Quách Tiểu Phong Phá Án
Chương 5: Sau Khi Vào Ngục
Bạch Nguyệt Quang bị giải tới công đường. - Người đâu, làm cô ta tỉnh lại đi. Triệu đại nhân rốt cuộc vẫn là Triệu đại nhân, không bao giờ có thể tin Bạch Nguyệt Quang bị người hãm hại. - Vâng, thưa đại nhân. Một Nha dịch nói, đồng thời nhấc xô nước lên tạt vào người Bạch Nguyệt Quang không chút thương tiếc. Khi đó đã sang thu, tiết trời cũng khá lạnh. Bạch Nguyệt Quang như hoàn hồn tỉnh lại, mơ màng nhìn tứ phía, tạm thời đã nhớ lại chuyện mới xảy ra. Chỗ này không phải là công đường ngày hôm qua, mà là công đường riêng của Triệu Ứng Long, không có bản dân thiên hạ đứng xem và cũng không có Quách Tiểu Phong. - Bạch Nguyệt Quang, bây giờ Quách Tiểu Phong không có ở đây, ngươi cũng không cần phải diễn kịch nữa, mau nhận tội đi, tránh được những hình phạt ép cung đau đớn. Triệu Ứng Long để lộ nụ cười tà ác. - Đại nhân, không phải dân nữ chối tội, thật sự dân nữ bị oan, xin đại nhân minh xét. Bạch Nguyệt Quang nước mắt không ngừng tuôn rơi. - Haha…vẫn muốn cứng đầu sao, nói như vậy tức là rượu thưởng không uống lại muốn uống rượu phạt có đúng không. Hổ không phát uy thì cô vẫn xem ta là con mèo bệnh thôi có phải không. Người đâu, dùng cực hình. Triệu Ứng Long vuốt râu, lộ ra cái biểu hiện đáng ghét. - Vâng. Đám thuộc hạ tuy không bằng lòng với hành vi của Triệu Ứng Long, nhưng người ta là quan lớn, mình chỉ là bề tôi, ai dám lấy tiền đồ của bản thân ra để đùa giỡn chứ, cho nên tuy tâm không phục nhưng vẫn phải răm rắp tuân theo. Hai Nha dịch đi lại, một tên giữ lấy một cánh tay của Bạch Nguyệt Quang. - Bạch Nguyệt Quang ta hỏi cô lần cuối, Quách lão gia rốt cuộc có phải do cô nguyền rủa mà chết không? Triệu Ứng Long vấn xét. - Đại nhân, nếu thực sự dân nữ dùng “áp thắng” giết người, thì dân nữ đã nhận tội lâu rồi, dân nữ bị người ta hãm hại. Bạch Nguyệt Quang lên tiếng bao biện. Triệu Ứng Long càng nói càng nổi giận, không đợi Bạch Nguyệt Quang dứt lời, liền hạ lệnh: - Dùng cực hình, xem ra nếu không dùng cực hình thì cô không chịu nhận tội đâu. Triệu Ứng Long cười lớn, tỏ vẻ đắc ý. Bạch Nguyệt Quang sắc mặt tím tái khi bị dùng cực hình kẹp tay, vào thời đại của chúng ta, nào có ai có “cơ hội” nếm thử sự đau đớn khi tay bị kẹp chứ, nhưng cứ thử nghĩ một chút xem, lúc đóng cửa, nếu không cẩn thận rất dễ bị kẹp tay, chắc không ít người từng bị như vậy, đau thế nào chắc không cần phải nói ra, nhưng bị dùng cực hình kẹp tay còn đau đớn hơn nhiều, bởi vì cực hình này là cả mười ngón tay, thời gian cũng lâu hơn. Bởi vì chịu đựng sự đau đớn cực lớn, Bạch Nguyệt Quang chỉ có thể cắn răng chịu đựng, có chết cô cũng tuyệt đối không cầu xin tên cẩu quan này. Chu bổ đầu cuối cùng cũng đi tới trước mặt Triệu Ứng Long nói: - Xem ra Bạch Nguyệt Quang thật sự bị oan, dùng cực hình như vậy, ngay đến bậc nam nhi cũng chịu không nổi huống hồ là một cô gái yếu mềm, nếu Quách lão gia thực sự bị cô ta hại chết, thuộc hạ nghĩ cô ta đã nhận tội lâu rồi. Chúng ta hành động như thế chẳng phải là ép người ta nhận tội sao, chi bằng thả cô ta ra. Thuộc hạ nghĩ đại nhân cũng không phải là người tàn nhẫn đúng không. Chu bổ đầu nói rất có lý, hơn nữa Triệu đại nhân này từ trước tới nay chưa từng chứng kiến bi kịch nhân gian, cũng có lòng trắc ẩn, Chu bổ đầu đã nói vậy, ông ta cũng đành thuận theo thôi. - Dừng tay, Bạch Nguyệt Quang, tốt nhất là mau nhận tội đi, tránh….ôi… Triệu Ứng Long thở sâu một tiếng - Đại nhân, tiểu nữ thật sự bị oan, thật sự bị oan nên không thể nhận tội. Bạch Nguyệt Quang ngồi trên mặt đất, quãng thời gian tươi đẹp nay đã lùi xa, ngay cả người bình thường, nếu nhìn thấy Bạch Nguyệt Quang lúc này cũng có thể nhìn cô như nhìn một kẻ ăn xin. Bạch Nguyệt Quang đầu tóc rũ rượi, toàn thân nhơ bẩn, các ngón tay đã sưng vù lên, không những vậy thân thể dỉ máu, không quá hai ngày rất có thể sẽ bị nhiễm trùng thối rữa. Người không ra người, quỷ không ra quỷ, sau khi thẩm vấn Bạch Nguyệt Quang, Triệu đại nhân cũng như sức cùng lực kiệt, lui vào trong nghỉ ngơi. Bạch Nguyệt Quang mặc trên mình bộ đồ phạm nhân, đêm đó, gió bắc tràn về, Bạch Nguyệt Quang co ro thu mình trong xó tường. - Nhanh một chút, nhìn phạm nhân xong lập tức đi ra. Ở một nơi không xa truyền lại tiếng nói của cai ngục. - Cảm ơn, cảm ơn…tôi nhìn xong lập tức ra ngoài ngay. Tiếp đó lại nghe thấy giọng nói của Xuân Mai, rồi tiếng bước chân dồn dập. - Nguyệt Quang, bọn họ sao lại đánh em thành ra thế này, lũ cẩu quan. Xuân Mai tức giận nói. - Em bị oan, đại nhân, tiểu nữ bị oan, chị Xuân Mai, chị đi tìm Triệu đại nhân, nói cho ông ấy biết rằng em bị oan, đúng rồi, Viên Viên đâu? ( Viên Viên chính là a đầu của Bạch Nguyệt Quang) Sao cô ấy không tới, cô ấy có phải cũng bị Nha dịch bắt đi rồi không? Có phải bọn họ cũng dùng cực hình với cô ấy? Bạch Nguyệt Quang nhìn thấy Xuân Mai giống như gặp được cứu tinh vậy. - Ai, Viên Viên không có lương tâm đó ư, đừng nhắc tới nữa, sau khi em bị Nha dịch bắt đi, sau khi người của Nha môn tìm thấy người nộm đó, chúng ta đã tính toán, em nhất định không thể giết người, nhưng người nộm đó lại không thể có cánh mà bay tới phòng em, khi đó biểu hiện của Viên Viên rất kỳ lạ, nhưng bọn ta không quá chú ý đến, sau đó mới nghi ngờ a đầu thối Viên Viên đó đã cấu kết với người ngoài để hãm hại em. Thế rồi bọn ta lập tức tới phòng cô ta hỏi cho ra lẽ, ai ngờ rằng cô ta đã cao chạy xa bay từ lúc nào rồi. Nguyệt Quang, em mặc mong manh như vậy chắc là lạnh lắm, chúng ta chuẩn bị cho em ít quần áo, mau mặc vào đi, còn có đồ ăn và đồ dùng cần thiết nữa, cuộc sống trong nhà lao đương nhiên không thể tự do tự tại nhưở ngoài. Nhưng em yên tâm đi, Ma ma đang nghĩ cách cứu em. - Mau mau mau, hết giờ rồi đó. Bên ngoài truyền vào tiếng gọi thúc giục của Nha dịch. - Lần sau ta lại đến thăm em, bảo trọng nhé. Xuân Mai nói vội. - Đợi chút, chị đi tìm Quách công tử , để chàng giúp chúng ta tìm Viên Viên, bây giờ cũng chỉ có chàng mới có thể tìm thấy Viên Viên. Trông cậy cả vào chị, chị là hy vọng duy nhất của em, chị Xuân Mai, tạ ơn chị. Bạch Nguyệt Quang lại nhạt nhòa nước mắt. - A đầu ngốc, chỗ tỷ muội với nhau, cảm ơn gì chứ. - Mau lên, đừng để bọn ta khó xử. Lũ Nha dịch lại lên tiếng thúc giục. - Chị phải đi rồi, em nhớ bảo trọng đấy. Nói đoạn, Xuân Mai vội vàng bước ra khỏi nhà lao, trước khi đi vẫn không quên nhìn Bạch Nguyệt Quang một cái, Bạch Nguyệt Quang ngồi thần người trong đề lao, thầm nghĩ: “ Viên Viên, sao có thể là Viên Viên, tại sao lại là Viên Viên?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương