Quá Khứ Và Hiện Tại Chỉ Một Người
Chương 1: Cảm xúc
Đèn sáng..
Ngay khi Khương Sam nhìn lên, cô ấy có thể nhìn thấy poster của mình trên lan can khu vực nhà ga và đại dương màu hồng được tạo thành những cây gậy cổ vũ.
Cô đứng ở góc của hàng cuối cùng của mc lớn, nhìn chằm chằm vào cuộn băng dùng để chấm điểm trên sân khấu.
Giống như mọi buổi biểu diễn sinh nhật trước đây, các đồng đội sẽ lần lượt gửi là chúc sinh nhật đến các thành viên và diễn màn tình chị em trước ống kính.
Người đến rạp chỉ có việc xem, không ai quan tâm cái gọi là sinh nhật cũng đã một tháng rồi.
Dù gì cũng là sinh nhật của hoàng tử cho dù là đóng giả nhưng cũng phải thật chỉnh chu cẩn thận, thậm chí có người còn không biết phải ứng xử như thế nào, Khương Sam đã không đi quá xa nhưng cũng làm cho một người có chút bối rối.
Nhưng không sao phần lớn thời gian ở rạp hát, bọn họ đều lặp lại chuyện xấu hổ này.
Cô đứng nhìn tấm lưng kia, người đứng ở vị trí C thật sự rất nổ lực chiếm được sự chú ý của khán giả, có thể phản ứng ngay lập tức vì vậy mọi thứ trông không tệ.
Cô cúi đầu lại nhìn chằm chằm vào đôi giày nhỏ màu trắng trên chân mình.
"Chị có tư cách gì để làm em xấu hổ? Rõ ràng chị là người khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn."
Từ khi gia nhập nhóm năm 20 tuổi, cô ấy đã chạy khắp nơi không ngừng, không thể biểu diễn trong các buổi biểu diễn công cộng vì không có chỗ đứng trong việc học của mình và bỏ dở việc học để trở thành một thần tượng.
Những gì Khương Sam đã trải qua lúc còn đi học đã thi trượt, lại còn bị báo cáo trốn học và đội mà cô tham gia đều đã giải tán và tổ chức lại. Chỉ sau đó, cô mới nhận ra rằng thực sự không còn nơi nào khác để đi ngoại trừ trở thành một thần tượng.
Buổi biểu diễn sinh nhật năm ngoái, Khương Sam đã đọc một bức thư trên sân khấu.
Bức thư được viết vội tôi muốn giải thích cho cô ấy một chút, nhưng khi tôi viết nó, tôi bắt đầu cảm thấy mình sai.
Đúng vậy, em ấy có rất nhiều chị em tốt đặt biệt là Khương Sam. Cô bắt đầu nghi ngờ, liệu vị trí của mình trong lòng Phí Thẩm Nguyên có quan trọng như cô đã từng tưởng tượng hay không, cô cũng băn khoăn không biết mình có quyền gì mà nghi ngờ bản thân, không dám yêu một người.
"Hóa ra tình cảm em giành cho chị đã cạn kiệt!"
Khi đó câu trả lời nửa thật nửa đùa trên sân khấu đã trở thành tiên tri sau này của chúng tôi.
Những người trẻ tuổi không biết những gì trong tâm trí của họ, họ không có ranh giới, và họ không biết sự khác biệt giữa yêu và thích.
Khương Sam là một người trưởng thành, cô ấy vô cùng tỉnh táo, nhưng lại cho phép mình chìm đắm.
"Xin chào mọi người, tôi là Jiang Shan đến từ SNH48 TeamHII, cảm ơn các bạn đã đến tham dự buổi biểu diễn mừng sinh nhật của Fei Qinyuan".
Khương Sam tiến lên một bước, sau tiếng gọi của người hâm mộ, khán giả im lặng, máy quay làm theo, chờ cô nói điều gì đó.
Nhưng cô ấy có thể nói gì?
Khương Sam biết rằng không bao lâu nữa những lời tiếp theo sẽ được cắt ra và tải lên.
Cô ngập ngừng, cô thấy xấu hổ. Tóc tai rối bời vì cúi đầu, nước mắt nhanh chóng trào ra, chóp mũi đau xót.
Để tôi đi, để tôi đi.
Khương Sam đứng dậy và chạy trốn đến đây gần như không nhìn lại, nhưng vì đứng dậy quá nhanh nên mất tập trung và loạng choạng.
Tôi biết, tất cả là lỗi của tôi, và tôi biết, ngay từ đầu tôi không nên có những kỳ vọng quá xa xỉ.
Vậy còn bạn và bạn, bạn muốn gì ở tôi?
Ngay khi Khương Sam nhìn lên, cô ấy có thể nhìn thấy poster của mình trên lan can khu vực nhà ga và đại dương màu hồng được tạo thành những cây gậy cổ vũ.
Cô đứng ở góc của hàng cuối cùng của mc lớn, nhìn chằm chằm vào cuộn băng dùng để chấm điểm trên sân khấu.
Giống như mọi buổi biểu diễn sinh nhật trước đây, các đồng đội sẽ lần lượt gửi là chúc sinh nhật đến các thành viên và diễn màn tình chị em trước ống kính.
Người đến rạp chỉ có việc xem, không ai quan tâm cái gọi là sinh nhật cũng đã một tháng rồi.
Dù gì cũng là sinh nhật của hoàng tử cho dù là đóng giả nhưng cũng phải thật chỉnh chu cẩn thận, thậm chí có người còn không biết phải ứng xử như thế nào, Khương Sam đã không đi quá xa nhưng cũng làm cho một người có chút bối rối.
Nhưng không sao phần lớn thời gian ở rạp hát, bọn họ đều lặp lại chuyện xấu hổ này.
Cô đứng nhìn tấm lưng kia, người đứng ở vị trí C thật sự rất nổ lực chiếm được sự chú ý của khán giả, có thể phản ứng ngay lập tức vì vậy mọi thứ trông không tệ.
Cô cúi đầu lại nhìn chằm chằm vào đôi giày nhỏ màu trắng trên chân mình.
"Chị có tư cách gì để làm em xấu hổ? Rõ ràng chị là người khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn."
Từ khi gia nhập nhóm năm 20 tuổi, cô ấy đã chạy khắp nơi không ngừng, không thể biểu diễn trong các buổi biểu diễn công cộng vì không có chỗ đứng trong việc học của mình và bỏ dở việc học để trở thành một thần tượng.
Những gì Khương Sam đã trải qua lúc còn đi học đã thi trượt, lại còn bị báo cáo trốn học và đội mà cô tham gia đều đã giải tán và tổ chức lại. Chỉ sau đó, cô mới nhận ra rằng thực sự không còn nơi nào khác để đi ngoại trừ trở thành một thần tượng.
Buổi biểu diễn sinh nhật năm ngoái, Khương Sam đã đọc một bức thư trên sân khấu.
Bức thư được viết vội tôi muốn giải thích cho cô ấy một chút, nhưng khi tôi viết nó, tôi bắt đầu cảm thấy mình sai.
Đúng vậy, em ấy có rất nhiều chị em tốt đặt biệt là Khương Sam. Cô bắt đầu nghi ngờ, liệu vị trí của mình trong lòng Phí Thẩm Nguyên có quan trọng như cô đã từng tưởng tượng hay không, cô cũng băn khoăn không biết mình có quyền gì mà nghi ngờ bản thân, không dám yêu một người.
"Hóa ra tình cảm em giành cho chị đã cạn kiệt!"
Khi đó câu trả lời nửa thật nửa đùa trên sân khấu đã trở thành tiên tri sau này của chúng tôi.
Những người trẻ tuổi không biết những gì trong tâm trí của họ, họ không có ranh giới, và họ không biết sự khác biệt giữa yêu và thích.
Khương Sam là một người trưởng thành, cô ấy vô cùng tỉnh táo, nhưng lại cho phép mình chìm đắm.
"Xin chào mọi người, tôi là Jiang Shan đến từ SNH48 TeamHII, cảm ơn các bạn đã đến tham dự buổi biểu diễn mừng sinh nhật của Fei Qinyuan".
Khương Sam tiến lên một bước, sau tiếng gọi của người hâm mộ, khán giả im lặng, máy quay làm theo, chờ cô nói điều gì đó.
Nhưng cô ấy có thể nói gì?
Khương Sam biết rằng không bao lâu nữa những lời tiếp theo sẽ được cắt ra và tải lên.
Cô ngập ngừng, cô thấy xấu hổ. Tóc tai rối bời vì cúi đầu, nước mắt nhanh chóng trào ra, chóp mũi đau xót.
Để tôi đi, để tôi đi.
Khương Sam đứng dậy và chạy trốn đến đây gần như không nhìn lại, nhưng vì đứng dậy quá nhanh nên mất tập trung và loạng choạng.
Tôi biết, tất cả là lỗi của tôi, và tôi biết, ngay từ đầu tôi không nên có những kỳ vọng quá xa xỉ.
Vậy còn bạn và bạn, bạn muốn gì ở tôi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương