Lâm Hoài Hạ chỉ vào Tô Viễn Thần: “Anh, ngồi phía sau đi, ghế phụ là của em.”
“Em không lái xe?”
Lâm Hoài Hạ kiêu ngạo hừ một tiếng: “Hừ, bạn trai em lái!”
Nói xong, mặt cô đỏ bừng, ánh mắt đảo quanh, trong lòng bất an, hơi lườm Lục Nghiễn một cái.
Có phải anh vừa có ý đó không?
Lục Nghiễn cười nở hoa, lưu loát mở cửa xe, xách Tô Viễn Thần xuống xe.
Lục Nghiễn tay vịn cửa xe, đỡ Lâm Hoài Hạ lên xe.
Lục Nghiễn ngồi vào ghế lái, thân mật thắt dây an toàn cho cô bạn gái mình ngày đêm mơ ước.
Tô Viễn Thần cực kỳ bất mãn: “Lâm Hoài Hạ, em đối xử với anh trai mình như thế à?”
“Anh trai?”
Tô Viễn Thần đắc ý: “Cha tìm được giấy khai sinh, anh ra trước em mười phút, anh chính là anh trai.”
Lâm Hoài Hạ ngắt lời nói: “Nhà anh ở đâu, bọn em đưa anh về.”
“Không được, đưa người này…”
“Tôi là Lục Nghiễn.”
Hina
“Đưa anh Lục Nghiễn này về trước, sau đó em về nhà với anh, tối qua ông nội biết tin xong vẫn luôn muốn gặp em, nhưng em không trả lời tin nhắn của anh cả nên mọi người đều nghĩ là em không vui, không dám liên lạc với em.” Giọng điệu Tô Viễn Thần mang theo ai oán.
Haiz, chuyện đã tới nước này thì gặp mặt đi. Là người lớn rồi, đừng có trốn tránh.
Lục Nghiễn phụ trách lái xe, dọc đường cũng nghe rõ ràng toàn bộ câu chuyện, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế.
Đồ đạc trong xe đều là cho Lục Nghiễn và nhà Điền Thanh, Lâm Hoài Hạ định chia cho nhà họ Tô một nửa, nhưng chưa chia phần của Điền Thanh.
Lục Nghiễn: “Không sao, em cứ mang hết cho nhà họ Tô đi, đây là lần đầu tiên em đến nhà, cũng nên tặng chút lễ gặp mặt.”
“Không được, nhiều đồ như vậy, không thể thiếu phần của anh.”
Lục Nghiễn không đến công ty nữa mà lái xe thẳng về nhà, khi bọn họ đến nơi, ông cụ Lục vừa mới ngủ trưa dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-91.html.]
Xe chạy vào biệt thự, ông cụ còn ngạc nhiên hỏi quản gia: “Nhà mình có cái xe rách nát như thế sao?”
“Nhìn biển số, hình như không phải xe nhà chúng ta.”
“Thế à, chúng ta đi xuống xem xem.”
Hai người đi xuống lầu, ông cụ Lục nhìn thấy Lâm Hoài Hạ thì vui vẻ vô cùng.
“Hoài Hạ, cuối cùng cháu cũng chịu đến gặp ông.”
Nhìn thấy ông cụ Lục, Lâm Hoài Hạ sửng sốt một chút, toang rồi, vừa xác định quan hệ đã xông vào cửa gặp trưởng bối nhà người ta, hình như không tốt lắm.
“Ông Lục, hôm nay cháu có việc vào thành phố, thuận tiện mang cho ông ít rau củ.”
“Cháu chu đáo quá! Ai da, ông muốn đến thị trấn Liễu Giang thăm cháu lắm, nhưng khoảng thời gian này Lục Nghiễn phải đi công tác, tăng ca các kiểu, bận đến mức không có thời gian đưa ông đi.”
Lâm Hoài Hạ liếc nhìn Lục Nghiễn, Lục Nghiễn vội vàng nói: “Từ nay có thời gian, tuần nào anh cũng đến thị trấn Liễu Giang thăm em.”
Tô Viễn Thần ha ha: “Anh này, thời gian yêu đương còn không có, quấy rầy Hoài Hạ làm cái gì?”
Hai mắt ông cụ Lục sáng lên: “Yêu đương? Ha ha ha, Lục Nghiễn, thằng nhóc thối nhà cháu, cuối cùng cũng theo đuổi được con gái nhà người ta.”
Lâm Hoài Hạ ngượng ngùng cười cười, Lục Nghiễn đi tới nắm tay cô.
“Ông nội, hôm nay chúng cháu mới chính thức ở bên nhau.”
“Ở bên nhau là tốt rồi, ở bên nhau là tốt rồi! Quản gia, mau đi lấy chút bánh ngọt, đồ ăn nhẹ cô bé thích ăn tới đây.”
Lâm Hoài Hạ khoát tay: “Ông Lục, lát nữa cháu còn có việc, lần sau sẽ đến thăm ông.”
“Có chuyện gì? Không mất nhiều thời gian đâu mà.”
Lục Nghiễn ngăn cản: “Ông nội, Hạ Hạ thật sự có việc, chúng ta để nói sau.”
“À à, vậy để nói sau cũng được.”
Lâm Hoài Hạ nhìn Lục Nghiễn một chút, giỏi lắm, gọi cô là Hạ Hạ.
Tô Viễn Thần chỉ hừ lạnh một tiếng, dùng đủ loại ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Lục Nghiễn.
Lâm Hoài Hạ lái xe đến nhà họ Tô, Tô Viễn Thần cuối cùng cũng được ngồi vào ghế phụ.
Chờ xe chạy xa, ông cụ Lục mới hỏi có chuyện gì xảy ra.