"Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ...."
Lâm Như Ý đứng bên hồ xanh biếc như gương liền không khỏi ngâm một bài thơ, Tề Vân Châu ngồi trên tảng đá chà xát vỏ cây thuận miệng nói tiếp: "Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi*."
(*Đây là câu thơ trong bài "Uống rượu ở Tây Hồ lúc đầu trời tạnh sau mưa kỳ 2" của Tô Thức.
Nguyên văn là:
Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.
Dịch nghĩa:
Trời vừa hừng, mặt hồ sóng gợn lăn tăn,
Mưa bay mịt mờ sắc núi đẹp biết bao.
Muốn đem Tây hồ so với Tây Thi,
Trang điểm đậm hay nhạt đều đẹp cả.)
"Non sông tươi đẹp này cũng không kém Tây Hồ, cũng không biết hồ này có tên hay không." Lâm Như Ý khom lưng nhặt lên một viên đá cuội mượt mà dưới lòng bàn chân, ném nó xuống nước, "tách" một tiếng, những bọt nước nho nhỏ văng lên.
"Không có tên ngươi lấy cho nó một cái là được." Tề Vân Châu thấy y có ý muốn chơi nên buông công việc trong tay xuống, tùy ý nhặt một viên đá cuội lên ném trên mặt nước, tảng đá kia xẹt qua mặt hồ, chạy đến giữa hồ mới chìm xuống nước: "Để vậy cũng uổng phí, ngươi thử xem."
Lâm Như Ý bị Tề Vân Châu kéo cánh tay ôm thắt lưng từ phía sau, cánh tay giơ lên trên, đá cuội trong tay bay ra ngoài, điểm hai cái trên mặt nước, mặc dù không xa như viên của Tề Vân Châu nhưng Lâm Như Ý lại rất hài lòng, y tránh tay Tề Vân Châu, khom lưng nhặt vài viên đá cuội, cứ thế viên này xa hơn viên kia một chút.
Tề Vân Châu vẫn chưa thỏa mãn nhìn Lâm Như Ý đùa giỡn, gật đầu cười nói: "Hồ này gọi là hồ Như Ý đi."
Lâm Như Ý quay đầu lại liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói: "Hồ này ít nhất cũng mấy ngàn tuổi, sao dám dùng tên của một tiểu tử như ta chứ."
Tâm ý Tề Vân Châu đã quyết, hắn chỉ cười không nói lời nào, quay lại ngồi trên tảng đá tiếp tục chà xát vỏ cây.
Vỏ cây này dùng để làm dây thừng, Tề Vân Châu không biết khi nào viện bình có thể tìm được bọn họ. Mà có khi một ngày có thể bắt được vài con gà rừng thỏ rừng, có khi không tìm được con nào, có dây thừng thì có thể làm hàng rào, làm bẫy, còn có thể dệt lưới đánh cá, quan trọng nhất là, mì và gạo ngày càng tiêu hao, cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được ba bốn ngày nữa, bọn họ cần nhiều thịt hơn để bổ sung.
Lâm Như Ý thấy hắn buộc dây thừng cũng nghĩ ra một phần lực, nhưng đôi tay mềm mại của y giống như ngọc hành. Sao Tề Vân Châu nỡ để y động thủ liền kêu y giúp bóc vỏ cây, làm chút công việc đơn giản, Lâm Như Ý có thể giúp đỡ liền cao hứng, ríu rít nói không ngừng.
"Ngươi nghĩ xem chúng ta cứ như trở về thời đại ăn lông ở lỗ í, ở sơn động, ăn thỏ rừng, gà rừng, còn ăn cả quả dại, hiện tại còn muốn tự mình làm dây thừng." Lâm Như Ý cảm khái nói, y mới ngồi bẻ vỏ cây một lát thôi mà cánh tay đã cứng đờ, vừa cứng vừa đau nhưng ngón tay Tề Vân Châu chà xát vỏ cây còn chảy máu luôn, chút đau đớn này của y liền ngại nói ra, chỉ có thể nói chuyện toàn lao mua vui giải sầu.
"Chúng ta là nam cày nữ dệt, cuộc sống sinh hoạt điền viên, chờ hàng rào xây xong liền mở một khoảng để đi ra, rải chút hạt lúa mì thử, nói không chừng thật sự mọc cây lúa mì đấy." Tề Vân Châu cười nói, vốn định ngẩng đầu nhìn Lâm Như Ý một cái, lại thấy y hơi nhíu mày liền biết y không thoải mái, hắn lập tức ngừng công việc trong tay: "Nghỉ ngơi một lát đi."
Hai tay Lâm Như Ý được giải phóng, y liền xoay vai, bả vai tê mỏi vô cùng, y không khỏi cảm thấy may mắn khi không sinh ra ở nhà nông, ngay cả chút khổ sở này cũng không chịu nổi nhưng cũng không được để mình chết đói nữa? Đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên Tề Vân Châu nắm bả vai y, xoa bóp vào cái trên huyệt vị cho y, trong nháy mắt bả vai trở nên nhẹ nhàng hẳn.
"Còn đau không?" Tề Vân Châu hỏi.
"Ừm, thoải mái hơn nhiều rồi." Lâm Như Ý cực kỳ hưng phấn, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tề Vân Châu, kéo tay hắn nói: "Ngươi dạy ta ấn như thế nào đi, ta cũng muốn ấn cho ngươi!" Nói xong liền đứng dậy đè Tề Vân Châu ngồi xuống hòn đá rồi nắm bả vai hắn muốn xoa bóp cho hắn. Trong lòng Tề Vân Châu rất cao hứng, vừa ngửa mặt hưởng thụ, vừa truyền thụ thủ pháp yếu quyết của hắn.
Buổi tối khi ngủ, Tề Vân Châu xoa bóp toàn thân cho Lâm Như Ý một lần, Lâm Như Ý vô cùng hưởng tụ, ấn ấn được một lúc liền ngủ say. Mấy ngày nay trôi qua rất vất vả, Tề Vân Châu không nỡ giày vò y nữa, ôm y vào trong ngực hôn rồi cùng y đi gặp Chu Công.
Hai người lục tục dệt lưới đánh cá, vây hàng rào, còn làm cho cửa động một cánh cửa trúc, gà rừng thỏ rừng ở trong hàng rào, lưới đánh cá treo trên ngọn cây, tất cả mọi thứ đều có khuôn mẫu. Nếu người ngoài đến thăm, còn tưởng rằng hai người là cư dân sống ở đây đã lâu.
Lâm Như Ý cũng không sao, hắn vốn trời sinh đã đoan trang, cho dù là kinh thoa bố váy* cũng khó che giấu màu sắc, không cần mặc ngoại bào nặng nề nữa, chỉ cần mặc áo lót, tóc cũng không có thị nữ chải chuốt cho y, y liền dùng một cây trâm gỗ buộc ở sau đầu, ngược lại có thêm một chút phong lưu tùy ý. Ngược lại Tề Vân Châu, trang phục vốn đẹp đẽ quý giá lại dùng kiếm cắt thành áo ngắn vải thô, hơn mười ngày chưa từng cạo râu, râu vây quanh cằm dài một vòng, mỗi khi hắn hôn Lâm Như Ý, đều bị Lâm Như Ý ghét bỏ đẩy ra, thoạt nhìn không khác gì sài phu chuyên đi săn bắn ở nông thôn.
(*nó mô tả cách ăn mặc đơn giản của phụ nữ.)
Hai người sống xa xã hội ở nơi cách gần một tháng, ngoại trừ mười mấy ngày trước mỗi ngày ra ngoài lao động thì hơn nửa tháng sau không có việc gì để làm. Tề Vân Châu liền mang theo Lâm Như Ý vào núi hái thuốc, dạy y các loại thảo dược, hai người hái thuốc xong thì đặt trên nền đá ở cửa động phơi nắng. Mỗi ngày nấu một ấm nước nóng, pha một ấm trà hoa cúc dại hoặc trà bạch quả, vừa thanh nhiệt vừa giải độc, đến buổi tối hai người không có việc gì để làm hoặc là đốt lửa trại ngắm trăng bên hồ nói chuyện phiếm, hoặc là làm cả đêm trong sơn động.
Lâm Như Ý dần dần thích ứng với cơ thể Tề Vân Châu, có khi Tề Vân Châu chỉ hôn y một cái, phía dưới y liền co rúm chảy nước, thật sự rất dâm đãng. Ban ngày khi còn tỉnh táo Lâm Như Ý còn suy nghĩ tại sao hai người bọn họ lại không hề thấy ngại khi quấn quýt bên nhau như vậy, nghĩ vậy liền quyết định đến tối phải đẩy hắn ra nhưng khi đến buổi tối, giống như đã quen rồi, khi tay Tề Vân Châu sờ lên Lâm Như Ý liền không còn sức chống cự, trong đầu trừ âm thanh ầm ầm thì không nghĩ tới cái gì khác, tay chân đều tự giác quấn lấy Tề Vân Châu, không hề xấu hổ rên rỉ, gọi hắn là "tướng công", "phu quân". Tề Vân Châu cũng liên tục gọi y là "nương tử", có khi trêu đùa thì gọi y là "vương phi". Hai người trái đất che bầu trời, giống như dã thú điên cuồng làm tình, mỗi một lần đều vô cùng sung sướng, tư vị thực tủy tri vị* kia muốn ngừng mà không thể ngừng.
(*Thực tủy tri vị: nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa. Cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất kích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích.)
Hôm nay hai người cùng nhau đi hái thuốc trong núi, Lâm Như Ý mang sọt đi phía trước nhảy nhót, con đường nhỏ này bọn họ đã đi qua mấy lần rồi, nơi nào mọc hoa dại, dưới gốc cây nào mọc thảo dược, bọn họ đều biết. Lâm Như Ý đi đến dưới một cái cây, rẽ mấy bỏ bụi cỏ lộn xộn kia để lộ mấy gốc hoa nhỏ màu trắng, Lâm Như Ý vui vẻ nói: "Mau đến xem, cuối cùng nụ hoa này cũng nở!"
Tề Vân Châu tiến lại gần nhìn, quả nhiên là vậy, thảo dược này tên là Tu Hoa Tham*, còn gọi là Thất Tỷ Muội, ý là một gốc hoa nhỏ phía trên có bảy đóa hoa, lúc hái nó phải chờ bảy đóa hoa nhỏ này đều nở mới được. Hắn và Lâm Như Ý đã chờ rất nhiều ngày rồi, hôm nay đóa hoa cuối cùng rốt cuộc cũng đã nở, Tề Vân Châu cầm cuốc nhỏ làm bằng đá, nhổ cỏ dại chung quanh rồi mới đào Tu Hoa Tham ra.
(*thuộc loài Arenaria barbata là loài thực vật có hoa thuộc họ Cẩm chướng.)
Cây này đã khá giá rồi, so với mấy cây Tu Hoa Tham bình thường thì lớn hơn nhiêu, không biết yên lặng ở trong sơn cốc này nở mấy bông hoa mới bị đào ra. Tu Hoa Tham giống như nhân sâm nhưng không trân quý hơn nhân sâm. Mà nó cũng có chỗ tốt của nó, dược tính ôn hòa, tư âm bổ dương, bệnh phong hàn cảm mạo bình thường cũng có thể dùng.
Lâm Như Ý dùng lá cây bọc Tu Hoa Tham rồi bỏ vào sọt sau lưng Tề Vân Châu, hai người tiếp tục đi về phía trước. Đằng trước là một sơn cốc nhỏ, bên ẩm ướt hơn bên ngoài rất nhiều, bên trong cây cối rậm rạp, hương hoa khắp nơi còn có một bầy bướm đủ màu sắc bay tới bay lui. Lúc đầu khi hai người bọn họ phát hiện nơi này cũng không dám ở lâu, sợ bên trong có rắn chuột bò sát gì đó, chờ thêm vài lần liền phát hiện, bởi vì nơi này quá ẩm ướt nên trừ bướm thích thì các động vật khác đều không thích đến chỗ này.
Sau khi Tề Vân Châu xem xét tỉ mỉ mới phát hiện, nơi này lại có nguồn suối không ngừng chảy nước nóng ra ngoài. Hơi nước bốc lên trong sơn cốc nhỏ này chính là từ đây mà đến, nước suối chảy ra từ một con đường nước hẹp, dòng nước chảy xuống chỗ lõm hội tụ thành một suối nước nóng, nước suối trong suốt thấy đáy. Tề Vân Châu xuống nước thử, nhiệt độ nước ở đây với nước của hồ nước kia lúc buổi chiều cũng tương tự nhau, đây là nơi để tắm rửa giải tỏa mệt mỏi tốt.
Hồ nước sâu và hiểm trở,vì thế mấy ngày nay hai người đều đến nơi này ngâm mình một chút. Lâm Như Ý vừa vào sơn cốc liền chủ động cởi đai lưng, đến khi Tề Vân Châu thả sọt xuống thì y đã sớm trần truồng xuống nước rồi. Tề Vân Châu bất đắc dĩ cười cười, cởi quần áo rồi cũng vội vàng xuống nước đi đến bên cạnh Lâm Như Ý.
Lâm Như Ý không có nhiều trải nghiệm như Tề Vân Châu, đây là lần đầu tiên y xa nhà, cũng chưa bao giờ được tắm suối nước nóng. Mỗi lần ngâm suối nước nóng đều cô cùng vui mừng, cảm thấy rất thần kỳ, giống như một đứa trẻ muốn chơi trong nước thật lâu, đối mặt với Tề Vân Châu quấy rối dây dưa cũng vô cùng không có kiên nhẫn, y kéo bàn tay sờ lung tung cậu của hắn ra, nói: "Ngươi tránh ra đi, về rồi làm sau!"
"Tối hôm qua ngươi ngủ sớm, không làm được." Tề Vân Châu vô sỉ dính sát người y, xoa đầu v* bị hơi nóng hấp thành màu hồng phấn, hai bàn tay to như cái quạt hương bồ bắt đầu xoay vòng, cặp vú điên đảo rung động lên xuống khiến Lâm Như Ý bị chà xát cũng có chút hứng tình, mềm nhũn nằm trong lồng ngực hắn mà miệng vẫn còn cứng rắn phản bác: "Dù ta ngủ rồi ngươi cũng làm chuyện kia, đừng tưởng ta không biết, đừng có mà lừa ta, hừ!"
"Ta chỉ dùng tay cắm vài cái thôi, chỗ này chưa đi vào." Tề Vân Châu nói xong ưỡn thắt lưng chọc vào mông y, côn th*t thô dài cứng rắn đâm vào mông y: "Ngoan mở chân ra cho tướng công đi vào nào."
Lâm Như Ý thoáng tách chân ra, Tề Vân Châu liền cắm vào, hai người đều thoải mái rên rỉ một tiếng. Tề Vân Châu ngồi trên một tảng đá trong suối nước nóng, ôm Lâm Như Ý vào lòng tàn nhẫn đâm khiến Lâm Như Ý nghiêng đầu nằm trong ngực hắn lắc lắc mông dâm đãng kêu lên, bàn tay chạy đến trước hông tuốt côn th*t thon dài của mình. Hơn tháng nay Tề Vân Châu đã làm với y mấy chục lần, biết trước kia khi y thủ dâm thích sờ côn th*t và đế hoa nhất, cho nên hiện tại khi làm tình nếu y thoải mái y cũng thích sờ hai chỗ kia.
Tề Vân Châu mặc cho y tự tuốt côn th*t, một tay nắm đầu v* của y, một tay duỗi đến giữa hai chân xoa đế hoa, véo cánh hoa của y. Lâm Như Ý bị kích thích liền nhướn về phía trước rồi lại nặng nề ngồi xuống, lại ăn cây côn th*t kia vào, hoa huy*t kích động gắt gao cắn chặt côn th*t kia, luyến tiếc nhả ra. Nước suối bắn tung tóe xung quanh theo động tác của bọn họ, tiếng nước lao xao vang lên, bên dưới theo động tác đâm vào rút ra của Tề Vân Châu ục ục tạo thành bọt nước.
Ngoại trừ mấy ngày đầu Lâm Như Ý còn ngại ngùng nhưng từ sau khi thổ lộ tình cảm với Tề Vân Châu liền lớn mật hơn rất nhiều, khi y sướng liền rên rỉ, khó chịu liền nức nở, không che giấu tình cảm của mình nữa. Tề Vân Châu rất yêu dáng vẻ ngây thơ cũng lãng đãng này của y, y chưa bao giờ sợ hãi quyền thế của Tề Vân Châu, cũng không đề phòng dã tâm của Tề Vân Châu, trời sinh y đã mang theo vẻ phong lưu ngạo nghễ với thiên hạ.
Tề Vân Châu nắm lấy thắt lưng Lâm Như Ý kéo lại người để y mặt đối mặt ôm hắn, cắn hút núm vú của y, ngón tay đâm chọc vào trong cúc huyệt của y, Lâm Như Ý hừ hừ hai tiếng bày tỏ sự bất mãn. Tề Vân Châu đẩy hông y lên trên, côn th*t rút ra khỏi hoa huy*t vội vàng cắm vào cúc huyệt, lúc này Lâm Như Ý mới thấy thoải mái, ôm cổ Tề Vân Châu xoay eo khiến hoa tâm đụng vào côn th*t của Tề Vân Châu.
"Ừm~ sâu quá~" Lâm Như Ý lại ngại Tề Vân Châu cắm sâu, treo trên người Tề Vân Châu bĩu môi, Tề Vân Châu mặc kệ y, bắt được cái miệng nhỏ nhắn của y liền cúi đầu hôn không cho y cơ hội kháng nghị. Sau đó hắn đột nhiên đứng lên ôm Lâm Như Ys đang lơ lửng rồi đâm chọc từng chút một, tay chân Lâm Như Ý quấn chặt trên người hắn như ôm được cọng cỏ cứu mạng, miệng kêu to oa oa làm mấy con bướm đang bay trên không trung giật mình sợ hãi bay mất.
Phúc Mãn Nhân Gian - Bất Hoán
Chương 9: Hái hoa dại dọc đường
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương