Phúc Tinh Nhà Nông

Chương 2: Đánh Hắn



Tiền thị gần như muốn rơi nước mắt, tức giận đến mức không thở nổi. Bà mở rương ra, từ phía dưới móc ra một cái hộp, mở ra cho tiểu nhi tử và tiểu nữ nhi xem số tiền ở bên trong.

Bên trong là tiền được xâu thành từng xâu từng xâu, trông có vẻ khá nặng, chỉ có hai khối bạc vụn, là tiền còn dư lại lúc xây căn nhà này.

Nhà chỉ có tiết kiệm được tiền đồng, nhìn thấy những số tiền này, Tiền thị lại nhịn không được lau nước mắt.

Bà đếm tiền lại một lần, tính đi tính lại, vẫn chỉ có chín xâu tiền, hai khối bạc vụn này.

Tiền thị cũng lấy hộp đựng tiền trong tủ đầu giường ra, bên trong là tiền để sử dụng hàng ngày, trong khoảng thời gian này là thời gian thu hoạch vụ thu, lão Tam và lão Tứ đến giúp việc nhà Bạch địa chủ, nhận được tiền công trở về, tiền nộp lên cho bà, bà vẫn chưa có đếm xong đã bỏ vào cất ở trong ngăn tủ.

Nhưng phần tiền này cũng không nhiều, bên trong tiền đều được xâu thành từng xâu từng xâu, một xâu 100 văn, cứ 10 xâu thì lại cột lại với nhau.

Vận khí của bọn họ thật sự không tốt, tiền trong đó chỉ có sáu xâu tiền, dưới đáy hộp còn có hai ba mươi văn tiền lẻ.

Tiền thị nhìn khuê nữ, lại nhìn tiểu nhi tử, nghe tiếng gào thảm thiết càng ngày càng lớn bên ngoài, đứng dậy giao tiền này cho tiểu nhi tử ôm ra, mình thì vịn bàn tay tiểu khuê nữ đi ra ngoài.

Nhìn thấy nương ôm hộp đựng tiền đi ra, Chu tứ lang thở dài một hơi, thiếu chút nữa nhịn không được mà gào khóc lên.

Mãn Bảo nhìn thấy rõ ràng, cho nên càng thêm tức giận Tứ ca.

Trong thôn cũng có dân cờ bạc, nhi tử của nhà Chu tam thúc nửa năm trước thua bạc, sau đó thì dẫn theo người của sòng bạc trở về bán vợ con để gán nợ.

Cháu gái Đại Nữu của nhà bọn họ lớn hơn nàng hai tuổi, lại là bạn tốt của nàng, cho nên nàng nhớ rất rõ, bài bạc là thứ hại chết người ta, nàng không biết nó có hại chết mình không, nhưng nhất định sẽ hại chết người thân của mình.

Lúc đó lão cha và lão nương đã dạy mấy ca ca, đặc biệt nghiêm khắc không cho bọn họ đánh bạc, không nghĩ tới bây giờ lại đến lượt nhà bọn họ.

Mãn Bảo tức không chịu nổi, xông lên phía trước nhấc chân đạp mạnh lên mặt Chu tứ lang một cước.

Chu tứ lang hét lên "Ai ui", gào to: "Muội muội yêu dấu, muội muội yêu dấu, muội đừng giẫm ta, ta, ta biết sai rồi!"

Tiền thị không có ngăn cản, mà nói với trượng phu: "Không đủ tiền, còn thiếu bốn lượng rưỡi."

Chu lão đầu sầu khổ cau mày, Tiền thị thì nhìn ba cô con dâu, nói: "Các con mỗi người có bao nhiêu thì lấy ra bấy nhiêu, coi như là Tứ đệ mượn của các con, sau này sẽ bắt nó trả lại."

Tiểu Tiền thị, Phùng Thị và Hà thị nhìn trượng phu của mình, thấy bọn họ gật đầu với sắc mặt khó coi thì kéo hài tử trở về phòng lấy tiền.

Chu gia không có ở riêng, cho nên tiền bọn họ kiếm được đều phải nộp vào của công, ăn uống cũng đều là từ của công, mà từ lâu tiểu Tiền thị cũng đã nói với Chu lão đầu là muốn dọn ra ở riêng, nhưng trừ phi bọn họ chết, bằng không thì phải đợi tất cả các hài tử thành gia thì mới có thể phân nhà.

Nhưng Tiền thị cũng biết nhi tử cưới vợ khác với nhi tử chưa cưới vợ, trên tay nên phải có một chút tiền.

Cho nên bà cũng hơi rộng rãi, thu hoạch ngoài đồng thì bà thu hết, nhưng tiền kiếm được bằng những cách khác thì bà chỉ thu sáu thành, còn dư lại bốn thành thì để tự giữ lấy.

Ví dụ như đại phòng, tiểu Tiền thị ở học đường phụ giúp công việc bếp núc, một tháng ít nhất cũng kiếm được 100 văn, ngoại trừ nộp 60 văn lên, thì số tiền còn lại đều là của riêng nàng.

Hay ví dụ như nhị phòng, lão nhị trước kia đi đến nhà Bạch địa chủ làm công học trộm nghề thợ mộc, còn có thể đan trúc, lúc rảnh rỗi còn có thể cầm ra chợ bán kiếm thêm ít tiền.

Hoặc ví dụ như tam phòng, lão Tam làm việc mà không tiếc sức lực, cho nên quản sự nhà Bạch địa chủ thích dùng hắn nhất, hễ có việc gì là đều đến gọi hắn, cho nên hắn cũng có thể kiếm được chút tiền.

Về phần ba tiểu nhi tử còn lại, lão Tứ thì không cần phải đếm xỉa tới, giờ này hắn còn đang nằm rạp trên mặt đất, lão Ngũ và lão Lục tuổi cũng không lớn, có chút tiền không phải bị nương dụ lấy mất, thì cũng bị muội muội lừa mất, nếu không cũng sẽ xin nhị ca đi chợ mua kẹo, thậm chí có lục hết quần áo, đoán chừng cũng chẳng tìm ra nổi hai văn tiền.

Tiền thị sẽ không đi lục bọn họ.

Ba cô con dâu nhanh chóng lấy tiền riêng của mình ra, gộp chung lại vẫn không đủ, vẫn còn thiếu hai xâu tiền.

Tiền thị liền nhìn mấy nhi tử.

Tiểu Tiền thị không chịu nổi trước, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, vỗ chân nói: "Nương à, thật không có mà, chúng con đã lấy hết tiền chuẩn bị mua bánh ngọt cho nhà mẹ đẻ nhân dịp Trung thu luôn rồi, đây là muốn phá nhà mà!"

Tiền thị tức giận đánh nàng ta một cái, "Con khóc cái gì, lão nương còn chưa có chết đâu, gắng gượng vượt qua năm tai này, còn sợ thiếu hai trăm văn này?"

Mãn Bảo suy nghĩ một chút, bịch bịch chạy về nhà chính, từ trong hộp bảo bối của mình tìm ra một cái khóa bạc, lấy ra đưa cho Tiền thị, "Nương, dùng cái này của con nè."

Sắc mặt Tiền thị thay đổi rõ rệt, lập tức giật lấy khóa bạc cất kỹ vào trong ngực, cả giận nói: "Thứ này không thể cho, đây là. . . Đây là cha và nương làm cho con, đạo sĩ nói con mệnh quý, phải có cái gì đó để áp chế, đây là dùng để áp mệnh của con đó."

Chu lão đầu cũng nói: "Không thể cho."

Tên côn đồ cũng tức giận nở nụ cười, "Không ngờ một cái khóa trường mệnh như thế còn quan trọng hơn tính mạng của con trai ngươi, ta nói này, rốt cuộc các ngươi có cho hay không, đã nửa ngày rồi, chúng ta còn phải quay về thị trấn nữa, nếu không kịp về các ngươi chịu trách nhiệm ăn ngủ một đêm của bọn ta sao?"

Đám tay chân phía sau hắn ta lập tức bắt đầu di chuyển, bắt đầu lục lọi và đá đá mọi thứ trong sân, "Mau trả tiền, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên thôi mà."

Người của sòng bạc cho tới bây giờ đi đến nhà thì đến một ngọn cỏ cũng chả còn, cho nên Chu đại lang làm sao có thể đồng ý cho bọn lục soát nhà, vội vàng đi ngăn cản.

Chu nhị lang và Chu tam lang cũng không đè Chu tứ lang nữa, vội vàng đi giúp đại ca.

Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng nhiệt huyết sôi trào đi theo các ca ca, thôn dân trong thôn Thất Lý đương nhiên không thể để người trong thôn bị bị ức hiếp, cũng ào ào xông lên lôi kéo.

Chưa kể, đây cũng là lần đầu tiên bọn côn đồ nhìn thấy trong nhà dân cờ bạc lại có nhiều huynh đệ như vậy, thấy các thôn dân vây quanh bọn họ, cho nên bọn họ cũng không dám quá phận, chỉ là ngươi đẩy ta thì ta lui xuống, ta đẩy ngươi thì ngươi lui xuống, nhưng lửa giận vẫn không kìm được bốc lên.

Thôn trưởng thấy thế thì thở dài một hơi, ngăn mọi người lại nói: "Được rồi, chẳng phải còn thiếu hai trăm văn sao, Kim thúc, ta cho các ngươi mượn trước, sau này nhớ trả ta là được."

Dứt lời thì bảo nhi tử về nhà lấy tiền.

Như vậy tiền gom từ đông sang tây chất đầy một cái hộp, ngoại trừ hai khối bạc vụn này thì tất cả đều là tiền đồng, đám côn đồ cũng không chê, sau khi trực tiếp kiểm kê thì nhét tiền đồng vào trong túi.

Chỉ là cuối cùng bọn chúng vứt ra bạc vụn đồng nói: "Bạc này đổi thành tiền đồng cũng không chỉ có nhiêu đây, có lẽ các ngươi cũng biết rõ, ở trong ngân hàng tư nhân, một lượng bạc này hiện tại cũng có thể đổi thành 12 xâu tiền, cho nên. . ."

Chu đại lang trực tiếp bước tới đá Chu tứ lang một cước, hỏi: "Tiền mày đánh bạc là tiền đồng hay là bạc vậy hả?"

"Tiền đồng, là tiền đồng."

Chu đại lang trực tiếp siết quả đấm đánh hắn, giận dữ hỏi, "Là tiền đồng, là tiền đồng phải không?"

Chu tứ lang mặt mũi bầm dập, mũi xịt máu liên tục kêu rên, " Là tiền đồng, chính là tiền đồng."

Chu đại lang không ngừng đấm từng quyền từng quyền vào mặt của hắn, xanh mặt hỏi, "Có phải tiền đồng hay không, có phải tiền đồng hay không."

Chu tứ lang kêu cha gọi mẹ, "Là tiền đồng đó đại ca, chính là tiền đồng, bọn họ lừa các người đấy, bọn họ chính là lừa gạt các người."

Đám côn đồ thấy Chu đại lang một chút cũng không tiếc sức, Chu tứ lang bị đánh thành như vậy, không khỏi ngượng ngùng, thu hồi bạc vụn, gật đầu nói: "Được lắm, tiền đồng thì tiền đồng đi."

Dứt lời xoay người lại muốn đi.

Chu nhị lang ngăn cản ở trước mặt bọn họ, hỏi: "Biên lai mượn tiền đâu?"

Tên côn đồ bĩu môi, đưa biên lai mượn tiền cho hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Nhà các ngươi như vậy, chắn không vực dậy nổi, tốt nhất nên giám sát kỹ huynh đệ nhà mình, bằng không thì vận may lần sau có thể không tốt như thế này đâu. Trên đời này, gia đình cửa nát nhà tan bởi vì bài bạc cũng không ít đâu."

Mấy huynh đệ Chu gia đều trừng mắt Chu tứ lang.

Chu tứ lang co quắp ở trên mặt đất, nhìn thấy ánh mắt của các ca ca, hắn cúi đầu ngay cả khóc cũng không dám khóc quá lớn tiếng.

Những tên côn đồ cuối cùng đã bỏ đi.

Chu lão đầu và con trai trưởng tán gẫu tiễn mấy các thôn dân rời đi, đồng thời cảm ơn sự giúp đỡ của bọn họ, nhất là thôn trưởng, liên tục nói rằng bọn họ tìm thời gian để mời ông ấy ăn một bữa cơm.

Đợi tiễn người rời đi, Chu lão đầu mới sai Chu tiểu lục đóng cửa, xoay người lại cầm lấy đòn gánh tiếp tục quánh nhi tử.

Tiền thị sợ tiểu khuê nữ bị dọa sợ, nên đã đưa cô bé trở về phòng trước, nhưng cũng được không hiệu quả cho lắm, bởi vì hài tử này đã đạp giày rồi leo lên giường, sau đó ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, say sưa nhìn cha nàng đánh Tứ ca nàng.

Sức khỏe của Tiền thị không tốt, sau một phen giày vò, bà vừa thương tâm vừa mệt mỏi, cũng không ngăn cản khuê nữ, chỉ bảo ba nàng dâu đi vào bếp nấu chút gì đó để ăn, từ buổi sáng đến bây giờ, bọn họ một hạt cơm cũng chưa ăn được vào bụng, người lớn còn chịu được, nhưng mấy đứa nhỏ sao có thể chịu được.

Đợi thu xếp xong xuôi thì bà gọi tiểu khuê nữ đến, đeo khóa bạc lên cho nàng, nói: "Không phải đã bảo con không được lấy xuống sao? Đây là cha mẹ dùng để áp mệnh cho con, sau này không cho phép tháo xuống, có biết không?"

Mãn Bảo không được tự nhiên nói: "Đeo không thoải mái."

Tiền thị suy nghĩ một chút mới nói: "Buổi tối có thể không mang, nhưng ban ngày phải mang."

Mãn Bảo bất đắc dĩ đáp ứng, thấy nương nàng vẻ mặt sầu khổ, liền hỏi, "Nương, Tứ ca làm sao bây giờ?"

"Mặc kệ nó, cứ để cha con đánh nó, cuộc sống mới tốt lên được mấy năm, nó đã học người ta đi đánh bạc, đồ phá gia chi tử, phải đánh chết."

Mãn Bảo nói: "Nếu như đánh chết, còn không bằng để sòng bạc người đánh chết cho rồi, chúng ta còn tiết kiệm được tiền."

Tiền thị nghẹn ngào nói: "Con, đứa nhỏ này, cái miệng này y hệt cha con, một chút cũng không tha người."

"A, cha con thông minh như vậy sao?"

Tiền thị không có trả lời vấn đề này của nàng, mà chỉ nói: "Vậy cũng phải đánh, không đánh không nhớ lâu, sau này lại tái phạm, trong nhà bao nhiêu tiền có thể cho nó thua?"

"Tứ ca nhớ ăn không nhớ đánh, đánh cho tàn phế cũng vô dụng, trừ phi đánh gãy chân huynh ấy để huynh ấy khỏi đi được luôn."

"Vậy không được, nếu thế sau này chúng ta còn phải nuôi nó nữa, " Tiền thị cũng sợ lão Chu đầu đánh hỏng nhi tử, thở dài một hơi, hô ra ngoài cửa sổ: "Được rồi, đánh tàn phế còn phải tốn tiền thuốc men, bây giờ trong nhà một đồng cũng không có đâu."

Tiếng bùm bụp ở bên ngoài cũng chậm rãi biến mất, Chu lão đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt đứa con trai này, sau khi đạp hắn một cước thì để cho lão đại và lão nhị kéo người trở về phòng.

Mãn Bảo thì ở trong phòng nói với nương mình: "Nương, con có ý kiến hay, vừa có thể phạt huynh ấy, vừa không uổng phí tiền trong nhà."

"Ý tưởng gì?"

"Bảo Tứ ca đi khai khẩn đất hoang đi, sau đó để huynh ấy ở trên đất hoang trồng trọt, tiền kiếm được thì trả lại cho trong nhà và mấy ca ca chị dâu, huynh ấy còn nợ trong nhà và mấy ca ca chị dâu mười lăm lượng bạc đó."

Tiền thị rất khó hiểu, "Khai hoang? Làm sao con lại nghĩ đến việc khai khẩn đất hoang."

Mãn Bảo nói: "Không phải thôn trưởng đại ca đã nói sao? Nha môn cho phép chúng ta khai khẩn đất hoang, đất đai khai khẩn được là của chúng ta, ba năm đầu còn không thu thuế."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...