Phương Gia Tiểu Trà Quán
Chương 50: Cơm Niêu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Niên Niên nhớ rõ mình đã đến tiệm tạp hoá Lý gia, trong tiệm chỉ có hai ba người hầu. Một người mồm mép lanh lẹ đã dẫn nàng đến hậu viện, tìm đông gia Lý thúc.
Lý thẩm mặc kệ trượng phu ngăn cản, sáng sớm đã lên xe về nhà thân mẫu, thề phải nói rõ phải trái với người nhà, bà thật sự không nuốt trôi cục tức này. Lý thúc không tán thành chuyện này, khuê nữ nhà mình cũng không phải dung mạo xấu xí, phẩm hạnh tồi tệ, ông vẫn muốn tìm một nhà tốt hơn cho nữ nhi, không cần phải bận lòng đến mấy kẻ nghĩ mình trèo cao.
Lý thúc cũng không giải bày quá nhiều với Phương Niên Niên, Lý Tú Tú cũng không ở nhà nên Phương Niên Niên đưa đồ xong thì rời đi. Nàng ấy nói là ra ngoài giải sầu cùng bằng hữu, vừa mới rời nhà hôm qua, Lý thúc thấy Phương Niên Niên đến còn cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì nàng và Tú Tú ở cùng xã đoàn, vì sao xã đoàn tổ chức hoạt động lại không mời Phương Niên Niên.
Phương Niên Niên cũng cảm thấy kỳ lạ, trong lòng tràn đầy nghi ngờ rời khỏi tiệm tạp hoá.
Trên đường quay về, người qua kẻ lại.
Con đường này nàng đi đến mòn gót, cho dù nhắm mắt cũng biết phương hướng, kế bên tiệm tạp hoá là tiêu cục, trước cổng tiêu cục còn có một cái hố nhỏ hai ba năm chưa được lấp lại, người không thường xuyên lui tới nếu không cẩn thận có thể giẫm trúng cái hố này.
Phương Niên Niên vừa đi vừa suy nghĩ, bước chân cũng quen thói tránh đi hố nhỏ, nhưng đột nhiên thân thể lảo đảo, cả người không khống chế được mà ngã sang bên trái.
Ý nghĩ cuối cùng ở trong đầu nàng chính là mình đâu có giẫm trúng hố, sao lại trẹo chân...
Hiện tại nằm trên giường, nhìn nóc màn đủ sắc lạ lẫm, Phương Niên Niên bình tĩnh nghĩ màu này cũng không xấu lắm, chế tác cũng cẩn thận, có điều hơi lạnh lẽo, nàng thích chăn màn có tông màu ấm, khi nằm ngủ thì cũng có cảm giác ấm áp.
Chăn mền hẳn là vừa mới hong khô, bồng bềnh mềm mại, mặt sau có hoa văn sóng nước cũng không hợp sở thích của nàng.
Nàng vén chăn ngồi dậy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xuống mình, thấy y phục trên người đã được thay mới.
Nàng túm cổ áo bước xuống giường, giày nàng được đặt một bên. Nàng ngồi trên giường đánh giá xung quanh căn phòng, mọi thứ đều mộc mạc giản dị, chỉ có duy nhất một bộ y phục màu hồng là thứ có màu sắc sáng sủa duy nhất ở trong căn phòng này, hẳn là để lại cho nàng.
Nàng mặc áo vào, y phục rất vừa vặn, Phương Niên Niên bình tĩnh tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo.
Không biết ai đã bắt cóc nàng, sau khi bắt cóc cũng không có đối đãi hà khắc, không ném nàng vào kho củi, lại còn cho giường ngủ, y phục để mặc vào, mặc dù căn phòng này mộc mạc giản dị nhưng đồ vật đều tốt. Nàng vuốt ve mép y phục, áo kép gấm được dệt từ vải bông mềm mại, lớp vải lót bằng lông cừu mịn màng, vải nhung ma sát làn da vừa ấm áp vừa thoải mái dễ chịu.
Phương Niên Niên loại trừ khả năng đối phương muốn lấy Huyết Liên Tử, nếu muốn lấy đồ thì không cần thiết phải ưu ái nàng.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Nàng chỉ là một tiểu nữ tử ở nông thôn, có gì đáng giá để người ta bắt cóc?
Hẳn là không phải vì phụ mẫu nàng, mười sáu năm rồi...
Phương Niên Niên lắc đầu, nếu là vì phụ mẫu nàng, khả năng bọn họ sẽ bắt cóc cả nhà nàng.
Nàng áp tai vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hết thảy đều yên ắng như tờ, giống như một nơi không có sự sống.
Phương Niên Niên mím môi, đẩy cửa ra ngoài.
Mặt trời lặn về đằng tây, sắc trời sẫm tối, một ngày dần trôi qua. Trong sân rất vắng vẻ, không có bóng dáng một ai, hết thảy đều trống trơn, phảng phất như một nơi hoàn toàn cách biệt thế gian, Phương Niên Niên đứng ở giữa sân, nhìn bầu trời nhợt nhạt, trong lúc nhất thời hoài nghi bản thân lại xuyên đến một thế giới khác.
Nàng thử đẩy cửa, tất cả gian phòng trong toà nhà này đều có thể ra vào, nhưng tất cả các hướng để ra ngoài cửa lớn đều bị đóng chặt. Trèo tường là chuyện bất khả thi, nàng cũng từng thử, nhưng tường quá cao, nàng không nhảy qua được. Mặt tường bóng loáng, lại không có bệ đỡ, chỉ cần có một chút gồ ghề, nói không chừng nàng có thể mượn lực mà trèo qua bức tường này.
Tiếc là không thể, bề mặt bức tường này dường như đã được mài nhẵn bóng loáng.
Nàng đứng ngoài sân một hồi, sau khi chắc chắn không có ai đến tìm mình thì xoay người đi vào phòng bếp. Toà nhà nho nhỏ này có đầy đủ mọi gian phòng, có phòng bếp, đại sảnh, tẩm phòng cho chủ nhà và khách nhân, bố cục hoàn toàn khép kín thành một gian nhà, không biết viện phủ bao quanh khoảng sân nho nhỏ này là chốn nào.
Phòng bếp cũng không đầy đủ đồ vật, chỉ có thể miễn cưỡng nấu một bữa cơm nhàm chán, làm một nồi canh trứng[1].
[1] Canh trứng (蛋汤).
Trong bụng đang đói cồn cào, Phương Niên Niên lần lượt thái lạp xưởng, măng tây, lột vỏ đậu nành[2]. Cơm được nấu sôi trong nồi đất, Phương Niên Niên lấy một chiếc khăn phủ lên phần nắp để cách nhiệt rồi mở nắp ra, cơm ở bên trong có vẻ đã chín, nàng lấy dầu nóng đổ một vòng dọc theo thành nồi, sau đó cho lạp xưởng thái lát vào trong, tiếc là không có gà om, nếu không thì cắt một phần đùi gà cho vào, mùi vị sẽ càng thơm ngon hơn.
[2] Đậu nành (青豆): ở đây là loại đậu nành vỏ xanh, tức là đậu Hà Lan.
Măng tây và đậu nành chần qua nước sôi đến khi vừa chín tới, đợi khi lạp xưởng ở trong nồi đất chín thì mở nắp ra, cho hai loại rau củ vào. Sau đó dùng đũa khuấy đều tạo ra khoảng trống, đập trứng vào, để lửa nhỏ, dùng dư nhiệt bên trong nồi đất cho trứng vừa chín tới.
Trong lúc đợi món chín, Phương Niên Niên nấu nước để làm món canh trứng, rắc một ít hành lá thái nhuyễn vào, nàng tìm thấy được mỡ lợn, không chút khách sáo múc một thìa mỡ lợn cho vào, lập tức trên bề mặt liền xuất hiện một lớp váng dầu xinh đẹp, cho thêm một chút xì dầu là có thể ăn được rồi.
Nấu xong món cơm niêu[3] và canh trứng hành lá, bên ngoài trời đã tối đen.
[3] Cơm niêu (煲仔饭).
Phương Niên Niên dọn món vào phòng ngủ, thắp đèn ăn cơm.
Nước xốt nàng dùng cho món cơm niêu có hơi ngọt, cơm cháy sém vàng giòn rụm, lạp xưởng lại có vị ngọt, hơi giống mùi vị lạp xưởng Quảng Đông, khi ăn cùng lại mang hương vị an ủi lòng người trong đêm đông.
Sau khi ăn xong, Phương Niên Niên lấy hai quyển du ký ra đọc, trong phòng ngủ không thiếu, nào là "Liệt nữ truyện", "Nữ tắc", "Nữ huấn", nàng không định đọc qua, nàng chưa bao giờ có suy nghĩ muốn làm phụ nhân trinh liệt, càng không nghĩ tới sẽ làm một thê tử đảm đang, thành thật chăm sóc trượng phu dạy dỗ nhi tử.
Du ký buồn tẻ nhàm chán hơn nàng tưởng tượng, bên trong đầy rẫy những chuyện hiếu tử hiền phụ mà tác giả đã gặp trong chuyến du hành, nào là nhi tử dù có bị phụ mẫu mắng chửi cũng vĩnh viễn không cãi lại, nào là thê tử mòn mỏi trông chờ trượng phu mười năm không về, toàn những sự tích "động lòng người"... Phương Niên Niên ném quyển du ký sang một bên, ngơ ngác nhìn ánh nến.
Qua một hồi lâu, nàng mới bắt đầu cử động.
Bên trong ấm nước còn nước nóng, nàng rửa qua mặt mũi rồi trèo lên giường.
Buông màn xuống, Phương Niên Niên nằm ngửa, không để ý đến gì khác.
Trong đêm có tiếng mõ canh sắc bén, Phương Niên Niên trở mình, thân thể co quắp ở góc giường, nàng đắp kín chăn, tự ôm lấy mình, phía dưới gối không biết đã ướt đẫm từ bao giờ.
Bên trong tẩm điện, cung Quan Sư.
Phương Hạnh xoa bóp vai cho Thục Quý phi, động tác thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, kỳ thật ở đầu ngón tay có giấu khí lực, hoá giải mệt nhọc cho Thục Quý phi.
Thục Quý phi nằm trên sập, hai mắt nhắm lại, giọng nói mang theo sự lười biếng: "Nha đầu kia thế nào rồi?"
"Nương nương, Phương cô nương sau khi tỉnh lại không khóc không nháo, ăn mặc chỉnh tề rồi đi dạo một vòng trong sân, lục lọi từng gian phòng." Phương Hạnh nhẹ nhàng nói, bà biết nương nương muốn nghe chuyện gì. "Phương cô nương xếp hai cái ghế chồng lên nhau, run rẩy trèo lên nhưng vẫn không với tới mép tường. Cô nương cũng không bỏ cuộc, đi vòng quanh bờ tường hai vòng, sau khi thử đôi ba lần mà không cách nào trèo qua thì mới từ bỏ."
Thục Quý phi mỉm cười: "Nha đầu này thú vị thật đấy, có phần giống ta hồi trẻ."
Tiểu nha đầu ở thôn quê đột ngột gặp chuyện ngoài ý muốn, có thể không khóc không nháo, không la không hét, bình tĩnh tự tìm cách rời đi, sự can đảm và bình tĩnh này thật sự không tầm thường.
Phương Hạnh nói tiếp: "Sau khi biết mình không có cách trốn thoát, Phương cô nương có vẻ đói bụng nên đi vào phòng bếp."
"Có chuẩn bị đồ ăn không?" Thục Quý phi có chút hiếu kỳ hỏi.
"Chỉ có chút rau củ thông thường, không phải món làm sẵn." Phương Hạnh cười nói. "Phương cô nương dùng nồi đất nung nấu một nồi cơm lạp xưởng, sau đó đập hai quả trứng gà và mỡ lợn làm canh trứng, buổi tối hôm nay nàng ấy ăn đến ba quả trứng gà, chắc là đói bụng lắm, từ giữa trưa đến lúc đó cũng không được ăn gì."
"Ha ha, thú vị đấy, một cô nương thích trứng gà." Thục Quý phi bật cười, cũng không rõ hành động của Phương Niên Niên khiến bà thấy thú vị ở chỗ nào, cười một hồi lâu mới ngừng lại, bà nói. "Cô cô nhớ không, hồi bé Lục lang đi theo bệ hạ săn thú, cả ngày chỉ ăn một cái bánh vừng, lúc hồi cung thì đói lả người, ăn một mạch hết hai con chim cút, ba quả trứng."
"Nô tì còn nhớ, tối đấy ngài ấy đau bụng, làm nô tì hoảng hốt chạy đi tìm thái y."
"Lúc đó cô cô sai một nha đầu đi là được, cần gì phải đích thân đi, trên đường còn chạy văng một bên giày, quay về mới phát hiện." Mặt mày Thục Quý phi có vẻ hoà hoãn hơn, nhìn bà hết sức dịu dàng.
Hôm nay Hoàng đế đến chỗ Hoàng hậu, bà mới quay về cung Quan Sư, nằm trên ghế dài, cùng Đại cung nữ thân cận nói về Phương Niên Niên, nhớ lại mấy chuyện lý thú của nhi tử.
Phương Hạnh cười, buông lỏng bả vai Quý phi ra, đầu ngón tay mềm mại đặt lên huyệt thái dương, dùng lực vừa phải xoa xoa: "Nô tì sốt ruột, không chịu nổi mấy tiểu nha đầu chậm tay chậm chân đó."
Thục Quý phi nằm đó, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Phương Hạnh, thở dài: "Chớp mắt nhiều năm qua rồi, Lục lang cũng bắt đầu nghĩ tới chuyện thê tử rồi."
Bà thay đổi chủ đề, lại hỏi về Phương Niên Niên: "Nha đầu đó nấu ăn ngon lắm sao?"
"Nô tì nghe bọn nô tài nói, ngửi mùi rất thơm, ắt ăn vào cũng không quá tệ."
"Ăn cơm xong thì nàng làm gì?"
"Nàng ấy đọc sách."
"Chà." Thục Quý phi nghĩ, đúng là cô nương hiểu biết thi thư. "Đọc sách gì?"
"Nàng ấy lựa tới lựa lui hai quyển du ký, đọc được một chút thì buông sách, có lẽ Phương cô nương không thích mấy chuyện liệt phụ trong trắng đó lắm."
"Ta cũng không thích." Thục Quý phi truy hỏi. "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì rửa mặt đi ngủ."
"Nàng ta xem vậy mà cũng gan dạ đấy." Thục Quý phi khẽ cau mày, đối với nữ tử này lại có nhận định mới, người này quá bình tĩnh quá tỉnh táo, tâm tư không đơn giản.
"Sau đó thì nàng ấy khóc."
Thục Quý phi nhíu mày.
"Nàng ấy buông màn chưa đầy bao lâu thì có tiếng khóc nho nhỏ, chắc là trốn trong chăn khóc nên thút thít không ra tiếng. Dù sao cũng là tiểu cô nương, chịu đựng suốt một ngày rồi, cũng không dễ dàng."
Phương Niên Niên khóc, Thục Quý phi lại cười: "Thế này mới đúng."
Ngoài cửa cung.
Thẩm Kỳ quỳ trên mặt đất, vòng tay ôm eo Thẩm Hựu Dự, vội vàng cầu xin: "Điện hạ, Điện hạ, nửa đêm xông vào cửa cung là đại tội, dù cho Thánh thượng có tha thứ cho ngài thì cũng không bịt miệng Gián quan được."
Thẩm Hựu Dự nặng nề nhìn chằm chằm vào cửa cung, hai tay buông thõng siết thành nắm đấm, móng tay nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay, gây ra đau đớn âm ỉ.
"Điện hạ, nếu ngài mất bình tĩnh thì Thánh thượng vẫn sẽ tha thứ cho ngài, nhưng Phương cô nương khó tránh liên luỵ." Thẩm Kỳ tận tình khuyên bảo. "Vì cô nương, ngài hãy kiềm chế một chút. Nương Nương là người rộng lượng, tuyệt đối sẽ không làm gì Phương cô nương, chắc chắn là vậy, có lẽ, chỉ là muốn gặp cô nương một lần thôi."
Đôi tay đang gồng cứng đành chán nản buông lỏng, Thẩm Hựu Dự khàn giọng đáp: "Ta biết rồi."
Thẩm Kỳ lập tức thở phào một hơi, dè dặt nói: "Điện hạ, chúng ta quay về đi, sáng mai khi cửa cung vừa mở thì lập tức đến đây."
Thẩm Hựu Dự nhắm mắt lại, hắn lắc đầu, cảm giác bất lực tràn ngập toàn thân khiến hắn choáng váng khó chịu: "Chờ ở đây đi."
Thẩm Kỳ chỉ có thể đáp ứng.
Thẩm Hựu Dự hất tay Thẩm Kỳ ra, cả người mệt mỏi đi về phía bờ tường, dựa lưng vào tường chậm rãi ngồi bệt trên mặt đất...
...
Ở Tiền phủ nằm trong ngõ Liễu chốn kinh kỳ, vị chủ nhân vừa trở về không lâu, còn chưa bố trí đầy đủ. Bởi vì nhiệm kỳ trước có những sai sót, tương lai khó lường, sau khi quay về phủ đệ vẫn vắng vẻ lạnh tanh.
Hôm nay, gió đêm thổi nhẹ, một cỗ xe ngựa phủ vải xanh giản dị dừng trước cửa. Cửa chính vừa mở, Tiền Chính Ngạn và phu nhân vội vàng ra ngoài, cúi đầu xá dài trước cỗ xe.
Rèm xe xốc lên, gương mặt Phương Khuê nửa sáng nửa tối, ông quay về phía Tiền Chính Ngạn, gật đầu một cái.
Tiền Chính Ngạn đưa tay ra dấu mời, Phương Đại Ngưu liền đánh xe tiến vào trong phủ.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Phương Niên Niên nhớ rõ mình đã đến tiệm tạp hoá Lý gia, trong tiệm chỉ có hai ba người hầu. Một người mồm mép lanh lẹ đã dẫn nàng đến hậu viện, tìm đông gia Lý thúc.
Lý thẩm mặc kệ trượng phu ngăn cản, sáng sớm đã lên xe về nhà thân mẫu, thề phải nói rõ phải trái với người nhà, bà thật sự không nuốt trôi cục tức này. Lý thúc không tán thành chuyện này, khuê nữ nhà mình cũng không phải dung mạo xấu xí, phẩm hạnh tồi tệ, ông vẫn muốn tìm một nhà tốt hơn cho nữ nhi, không cần phải bận lòng đến mấy kẻ nghĩ mình trèo cao.
Lý thúc cũng không giải bày quá nhiều với Phương Niên Niên, Lý Tú Tú cũng không ở nhà nên Phương Niên Niên đưa đồ xong thì rời đi. Nàng ấy nói là ra ngoài giải sầu cùng bằng hữu, vừa mới rời nhà hôm qua, Lý thúc thấy Phương Niên Niên đến còn cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì nàng và Tú Tú ở cùng xã đoàn, vì sao xã đoàn tổ chức hoạt động lại không mời Phương Niên Niên.
Phương Niên Niên cũng cảm thấy kỳ lạ, trong lòng tràn đầy nghi ngờ rời khỏi tiệm tạp hoá.
Trên đường quay về, người qua kẻ lại.
Con đường này nàng đi đến mòn gót, cho dù nhắm mắt cũng biết phương hướng, kế bên tiệm tạp hoá là tiêu cục, trước cổng tiêu cục còn có một cái hố nhỏ hai ba năm chưa được lấp lại, người không thường xuyên lui tới nếu không cẩn thận có thể giẫm trúng cái hố này.
Phương Niên Niên vừa đi vừa suy nghĩ, bước chân cũng quen thói tránh đi hố nhỏ, nhưng đột nhiên thân thể lảo đảo, cả người không khống chế được mà ngã sang bên trái.
Ý nghĩ cuối cùng ở trong đầu nàng chính là mình đâu có giẫm trúng hố, sao lại trẹo chân...
Hiện tại nằm trên giường, nhìn nóc màn đủ sắc lạ lẫm, Phương Niên Niên bình tĩnh nghĩ màu này cũng không xấu lắm, chế tác cũng cẩn thận, có điều hơi lạnh lẽo, nàng thích chăn màn có tông màu ấm, khi nằm ngủ thì cũng có cảm giác ấm áp.
Chăn mền hẳn là vừa mới hong khô, bồng bềnh mềm mại, mặt sau có hoa văn sóng nước cũng không hợp sở thích của nàng.
Nàng vén chăn ngồi dậy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xuống mình, thấy y phục trên người đã được thay mới.
Nàng túm cổ áo bước xuống giường, giày nàng được đặt một bên. Nàng ngồi trên giường đánh giá xung quanh căn phòng, mọi thứ đều mộc mạc giản dị, chỉ có duy nhất một bộ y phục màu hồng là thứ có màu sắc sáng sủa duy nhất ở trong căn phòng này, hẳn là để lại cho nàng.
Nàng mặc áo vào, y phục rất vừa vặn, Phương Niên Niên bình tĩnh tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo.
Không biết ai đã bắt cóc nàng, sau khi bắt cóc cũng không có đối đãi hà khắc, không ném nàng vào kho củi, lại còn cho giường ngủ, y phục để mặc vào, mặc dù căn phòng này mộc mạc giản dị nhưng đồ vật đều tốt. Nàng vuốt ve mép y phục, áo kép gấm được dệt từ vải bông mềm mại, lớp vải lót bằng lông cừu mịn màng, vải nhung ma sát làn da vừa ấm áp vừa thoải mái dễ chịu.
Phương Niên Niên loại trừ khả năng đối phương muốn lấy Huyết Liên Tử, nếu muốn lấy đồ thì không cần thiết phải ưu ái nàng.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Nàng chỉ là một tiểu nữ tử ở nông thôn, có gì đáng giá để người ta bắt cóc?
Hẳn là không phải vì phụ mẫu nàng, mười sáu năm rồi...
Phương Niên Niên lắc đầu, nếu là vì phụ mẫu nàng, khả năng bọn họ sẽ bắt cóc cả nhà nàng.
Nàng áp tai vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hết thảy đều yên ắng như tờ, giống như một nơi không có sự sống.
Phương Niên Niên mím môi, đẩy cửa ra ngoài.
Mặt trời lặn về đằng tây, sắc trời sẫm tối, một ngày dần trôi qua. Trong sân rất vắng vẻ, không có bóng dáng một ai, hết thảy đều trống trơn, phảng phất như một nơi hoàn toàn cách biệt thế gian, Phương Niên Niên đứng ở giữa sân, nhìn bầu trời nhợt nhạt, trong lúc nhất thời hoài nghi bản thân lại xuyên đến một thế giới khác.
Nàng thử đẩy cửa, tất cả gian phòng trong toà nhà này đều có thể ra vào, nhưng tất cả các hướng để ra ngoài cửa lớn đều bị đóng chặt. Trèo tường là chuyện bất khả thi, nàng cũng từng thử, nhưng tường quá cao, nàng không nhảy qua được. Mặt tường bóng loáng, lại không có bệ đỡ, chỉ cần có một chút gồ ghề, nói không chừng nàng có thể mượn lực mà trèo qua bức tường này.
Tiếc là không thể, bề mặt bức tường này dường như đã được mài nhẵn bóng loáng.
Nàng đứng ngoài sân một hồi, sau khi chắc chắn không có ai đến tìm mình thì xoay người đi vào phòng bếp. Toà nhà nho nhỏ này có đầy đủ mọi gian phòng, có phòng bếp, đại sảnh, tẩm phòng cho chủ nhà và khách nhân, bố cục hoàn toàn khép kín thành một gian nhà, không biết viện phủ bao quanh khoảng sân nho nhỏ này là chốn nào.
Phòng bếp cũng không đầy đủ đồ vật, chỉ có thể miễn cưỡng nấu một bữa cơm nhàm chán, làm một nồi canh trứng[1].
[1] Canh trứng (蛋汤).
Trong bụng đang đói cồn cào, Phương Niên Niên lần lượt thái lạp xưởng, măng tây, lột vỏ đậu nành[2]. Cơm được nấu sôi trong nồi đất, Phương Niên Niên lấy một chiếc khăn phủ lên phần nắp để cách nhiệt rồi mở nắp ra, cơm ở bên trong có vẻ đã chín, nàng lấy dầu nóng đổ một vòng dọc theo thành nồi, sau đó cho lạp xưởng thái lát vào trong, tiếc là không có gà om, nếu không thì cắt một phần đùi gà cho vào, mùi vị sẽ càng thơm ngon hơn.
[2] Đậu nành (青豆): ở đây là loại đậu nành vỏ xanh, tức là đậu Hà Lan.
Măng tây và đậu nành chần qua nước sôi đến khi vừa chín tới, đợi khi lạp xưởng ở trong nồi đất chín thì mở nắp ra, cho hai loại rau củ vào. Sau đó dùng đũa khuấy đều tạo ra khoảng trống, đập trứng vào, để lửa nhỏ, dùng dư nhiệt bên trong nồi đất cho trứng vừa chín tới.
Trong lúc đợi món chín, Phương Niên Niên nấu nước để làm món canh trứng, rắc một ít hành lá thái nhuyễn vào, nàng tìm thấy được mỡ lợn, không chút khách sáo múc một thìa mỡ lợn cho vào, lập tức trên bề mặt liền xuất hiện một lớp váng dầu xinh đẹp, cho thêm một chút xì dầu là có thể ăn được rồi.
Nấu xong món cơm niêu[3] và canh trứng hành lá, bên ngoài trời đã tối đen.
[3] Cơm niêu (煲仔饭).
Phương Niên Niên dọn món vào phòng ngủ, thắp đèn ăn cơm.
Nước xốt nàng dùng cho món cơm niêu có hơi ngọt, cơm cháy sém vàng giòn rụm, lạp xưởng lại có vị ngọt, hơi giống mùi vị lạp xưởng Quảng Đông, khi ăn cùng lại mang hương vị an ủi lòng người trong đêm đông.
Sau khi ăn xong, Phương Niên Niên lấy hai quyển du ký ra đọc, trong phòng ngủ không thiếu, nào là "Liệt nữ truyện", "Nữ tắc", "Nữ huấn", nàng không định đọc qua, nàng chưa bao giờ có suy nghĩ muốn làm phụ nhân trinh liệt, càng không nghĩ tới sẽ làm một thê tử đảm đang, thành thật chăm sóc trượng phu dạy dỗ nhi tử.
Du ký buồn tẻ nhàm chán hơn nàng tưởng tượng, bên trong đầy rẫy những chuyện hiếu tử hiền phụ mà tác giả đã gặp trong chuyến du hành, nào là nhi tử dù có bị phụ mẫu mắng chửi cũng vĩnh viễn không cãi lại, nào là thê tử mòn mỏi trông chờ trượng phu mười năm không về, toàn những sự tích "động lòng người"... Phương Niên Niên ném quyển du ký sang một bên, ngơ ngác nhìn ánh nến.
Qua một hồi lâu, nàng mới bắt đầu cử động.
Bên trong ấm nước còn nước nóng, nàng rửa qua mặt mũi rồi trèo lên giường.
Buông màn xuống, Phương Niên Niên nằm ngửa, không để ý đến gì khác.
Trong đêm có tiếng mõ canh sắc bén, Phương Niên Niên trở mình, thân thể co quắp ở góc giường, nàng đắp kín chăn, tự ôm lấy mình, phía dưới gối không biết đã ướt đẫm từ bao giờ.
Bên trong tẩm điện, cung Quan Sư.
Phương Hạnh xoa bóp vai cho Thục Quý phi, động tác thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, kỳ thật ở đầu ngón tay có giấu khí lực, hoá giải mệt nhọc cho Thục Quý phi.
Thục Quý phi nằm trên sập, hai mắt nhắm lại, giọng nói mang theo sự lười biếng: "Nha đầu kia thế nào rồi?"
"Nương nương, Phương cô nương sau khi tỉnh lại không khóc không nháo, ăn mặc chỉnh tề rồi đi dạo một vòng trong sân, lục lọi từng gian phòng." Phương Hạnh nhẹ nhàng nói, bà biết nương nương muốn nghe chuyện gì. "Phương cô nương xếp hai cái ghế chồng lên nhau, run rẩy trèo lên nhưng vẫn không với tới mép tường. Cô nương cũng không bỏ cuộc, đi vòng quanh bờ tường hai vòng, sau khi thử đôi ba lần mà không cách nào trèo qua thì mới từ bỏ."
Thục Quý phi mỉm cười: "Nha đầu này thú vị thật đấy, có phần giống ta hồi trẻ."
Tiểu nha đầu ở thôn quê đột ngột gặp chuyện ngoài ý muốn, có thể không khóc không nháo, không la không hét, bình tĩnh tự tìm cách rời đi, sự can đảm và bình tĩnh này thật sự không tầm thường.
Phương Hạnh nói tiếp: "Sau khi biết mình không có cách trốn thoát, Phương cô nương có vẻ đói bụng nên đi vào phòng bếp."
"Có chuẩn bị đồ ăn không?" Thục Quý phi có chút hiếu kỳ hỏi.
"Chỉ có chút rau củ thông thường, không phải món làm sẵn." Phương Hạnh cười nói. "Phương cô nương dùng nồi đất nung nấu một nồi cơm lạp xưởng, sau đó đập hai quả trứng gà và mỡ lợn làm canh trứng, buổi tối hôm nay nàng ấy ăn đến ba quả trứng gà, chắc là đói bụng lắm, từ giữa trưa đến lúc đó cũng không được ăn gì."
"Ha ha, thú vị đấy, một cô nương thích trứng gà." Thục Quý phi bật cười, cũng không rõ hành động của Phương Niên Niên khiến bà thấy thú vị ở chỗ nào, cười một hồi lâu mới ngừng lại, bà nói. "Cô cô nhớ không, hồi bé Lục lang đi theo bệ hạ săn thú, cả ngày chỉ ăn một cái bánh vừng, lúc hồi cung thì đói lả người, ăn một mạch hết hai con chim cút, ba quả trứng."
"Nô tì còn nhớ, tối đấy ngài ấy đau bụng, làm nô tì hoảng hốt chạy đi tìm thái y."
"Lúc đó cô cô sai một nha đầu đi là được, cần gì phải đích thân đi, trên đường còn chạy văng một bên giày, quay về mới phát hiện." Mặt mày Thục Quý phi có vẻ hoà hoãn hơn, nhìn bà hết sức dịu dàng.
Hôm nay Hoàng đế đến chỗ Hoàng hậu, bà mới quay về cung Quan Sư, nằm trên ghế dài, cùng Đại cung nữ thân cận nói về Phương Niên Niên, nhớ lại mấy chuyện lý thú của nhi tử.
Phương Hạnh cười, buông lỏng bả vai Quý phi ra, đầu ngón tay mềm mại đặt lên huyệt thái dương, dùng lực vừa phải xoa xoa: "Nô tì sốt ruột, không chịu nổi mấy tiểu nha đầu chậm tay chậm chân đó."
Thục Quý phi nằm đó, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Phương Hạnh, thở dài: "Chớp mắt nhiều năm qua rồi, Lục lang cũng bắt đầu nghĩ tới chuyện thê tử rồi."
Bà thay đổi chủ đề, lại hỏi về Phương Niên Niên: "Nha đầu đó nấu ăn ngon lắm sao?"
"Nô tì nghe bọn nô tài nói, ngửi mùi rất thơm, ắt ăn vào cũng không quá tệ."
"Ăn cơm xong thì nàng làm gì?"
"Nàng ấy đọc sách."
"Chà." Thục Quý phi nghĩ, đúng là cô nương hiểu biết thi thư. "Đọc sách gì?"
"Nàng ấy lựa tới lựa lui hai quyển du ký, đọc được một chút thì buông sách, có lẽ Phương cô nương không thích mấy chuyện liệt phụ trong trắng đó lắm."
"Ta cũng không thích." Thục Quý phi truy hỏi. "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì rửa mặt đi ngủ."
"Nàng ta xem vậy mà cũng gan dạ đấy." Thục Quý phi khẽ cau mày, đối với nữ tử này lại có nhận định mới, người này quá bình tĩnh quá tỉnh táo, tâm tư không đơn giản.
"Sau đó thì nàng ấy khóc."
Thục Quý phi nhíu mày.
"Nàng ấy buông màn chưa đầy bao lâu thì có tiếng khóc nho nhỏ, chắc là trốn trong chăn khóc nên thút thít không ra tiếng. Dù sao cũng là tiểu cô nương, chịu đựng suốt một ngày rồi, cũng không dễ dàng."
Phương Niên Niên khóc, Thục Quý phi lại cười: "Thế này mới đúng."
Ngoài cửa cung.
Thẩm Kỳ quỳ trên mặt đất, vòng tay ôm eo Thẩm Hựu Dự, vội vàng cầu xin: "Điện hạ, Điện hạ, nửa đêm xông vào cửa cung là đại tội, dù cho Thánh thượng có tha thứ cho ngài thì cũng không bịt miệng Gián quan được."
Thẩm Hựu Dự nặng nề nhìn chằm chằm vào cửa cung, hai tay buông thõng siết thành nắm đấm, móng tay nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay, gây ra đau đớn âm ỉ.
"Điện hạ, nếu ngài mất bình tĩnh thì Thánh thượng vẫn sẽ tha thứ cho ngài, nhưng Phương cô nương khó tránh liên luỵ." Thẩm Kỳ tận tình khuyên bảo. "Vì cô nương, ngài hãy kiềm chế một chút. Nương Nương là người rộng lượng, tuyệt đối sẽ không làm gì Phương cô nương, chắc chắn là vậy, có lẽ, chỉ là muốn gặp cô nương một lần thôi."
Đôi tay đang gồng cứng đành chán nản buông lỏng, Thẩm Hựu Dự khàn giọng đáp: "Ta biết rồi."
Thẩm Kỳ lập tức thở phào một hơi, dè dặt nói: "Điện hạ, chúng ta quay về đi, sáng mai khi cửa cung vừa mở thì lập tức đến đây."
Thẩm Hựu Dự nhắm mắt lại, hắn lắc đầu, cảm giác bất lực tràn ngập toàn thân khiến hắn choáng váng khó chịu: "Chờ ở đây đi."
Thẩm Kỳ chỉ có thể đáp ứng.
Thẩm Hựu Dự hất tay Thẩm Kỳ ra, cả người mệt mỏi đi về phía bờ tường, dựa lưng vào tường chậm rãi ngồi bệt trên mặt đất...
...
Ở Tiền phủ nằm trong ngõ Liễu chốn kinh kỳ, vị chủ nhân vừa trở về không lâu, còn chưa bố trí đầy đủ. Bởi vì nhiệm kỳ trước có những sai sót, tương lai khó lường, sau khi quay về phủ đệ vẫn vắng vẻ lạnh tanh.
Hôm nay, gió đêm thổi nhẹ, một cỗ xe ngựa phủ vải xanh giản dị dừng trước cửa. Cửa chính vừa mở, Tiền Chính Ngạn và phu nhân vội vàng ra ngoài, cúi đầu xá dài trước cỗ xe.
Rèm xe xốc lên, gương mặt Phương Khuê nửa sáng nửa tối, ông quay về phía Tiền Chính Ngạn, gật đầu một cái.
Tiền Chính Ngạn đưa tay ra dấu mời, Phương Đại Ngưu liền đánh xe tiến vào trong phủ.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương