Qua Cầu Rút Ván
Chương 14: Nhân viên gấu nổi điên
Edit: AnhTuc712.
Trong vụ án mạng của đôi vợ chồng, đầu bọn họ sau khi bị chặt thì vứt ở hồ Trăng.
Giang Vấn Nguyên nghe được đáp án của Lộ Viễn, chân mãy giãn ra, cậu cố ý chỉ điểm cho Lộ Viễn, "Căn cứ vào tin tức hiện có của chúng ta, cậu sửa lại chuyện xảy ra ở hồ Trăng tối qua một chút đi."
Lộ Viễn suy nghĩ cẩn thận: Xác chết không đầu của hai người chơi vẽ mặt giận đi đến hồ trăng, thuyền thiên nga và vớt cá đều có dấu vết đã sử dụng, xác chết không đầu còn xuất hiện nhiều chỗ bị gãy xương, cái vớt cá bị rách. Tối qua trừ họ còn người khác ở đây! Bọn họ một bên muốn vớt thứ gì đó trong hồ, một bên ngăn cản hoặc cướp đoạt người còn lại, hai người phát sinh xung đột. Em chỉ có thể nghĩ đến đó thôi.
Giang Vấn Nguyên gật đầu, "Tôi cũng không nghĩ khác cậu lắm. Nếu muốn biết toàn bộ chân tướng, chúng ta chỉ có thể chờ trời tối đến hồ Trăng một chuyến. Nếu thời cơ thích hợp hành động nay đêm nay. Cậu chuẩn bị sẵn sàng."
Lộ Viễn vốn hơi do dự nhưng nghĩ đến ba người Hải ca thì khẽ cắn môi: Được, em đi!
Hai người từ hồ Trăng về khách sạn, trùng hợp gặp Tiết Hựu và Lam Trân Trân ở cửa. Hai người kia cũng vừa về, Lam Trân Trân mang một cái tai mèo, trên mặt Tiết Hựu có vụn kim tuyến lấp lánh. Hai người thân mật mặc trang phục tình nhân của khu vui chơi, đeo một cặp dây chuyền phong cách cổ tích, trong tay còn cầm một ly đồ uống lạnh. Nếu không phải họ vô thức giơ khuôn mặt cười trong lòng bàn tay lên thì nhìn rất giống một đôi yêu nhau hạnh phúc tham quan khu vui chơi.
"Giản Dịch làm việc thế nào lại để tội phạm giết người chạy khắp nơi như vậy. Lần sau đừng dẫn cậu ta vào trò chơi nữa, vô dụng." Lam Trân Trân dựa vào ngực Tiết Hựu, lòng bàn tay trái quỷ dị làm cùng động tác với cô ta, quấn vào khuôn mặt trên lòng bàn tay Tiết Hựu.
Nếu bình thường nghe được Lam Trân Trân nói vậy, Lộ Viễn đã tức nổ phổi, nhưng bây giờ cậu không muốn phí sức so đo với hai người này. Hai người có rất nhiều con rối nhưng hoàn toàn không phát hiện trạng thái bất thường của chính mình, còn bị lòng bàn tay lãng phí toàn bộ thời gian ban ngày đi chơi. Lộ Viễn làm động tác: Chú ý miệng lưỡi của cô, hiềm nghi của chúng tôi đã rửa sạch.
Lam Trân Trân bực bội, bọn họ không biết Giang Vấn Nguyên sâu cạn ra sao, không dám trêu chọc quá đáng, chụp cái mũ giết người lên đầu Giang Vấn Nguyên vì muốn kéo dãn khoảng cách giữa cậu và người chơi khác, để họ ghê tởm cậu. Bây giờ chụp không thành, tên câm Lộ Viễn này dám khoa tay múa chân với cô ta, Lam Trân Trân nói không lựa lời, "Cái tên câm thối tha này khác gì con chó bên người Trần Miên đâu. Cũng không nhìn rõ chủ mình là loại gì, một ngăn tủ toàn đồ đen, mùa hè ai sẽ mặc cái thứ đó đi du lịch, xem chừng hắn ta mệnh xấu khắc chết cả nhà rồi, chắc đang mặc đồ tang sám hối! Đi theo Trần Miên, cái dạng câm này không sớm thì muộn cũng xui tận mạng."
Giang Vấn Nguyên đứng im, lạnh lẽo nhìn Lam Trân Trân, sóng cuộn mãnh liệt nơi đáy mắt như có thể nhấn chìm người khác.
Lam Trân Trân nói xong thì hối hận, cô ta cũng biết tính mình không tốt, nhưng nguyền rủa cả nhà người ta chết trước nay chưa từng có. Nhưng lời đã nói rồi, hai bên cũng có xích mích, Lam Trân Trân không thể muối mặt đi xin lỗi Giang Vấn Nguyên.
"Chúng ta đi." Tiết Hựu bảo vệ Lam Trân Trân sau người. Hắn suy nghĩ rõ ràng, giống việc bọn họ đang kiên kị Giang Vấn Nguyên, cậu cũng phần nào kiên kỵ họ, không thể vì một câu nói không ngứa không đau dùng đến con rối bảo mệnh. Hai người cảnh giác Giang Vấn Nguyên, chớp nhoáng đi vào khách sạn, chốc lát đã không thấy đâu.
Lộ Viễn giận muốn nổ não, rất áy náy với Giang Vấn Nguyên: Rất xin lỗi, em chọc phiền toái cho anh. Anh có sao không?
Đêm nay hành động là quan trọng nhất, Giang Vấn Nguyên không muốn Lộ Viễn mang mấy suy nghĩ không đâu, cất giọng: "Cậu sẽ không tin lời Lam Trân Trân chứ. Cha mẹ tôi vãn còn, gia tộc thịnh vượng. Tang sự gần nhất là ba năm trước, ông nội sống thọ chết ở nhà, ra đi thanh thản."
Lộ Viễn vừa định thả lỏng lại cảm thấy sai sai, thông thường khi gặp tình huống này phải nên tức giận trước chứ, ngược lại lại đi an ủi cậu. Lộ Viễn thật cẩn thận: Vậy còn vợ anh?
Giang Vấn Nguyên trả lời: "Tôi năm nay 23, chưa lập gia đình."
Lộ Viễn: Bạn gái...
Giang Vấn Nguyên: "Tôi là gay."
Lộ Viễn:...
Giang Vấn Nguyên khiến Lộ Viễn không kịp trở tay.
Lộ Viễn cười gượng, không hỏi nữa: Chúng ta về nghỉ đi, đêm nay sẽ rất bận.
Hai người bốn giờ về khách sạn, ăn tối trước thời gian, phòng 1606 bị Tiết Hựu và Lam Trân Trân làm cho loạn xì ngầu, họ dứt khoát đổi sang phòng khác, nghỉ đến tám rưỡi. Hai người chơi mặt giận tối qua rời phòng lúc chín giờ mười lăm, nếu đêm nay vẫn xuất hiện tình huống tương tự đêm qua nhất định sẽ có người chơi rời đi.
Hai người phân công hành động, Giang Vấn Nguyên lần nữa đi đến kho hàng gần lầu hai, dọn cưa điện giấu vào một nơi khác. Lộ Viễn lén đến thang máy vận chuyển hàng hóa, dùng ít đồ làm nó kẹt lại ở lầu mười bốn. Sau khi hoàn thành công việc, hai người gặp lại ở phòng điều khiển lầu 14. Lộ Viễn đến trước, hồi lâu Giang Vấn Nguyên mới đến, trong tay cầm ba cây kẹo bông đã tan một chút, sau khi giấu cưa đã về phòng một lần.
Lộ Viễn hỏi cậu: Anh mang kẹo bông đến đây làm gì?
"Không biết có dùng được không, dù sao cũng không nặng lắm." Giang Vấn Nguyên mang một cây kẹo hình bông hoa đưa Lộ Viễn, "Để lại một cây để thăm dò nhân viên gấu, không biết kẹo còn duy trì đến mai được không."
Phòng điều khiển có mấy chục màn hình theo dõi, trọng điểm của Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn là thang máy các tầng, cửa thang bộ và từng lượt ra vào khách sạn. Hai người ngồi hơn ba giờ, đồng hồ đã gần đến số 12. Lộ Viễn ngáp một cái, nước mắt sinh lý tràn ra: Em đi rửa mặt, sẽ nhanh trở lại.
"Khoan đã." Giang Vấn Nguyên gọi Lộ Viễn lại, chỉ vào màn hình theo dõi ở cửa thoát hiểm lầu một, "Cậu xem."
Camera hơi lệch, không hoàn toàn đối diện cửa ra vào, Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn chỉ có thể nhìn thấy một dáng người khổng lồ đẩy cửa an toàn, hơn nửa thân hình người kia bị cửa che lại, chỉ lộ ra một cặp mông tròn xoe. Động tác mở cửa của người đó dừng lại một lúc sau đó lôi một chùm bóng bay so với cửa còn to hơn lọt vào màn hình. Người đó thế mà lại là nhân viên công tác gấu khiến người chơi phát cáu ở cửa lớn khu vui chơi.
Gương mặt tươi cười của nhân viên gấu ban ngày thoạt nhìn còn đáng yêu một chút, ở cửa ra tối tăm thiếu sáng lại mang đến cảm giác đáng sợ u ám, Lộ Viễn tỉnh táo ngay lại: nhân viên gấu tới khách sạn làm gì?
Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nói: "Quan sát trước đã."
Không khí trong phòng điều khiển trở nên ngưng đọng, nhân viên gấu kéo bóng bay, đi qua mấy camera theo dõi, đến vị trí thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa. Thang máy đó bị Lộ Viễn làm kẹt rồi, nhân viên gấu thấy thang máy mãi không chuyển động thì không chờ nữa, đến chỗ thàng máy vận chuyển cạnh cửa thang bộ. Số bóng bay nhân viên gấu cầm quá nhiều, không thể cầm qua một lần, hắn lại lùi về sau tiến vào thang bộ, cẩn thận mang từng nhóm từng nhóm bóng bay vào trong.
Trong thang lầu không có camera, Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đợi khoảng một phút thì lần nữa nhìn thấy bóng dáng nhân viên gấu. Hắn ta đi vào từ cửa thang bộ lầu mười tám. Nhân viên công tác gấu ăn mặc cồng kềnh một phút leo mười tám tầng, rất khó tưởng tượng một người sống nào có tốc độ như vậy.
Máu trên mặt Lộ Viễn dần rút đi: Bây giờ người chơi ở lầu mười tám ngoài chúng ta còn ai hả?
Đáp án rất rõ ràng, không có.
Phòng Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn thuê lúc sau cạnh cầu thang, vừa lúc ở cạnh phạm vi của camera theo dõi.
Nhân viên gấu đến phòng họ gõ cửa, trong phòng không có người, tự nhiên sẽ không có ai mở cửa. Động tác gõ cửa của nhân viên gấu không dừng lại, càng gõ càng nhanh, càng đấm càng mạnh, cửa phòng không thể chịu nổi lực của hắn, một tiếng vỡ lớn vang lên. Nhân viên gấu vói tay vào trong cái lỗ vừa vỡ vặn chốt cửa, tiến vào phòng hai người.
Nhân viên gấu không tìm được Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn, lúc ra khỏi phòng thần sắc vô cùng nóng nảy, duỗi tay có thể dùng bất kỳ thứ gì xả giận. Bình chữa cháy treo trong tủ phía dưới liền gặp nạn, bị nhân viên gấu dùng một tay bóp nát. Nhân viên gấu dừng lại đập loạn một trận cho nguôi giận, sau đó đến thang máy cho khách ấn nút đi xuống.
Khi Giang Vấn Nguyên thấy nhân viên gấu dừng ở tầng mười bốn thì nhanh chóng kéo cái chân đang mềm nhĩn của Lộ Viễn, cạy như điên về hướng thang máy vận chuyển hàng hóa. Họ đem hết sức lực từ lúc sinh ra tới giờ mà chạy, nhưng tốc độ của nhân viên gấu lại nhanh đến quỷ dị, khoảnh khắc cuối cùng trước khi cửa thang máy khép lại, một cánh tay duỗi vào cắm trong khe cửa, bẻ hai bên cửa ra.
Trán Giang Vấn Nguyên toát mồ hôi lạnh, đưa kẹo bông gòn cho nhân viên gấu, "Anh muốn kẹp bông không?"
Động tác nhân viên gấu ngừng nửa nhịp, duỗi tay đoạt lấy kẹo bông trong tay Giang Vấn Nguyên, nhưng hai người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, con gấu lại đột nhiên trở mặt, đánh tới chỗ Giang Vấn Nguyên.
Tốc độ nó ra tay cực nhanh, không gian thang máy hữu hạn, Giang Vấn Nguyên muốn tránh cũng không được, giây phút phút nắm tay đánh tới, Lộ Viễn bỗng dưng nhảy đến bảo vệ cậu, giơ tay trái đỡ lấy một quyền của nó.
Giang Vấn Nguyên run run, tay phải bắt lấy cái kéo trong túi, nhào đến chỗ nhân viên gấu chưa kịp đánh ra quyền kế tiếp nâng tay phải cắt một chùm lớn bóng bay. Mất đi dây buộ, đám bóng bay ngay lập tức tản ra.
Từ lúc tiến vào khách sạn nhân viên gấu luôn cẩn thận bảo vệ bóng bay, bóng bay này với hắn là một vật rất quan trọng. Việc Giang Vấn Nguyên cắt mất bóng bay hoàn toàn chọc giận nhân viên gấu, một bên nó muốn đánh chết cậu, một bên nhớ tới đám bóng bay tán loạn trên trần nhà. Trong lúc nhân viên gấu do dự nên làm gì trước, một bóng người đột nhiên bổ đến từ sau lưng hắn ta, xoắn lấy hắn. Nón đội của hắn ta bị người đó đánh rơi, lộ ra cái cổ rỗng tuếch.
"Chạy mau! Chị không phải đối thủ của nó!" Giang Vấn Nguyên thấy rõ người trên lưng nhân viên gấu, thế mà lại là người phụ nữ trung niên hôm đó cậu ra mặt giúp. Nhưng đầu chị ta buông xuống, biểu tình dại ra, cho dù bị nhân viên gấu vặn gãy tay cũng không có chút sợ hãi và thống khổ nào, cũng không phản ứng Giang Vấn Nguyên, chỉ im lặng khóa chặt sau lưng nhân viên gấu.
Hốc mắt Giang Vấn Nguyên nóng lên, cậu không do dự, trong lúc người phụ nữ quấn lấy nhân viên gấu từ sau lưng thì ấn nút đóng thang máy.
...
Trong vụ án mạng của đôi vợ chồng, đầu bọn họ sau khi bị chặt thì vứt ở hồ Trăng.
Giang Vấn Nguyên nghe được đáp án của Lộ Viễn, chân mãy giãn ra, cậu cố ý chỉ điểm cho Lộ Viễn, "Căn cứ vào tin tức hiện có của chúng ta, cậu sửa lại chuyện xảy ra ở hồ Trăng tối qua một chút đi."
Lộ Viễn suy nghĩ cẩn thận: Xác chết không đầu của hai người chơi vẽ mặt giận đi đến hồ trăng, thuyền thiên nga và vớt cá đều có dấu vết đã sử dụng, xác chết không đầu còn xuất hiện nhiều chỗ bị gãy xương, cái vớt cá bị rách. Tối qua trừ họ còn người khác ở đây! Bọn họ một bên muốn vớt thứ gì đó trong hồ, một bên ngăn cản hoặc cướp đoạt người còn lại, hai người phát sinh xung đột. Em chỉ có thể nghĩ đến đó thôi.
Giang Vấn Nguyên gật đầu, "Tôi cũng không nghĩ khác cậu lắm. Nếu muốn biết toàn bộ chân tướng, chúng ta chỉ có thể chờ trời tối đến hồ Trăng một chuyến. Nếu thời cơ thích hợp hành động nay đêm nay. Cậu chuẩn bị sẵn sàng."
Lộ Viễn vốn hơi do dự nhưng nghĩ đến ba người Hải ca thì khẽ cắn môi: Được, em đi!
Hai người từ hồ Trăng về khách sạn, trùng hợp gặp Tiết Hựu và Lam Trân Trân ở cửa. Hai người kia cũng vừa về, Lam Trân Trân mang một cái tai mèo, trên mặt Tiết Hựu có vụn kim tuyến lấp lánh. Hai người thân mật mặc trang phục tình nhân của khu vui chơi, đeo một cặp dây chuyền phong cách cổ tích, trong tay còn cầm một ly đồ uống lạnh. Nếu không phải họ vô thức giơ khuôn mặt cười trong lòng bàn tay lên thì nhìn rất giống một đôi yêu nhau hạnh phúc tham quan khu vui chơi.
"Giản Dịch làm việc thế nào lại để tội phạm giết người chạy khắp nơi như vậy. Lần sau đừng dẫn cậu ta vào trò chơi nữa, vô dụng." Lam Trân Trân dựa vào ngực Tiết Hựu, lòng bàn tay trái quỷ dị làm cùng động tác với cô ta, quấn vào khuôn mặt trên lòng bàn tay Tiết Hựu.
Nếu bình thường nghe được Lam Trân Trân nói vậy, Lộ Viễn đã tức nổ phổi, nhưng bây giờ cậu không muốn phí sức so đo với hai người này. Hai người có rất nhiều con rối nhưng hoàn toàn không phát hiện trạng thái bất thường của chính mình, còn bị lòng bàn tay lãng phí toàn bộ thời gian ban ngày đi chơi. Lộ Viễn làm động tác: Chú ý miệng lưỡi của cô, hiềm nghi của chúng tôi đã rửa sạch.
Lam Trân Trân bực bội, bọn họ không biết Giang Vấn Nguyên sâu cạn ra sao, không dám trêu chọc quá đáng, chụp cái mũ giết người lên đầu Giang Vấn Nguyên vì muốn kéo dãn khoảng cách giữa cậu và người chơi khác, để họ ghê tởm cậu. Bây giờ chụp không thành, tên câm Lộ Viễn này dám khoa tay múa chân với cô ta, Lam Trân Trân nói không lựa lời, "Cái tên câm thối tha này khác gì con chó bên người Trần Miên đâu. Cũng không nhìn rõ chủ mình là loại gì, một ngăn tủ toàn đồ đen, mùa hè ai sẽ mặc cái thứ đó đi du lịch, xem chừng hắn ta mệnh xấu khắc chết cả nhà rồi, chắc đang mặc đồ tang sám hối! Đi theo Trần Miên, cái dạng câm này không sớm thì muộn cũng xui tận mạng."
Giang Vấn Nguyên đứng im, lạnh lẽo nhìn Lam Trân Trân, sóng cuộn mãnh liệt nơi đáy mắt như có thể nhấn chìm người khác.
Lam Trân Trân nói xong thì hối hận, cô ta cũng biết tính mình không tốt, nhưng nguyền rủa cả nhà người ta chết trước nay chưa từng có. Nhưng lời đã nói rồi, hai bên cũng có xích mích, Lam Trân Trân không thể muối mặt đi xin lỗi Giang Vấn Nguyên.
"Chúng ta đi." Tiết Hựu bảo vệ Lam Trân Trân sau người. Hắn suy nghĩ rõ ràng, giống việc bọn họ đang kiên kị Giang Vấn Nguyên, cậu cũng phần nào kiên kỵ họ, không thể vì một câu nói không ngứa không đau dùng đến con rối bảo mệnh. Hai người cảnh giác Giang Vấn Nguyên, chớp nhoáng đi vào khách sạn, chốc lát đã không thấy đâu.
Lộ Viễn giận muốn nổ não, rất áy náy với Giang Vấn Nguyên: Rất xin lỗi, em chọc phiền toái cho anh. Anh có sao không?
Đêm nay hành động là quan trọng nhất, Giang Vấn Nguyên không muốn Lộ Viễn mang mấy suy nghĩ không đâu, cất giọng: "Cậu sẽ không tin lời Lam Trân Trân chứ. Cha mẹ tôi vãn còn, gia tộc thịnh vượng. Tang sự gần nhất là ba năm trước, ông nội sống thọ chết ở nhà, ra đi thanh thản."
Lộ Viễn vừa định thả lỏng lại cảm thấy sai sai, thông thường khi gặp tình huống này phải nên tức giận trước chứ, ngược lại lại đi an ủi cậu. Lộ Viễn thật cẩn thận: Vậy còn vợ anh?
Giang Vấn Nguyên trả lời: "Tôi năm nay 23, chưa lập gia đình."
Lộ Viễn: Bạn gái...
Giang Vấn Nguyên: "Tôi là gay."
Lộ Viễn:...
Giang Vấn Nguyên khiến Lộ Viễn không kịp trở tay.
Lộ Viễn cười gượng, không hỏi nữa: Chúng ta về nghỉ đi, đêm nay sẽ rất bận.
Hai người bốn giờ về khách sạn, ăn tối trước thời gian, phòng 1606 bị Tiết Hựu và Lam Trân Trân làm cho loạn xì ngầu, họ dứt khoát đổi sang phòng khác, nghỉ đến tám rưỡi. Hai người chơi mặt giận tối qua rời phòng lúc chín giờ mười lăm, nếu đêm nay vẫn xuất hiện tình huống tương tự đêm qua nhất định sẽ có người chơi rời đi.
Hai người phân công hành động, Giang Vấn Nguyên lần nữa đi đến kho hàng gần lầu hai, dọn cưa điện giấu vào một nơi khác. Lộ Viễn lén đến thang máy vận chuyển hàng hóa, dùng ít đồ làm nó kẹt lại ở lầu mười bốn. Sau khi hoàn thành công việc, hai người gặp lại ở phòng điều khiển lầu 14. Lộ Viễn đến trước, hồi lâu Giang Vấn Nguyên mới đến, trong tay cầm ba cây kẹo bông đã tan một chút, sau khi giấu cưa đã về phòng một lần.
Lộ Viễn hỏi cậu: Anh mang kẹo bông đến đây làm gì?
"Không biết có dùng được không, dù sao cũng không nặng lắm." Giang Vấn Nguyên mang một cây kẹo hình bông hoa đưa Lộ Viễn, "Để lại một cây để thăm dò nhân viên gấu, không biết kẹo còn duy trì đến mai được không."
Phòng điều khiển có mấy chục màn hình theo dõi, trọng điểm của Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn là thang máy các tầng, cửa thang bộ và từng lượt ra vào khách sạn. Hai người ngồi hơn ba giờ, đồng hồ đã gần đến số 12. Lộ Viễn ngáp một cái, nước mắt sinh lý tràn ra: Em đi rửa mặt, sẽ nhanh trở lại.
"Khoan đã." Giang Vấn Nguyên gọi Lộ Viễn lại, chỉ vào màn hình theo dõi ở cửa thoát hiểm lầu một, "Cậu xem."
Camera hơi lệch, không hoàn toàn đối diện cửa ra vào, Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn chỉ có thể nhìn thấy một dáng người khổng lồ đẩy cửa an toàn, hơn nửa thân hình người kia bị cửa che lại, chỉ lộ ra một cặp mông tròn xoe. Động tác mở cửa của người đó dừng lại một lúc sau đó lôi một chùm bóng bay so với cửa còn to hơn lọt vào màn hình. Người đó thế mà lại là nhân viên công tác gấu khiến người chơi phát cáu ở cửa lớn khu vui chơi.
Gương mặt tươi cười của nhân viên gấu ban ngày thoạt nhìn còn đáng yêu một chút, ở cửa ra tối tăm thiếu sáng lại mang đến cảm giác đáng sợ u ám, Lộ Viễn tỉnh táo ngay lại: nhân viên gấu tới khách sạn làm gì?
Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nói: "Quan sát trước đã."
Không khí trong phòng điều khiển trở nên ngưng đọng, nhân viên gấu kéo bóng bay, đi qua mấy camera theo dõi, đến vị trí thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa. Thang máy đó bị Lộ Viễn làm kẹt rồi, nhân viên gấu thấy thang máy mãi không chuyển động thì không chờ nữa, đến chỗ thàng máy vận chuyển cạnh cửa thang bộ. Số bóng bay nhân viên gấu cầm quá nhiều, không thể cầm qua một lần, hắn lại lùi về sau tiến vào thang bộ, cẩn thận mang từng nhóm từng nhóm bóng bay vào trong.
Trong thang lầu không có camera, Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đợi khoảng một phút thì lần nữa nhìn thấy bóng dáng nhân viên gấu. Hắn ta đi vào từ cửa thang bộ lầu mười tám. Nhân viên công tác gấu ăn mặc cồng kềnh một phút leo mười tám tầng, rất khó tưởng tượng một người sống nào có tốc độ như vậy.
Máu trên mặt Lộ Viễn dần rút đi: Bây giờ người chơi ở lầu mười tám ngoài chúng ta còn ai hả?
Đáp án rất rõ ràng, không có.
Phòng Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn thuê lúc sau cạnh cầu thang, vừa lúc ở cạnh phạm vi của camera theo dõi.
Nhân viên gấu đến phòng họ gõ cửa, trong phòng không có người, tự nhiên sẽ không có ai mở cửa. Động tác gõ cửa của nhân viên gấu không dừng lại, càng gõ càng nhanh, càng đấm càng mạnh, cửa phòng không thể chịu nổi lực của hắn, một tiếng vỡ lớn vang lên. Nhân viên gấu vói tay vào trong cái lỗ vừa vỡ vặn chốt cửa, tiến vào phòng hai người.
Nhân viên gấu không tìm được Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn, lúc ra khỏi phòng thần sắc vô cùng nóng nảy, duỗi tay có thể dùng bất kỳ thứ gì xả giận. Bình chữa cháy treo trong tủ phía dưới liền gặp nạn, bị nhân viên gấu dùng một tay bóp nát. Nhân viên gấu dừng lại đập loạn một trận cho nguôi giận, sau đó đến thang máy cho khách ấn nút đi xuống.
Khi Giang Vấn Nguyên thấy nhân viên gấu dừng ở tầng mười bốn thì nhanh chóng kéo cái chân đang mềm nhĩn của Lộ Viễn, cạy như điên về hướng thang máy vận chuyển hàng hóa. Họ đem hết sức lực từ lúc sinh ra tới giờ mà chạy, nhưng tốc độ của nhân viên gấu lại nhanh đến quỷ dị, khoảnh khắc cuối cùng trước khi cửa thang máy khép lại, một cánh tay duỗi vào cắm trong khe cửa, bẻ hai bên cửa ra.
Trán Giang Vấn Nguyên toát mồ hôi lạnh, đưa kẹo bông gòn cho nhân viên gấu, "Anh muốn kẹp bông không?"
Động tác nhân viên gấu ngừng nửa nhịp, duỗi tay đoạt lấy kẹo bông trong tay Giang Vấn Nguyên, nhưng hai người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, con gấu lại đột nhiên trở mặt, đánh tới chỗ Giang Vấn Nguyên.
Tốc độ nó ra tay cực nhanh, không gian thang máy hữu hạn, Giang Vấn Nguyên muốn tránh cũng không được, giây phút phút nắm tay đánh tới, Lộ Viễn bỗng dưng nhảy đến bảo vệ cậu, giơ tay trái đỡ lấy một quyền của nó.
Giang Vấn Nguyên run run, tay phải bắt lấy cái kéo trong túi, nhào đến chỗ nhân viên gấu chưa kịp đánh ra quyền kế tiếp nâng tay phải cắt một chùm lớn bóng bay. Mất đi dây buộ, đám bóng bay ngay lập tức tản ra.
Từ lúc tiến vào khách sạn nhân viên gấu luôn cẩn thận bảo vệ bóng bay, bóng bay này với hắn là một vật rất quan trọng. Việc Giang Vấn Nguyên cắt mất bóng bay hoàn toàn chọc giận nhân viên gấu, một bên nó muốn đánh chết cậu, một bên nhớ tới đám bóng bay tán loạn trên trần nhà. Trong lúc nhân viên gấu do dự nên làm gì trước, một bóng người đột nhiên bổ đến từ sau lưng hắn ta, xoắn lấy hắn. Nón đội của hắn ta bị người đó đánh rơi, lộ ra cái cổ rỗng tuếch.
"Chạy mau! Chị không phải đối thủ của nó!" Giang Vấn Nguyên thấy rõ người trên lưng nhân viên gấu, thế mà lại là người phụ nữ trung niên hôm đó cậu ra mặt giúp. Nhưng đầu chị ta buông xuống, biểu tình dại ra, cho dù bị nhân viên gấu vặn gãy tay cũng không có chút sợ hãi và thống khổ nào, cũng không phản ứng Giang Vấn Nguyên, chỉ im lặng khóa chặt sau lưng nhân viên gấu.
Hốc mắt Giang Vấn Nguyên nóng lên, cậu không do dự, trong lúc người phụ nữ quấn lấy nhân viên gấu từ sau lưng thì ấn nút đóng thang máy.
...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương