Diên Thăng phải không?" Bọn họ là đồng nghiệp, hắn đoán Từ Nhất Chu cũng không nỡ nhìn Phó Diên Thăng từ chức, bởi vậy mới đến để khuyên nhủ. Từ Nhất Chu đặt lại li trà lên bàn, quả nhiên nói: "Không sai, cấp trên thấy Phó Diên Thăng muốn từ chức nên mới bảo tôi đi làm thuyết khách. Tôi đã gọi điện thoại, còn muốn hẹn gặp mặt, nhưng cậu ấy nói gần đây không có thời gian, ở trên điện thoại cũng tỏ ra rất chắc chắn với quyết định từ chức. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không còn cách nào khác, tôi đành phải tác động từ cậu..." "Tác động từ tôi?" Thích Tự cười cười, từ tốn nói, "Phó Diên Thăng đã 29 tuổi đầu, là một người trưởng thành có tư tưởng lập trường của riêng mình, đi đến quyết định nào chắc cũng đều cần nhắc kĩ rồi. Nếu anh ấy cảm thấy việc từ chức là đáng, thì tác động đến tôi hay không cũng có ích gì đâu?" Từ Nhất Chu: "Tôi cũng biết muốn cậu ấy thay đổi quyết định là rất khó, nhưng dù sao vẫn phải thử một chút. Chưa nói những chuyện khác vội, Phó Diên Thăng đã kể với cậu, nếu từ chức thì cậu ấy sẽ phải đối mặt với điều gì chưa?" Thích Tự sửng sốt: "Ý anh là sao?" Từ Nhất Chu nói: "Vì làm công việc đặc thù có tính chuyên môn cao, cậu ấy đã từng tiếp xúc sâu vào không ít lĩnh vực liên quan, một khi từ chức sẽ phải chịu rất nhiều hạn chế đối với con đường sự nghiệp sau này. Trước mắt, xét theo cấp bậc cũng như tính chất chức vị của Phó Diên Thăng, lệnh giới hạn bảo mật thông tin và ngành nghề sẽ kéo dài 8 năm—nói cách khác, cậu ấy không được phép tham gia vào bất kì hoạt động nào liên quan đến thị trường tài chính hay giao dịch chứng khoán tại Trung Quốc trong vòng 8 năm kể từ khi nghỉ việc. Chưa kể nghe nói, cấp trên còn đang cân nhắc thêm cả hạn chế xuất cảnh đối với cậu ấy vì trước đây từng có thời gian đi ra nước ngoài cùng cậu..." Thích Tự ngạc nhiên, 8 năm giới hạn? Hạn chế xuất cảnh...!? ...Phó Diên Thăng chưa bao giờ nhắc đến những chuyện này. Từ lúc hắn hỏi Phó Diên Thăng có thể ở lại hay không tại xưởng nhựa sáng ấy, đối phương đã đáp ứng không chút do dự, đến khi hắn tỉnh dậy rồi nhìn thấy chuỗi ngọc Phật trên tay, hỏi thêm một lần nữa, người kia vẫn vô cùng chắc chắn với quyết định nghỉ việc. Nhìn hắn bình thản như thế, Thích Tự mới không ngờ việc này lại khó khăn đến vậy... Hắn chợt nhớ đến những chuyến du lịch hàng năm mà cả hai đã lên kế hoạch trong phòng bệnh đêm đó, nếu Phó Diên Thăng bị hạn chế xuất cảnh, thì đừng nói đến Thụy Sĩ hay Na Uy, mà có khi lễ tốt nghiệp của Thích Tự còn chẳng tham dự được... Từ Nhất Chu thở dài nói: "Thích Tự, cậu cũng đừng trách bọn tôi khắt khe. Ở bên nhau lâu như vậy, chắc cậu cũng biết Phó Diên Thăng lợi hại đến nhường nào, đấy là có khi cậu ấy còn chưa thể hiện hết ra khả năng của mình trước mặt cậu. Người như vậy đột nhiên đòi nghỉ việc, hiển nhiên sẽ bị coi là một nguy hiểm tiềm tàng đối với tổ chức... Mặc dù tôi biết, cậu ấy không phải loại người sẽ từ bỏ nguyên tắc vì danh lợi, mà khả năng chỉ là vì cậu, nhưng nói sao cũng không tránh được hạn chế và ràng buộc. Cậu thử nghĩ xem, nếu không thể là công việc này, thì Phó Diên Thăng sẽ làm gì đây? Đối với một người đầy năng lực như vậy, những hạn chế này thật chẳng khác gì phế bỏ võ công." Thích Tự trầm mặc không đáp lại, trong mấy ngày dưỡng sức ở phòng bệnh gần đây, hắn đã hỏi từ chức xong thì Phó Diên Thăng muốn về giữ chức gì ở Tư Nguyên. Khi ấy Phó Diên Thăng chỉ cười, bảo muốn làm thư kí toàn chức cho hắn, chờ hắn trả lương, để hắn nuôi mình. Thích Tự nghe vậy thì thỏa mãn không thôi, cảm giác như mình đã có được cả thế giới. Thế nhưng hắn chưa từng biết, để thỏa mãn những nguyện vọng đẹp đẽ này của mình thì Phó Diên Thăng sẽ phải chịu đựng và hi sinh nhiều đến vậy... Từ Nhất Chu nói tiếp: "Cậu nói cậu ấy cảm thấy việc từ chức là đáng, nhưng có thật vậy không? Người lí trí vẫn sẽ có lúc kích động, đâu phải Phó Diên Thăng không yêu công việc của mình, thật sự từ khi quen biết đến giờ, tôi chưa thấy ai phù hợp với công việc này như cậu ấy. Có điều sau khi gặp cậu, Phó Diên Thăng đã thay đổi rất nhiều... Tôi biết các cậu yêu nhau, nhưng cả hai đều là nam nhi chí lớn, cũng đâu nên bó hẹp đời mình vì chuyện tình cảm như vậy?" Sự thật là Thích Tự còn chưa thoát được khỏi bốn chữ "phế bỏ võ công" của Từ Nhất Chu hồi nãy... Phải rồi, nếu hắn cứ khư khư giữ lấy Phó Diên Thăng bên mình, thì cũng chẳng khác nào trói lại một cánh ưng vốn dĩ có thể chao liệng khắp trời... bất kể có là vì tình yêu đi chăng nữa. Thấy Thích Tự dần trở nên ảm đạm, Từ Nhất Chu lại thấp giọng nói: "Xin lỗi, có thể những điều này chỉ là ý nghĩ chủ quan từ mình tôi, nhưng với tư cách một người bạn, một người trân trọng năng lực của Phó Diên Thăng, tôi thật sự không nỡ nhìn cậu ấy từ bỏ lí tưởng sự nghiệp nhiều năm vì tình yêu." Thích Tự im lặng một lát, rốt cục rũ mắt nói: "Tôi hiểu rồi, anh cứ về đi, bao giờ Phó Diên Thăng quay lại tôi sẽ nói chuyện với anh ấy." Từ Nhất Chu không ngờ Thích Tự sẽ chấp nhận tình huống nhanh đến vậy, ngồi một lát thấy đối phương có vẻ không định nói chuyện thêm với mình thì ngại ngùng đứng dậy: "Được rồi, vậy cậu cứ suy nghĩ đi, những gì cần nói tôi đều đã nói hết, không làm phiền nữa, chúc cậu sớm bình phục." Thích Tự: "Anh đi thong thả." Thích Tự không hề nhìn theo, cũng chẳng thể hiện ra bất kì biểu cảm dư thừa nào. Ra đến cửa, Từ Nhất Chu có quay đầu nhìn lại Thích Tự, chỉ thấy đối phương ngẩn người ngồi trên giường bệnh, hai mày nhíu lại đầy cô đơn và phiền muộn. Hắn vốn tưởng, với thân phận của mình thì Thích Tự chẳng thiếu gì người để trông cậy hay bè bạn. Trước khi đến, hắn đã cược vào lòng sùng bái và tôn trọng Phó Diên Thăng của đối phương, cược rằng nếu là thật lòng yêu, Thích Tự chắc chắn sẽ không đành lòng để người kia từ bỏ sự nghiệp vì mình như vậy... Nhưng cảnh tượng vừa rồi lại khiến hắn không khỏi sinh ra một cảm giác áy náy mơ hồ. Từ Nhất Chu lắc lắc đầu, buộc mình cứng rắn rồi vội vàng rời khỏi phòng bệnh. * Hai hôm sau, Phó Diên Thăng quay lại từ Thâm Thành. Thích Tự thấy hắn rốt cục cũng thay cái áo choàng kia ra, cạo râu sửa tóc, tay còn ôm theo một túi quần áo lớn, nhìn khoan khoái nhẹ nhõm hơn hẳn. "Anh định thường trú lại bệnh viện luôn đấy à?" Thích Tự cười nói. "Cậu phải nằm viện một tháng mà, không muốn tôi ở cùng à?" Phó Diên Thăng hỏi ngược lại, đặt hành lí xuống đi rửa tay, lại đến cạnh giường chống tay hôn Thích Tự một cái rồi mới nói: "Có điều mấy ngày tới chắc tôi còn phải đến Yến Thành vài chuyến nữa." Thích Tự: "...Để làm gì vậy?" Phó Diên Thăng ngồi xuống cạnh hắn: "Thủ tục từ chức hơi lằng nhằng, phải trực tiếp đến gặp lãnh đạo." Thích Tự nhớ tới lời khuyên của Từ Nhất Chu hôm trước, bỗng nổi lên xúc động, vươn tay kéo gáy Phó Diên Thăng lại gần, một lần nữa nhắm đến môi đối phương, dịu dàng liếm mút. Thấy hắn quấn mình không rời, hiển nhiên Phó Diên Thăng vô cùng mừng rỡ, chẳng thể làm gì hơn ngoài chăm chú nhấn sâu nụ hôn. Kết thúc nụ hôn, hai người còn tựa trán nhìn nhau đầy tình tứ, Phó Diên Thăng đang định trêu chọc vài câu thì đã thấy Thích Tự mấp máy môi, thấp giọng lên tiếng trước: "Phó Diên Thăng, anh đừng từ chức." Phó Diên Thăng sửng sốt: "Đơn xin nghỉ tôi cũng gửi rồi, sao lại nói chuyện này?" Thích Tự buông hắn ra, cố gắng khiến mình trông thật bình tĩnh: "Hôm trước Từ Nhất Chu tới đây, kể hết cho tôi về những gì anh phải đối mặt sau khi từ chức rồi..." Phó Diên Thăng cau mày: "Anh ta đã nói gì?" Thích Tự: "Nói anh sẽ phải chịu lệnh cấm trong vòng 8 năm kể từ khi từ chức, thậm chí có thể còn bị hạn chế xuất cảnh." Phó Diên Thăng khó hiểu: "Hạn chế xuất cảnh? Anh ta nói lung tung đấy, tôi có nghe nói gì đâu..." Thích Tự: "Vậy lệnh cấm 8 năm thì sao? Anh định làm thế nào đây, phần lớn công việc sau này của tôi đều có liên quan đến tài chính chứng khoán và quản lí doanh nghiệp, dù ở cạnh tôi thì anh cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều có đúng không?" Phó Diên Thăng: "Tôi có thể làm cố vấn cho cậu, dạng không cần hợp đồng, hoặc là đầu cơ cổ phiếu quốc tế, chẳng ảnh hưởng gì hết, thậm chí tôi còn có thể mở lớp huấn luyện, đi làm thầy... Thích Tự, cậu từng nói muốn tôi cam tâm tình nguyện phải không, vậy thì hiện tại tôi cam tâm tình nguyện đây, chẳng ai ép buộc tôi lựa chọn như vậy cả. Đừng cảm thấy tôi đang phải hi sinh vì cậu." Thích Tự thở dài: "Đúng, với thực lực của anh thì chẳng khó để tìm được một công việc khác, nhưng sẽ không ở đâu cho anh phát huy được toàn bộ năng lực như cương vị cũ, có đúng không?" "Vậy thì sao? Ai mà chẳng phải trả giá cho lựa chọn của mình, bây giờ cậu là ưu tiên số một trong lòng tôi, còn tiếp tục theo đuổi và dấn thân vào công việc này thì khả năng là chúng ta sẽ càng xa nhau hơn, trước sau rồi cũng phải đối mặt với 8 năm kia, vậy thì việc gì không rời đi sớm một chút. Không có tôi, bọn họ vẫn có thể bồi dưỡng ra Số Phức thứ hai Số Phức thứ ba, nhưng nếu như..." Có lẽ là nhớ lại vụ bắt cóc hơn mười ngày trước vẫn khiến hắn hãi hùng, Phó Diên Thăng nắm lấy tay Thích Tự, run giọng nói, "Nếu như không còn cậu, tôi phải tìm Thích Tự thứ hai ở đâu đây." "Không đâu." Thích Tự đau lòng, cầm tay đối phương áp lên ngực mình, nói như cam đoan, "Tôi hứa, cả đời này, nơi đây đều chỉ thuộc về anh." Phó Diên Thăng không khỏi xúc động: "Thích Tự..." Thích Tự nói tiếp: "Đúng, xét về ý muốn cá nhân thì đương nhiên tôi luôn mong anh có thể ở lại bên mình, thế nhưng một khi trở thành Phó Diên Thăng của riêng tôi, anh cũng không còn là Phó Diên Thăng mà tôi vẫn tôn sùng bấy lâu nay... Hai ngày vừa qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi nhận ra mình bị thu hút bởi chính những bí ẩn về bối cảnh cũng như tài hoa toả sáng trong môi trường ấy của anh, tôi thích việc anh luôn giữ vững nguyên tắc, càng thích cách anh bảo vệ chính nghĩa nào giờ... Chờ tôi tốt nghiệp về nước, chúng ta cũng có thể gặp nhau thường xuyên hơn, kể cả không ở bên nhau sớm tối, tôi vẫn sẽ luôn yêu anh như vậy. Và thay vì giữ anh ở bên như trói lại một cánh ưng vốn thuộc về tự do, tôi còn muốn được thấy anh sải cánh bay cao, theo đuổi lí tưởng của mình hơn nhiều.." Phó Diên Thăng nhìn đối phương đầy phức tạp, chậm rãi rút tay rồi đưa lên vuốt ve gò má hắn: "Cậu thật sự nghĩ như vậy?" Thích Tự: "Ừm." Người kia nhẹ tay cọ cọ ngón cái trên môi hắn, ánh mắt hơi tối đi, khàn giọng nói: "Được, tôi hiểu rồi..." **** <Epilogue>Thích Nguyên Thành: "Đứa con người ta vất vả nuôi nấng bao năm, sao có thể để mất về tay tên Phó cẩu kia!" Tổ chức: "Nhân tài người ta bồi dưỡng bao năm, sao có thể để mất vào tay tên thiếu gia kia!" Boygroup Toán học: "Bọn tôi sắp ựa ra cẩu lương rồi, mau mau tới ăn đỡ đi!" - vtrans by xiandzgT/N: Thật ra đọc đến đoạn Thầy nói lựa chọn nào mà chẳng có giá của nó, tự dưng mình cũng không còn xoắn xuýt việc từ chức đến thế nữa. Với người trưởng thành như Phó Diên Thăng, đánh đổi truy cầu một thời vì tình yêu hay chấp nhận yêu xa vì tôn sùng lí tưởng đơn giản cũng chỉ là một lựa chọn, chọn rồi thì hãy chịu trách nhiệm với nó. Tình yêu của Cá là mong đối phương được tự do sải cánh, nhưng nếu bản thân fls đã không cho đó là hi sinh, đã cân nhắc được mất kĩ càng và quyết định kiên trì với lựa chọn của bản thân thì mình cũng không cần gì phải lăn tăn rồi. Mà bất kể kết quả có là gì đi chăng nữa, thấy hai người đều nghĩ cho nhau và muốn thỏa hiệp vì nhau như vậy thì mình thấy quan trọng nhất vẫn phải chốt một câu cái tình yêu này nó mĩ mãn và thần tiên lắm luôn ạ T___TAnd again, vẫn là những chiếc epilogue phá mood như thường ( "_ゝ")
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương