Mọi tiếng động đều im ắng, trong sơn cốc ngẫu nhiên truyền ra một hai tiếng côn trùng kêu, ở trong sơn động đen kịt này dù là từng chút từng chút rung động nhỏ cũng sẽ bị phóng đại gấp mấy lần, tiếng chăn ma sát, tiếng hai chân cọ xát trên chăn, còn có tiếng thở dốc dồn dập kia, từng tiếng truyền vào lỗ tai Tề Vân Châu, chui vào trong lòng hắn. Tề Vân Châu giống như một con báo đang chờ con mồi trong bóng đêm, hai mắt sáng ngời chuyên chú nhìn con mồi thuộc về mình từng bước bước bước vào cái bẫy. Lâm Như Ý hồn nhiên không biết, y đang nóng nảy kẹp chặt góc chăn giữa hai chân, thường ngày kẹp cọ cọ như vậy đã sớm giải tỏa xong rồi nhưng không biết vì sao hôm nay cao trào mãi vẫn chưa tới, không chỉ côn th*t không ra mà hoa huy*t cũng quấy rầy không chịu bình ổn, Lâm Như Ý nóng nảy không khỏi giơ tay vào trong tiết khố vuốt ve an ủi côn th*t, khó nhịn ngửa cổ thở dốc, vừa mới có chút thú vị, lại bất ngờ không kịp đề phòng bị người phía sau ôm lấy, còn chưa kịp phản kháng, một bàn tay to đã nhanh như chớp chui vào trong tiết khố của y phủ lên bàn tay đang nắm côn th*t của y.
"Chẳng lẽ độc rắc đã phát tác rồi?!"
Âm thanh nặng nề của Tề Vân Châu truyền đến từ sau tai, Lâm Như Ý có thể cảm nhận được trái tim của mình vì câu nói của hắn mà nhảy lên. Lồng ngực của hắn rộng rãi lại ấm áp, còn có cảm giác quen thuộc khó hiểu. Lâm Như Ý cũng không kịp suy nghĩ kỹ nguyên nhân trong đó, đang thủ dâm mà lại bị Tề Vân Châu bắt được, y vừa quẫn bách vừa xấu hổ, cơ thể cũng không biết thời điểm gì cả, hận không thể lập tức chui vào khe hở trốn tránh, chưa nói đến việc đẩy Tề Vân Châu ra, ngay cả trả lời cũng không biết trả lời hắn kiểu gì.
Sao Tề Vân Châu có thể cho y có thời gian phản ứng, tay tiếp tục sờ soạng xuống dưới, sờ đến khu rừng rậm ẩm ướt kia, hắn không chút do dự cắm một ngón tay vào cái huyệt đói khát kia, mị nhục vừa ân cần lại tham lam lập tức quấn lấy ngón tay, Tề Vân Châu phát ra một tiếng thở dài "hừ", khàn giọng nói: "Không ngờ nọc rắn này lại mạnh như vậy, khó chịu mà sao không nói với ta? Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi ép độc ra ngoài"
Lý do thoái thác mà nói như là chuyện đương nhiên vậy, giống như vừa rồi không phải Lâm Như Ý đang thủ dâm, mà là đang trải qua sự tra tấn của độc rắn, cũng là chuyện bình thường và cần Tề Vân Châu trợ giúp, cũng coi như cho Lâm Như Ý đang xấu hổ muốn chết một bậc thang đi xuống, Lâm Như Ý bị hắn làm cho có chút mơ hồ, y không biết hắn cố ý giải vây cho mình hay là do độc rắn phát tác nữa...
Trong lúc Lâm Như Ý còn đang rối rắm, ngón tay Tề Vân Châu đã hoàn toàn đâm vào huyệt, từng chút từng chút đùa giỡn bên trong, Lâm Như Ý bất giác lắc mông theo động tác này, đuổi theo khoái cảm khó tả này, trong miệng cũng nhẹ nhàng rên rỉ: "Ư~"
"Có thoải mái không?" Tề Vân Châu cắn tai Lâm Như Ý, hôn lên chóp tai y: "Thêm một ngón tay nữa được không?"
"A..." Lâm Như Ý xấu hổ đỏ mặt, cắn cánh tay không cho tiếng rên rỉ không hề liêm sỉ phát ra, y không dám đáp lại Tề Vân Châu, muốn đẩy hắn ra nhưng lại luyến tiếc khoái cảm tê dại dưới thân. Đây là chuyện y không làm được, chỗ đó... Trước kia y cũng đã từng thử thăm dò, chà xát hạt đậu nhỏ trên nhụy đỏ kia, sảng khoái đến mức bàn tay toàn nước nhưng hoàn toàn không thể so sánh với hiện tại.
Không biết tiết khố bị Tề Vân Châu cởi ra từ lúc nào, một cái đùi bị hắn nâng lên, chỗ giữa hai chân bị hắn cắm hai ngón tay vào, ngón tay kia nhanh chóng ra vào bên trong, mỗi một lần đi vào đều mang đến một sự run rẩy nhưng vẫn chưa đủ, ma sát càng sâu thì càng ngứa, muốn cào một cái, gãi một cái, tốt nhất là đưa cái gì đó vào quấy đảo, hung ác đi vào chạm vào chỗ ngứa ngáy kia thì mới thoải mái.
Hạt đậu nhỏ cũng bị hổ khẩu* của Tề Vân Châu nghiền, Lâm Như Ý khó chịu muốn chết, càng nghiền như vậy y càng khó chịu, cũng không biết vì sao, cơ thể y càng ngày càng xao động, càng ngày càng oi bức, trên dưới toàn thân đều kêu gào vẫn chưa đủ, như vậy vẫn chưa đủ!
(*hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ))
"... Ư ư ư... Ta rất khó chịu.... Rất khó chịu." Lâm Như Ý nói ra câu cầu cứu đầu tiên kể từ khi sự việc xảy ra đến nay, y hướng về phía Tề Vân Châu cẩu cứu, khom lưng trốn vào trong ngực Tề Vân Châu, vòng eo phối hợp với động tác của Tề Vân Châu, gắt gao ăn ngón tay của Tề Vân Châu. âm đ*o điên cuồng ma sát ở miệng hổ khẩu của Tề Vân Châu: "Cứu ta, giải độc cho ta đi... A..."
Tề Vân Châu từng thấy dáng vẻ khi mèo cái phát tình, xung quanh không có mèo đực có thể giúp nó, nó liền dùng cái huyệt cọ lên đá giả, cọ đến mức máu tươi đầm đìa, không ngừng kêu gào thảm thiết mãi đến khi cơ hứng tình rút đi mới ngừng lại. Hiện giờ Lâm Như Ý cũng giống như con mèo cái phát tình kia, mà tay hắn chính là tảng đá kia, bị cái huyệt của Lâm Như Ý cọ cọ khiến tay hắn đầy nước dâm.
Mật rắn đó là thuốc kích thích tình dục nhưng không nghiêm trọng như xuân dược. Tề Vân Châu vốn ôm tâm tình thử một lần, không ngờ Lâm Như Ý lại phản ứng mãnh liệt như vậy, hắn vừa sợ vừa mừng, xoay người Lâm Như Ý đặt y nằm trên người hắn. Hắn vừa đồ y vừa hôn lên miệng y, lại xấu xa hỏi: "Ngươi bảo ai giải độc cho ngươi hả?"
"... Tề Vân Châu."
"Không đúng." Tề Vân Châu nói xong liền rút tay ra khỏi huyệt, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: "Nói không đúng thì ta sẽ không giải."
"Ưm~" Lâm Như Ý hừ hừ bất mãn lắc đầu, ngứa ngáy trong huyệt khiến y phát điên, y bĩu môi không tình nguyện nói: "... Châu ca ca."
"Cũng không đúng." Tề Vân Châu lạnh lùng ngồi dậy, làm bộ muốn rời đi. Lâm Như Ý nóng nảy, kéo cánh tay Tề Vân Châu không cho hắn đi, vừa nóng vừa tức giận: "Vậy ta nên gọi ngươi là gì. Ta không biết!"
"Gọi ta là tướng công." Tề Vân Châu đè lên người Lâm Như Ý, cắn vành tai y, dụ dỗ y: "Gọi ta là tướng công, ta sẽ giải độc cho ngươi."
Lâm Như Ý bị Tề Vân Châu trêu chọc hai lần, độc dâm trong người hoàn toàn phát tác, lúc này t*ng trùng thượng não, thuận theo ngửa mặt hôn môi Tề Vân Châu, hai tay thậm chí còn vuốt ve người Tề Vân Châu, bắt đầu cởi cổ áo hắn, hai chân cũng vòng qua eo Tề Vân Châu, mông nhún nhún lên trên. Lúc này Tề Vân Châu bảo y làm cái gì hắn liền làm, nhỏ giọng lặp đi lặp lại: "... Tướng, tướng công... Tướng công."
Sao Tề Vân Châu có thể nhịn được nữa chứ, hắn nắm lấy hai chân Lâm Như Ý, gấp chân y lại, âm hộ và cúc huyệt cứ trần trụi bày ra trước mắt hắn như vậy, tuy sơn động tối đen như mực nhưng cánh hoa mập mạp lại sáng bóng trong suốt. Tề Vân Châu cúi đầu mút ánh nước kia, hắn liếm sạch nước dâm trên cánh hoa rồi ngậm côn th*t cứng rắn vào trong miệng, dùng đầu lưỡi nghiền nó. Nước dâm liên tục chảy ra từ trong cái huyệt. Hiển nhiên nó thích cái này hơn ngón tay lúc trước nhiều.
Lâm Như Ý rên rỉ, còn mang theo tiếng nức nở nho nhỏ, vô cùng mềm mại, lại còn rất quyến rũ. Hai tay Tề Vân Châu mở khe hở nhỏ nhắn mềm mại kia ra, vùi đầu đưa đầu lưỡi vào, bắt chước côn th*t cắm vào rút ra bên trong. Lâm Như Ý nắm chặt bả vai Tề Vân Châu, cơ thể y giống như bị điện giật lên, trong chốc lát lại xụi lơ ngửa đầu ngâm nga, sướng đến không nói nên lời.
Huyệt khẩu bị liếm mở ra, co rụt lại muốn nhiều hơn nữa. Tề Vân Châu thấy cũng được rồi liền lấy vật khổng lồ dưới háng ra. Cũng không chào hỏi huyệt nhỏ kia một cái mà hung ác cắm vào luôn.
"A!" Lâm Như Ý sợ hãi kêu lên một tiếng, hạ thân giống như bị bổ ra, đau đớn đánh thức y từ trong tình dục, y vặn vẹo cơ thể muốn chạy trốn, vừa giãy dụa vừa hét to: "... Thả ta ra!... A!"
Sao Tề Vân Châu có thể để y chạy trốn được, hắn liền xoay người y lại, giam cầm y từ sau lưng dùng tư thế quỳ gối làm cơ thể hai người dán chặt vào nhau, cắm vào huyệt từ phía sau. Vị trí sau lưng ngược lại làm cho Tề Vân Châu cắm sâu hơn, cũng càng sảng khoái hơn. Mông Lâm Như Ý bị cố định chặt chẽ ở giữa hông Tề Vân Châu, côn th*t cứng rắn thô dài ở đó nhanh chóng đâm vào rút ra, đóng mạnh như đóng đinh vậy, mặc kệ y giãy dụa kiểu gì cũng không trốn thoát.
"A a a a a a..... Đau quá!"
Cảm giác đau đớn cũng biến mất rất nhanh, khoái cảm kia lại nhanh chóng chiếm cứ đầu óc. Lâm Như Ý ngồi quỳ trên người Tề Vân Châu, cặp vú lắc lư theo chuyển động của hai người, chỉ chốc lát sau đã bị Tề Vân Châu cầm lấy, tay hắn đã quen dùng vũ khí nên bàn tay to và thô ráp, khiến cặp vú kia bị chà xát đến mức nóng đến phát đau, hơn nữa hai đầu v* kia bị hắn thô lỗ nắm chặt, nhéo, ngược lại làm cho Lâm Như Ý càng hứng hơn. Lâm Như Ý chưa bao giờ biết cặp vú chướng mắt này lại có khoái cảm như vậy, đầu v* bị Tề Vân Châu chà xát đến tê dại, cũng không biết do đâu mà càng chà xát chỗ đó, hạ thân càng ướt, càng muốn.
"Như Ý, Như Ý... Ưm ưm!" Tề Vân Châu cũng đắm chìm trong khoái cảm say lòng người này, hắn nỉ non gọi tên Lâm Như Ý, nặng nề phát ra tiếng thở sảng khoái, dưới hông càng ngày càng dùng sức, hận không thể nhét luôn hai quả trứng kia vào huyệt, lúc trước toàn dùng ngón tay để làm, dùng đầu lưỡi liếm dâm huyệt kia, tuy làm cho lòng người sung sướng nhưng lại không sướng bằng việc dùng côn th*t đâm vào, huyệt kia mềm mại như vậy, bên trong lại vô cùng chật chội hút Tề Vân Châu đến mức hắn cảm thấy da đầu tê dại, tinh thần phấn chấn, không uổng công hắn phải trăm phương ngàn kế tính toán.
Nệm làm từ cành lá hương bồ không chịu nổi giày vò như vậy, đã sớm bay đông bay tây để lộ nền đá cứng rắn phía dưới, đầu gối Lâm Như Ý không chịu nổi nền đá cứng rắn và thô ráp kia, đã bị mài đến mức đau đớn nhưng bị Tề Vân Châu giữ chặt như vậy, căn bản không thể trốn thoát, y tủi thân oa oa khóc lớn, nghẹn ngào oán giận: "... Đau quá, đầu gối của ta đau quá..."
Không biết khóc lóc kể lể bao lâu mới đánh thức Tề Vân Châu đang chìm đắm trong tình dục. Tề Vân Châu không dùng khí lực gì nhưng Lâm Như Ý lại cảm giác mình giống như một con búp bê vải bị hắn thả xuống, ngã ngồi trong ngực hắn, ngồi mặt đối mặt với hắn, côn th*t thô to xoay một vòng trong huyệt, ma sát cực nhanh mang đến khoái cảm khó tả, hai người đều chấn động. Tề Vân Châu lập tức nắm lấy thắt lưng Lâm Như Ý điên cuồng đẩy về phía trước, Lâm Như Ý vô sư tự thông ngồi trên dương v*t xoay eo nâng hông, âm đ*o ngậm côn th*t vẽ vòng tròn, trong miệng rên rỉ lung tung, trong chốc lát gọi Tề Vân Châu là "Châu ca ca", trong chốc lát lại gọi "Tướng công", Tề Vân Châu bị từng tiếng rên rỉ của y làm thêm phần phấn khởi.
Không ngờ cơ thể hai người phù hợp như vậy, Tề Vân Châu cúi đầu hôn lên trán, mắt và miệng của y, hạ thân hai người kịch liệt dây dưa, miệng cũng liên tục hôn, cứ như vậy qua khoảng nửa canh giờ, tiếng rên rỉ của Lâm Như Ý càng ngày càng dồn dập, hai tay nắm chặt bả vai Tề Vân Châu, Tề Vân Châu cũng kêu lên một tiếng, hai người cùng nhau cao trào.
Sau khi cao trào qua đi, hai người ôm nhau thật lâu không nhúc nhích, sau đó Tề Vân Châu phát hiện Lâm Như Ý đã ngất rồi, hắn vội vàng bắt mạch cho y, trải nệm cỏ xong lại đun chậu nước nóng lau người cho y. Dưới thân Lâm Như Ý là một mảnh hỗn độn, đế hoa sưng đỏ như anh đào, lông mao mềm mại dính đầy tinh dịch và nước dâm. âm đ*o bị chà đạp thê lương không chịu nổi, còn dính chút máu tươi, khi Tề Vân Châu lau chùi cho y tinh dịch trắng đậm rãi chảy ra từ bên trong.
Tề Vân Châu vốn mang theo lo lắng lau người cho y, không ngờ khi lau côn th*t lại cứng lên, hắn liền lau qua số nước dâm và tinh dịch kia một chút, để Lâm Như Ý nằm nghiêng, nhấc một cái đùi của y lên rồi lại đi vào.
Lần này thao này Tề Vân Châu không còn gấp gáp nữa, hắn tinh tế cảm thụ được sự chặt chẽ của huyệt nhỏ. Cẩn thận dò xét cơ thể y, bàn tay khi thì xoa xoa cặp vú của y, lúc thì lại nhéo cái bụng mềm mại, vuốt ve cánh mông đẫy đà của y. Sau đó ngón tay cắm vào cúc huyệt của y, một tay lại xoa xoa đế hoa của y, đồng thời tuốt côn th*t cho Lâm Như Ý, sử dụng ba phương pháp cùng một lúc rồi lại đánh Lâm Như Ý đang hôn mê dậy. Y nửa híp mắt, lông mi run rẩy theo cơ thể, nhỏ giọng hừ hừ ư ư, lười biếng nũng nịu giống hệt một con mèo con.
Bên ngoài sơn động, bán nguyệt treo cao, dưới ánh trăng ngẫu nhiên có thỏ và sóc đi ngang qua, chúng nó thò đầu dò xét ở cửa động một lúc, sau đó lại bị tiếng động trong sơn động dọa sợ bỏ chạy.
Phúc Mãn Nhân Gian - Bất Hoán
Chương 7: Gọi ta là tướng công
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương