Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực
Chương 22: 22: Táo 3
Dịch: Y Na“Ăn nhiều uống nhiều là phương châm của tớ cậu không biết à?”Ngoài miệng không chịu thua nhưng trên tay lại cẩn thận, một tay giữ túi một tay ôm vào lòng.“Tớ về trước, cậu nghĩ xem quay cái gì rồi tìm tớ, gọi ông nội tớ đến ngay ““Cháu trai, cháu cút được rồi!”Sau khi đóng cổng sân, điện thoại di động của cô lại reo lên.“Alo, xin chào! Thật xin lỗi, tạm thời tôi không nhận quảng cáo, ừm, vấn đề không phải là giá cả, đúng vậy, tạm biệt!”Tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã trở nên phổ biến trên nền tảng, nhưng lại không chịu nhận quảng cáo? Trên đời này còn có loại người không ham tiền?Hai ngày liên tiếp, Lâm Hoài Hạ đã từ chối hơn chục cái quảng cáo, tin đồn lan truyền trong giới, nói Quán ăn vặt nhà họ Lâm thanh cao, coi thường các thương hiệu nhỏ, khó giao tiếp… nói đủ thứ.Nhưng hầu hết mọi người đều cảm thấy, có lẽ kế hoạch của người ta không chỉ đơn giản là tạo tài khoản ẩm thực.Có thể thấy, tên tài khoản của người ta là Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nói không chừng người ta tạo tài khoản để thu hút quảng bá cho thương hiệu của mình, cho nên mới từ chối quảng cáo cho thương hiệu khác?Lâm Hoài Hạ không quan tâm đến những bình luận này, cô chỉ quan tâm đến linh điền.Sau hai ba ngày lên men, số lượng người hâm mộ của cô tối qua đã vượt quá 300.000, hiện tại cô có ba mảnh, nhưng ba mảnh đều là bồi bổ sức khỏe, không có tác dụng gì khác.Lâm Hoài Hạ đặc biệt hỏi thăm bà Táo: “Sao tất cả đều là bồi bổ cơ thể mà không phải chữa cảm lạnh sổ mũi?”Bà cụ khinh bỉ nói: “Cơ thể khoẻ mạnh rồi thì sao có thể bị cảm lạnh sổ mũi?”“Nói cũng đúng.”Mà thôi, bồi bổ cơ thể thì bồi bổ cơ thể, có linh điền là tốt rồi.Bây giờ cô có ba mảnh, mảnh đầu tiên trồng táo chiếm một nửa diện tích, nửa còn lại cô cũng không trồng rau mà trồng một cây quýt.Là loại quýt cổ ở vùng nông thôn, quả to cỡ nắm tay, vỏ mỏng, cùi ngọt, hương quýt đặc biệt đậm đà.Còn hai mảnh khác, một mảnh trồng các loại rau củ, một mảnh trồng lúa gạo.Hôm trước cô làm tổng cộng năm mươi cân cải ướp dầu ớt, lại thu hoạch được một mẻ lúa, sau khi hong khô xát thành gạo, thu hoạch được hai mươi cân, hôm nay chuẩn bị lái xe về quê đưa hết cho ông ba.Đưa hết gạo về, năm mươi cân cải ướp hơi nhiều, cô chia mười cân cho nhà họ Từ, sau đó gọi điện thoại hỏi chuyển phát nhanh, có thể chuyển phát nhanh khoảng cách gần, thế là đóng gói hai mươi cân gửi cho Điền Thanh.Hai mươi cân còn lại thì mang về quê.Còn cả táo, cô cũng chia làm ba phần đưa chung.Gửi chuyển phát nhanh xong thì gọi điện cho Điền Thanh: “Tớ gửi đồ ngon cho cậu, chắc đến chiều là nhận được, nhớ để ý điện thoại đấy.”“Cậu gửi đến đâu?”“Chung cư cậu.”“Đừng, tớ không ở chung cư, bây giờ cả nhà tớ đều ở biệt thự ở Thành Nam.”“Vậy để tớ bảo chuyển phát nhanh đổi địa chỉ.”“He he, cảm ơn chị em, cậu gửi gì thế?”“Cải ướp dầu ớt tớ tự tay làm, đảm bảo ăn ngon.Đúng rồi, tớ tạo một tài khoản video trên nền tảng **, tên Quán ăn vặt nhà họ Lâm, cậu xem thử đi, có cải ướp tớ làm trong đó.”Trò chuyện thêm vài câu về tình hình dịch bệnh, cô mới cúp máy lái xe về quê.Xe đi đến cổng thôn, đường đã bị chặn, có mấy thanh niên đứng gác ở ngã tư.“Ô, Lâm Hoài Hạ, cô từ đâu đến, muốn đi đâu?”“Nói nhảm, đương nhiên là về nhà.Tôi đến từ thị trấn Liễu Giang, khoảng thời gian này hoàn toàn ở nhà, không ra ngoài cũng không gặp người khác, sức khỏe nhất định rất tốt.”“Chúng tôi cũng không biết lời cô nói là thật hay giả, trưởng thôn nói không cho người ngoài vào thôn.”Ở ngã tư nói chuyện hồi lâu, Lâm Hoài Hạ cũng lười nói, gọi điện thoại cho anh trai bảo anh ấy ra lấy đồ.Mười mấy phút sau, anh cả và anh hai đều đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương