Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan

Chương 46: Khách đến nhà



Đại bộ phận người trong quân doanh cũng bị âm thanh kèn hiệu gọi tỉnh, đây cũng là lần đầu tiên Tống Điềm nhìn thấy thực lực chân chính của Thành Dương quân, chưa đến một khắc đồng hồ (15 phút), binh lính đang ngủ toàn bộ xuất động, nhanh chóng tập kết thành từng hàng.

Đến khi Cố Hiển Thành đi tới tiền doanh thì toàn bộ đại quân đã đứng vững đợi lệnh.

Phó Ngạn tiến lên đón hắn.

"Chuyện gì?"

Cố Hiển Thành ba bước thành hai leo lên đài quan sát, lợi dụng địa thế nhìn về phía xa, Phó Ngạn nói: "Lính gác phát giác, ở phạm vi cảnh giới của chúng ta có 500 thiết kỵ binh đang đến gần."

"Có nhìn rõ là người nào không?"

"Không thấy, đối phương không mang xờ xí."

Cố Hiển Thành gật đầu: "Bất kể là ai, đến địa giới Thành Dương quân mà không chào hỏi thì là địch, dặn các tướng sĩ chuẩn bị sẵn sàng."

"Rõ!"

Bên trong quân doanh ánh lửa sáng troang, không khí cũng khẩn trương lên, Tống Điềm không ngủ được, tuy nàng ở hậu viện nhưng chung quanh cũng có không ít màn trướng được xốc lên, rất nhiều phụ nhân đều chui ra nhìn, lo lắng chuyện phía trước.

Tô Chinh và Lục Thời An đã ngủ cũng nghe được động tĩnh, vội vàng chạy tới.

"Hiển Thành! Chuyện gì thế?"

Tuần phủ đại nhân chấn kinh, chân trước hắn vừa đến, chân sau đã có chiến sự?!

Cố Hiển Thành liếc bọn họ một cái nói: "Có khoảng 500 thiết kỵ binh xâm nhập, tình huống trước mắt không rõ. Nhưng cũng không có gì cần phải lo lắng, có 500 người thôi, tổng doanh Thành Dương quân có 5000 người, thủ vệ đằng trước có một ngàn, bọn họ căn bản không thể đến gần, Tuần phủ đại nhân không cần lo lắng."

Tô Chinh: "Có ngươi ở đây ta đương nhiên không lo lắng, chỉ là không biết là người của ai."

Tình huống bây giờ không rõ, ai cũng không biết nhưng Tô Chinh vừa hỏi xong, một lính gác liền chạy như bay từ ngoài về, Cố Hiển Thành tự mình xuống đón.

"Tướng quân!"

Lính gác hoả tốc hạ mã quỳ một chân trên đất, "Tướng quân! Thân phận đã rõ ràng, không phải địch là thiết kỵ binh của Trâu đô uý!"

Cố Hiển Thành nhíu mày: "Lúc này hắn đến Thành Dương quân làm cái gì?"

"Không chỉ có Trâu đô uý... còn có... còn có Ngô Vương Điện hạ!"

Mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh, Cố Hiển Thành quay đầu nhìn Tô Chinh một cái.

Cố Hiển Thành cười lạnh: "Ngô Vương bày trận cũng lớn thật, đêm khuya đến lại dám xuất binh xâm nhập Thành Dương quân doanh của ta."

Lính gác kia hỏi: "Tướng quân, người đã đến rất gần, có phòng ngự không ạ?"

Tô Chinh lên tiếng: "Hiển Thành à, ngươi thấy nên làm thế nào thì làm thế ấy, hết thảy đều dựa theo quy củ của Thành Dương quân đi."

Cố Hiển Thành gật đầu, vốn hắn cũng không có ý định nhường, không cần biết hắn là Ngô Vương hay Lý Vương, không chào hỏi đã xuất binh xâm nhập, coi Thành Dương quân là vườn rau không người à?

Lính gác hiểu chỉ lệnh của Đại tướng quân, lập tức gật đầu xoay người lên ngựa, nhanh chóng chạy về truyền đạt quân lệnh.

Tuy nói là Ngô Vương, nhưng tướng sĩ Thành Dương quân cũng không khách khí, phía trước nhanh chóng truyền đến tiếng chém giết cùng ánh lửa sáng lên tận trời, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã sớm biết thân phận của đối phương nên binh lính cũng kiềm chế lực tay, chỉ cần đối phương không có địch ý, tha được thì sẽ tha không giết.

Quả nhiên rất nhanh, một công công mặt trắng bên cạnh Ngô Vương ra sức đuổi đến cửa doanh.

"Đại tướng quân! Đại tướng quân! Đều là người mình mà!" Công công mặt trắng kia sợ tới mức ngựa cũng cưỡi không sai, khi chạy đến trước mặt Cố Hiển Thành suýt nữa đã ngã từ trên lưng ngựa xuống, tướng sĩ Thành Dương quân nín cười, cũng không ai tiến lên giúp hắn, bởi vì căn bản, họ không ngăn cản người này vào doanh đã là nể mặt Ngô Vương lắm rồi.

Nếu thật sự là quân địch, đừng hòng tiến thêm được bước nào từ mười dặm trở ra.

Vị công công mặt trắng kia là tâm phúc bên cạnh Ngô Vương, xuống ngựa xong liền hành lễ với Cố Hiển Thành: "Lý Phúc Thành thỉnh an Đại tướng quân."

Phúc Quý bên cạnh nghe được cái tên này thì liền thay đổi sắc mặt.

Tiểu Thất phía sau hắn cũng đang cố nhịn cười.

Cố Hiển Thành gật đầu: "Hoá ra là Lý công công, không cần đa lễ."

Lý Phúc Thành cười đứng dậy, ánh mắt thoáng nhìn về phía sau, lập tức ngạc nhiên nói: "Ai nha, ta đáng chết, không biết Tô đại nhân cùng Lục đại nhân cũng đang ở đây, nô tài xin thỉnh an hai vị đại nhân."

Tô Chinh khẽ gật đầu.

Lý Phúc Thành tiếp tục: "Đại tướng quân, Ngô Vương điện hạ lập tức tới ngay, đều là người một nhà, người mình cả, đừng để tổn thương hoà khí."

Cố Hiển Thành nhìn Phó Ngạn, Phó Ngạn hiểu ý hạ lệnh thu quân, động tĩnh bên kia dần nhỏ đi.

Nhanh chóng, Ngô Vương đến nơi.

500 thiết kỵ binh bị Thành Dương quân công kích một hồi, quãng đường còn lại đến đây không còn dám kiêu ngạo ương nganh, ai cũng thu liễm lại, đấy là trong trường hợp Thành Dương quân còn chưa thực sự ra tay.

Đi đầu là một nam tử mặc mãng bào màu tối ngồi trên lưng ngựa màu đỏ mận, sắc mắt khó chịu nhìn bọn người Cố Hiển Thành.

Cố Hiển Thành cùng Tô Chinh tiến lên: "Bái kiến Ngô Vương Điện hạ."

Ngô Vương cũng biết mình đuối lý, cho dù thủ hạ bị đánh mất hồn cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, nhưng lời nói ra khỏi miệng không tránh được âm dương quái khí: "Không hổ là Thành Dương quân, khí thế lắm, không ai địch nổi."

Cố Hiển Thành mặt không đổi sắc: "Điện hạ đêm khuya tới thăm, lại tự mình dẫn kỵ binh, đêm tối gió lạnh, mạt tướng thật sự nhìn không rõ, mong Điện hạ đừng để ý."

Ngô Vương cười cười: "Bản vương đến gấp, không sớm thông truyền với Cố tướng quân, đương nhiên là do Bản vương không phải."

Tô Chinh cười tiến lên, "Không biết Ngô vương điện hạ đêm khuya đến đây, là có chuyện gì khẩn cấp sao?"

Ngô Vương đáp: "Tô đại nhân cũng ở đây sao, bản vương đến quả rất đúng lúc." Khi nói chuyện, hắn đã xoay người xuống ngựa đi vào trong.

"Chư vị, vào trong rồi nói tiếp. Cố tướng quân, bản vương mượn Trâu đô uý 500 thiết kyh binh, nếu đã làm rõ là quân ta, phiền ngươi an bài một chút."

Cố Hiển Thành gật đầu: "Đây là lẽ đương nhiên." Nói xong hắn đưa mắt nhìn Phó Ngạn, Phó Ngạn hiểu ý lui xuống.

Mấy người cùng nhau đi về đại doanh trướng.

Lúc này đã là đêm khuya, hiển nhiên không thích hợp nghị sự, nhưng Ngô vương giống như có chuyện gấp, quả nhiên, hắn ngồi vào chỗ của mình xong liền hỏi Cố Hiển Thành: "Bản vương đi chuyến này, là vì Trâu đô uý nhờ vả, nghe nói ở huyện Võ Công có chuyện hiểu lầm, sự tình liên quan đến thiên kim của Trâu đô uý, các ngươi bắt người Bạch gia?"

Lời này vừa nói xong, người trong trướng nhất thời thay đổi sắc mặt.

Cố Hiển Thành đã nói rõ chuyện phát sinh hai ngày trước cho Tô Chinh, tin tức cũng là Phó Ngạn lợi dụng tín vật của Liễu Thấm mà thả ra ngoài, Ngô vương giống như là không kịp đợi phải đến huyện Võ Công xem chuyện vui.

Cố Hiển Thành chưa lên tiếng, bởi lẽ hắn cũng đã cùng Tô Chinh ước định, Tuần phủ nhờ tra Chu Chí, hiện đã tra được tám phần mười, về phần liên luỵ Ngô vương bè phái, không phải việc của hắn, hắn cũng không muốn tham gia vào vũng nước đục này.

Vì thế Cố Hiển Thành trầm mặc, Tô Chinh đưa mắt nhìn Lục Thời An, Lục Thời An bước lên trước nói: "Không ngờ tin tức của Điện hạ lại linh thông như vậy, Bạch gia liên luỵ tới việc ám sát Cố tướng quân, người quả là đang ở bên trong quân doanh. Ngoài ra còn có chứng cớ, có khả năng là Bạch gia còn liên quan tới chuyện cứu trợ thiên tai."

Ngô Vương ẩn ý nhìn Cố Hiển Thành: "Cố tướng quân bị ám sát? Là do Bạch gia làm?"

Cố Hiển Thành thản nhiên đáp: "Chưa xác định."

"Phải tra cẩn thận một chút, có chứng cứ xác thực chưa?"

"Chưa có."

Ngô Vương lại làm như đã có, "Tuy nói bản vương được Trâu đô uý nhờ vả, nhưng sự tình trọng đại, nếu có chứng cứ xác thực, bản vương nhất định không bao che, nhưng nếu như không có chứng cứ mà đã bắt người... Vậy Trâu đô uý bên kia, cũng không có cách nào ăn nói lại. Cố tướng quân nói có đúng không?"

Cố Hiển Thành nhìn người trước mặt, thản nhiên ừ một tiếng.

Ngô Vương nhíu mày, tựa hồ rất bất mãn với thái độ của hắn.

Dù có thế nào hắn cũng là thân vương, mặc dù Cố Hiển Thành là nhất phẩm tướng quân, ở trước mặt hắn vẫn phải chú ý tôn ti, nhưng tên Cố Hiển Thành này cứ như cục đá, cực kì không thức thời.

Ngô Vương nén lại bất mãn trong lòng nhìn về phía Lục Thời An, trong mắt loé lên một tia tìm tòi: "Nghe nói Lục tam lang hồi kinh sẽ là Kinh triệu phủ doãn, lần này tới biên quan học hỏi kinh nghiệm?"

"Bẩm điện hạ, đúng là như vậy. Lần này vừa đến đã tiếp nhận án này, Thời An không dám chậm trễ, nhất định sẽ tra rõ chuyện Bạch gia, cũng sẽ có lời giải thích cho Điện hạ cùng Trâu đô uý."

Ngô Vương ẩn ý ừ một tiếng.

Tô Chinh tiếp lời: "Đêm đã khuya, Điện hạ đã đến thì không biết dự tính sẽ ở lại mấy ngày ạ?"

Ngô Vương: "Bản vương đương nhiên sẽ ở lại nhiều ngày, vụ án này nếu Bản vương đã tham gia, đương nhiên phải thấy manh mối mới thôi."

"Đã như vậy, hôm nay liền nghỉ ngơi sớm đi, hạ quan đến lần này cũng là vì tra rõ chuyện tình cứu trợ thiên tai ở Võ Công huyện, ngày mai chúng ta lại nói tiếp."

Ngô Vương đứng lên: "Một khi đã như vậy, còn làm phiền Cố tướng quân, bổn vương quấy rầy mấy ngày."

Cố tướng quân nghiêng người: "Mời Điện hạ."

Doanh trướng của Ngô vương, đương nhiên là do một tay Phúc Quý bố trí, chọn một trướng lớn nhất, xong lại sai người quét tước sạch sẽ rồi mới đi mời Ngô vương đến. Ngô Vương không thấy đâu chỉ thấy Lý Phúc Thành đến. Hắn đã quen nâng cao đạp thấp, lúc này không có chủ tử nên càng phách lối, vừa vào nội trướng liền che mũi hô to gọi nhỏ: "Ai nha, mùi gì vậy?"

Phúc Quý tuy phản ứng chậm nhưng cũng biết Ngô Vương đến đây cũng không có ý tốt lành gì, vì thế đối với công công bên cạnh hắn cũng không muốn bày thái độ tốt, nhất là tên này, còn có tên gần giống hắn. (Phúc Thành – Phúc Quý đều ngụ ý cho sự sung sướng, may mắn)

"Mùi phân ngựa đấy. Chúng ta ở trong quân doanh sao có thể so được với cung điện của hoàng thân quốc thích. Không có cách nào khác, nơi này cũng chỉ có doanh trướng dựng từ lều lộ thiên, điều kiện cũng chỉ đến vậy thôi."

Lý Phúc Thành bịt mũi: "Không còn nơi nào khác sao?"

Phúc Quý đáp: "Không có, đây là nơi rộng nhất rồi, đằng sau chuồng ngựa còn có một lều nữa, nhưng phỏng chừng còn thúi hơn."

Mặt Lý Phúc Thành sắp vênh ngang với bầu trời: "Được được, cứ như vậy đi."

Phúc Quý cũng vênh mặt, xoay người rời đi.

Đại doanh trướng.

Ngô Vương đi xong, Tô Chinh nhìn Lục Thời cùng Cố Hiển Thành, ba người hiểu ý ngồi lại.

Tô Chinh nói: "Hiển Thành, người Bạch gia đang ở nơi nào?"

Cố Hiển Thành đáp: "Quá trưa đã đến quân doanh, ta an bài ở phía Tây."

"Sáng mai ngươi an bài ta gặp bọn họ, ý tứ Ngô Vương rõ ràng không ở trong lời nói, chúng ta cần nói chuyện trước với người Bạch gia."

Cố Hiển Thành đồng ý.

Giờ phút này Lục Thời An đang nghĩ ngợi: "Ngô Vương cũng coi như đa mưu túc trí, lần này lại gấp gáp như vậy, vì tin của một mật thám mà làm lớn chuyện, mà hắn lại không tìm Liễu Thấm trước mà đã đến trong quân, việc này quá kì quái?"

Cố Hiển Thành đáp: "Cũng không kỳ quái, bởi vì ta dặn Phó Ngạn giả vờ làm Liễu Thấm thả tin ả ta bị chúng ta hoài nghi, không tiện gặp chỗ cũ mà hãy đến thẳng quân doanh."

Tô Chinh hỏi: "Chỗ cũ?"

Cố Hiển Thành gật đầu: "Lừa hắn, chúng ta cũng không xác định Liễu Thấm và Ngô Vương còn có cứ điểm khác không, chỉ là nếu như có, hai ngày tới Ngô Vương nhất định sẽ phái người đến đó, ta đã âm thầm để ám vệ theo dõi, nói không chừng còn có đột phá."

Cố Hiển Thành nói xong ba người lại nhìn nhau, cùng nở nụ cười.

Tô Chinh tiếp tục: "Đúng là diệu kế! Vừa dẫn được Ngô Vương tới, còn có thể lừa hắn, Hiển thành, ngươi làm rất tốt."

Cố Hiển Thành: "Ít nhiều là nhờ Phó Ngạn."

Tô Chinh cười gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà ám vệ bên cạnh Ngô Vương cũng không ít, nếu đã như thế, nhất định phải thật cẩn thận."

Cố Hiển Thành ừm một tiếng: "Nếu là ở Ngô Châu hoặt kinh thành, ta không nắm chắc, nhưng ở biên quan là chiến trường của Thành Dương quân, trong lòng ta hiểu rõ."

"Được, mấy ngày nay cũng chú ý Liễu Thấm, đừng để nàng ta gặp được ngô Vương, mặt khác Bạch gia bên kia ta sẽ đi đàm phán, Ngô Vương mượn binh của Trâu đô uý, cũng nói lên vài điều. Trâu gia tuy đứng cùng chiến tuyến với Thái tử, lại sốt ruột nữ nhi, nếu thật sự giao binh cho Ngô Vương đi cứu vậy tức là hắn nợ Ngô Vương ân tình."

Cố Hiển Thành: "Chắc hẳn ngay từ đầu bọn họ đã đánh chủ ý này, dù là Chu Chí, Liễu Thấm cũng là Ngô Vương tự biên tự diễn, muốn mượn tay ta kéo Bạch gia xuống nước, sau đó bọn họ đóng vai người tốt, sau đó lại nhận ân tình của Trâu đô uý, còn ta sẽ thành kẻ mất lòng người."

Thanh âm Cố Hiển Thành giận dữ, Tô Chinh phá lên cười: "Nhưng ngươi không những phá đi cục diện này còn kéo Ngô Vương đến đây, mấy ngày này ngươi vất vả rồi, tiếp theo cứ xử lý tốt chuyện trong quân, còn có ta và Thời An hỗ trợ, ngươi không cần quá mức bận lòng."

Cố Hiển Thành đáp: "Có lời này của đại nhân, ta cũng yên tâm không ít."

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...