Phúc Ninh Điện
Chương 8
*Triệu Thập Nhất, cũng chính là Triệu Thế Tông, kiếp trước kỳ thực chưa từng gặp Triệu Tông.Hắn chỉ từng qua lại với Triệu Tông Ninh, thậm chí không chỉ là liên hệ, cuối cùng hắn chết trong tay Triệu Tông Ninh.Là Triệu Tông Ninh tự tay đưa hắn đến kiếp này.Lúc trước, Triệu Tông Ninh dùng một thanh trường kiếm đâm thủng trái tim của hắn, rất nhanh, hắn liền tắt thở.Trước khi tắt thở, hắn nhìn thấy thái giám và cung nữ trong điện quỳ xuống, họ quỳ không phải vì hắn sắp chết, họ quỳ vì Triệu Tông Ninh.Họ gọi Triệu Tông Ninh là “Bệ hạ”.Ai cũng không nghĩ tới, cuối cùng là Triệu Tông Ninh làm Hoàng đế. Chẳng ai nghĩ tới, Triệu Tông Ninh lại làm được chuyện mà Tôn thái hậu si tâm vọng tưởng cả đời.Hắn cũng mới biết, người hắn vốn cho là thân tín kỳ thực đều là người của Triệu Tông Ninh.Hắn chỉ làm Hoàng đế được một tháng, đã chết trong tay Triệu Tông Ninh.Trước khi triệt để mất đi tri giác, hắn nghe thấy câu nói sau cùng, là Triệu Tông Ninh nghẹn ngào nói: “Ca ca, Ninh Ninh báo thù cho huynh rồi!”Nàng cho rằng Triệu Tông là do hắn giết?!Hắn rõ ràng xưa nay đều chưa từng thấy tiểu hoàng để ốm yếu được nuôi dưỡng trong thâm cung, tại vị sáu năm, nhưng chưa bao giờ thân chính, rất ít lộ diện rồi nhanh chóng chết đi kia!Mặc dù chết rồi, hắn cũng oan uổng.Hắn cũng không phải người tốt, cũng không để ý đến lời nói của người khác. Mà chuyện thế này hắn không bao giờ làm, hắn quả thật không muốn thừa nhận.Hắn có biết đến nguyên nhân cái chết chân chính của Triệu Tông, lại không có cơ hội nói ra khỏi miệng.May mắn sống lại một đời, chấp niệm thứ hai của hắn là tiếp tục làm Hoàng đế, chấp niệm thứ nhất là gặp cái vị Triệu Tông chỉ xuất hiện trong lời đồn kia một lần. Là kiểu người như thế nào, mới khiến cho một nữ tử như Triệu Tông Ninh, mưu lược gần hai mươi năm, cũng phải vì người đó báo thù? Mà là kiểu người như thế nào, khiến hắn khó hiểu vì người đó mà chết một lần?Bây giờ, chấp niệm thứ nhất đã hoàn thành. Hắn gặp được Triệu Tông rồi.Chấp niệm thứ hai? Kiếp trước, Triệu Tông vừa đến vạn thọ năm mười sáu tuổi đã chết rồi.Bây giờ cứ ở trong cung chờ Triệu Tông chết, thì gần quan được ban lộc mà, kiếp này con đường làm Hoàng đế cũng có thể đi được thông thuận đôi chút. Vạn thọ của Triệu Tông, cũng là chuyện vào mùa thu.Kiếp trước chết trong tay Triệu Tông Ninh, không cam lòng, chật vật, hắn cũng thật sự bội phục vị quận chúa này. Nữ tử có tâm chí như vậy, làm đến mức độ này, hắn thật sự bội phục tận tâm. Chỉ là kiếp trước, phong hào của Triệu Tông Ninh cũng không phải là “Bảo Ninh” như châu như bảo, mà là một từ phổ thông vô cùng “Trường Bình”.Có điều nàng cũng tự làm Nữ hoàng đế rồi, đâu còn để ý chuyện phong hào làm gì.Hắn không khỏi nghĩ đến Triệu Tông.Bề ngoài của Triệu Tông, nên miêu tả thế nào đây?Kiếp trước của hắn, nửa đời vì bảo mệnh, giả ngu, sống rất uất ức. Từ lúc hắn bắt đầu tranh đoạt hoàng vị, thậm chí cuối cùng trở thành Hoàng đế rồi, hắn đã từng thấy vô số mỹ nhân. Nam tử vì biểu đạt thắng lợi, thứ lợi dụng đơn giản chính là tài phú, quyền lực và mỹ nhân, trong Hậu cung của hắn có đủ các loại mỹ nhân.Nhưng hắn không nghĩ tới, Triệu Tông vậy mà lại có ngoại hình như thế.Hắn cùng với Triệu Tông Ninh có qua lại, Triệu Tông Ninh là đích nữ của Vương phủ, khâm phong quận chúa, bề ngoài quý khí, lại minh diễm, vóc dáng cũng cao hơn đại đa số nữ tử, nghe nói nàng giống phụ thân đã mất của mình, An Định quận vương. Hắn vốn cho rằng, dung mạo của Triệu Tông rất giống Triệu Tông Ninh.Nhưng không ngờ, lại hoàn toàn không giống.Triệu Tông có bề ngoài quá đẹp, cũng quá tinh xảo.Thật giống tên hắn, là viên mỹ ngọc, mỹ hảo ôn hòa, vậy mà hắn không tìm được từ ngữ để hình dung.Triệu Tông khom lưng nhìn hắn, khi tóc đen trên vai buông xuống, thay vì nói hắn đang giả ngu, tận lực không nói lời nào, không bằng nói, hắn vì Triệu Tông mà kinh diễm, chấn động, đến mức quả thực không nói ra được bất luận một chữ nào.Hắn tên Triệu Thế Tông, trong tên cũng có từ Tông đồng âm. Mà rốt cuộc lại bất đồng.Tông của Triệu Tông là mỹ ngọc, Tông của hắn chỉ là cục đá. Dù cho Triệu Tông không phải Hoàng đế, thì cũng là Thế tử của An Định Quận vương phủ cao cao tại thượng, hắn chỉ là một thứ tử* không đủ tư cách. Có điều, mỹ ngọc thì lại làm sao, kiếp trước những gì Triệu Tông trải nghiệm còn không bằng hắn.*Thứ tử: Con của vợ béNgọc và đá va vào nhau, vỡ trước tiên tất nhiên là ngọc, vô luận ngọc kia đẹp thế nào.Kiếp trước, dù hắn là cục đá, mặc dù thời gian ngắn ngủi, hắn cũng làm được Hoàng đế, hắn đã hưởng được tư vị quyền lực ấy rồi.Huống hồ, hắn đã sớm không phải Triệu Thế Tông ngày xưa.Kiếp này, hắn cũng có phong quang hắn muốn lấy về.Trong lúc xuất thần, màn lại bị người vén lên, Triệu Thế Tông khép mí mắt lại, lần thứ hai làm ra hình dáng ngu ngốc.Một vị cung nữ đi tới, giòn giã nói: “Tiểu lang quân, có muốn thức dậy?”Hắn không nói chuyện.Cung nữ lại nói: “Vị này chính là Cát Tường bên cạnh Phúc đại quan, cậu ấy ở đây hầu hạ ngài. Nếu như ngài muốn tắm rửa, cứ kêu cậu ấy là được. Nô tỳ ở bên ngoài, có việc thì cứ việc gọi nô tỳ.”Cung nữ biết hắn không biết nói chuyện, hành lễ xong liền lui ra.Đợi đến khi tiếng bước chân đi xa rồi, Cát Tường đứng giữa nội thất tiến lên phía trước vài bước, quỳ xuống đất, dập đầu hành đại lễ: “Tam lang quân.”Triệu Thế Tông quay đầu nhìn cậu, cũng chống ván giường chậm rãi ngồi dậy, cuối cùng mở miệng: “Đứng lên đi.”Triệu Tông nghiêng người trên tháp, nghe em gái của hắn nói líu ra líu ríu. Bên trong cách song*, chỉ có hai người họ, Nhiễm Đào và nữ quan của Triệu Tông Ninh đều ở bên ngoài.*Cách song: Dùng để chia hai không gian khác nhau, tương tự bình phongTriệu Tông Ninh đắc ý: “Muội không ưa lão, liền đánh lão nhiều mấy roi, hứ!”“Ông ta chỉ là một tên thái giám, muội tức giận với ông ta làm cái gì?”“Lão suốt ngày nói chuyện ở chỗ ca ca cho lão tú bà kia, ca ca lại không trút giận lên lão, muội mới giúp huynh xả cơn giận này! Lần này cần phải mất ít ngày, lão mới có thể khoẻ trở lại! Nhìn xem lão làm sao mật báo cho lão tú bà kia nữa!”Bọn họ đang nói đến Lưu Hiển, Lưu Hiển lần này bị Triệu Tông Ninh đánh rất thảm, buổi sáng được khiêng trở về. Bây giờ Lưu Hiển đang nằm nhoài trong phòng lão sống dở chết dở đây, để đồ đệ của lão Lưu Tiến chăm sóc.Triệu Tông đẩy hộp đựng điểm tâm trên tay về phía trước, ra hiệu nàng ăn.Nàng bĩu môi: “Ca ca không muốn ăn là cứ đưa muội thôi, huynh xem dạo này muội mập lên rất nhiều!”Triệu Tông buồn cười đưa tay bóp mặt nàng: “Một chút thịt cũng không có, cứ ăn đi. Trước giờ trẫm không ăn cái này, đây là chuẩn bị cho muội.”Triệu Tông Ninh nhịn không được, cuối cùng liền cầm lấy một cái bánh lệ chi lên ăn. Triệu Tông Ninh mặc dù tính cách kiêu căng, nhưng là quận chúa hoàng gia, lễ nghi được dưỡng dục từ nhỏ, ăn uống cực kỳ nhã nhặn. Nàng ăn xong một cái bánh lệ chi, rồi dùng khăn lau miệng, lại nói: “Ca ca, còn có một việc muội muốn nói cho huynh nghe.”“Ừm.” Triệu Tông xưa nay không hy vọng từ trong miệng nàng nghe được đại sự đứng đắn gì, hắn nhàn nhàn lật sách trên tay sang trang mới.“Ca ca có biết người tên Tiêu Đường?”“Không biết.” Triệu Tông không thèm để ý nói.“Mấy ngày trước, bên ngoài Quận chúa phủ của muội, cứ mấy ngày thì sẽ có một nam tử trẻ tuổi xuất hiện, hắn như muốn gõ cửa, rồi lại luôn lâm trận rời đi. Người của môn phòng* cảm thấy hắn quái dị, nhưng ngoại hình của hắn rất dễ nhìn, mặc trang phục thư sinh. Muội nghe lời ca ca, từ trước đến giờ là yêu cầu trong phủ không được tự tiện xem thường người khác. Môn phòng bèn nói chuyện này nói cho Trường sử* trong phủ, Trường sử đi điều tra một phen ——” Triệu Tông Ninh nói đến đây, dừng một chút.*Môn phòng: Bộ phận bảo vệ gác cửa*Trường sử: Chủ yếu quản lý các sự vụ trong phủ (cũng là một chức quan)Triệu Tông cuối cùng cũng nhận ra được lời này có trọng điểm, hắn ngẩng đầu: “Làm sao?”“Vị nam tử trẻ tuổi kia còn là người đứng thứ hai trong kỳ thi của Giang Ninh Phủ năm ngoái, tên là Tiêu Đường.”Triệu Tông chờ nàng nói tiếp.“Ca ca cũng biết, Trình cô cô bên cạnh muội là do ca ca điều qua cho muội, sau khi đăng cơ. Cô cô ở trong cung nhiều năm, từng trải nhiều rồi, biết cũng nhiều. Sau khi cô cô nghe nói Tiêu Đường là người của Giang Ninh Phủ, trong lúc vô tình nói câu ‘Nhiễm Đào cũng là người của Giang Ninh Phủ’, muội nghe vào tai, lập tức kêu người đến Giang Ninh Phủ điều tra cẩn thận.”Triệu Tông để sách trong tay xuống.“Người đến Giang Ninh Phủ, hôm qua vừa trở về. Ca ca đoán xem, muội tra được gì?”“Tiêu Đường và Nhiễm Đào có quen biết?”“Tiêu Đường và Nhiễm Đào thật sự đã định hôn từ nhỏ! Khi Nhiễm Đào tám tuổi thì được tuyển vào cung, trong nhà đều là người trong sạch. Tiêu gia vốn cũng giàu có, cùng nhà Nhiễm Đào cũng xem như môn đăng hộ đối, chỉ là sau đó Tiêu gia sa sút. Nhà Nhiễm Đào giữ lời hứa, vẫn chưa từ hôn, còn giúp đỡ Tiêu Đường đi học đọc sách. Tiêu Đường lớn hơn Nhiễm Đào năm tuổi, lại một mình tới cửa từ hôn, hắn nói hắn đã không xứng với Nhiễm Đào nữa, không muốn làm lỡ đời nàng. Nhà Nhiễm Đào lúc này mới trả lại thiếp canh*, sau đó vừa vặn gặp kỳ tuyển chọn trong cung, Nhiễm Đào mới tiến cung.”*Thiếp canh: Tờ giấy ghi rõ giờ, ngày, tháng, năm sinh của tân nương tân lang; giấy kết hôn thời cổ“Còn như vậy nữa?”“Không sai! Hồi nhỏ sau khi Nhiễm Đào định hôn với Tiêu Đường, cả nhà đã chuyển đến Dương Châu, nhưng quê quán của nàng lại ở Giang Ninh Phủ. Trước kia muội cứ nghe Nhiễm Đào nói hồi nhỏ nàng sống ở Dương Châu, còn tưởng rằng nàng là người Dương Châu nữa cơ! Nếu không phải năm đó Trình cô cô vẫn còn làm người ghi chép ở Thượng Nghi Cục, ai mà biết có tầng liên quan này?”“Cho nên?”“Ca ca! Tiêu Đường rõ ràng còn nhớ nhung Nhiễm Đào tỷ tỷ! Ai cũng biết Nhiễm Đào tỷ tỷ là nữ quan thiếp thân của huynh, hắn tất nhiên muốn nghe ngóng xem Nhiễm Đào tỷ tỷ sống có tốt hay không, muốn đến, rồi lại không dám đến quý phủ của muội tìm hiểu, chỉ dám đi loanh quanh ngoài phủ.”Triệu Tông buồn cười, lại đưa tay bóp mặt nàng: “Tiểu nha đầu, muội mới mấy tuổi, đã biết chuyện thế này?”“Muội đã mười ba tuổi rồi! Chờ muội đến tuổi cập kê, cũng có thể chọn lang quân. Ca ca cũng đừng quên, huynh đã đồng ý với muội là phải tìm diện thủ cho muội.”Triệu Tông dở khóc dở cười, việc này, nàng lại nhớ rõ ghê. Mà linh hồn của hắn không thuộc về nơi này, không cảm thấy ngôn luận của em gái hắn kinh khủng, huống hồ em gái hắn sở dĩ có ngôn luận như thần thế này, cũng là do hắn ban tặng.Cũng may Triệu Tông Ninh cũng không nghĩ đến chuyện diện thủ nữa, nàng lại nói: “Ca ca, đây chính là cơ hội tốt! Thi Hội* năm nay, Tiêu Đường lại không tham gia, nghe nói hình như là vì lộ phí không đủ, không thể vào trong kinh. Mà Tiêu Đường này, tương lai nhất định là nhân tài, ca ca hãy sớm thu nạp hắn đi! Tương lai, hắn ra sức vì huynh, huynh cho Nhiễm Đào tỷ tỷ xuất cung đi, hai người họ vừa vặn thành thân!”*Thi Hội: Hay còn gọi là kỳ thi mùa xuân (trong nguyên tác) vì kỳ thi được tổ chức vào đầu xuân mỗi ba năm một lần“Hỏng rồi, Bảo Ninh quận chúa của chúng ta không làm quận chúa nữa, muốn làm Tể tướng rồi, còn muốn làm bà mối nữa.”Triệu Tông Ninh lại vội nói: “Muội đều nói thật đó! Lão tú bà kia suốt ngày hạn chế huynh, không có lòng tốt gì, còn muốn gả người như Tôn Tiểu Dục cho huynh! Ca ca, huynh là Hoàng đế, là quan gia! Giang sơn này đều là của huynh, sinh tồn và cuộc sống của con dân thiên hạ, đều phải dựa vào huynh. Liêu quốc, Tây Hạ, thậm chí ngay cả Cao Ly, Nam Man, đều nhìn chằm chằm lãnh thổ chúng ta, nhân dân của chúng ta, tài phú của chúng ta như hổ rình mồi. Chúng ta cũng có lãnh thổ cần phải đoạt lại. Ca ca, năng lực của huynh đủ để huynh làm một đế vương ưu tú. Muội muội tin huynh, muội muội cũng biết, chí hướng của huynh xưa nay đều như thế.Sao huynh có thể chịu đựng cảnh suốt vùi trong thâm cung, cùng Tôn thái hậu chơi trò tấu hài Hậu cung? Tôn Tiểu Dục là cái thá gì? Tôn thái hậu là gì? Tôn gia lại là cái gì?! Khi có gia tộc Triệu thị chúng ta, Tôn gia còn đang chơi bùn kìa! Những năm gần đây, chúng ta từng bước đi lên hoàng tộc cũng không dễ dàng. Triệu thị chúng ta, không e ngại bất luận người nào! Muội muội biết huynh cũng có lo lắng của huynh, thế nhưng chỉ cần ca ca làm, vô luận là chuyện gì, muội muội đều sẽ giúp huynh! Muội muội đều sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh huynh!Ca ca, muội hy vọng có một ngày, huynh ở tại nơi thật cao, tiếp nhận vạn dân quỳ lạy. Mà vạn dân nguyện ý bái lạy huynh, không phải vì huynh là Hoàng đế, mà vì huynh chân chính mang đến cuộc sống giàu có cho mỗi một bách tính. Đây là chức trách của Triệu thị, muội muội tin tưởng, đây cũng là tầm nhìn của ca ca mà đúng không?”Sau khi Triệu Tông Ninh nói xong, liền chăm chú nhìn hắn.Hô hấp của Triệu Tông có chút không thông thuận, đột nhiên hắn cảm thấy, em gái của hắn so với hắn còn thích hợp làm Hoàng đế hơn.Đây mới thực sự là quận chúa của hoàng thất.Mà hắn, quả thực bị lời nói của Triệu Tông Ninh khiến cho nhiệt huyết đều sôi trào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương