Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 7: Trà Chanh Với Mứt Hoa Quả



Người phục vụ nhanh chóng giới thiệu: “Ta tên là Vu Vân Vụ, là nhi tử của chủ quán trà này, lời của

ta nói, ngươi có thể yên tâm.”

Ngược lại cũng không phải không được, nếu như bán công thức này ra, không biết nên lấy bao nhiêu

lượng bạc. Nếu như muốn thu được lợi ích cao nhất, nên bán hết một lần? Hay bán theo tỷ lệ?

Nguyệt Nha Nhi trong lòng nhanh chóng nghĩ những vấn đề này, trên mặt làm ra vẻ khó khăn: “Nhưng

mà, kẹo hồ lô này của ta là làm cho Triệu phủ tam nương tử.”

Triệu phủ tam nương tử?

Với người như Vu Vân Vụ tự nhiên biết là người nào, lúc nàng xuất giá vào hai năm trước, đồ cưới

trải đầy phố Trường Nhạc, đấy mới gọi là “mười dặm hồng trang”!

Nếu thật có thể cho nàng nói thẳng thì lần buôn bán này khẳng định cũng không kém.

Chỉ là đồng thời nàng cũng muốn xem ai sẽ trả giá cao hơn.

Với sở trường của Vu Vân Vụ cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nếu như đổi lại là người

phục vụ của quán trà khác, thấy Nguyệt Nha Nhi tuổi còn trẻ, chắc chắn nàng sẽ phải ăn không ít

thiệt thòi, dùng giá rẻ bán công thức ra ngoài.

Nhưng Vu Vân Vụ luôn không chấp nhận cách làm như vậy, rõ ràng mình đã đồng ý mua, làm sao có thể

ép giá đồ của người ta giảm rồi lại giảm, chỉ vì đạt được thêm hai phần lợi nhuận. Như vậy thì sao

có thể làm ăn lâu dài? Chỉ là nếu như nói trung thực thì hắn cũng không phải là người hồ đồ, cô

nương này đến cùng có thể vào được cửa lớn Triệu phủ, đến trước mặt tam nương tử được không?

Hắn thử dò xét nói:

“Quan hệ của cô nương có vẻ rất tốt. Nhìn bộ dạng này của ngươi lát nữa có phải sẽ đến gặp tam

nương tử không? Vừa đúng lúc, ta có người quen, nhi tử của gia đinh Triệu phủ, hắn là bằng hữu của

ta, bây giờ đang làm người gác cổng ở đó! Tên là Hậu Đại. Cô nương lúc vào Triệu phủ nếu như có gì

không tiện, cứ hỏi hắn. Nói với hắn ngươi là bằng hữu của Vu Vân Vụ, hắn tự nhiên sẽ giúp đỡ.”

“Ta bọc cho cô nương ít trà bánh, đợi lát nữa mang theo cùng, nếu may mắn, có thể cho tam nương tử

nếm thử. Nếu như không tiện, cô nương cứ coi như điểm tâm mà ăn. Đều là chút điểm tâm do quán trà

làm, mùi vị không dám nói là tốt nhất, nhưng cũng không kém.”

Đang nói chuyện, hắn quả thực gọi một người phục vụ tới bảo hắn đi bọc ít trà bánh.

Người này đúng là thú vị, rõ ràng là muốn thăm dò khả năng của nàng, không phải nghĩ tới lại hào

hiệp như vậy, rất biết làm người.

Nguyệt Nha Nhi trong lòng nghĩ như vậy, không khỏi đối với hắn càng tôn trọng hơn.

Nói không chừng, Vu Vân Vụ có thể là một đối tác làm ăn phù hợp đây!

Nàng cười nói: “Thật chứ? Vậy ta sẽ giúp đỡ lão bản chút. Đúng rồi, nhứ nhân cô nương nói tam nương

tử thích ăn ngọt, nếu như có chút đồ ngọt là tốt nhất.”

Thấy Nguyệt Nha Nhi nói ra tên nha hoàn của tam nương tử, trong lòng của Vu Vân Vụ liền nắm chắc,

chỉ cười theo nói chuyện:

“Chờ đến lúc cô nương trở về từ Triệu phủ, cũng đã đến canh giờ dùng bữa tối. Nhà của ta ở ngay

phía sau, có thể vừa ăn vừa nói chuyện, được không?”

Hắn nói, nhìn sang Ngô Miễn đang ngồi bên cạnh: “Vị huynh đệ này, ngươi thấy có được không?”

Ngô Miễn nghĩ thầm, ngươi mời nha đầu này ăn cơm thì liên quan gì đến ta. Nhưng nghĩ lại, nàng là

một cô nương, nếu tự mình đi bàn chuyện làm ăn ngược lại cũng không tốt.

Từ bà bà đã từng nhờ hắn chăm sóc Nguyệt Nha Nhi, dù gì cũng là láng giềng lâu năm, có thể kiếm cơm

ăn, bản thân cũng không mất cái gì.

Ngô Miễn gật gật đầu. Một lời đã định.

Lúc Nguyệt Nha Nhi bước vào quán trà chỉ mang theo một hộp đựng thức ăn, lúc ra lại mang theo hai

hộp.

“Đợi lát nữa cô nương quay lại chúng ta lại bàn tiếp. Có nặng quá hay không? Hay để ta bảo một

người đi theo cầm giúp ngươi?”

Không cần phải vậy, gánh đòn gánh được ba ngày, chút trọng lượng này Nguyệt Nha Nhi vẫn cầm được.

Huống hồ Triệu phủ ở ngay bên trong phố Trường Nhạc, lại không tốn thời gian quá dài.

Nguyệt Nha Nhi tự nhiên sẽ từ chối ý tốt của Vu Vân Vụ.

Nhưng mang theo hai hộp đựng thức ăn, Nguyệt Nha Nhi rõ ràng cảm giác được không cùng đẳng cấp. Cái

của Vu Vân Vụ so với hộp của nàng còn đẹp hơn, bên ngoài hộp cơm còn có hoa văn điêu khắc.

Chờ đến khi nàng có tiền, nhất định phải mua một bộ đồ ăn đẹp đẽ, bên trên có khắc “Quân hạnh

thực”, văn nghệ một chút. Nguyệt Nha Nhi vừa đi vừa nghĩ.

Ngô Miễn ở bên cạnh có ý tốt muốn giúp nàng, nhưng lại sợ sẽ làm nàng ngạc nhiên.

Xoắn xuýt nửa ngày, mới nói: “Ta có thể giúp ngươi cầm.”

“Không cần, cũng không nặng lắm.” Nguyệt Nha Nhi trong lòng nghĩ trước làm sao để kiếm tiền, theo

bản năng đáp lại câu này.

Đợi đến khi lời nói ra khỏi miệng, lúc này mới phát hiện không đúng. Dựa theo lẽ thường, nàng có

phải là nên để Ngô Miễn cầm giúp nàng? Thất sách thất sách, quả nhiên vừa nghĩ tới tiền, nàng liền

không chú ý tới người xung quanh.

Cửa lớn của Triệu phủ rất khí thế.

Trước cửa có hai con sư tử bằng đá to, chỉ mở ra hai cánh cửa nhỏ bên cạnh. Có mấy người gác cổng

khoanh tay, đứng dưới hiên tán gẫu.

Nguyệt Nha Nhi nghỉ chân, quay đầu nói với Ngô Miễn: “Thực sự là đã làm phiền ngươi rồi, đợi lát

nữa chúng ta gặp lại ở Song Hồng lâu đi.”

Ngô Miễn khẽ vuốt cằm, dặn dò: “Người ta nhiều quy củ như vậy, ngươi nhất định phải chú ý cẩn thận.

Tại sao lại cẩn thận?

Lẽ nào muốn nàng giống như Lâm Đại Ngọc “Không chịu nói thêm một câu dễ chịu, đi thêm một bước

đường sao?”

Nói đến, tự mình nói lại càng giống Lưu bà bà hơn.

Nguyệt Nha Nhi cười lên, cảm ơn ý tốt của hắn, xoay người đi về phía Triệu phủ.

Gác cổng của Triệu phủ, dù sao cũng hơi kiêu ngạo.

Thấy Nguyệt Nha Nhi mang theo hai hộp đựng thức ăn đi về phía này, mấy đôi mắt hướng về phía nàng

nhìn một lúc, thấy mặc chỉ là quần áo bình thường, liền không muốn phản ứng, tiếp tục quay ra nói

chuyện với nhau. Nguyệt Nha Nhi đem vật cầm trong tay bỏ xuống đất, hỏi: “Mấy vị gia, ta là đến

tặng đồ cho tam nương tử.”

Không ai để ý đến nàng.

Nguyệt Nha Nhi lên giọng gọi: “Hậu Đại có ở hay không?”

Nàng vừa nói tên, mấy tên gác cổng không khỏi nhíu mày lại, cảm thấy mất thể diện. Chỉ có một người

quay đầu gọi: “Hậu Đại, có người tìm!”

Chỉ chốc lát sau, có một người thanh niên chạy ra, tướng mạo có chút hiền lành, hỏi: “Ai đấy?”

Người vừa mới gọi hắn chỉ tay về phía Nguyệt Nha Nhi, Hậu Đại đưa mắt nhìn qua, ngạc nhiên nói: “Vị

cô nương này là?”

“Vu Vân Vụ ở Song Hồng lâu, hắn cùng với ta đang bàn chuyện làm ăn.” Nguyệt Nha Nhi đáp: “Ta đang

có việc cần đến Triệu phủ, hắn nói ngươi là huynh đệ tốt của hắn, nên muốn nhờ ta hỏi thăm ngươi.”

Hậu Đại bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhiệt tình lên: “Bằng hữu của lão bản cũng là bằng hữu của ta, quý

danh của vị cô nương này là?”

“Họ Tiêu.”

“Hóa ra là Tiêu cô nương.” Hậu đại nói: “Ngươi có chuyện gì?” Nguyệt Nha Nhi nói lý do mình tới đây

ra.

Hậu đại nghe xong, hỏi mấy tên gác cổng ở bên cạnh: “Ta làm sao chưa từng nghe nói, tam nương tử có

từng dặn qua à?”

“Hình như có chuyện đó.”

Một người ai oán nói: “Vị chủ nhân kia một chút quy củ cũng không hiểu. Trong nhà rõ ràng có nhà

bếp, lại phải mua đồ ăn từ bên ngoài. Đây không phải là đang đánh vào mặt tam gia cùng với phu nhân

sao?”

Hậu Đại cười cợt, cùng Nguyệt Nha Nhi nói: “Cô nương có bằng chứng gì hay không? Nhà này lớn, có

rất nhiều việc. Vạn nhất có gì đó sai sót, chúng ta cũng sẽ phải chịu phạt.”

Nguyệt Nha Nhi lấy hầu bao hôm qua nhứ nhân cô nương mang tới ra, đưa cho hắn nhìn. Nhìn xung

quanh, quả nhiên nhìn thấy một chữ “Tiết” nho nhỏ ở góc hầu bao.

“Không sai, họ Tiết là họ nhỏ của mẹ đẻ tam nương tử.”

Sau khi Hậu Đại xác nhận xong, một người ngồi trên ghế nói: “Mặt rỗ, nếu là nữ khách, ngươi nên đưa

đến Thùy Hoa môn, để cho nha hoàn dẫn tới hậu viện đi.”

“Ta không đi.” Người kia nhanh mồm nhanh miệng: “Không phải bằng hữu của ngươi sao? Tự ngươi dẫn đi

đi.”

Hậu Đại nhìn lại đám người có chung chức vụ, bọn họ đều rất nhanh dời tầm mắt đi, nói tới một đề

tài khác.

Đây là không muốn đắc tội người khác. Hắn nghĩ thầm.

Nếu như làm theo quy tắc bình thường, Hậu Đại nên vào hỏi chủ tử rồi mới cho người vào hoặc là đem

người đuổi đi.

Nhưng đây là bằng hữu của Vu Vân Vụ, cũng không thể để người ta đi một chuyến về tay không.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hậu Đại chỉ có thể nhắm mắt nói: “Được, Tiêu cô nương, ngươi đi theo ta.”

Nhìn một lúc như vậy, Nguyệt Nha Nhi trong lòng có chút rõ ràng, xem ra tam nương tử gả đến Triệu

phủ, cùng phu gia không hợp cho lắm.

Đến cả việc mua đồ ăn bên ngoài, gác cổng cũng có thái độ đưa đẩy, trong lòng thầm suy nghĩ lát nữa

làm sao để bàn bạc với tam nương tử.

Thấy rõ tình thế, nàng cũng không tốn nhiều miệng lưỡi, đi theo Hậu Đại vào bên trong.

Vào cửa thì thấy có một đống núi giả, tất cả đều dùng đá Thái Hồ.

Vân đá, vết nứt, khe hở vừa nhìn là đã biết dùng giá cao để kéo từ Vô Tích về.

Sau núi giả, thấy sảnh chính ẩn hiện chuyên dùng để tiếp khách.

Nhưng Hậu Đại lại không mang Nguyệt Nha Nhi tới đấy, chỉ vòng qua núi giả đi một con đường khác.

Đi qua một cánh cửa, là đến hành lang, hai bên có tường, hơi tối. Dần có ánh sáng xuyên qua từ kẽ

hoa mai trên tường.

Nguyệt Nha Nhi đạp lên bóng hoa mai, vừa nhìn qua có thể nhìn thấy phong cảnh mơ hồ ngoài cửa sổ,

cũng có thể nghe thấy tiếng chim hót vang trên cành cây.

Đi ra hành lang, đi ngang qua một gian tiểu các.

Nước chảy ra từ khe núi giả, lại bị một bức tường hoa ngăn lại.

Chỉ nghe tiếng nước chảy, nhưng lại không thấy.

Bức tường hoa này là vạch phân cách phủ trong phủ ngoài của Triệu gia. Cửa Thuỳ Hoa có hai bà tử

đứng canh, nghiêng người dựa vào cổng tròn vốn đang nghỉ ngơi.

Thấy có người đến, bà tử ngáp một cái, nói: “Có nữ khách? Tại sao lại là ngươi mang tới.”

Hậu Đại che ở phía trước Nguyệt Nha Nhi, cười khổ nói: “Là tam nương tử mua đồ ăn bên ngoài.”

Hắn vừa nói lý do, bà tử này liền hiểu rõ.

Một bà tử khác đang nghỉ trưa nghe thấy lời này, đơn giản không mở mắt, thậm chí còn nhẹ nhàng

ngáy.

Bà tử kia nhíu nhíu mày, nói: “Được rồi. Ngươi đi theo ta.”

Nàng nói lời này, một chưởng vỗ vào một bà tử khác đang ngồi bên cạnh: “Ngủ cái gì! Ta đưa người

vào, ngươi canh cửa đi.”

Bà tử này bất mãn trừng nàng một chút.

Hậu Đại xoay người, căn dặn Nguyệt Nha Nhi nói: “Ngươi cẩn thận chút, đưa xong đồ thì đi theo đường

cũ ra ngoài.”

Nguyệt Nha Nhi một lời đáp ứng luôn, theo bà tử đi vào của Thùy Hoa. Vòng qua hồ Thu Thủy, hai

người đứng ở trước Băng Tâm trai.

Tường đỏ ngói đen làm thành một tiểu viện, trong sân có cây hoa đào cùng với cây mai.

Bây giờ là mùa rụng lá, một bà tử đang cầm chổi trúc quét lá. Có mấy tiểu nha hoàn mới đến, tìm hai

cành mai chơi, thấy có người đến, ngẩng đầu hỏi: “Làm cái gì?”

Bà tử trả lời: “Bên ngoài bán đồ ăn, nói là đưa đồ đến cho tam nương tử.” Tiểu nha hoàn nghiêng đầu

nói: “Đúng là có chuyện như vậy.”

Nói xong, nàng đi về phía đình viện, để Nguyệt Nha Nhi chờ ở phía tây. Còn bản thân thì đi thông

báo.

Mới vừa để hộp xuống, ngồi ở trên ghế. Một nha hoàn khác liền mang trà đến.

Nguyệt Nha Nhi nhận lấy, vừa mở nắp ra nhìn, hóa ra trà chanh cùng với mứt hoa quả.

Nước trà là hồng trà, phối hợp cùng với miếng mứt hoa quả được cắt vừa phải, mùi hoa quả nồng nặc,

hương vị vào miệng lại nhẹ nhàng thoải mái. Bên trong nước trà trong trẻo, mùi thơm ngọt của mứt

chanh liền trở nên rõ ràng.

Xem ra vị tam nương tử này rất thích ăn đồ ngọt, Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm.

Nàng mới uống một ngụm, nhứ nhân liền tới: “Tam nương tử đang viết chữ, cho gọi ngươi qua đấy.”

Nguyệt Nha Nhi đáp một tiếng, mang theo hộp đi theo nàng ta.

Có nha hoàn tự động vén rèm, chỉ thấy trong phòng bày đủ các loại hoa cúc, một lư hương bằng đồng,

khói của hương Trầm Thủy lượn lờ, khiến lòng người không khỏi lắng xuống.

Bút nghiên trong phòng đã sớm chuẩn bị xong, còn bày một tấm bình phong sơn thủy, vốn dĩ là để dùng

trong thư phòng.

Quay lưng lại là cửa sổ bằng trúc, một cô nương đang tựa vào bàn viết chữ, tóc mây búi gọn, ở trong

một chữ phật mạ vàng.

Trên người mặc áo khoác màu trắng, váy màu đỏ nhạt thêu hoa hải đường. Nhẹ nhàng khoan khoái thoải

mái đứng thẳng, giống như mỹ nhân bước từ tranh ra.

~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Tài liệu tham khảo

《theo Viên Thực Đan》

《Kim Bình Mai》

《Đào am mộng ức》

《Dương Châu thuyền hoa lục》

《Trung Quốc sinh hoạt hàng ngày sử》

《Tài chính và thuế của Trung Quốc ở đời Minh thế kỷ XVI》
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...