Quan Gia

Chương 1302: Mỹ và Nhật thành một khối



Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1302: Mỹ và Nhật thành một khối

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Lúc xế chiều, một chiếc xe Audi mang biển kiểm soát số 1 Ninh Dương tiến vào trong Trụ sở Bộ tư lệnh quân khu Đông Nam đang được canh phòng nghiêm ngặt.

Sau khi được điều tới công tác ở Ninh Dương, Lưu Vĩ Hồng thường xuyên tới Bộ Tư lệnh quân khu để thăm cha mẹ, cùng mọi người ăn cơm nói chuyện phiếm, thể hiện sự hiếu thuận.

Vân Vũ Thường cùng Đào Đào và Đóa Đóa tới Kinh Hoa sống một thời gian. Trước đó không lâu, cô đã đi Bắc Kinh hỏi thăm sức khỏe của cụ bà. Lưu Vân Đào là cháu đích tôn đời thứ tư của nhà họ Lưu. Bà cụ rất yêu thích. Hơn nữa, hai đứa còn là anh em sinh đôi, bà cụ lại càng cao hứng không ngừng nhắc tới, yêu cầu Vân Vũ Thường phải đưa hai đứa trẻ tới Thanh Tùng Viên cho bà gặp.

Bà cụ có lệnh, tất nhiên không thể làm trái

Hơn nữa, để cháu đích tôn tới gặp bà cố cũng là chuyện đương nhiên

Lưu Vĩ Hồng về trụ sở Bộ Tư lệnh ăn cơm cũng không nhất định là vào ngày cuối tuần. Khi nào hắn muốn thì liền trở về. Dù sao cũng không xa, lái xe chừng mười phút là tới, cũng không mấy phiền phức.

Biệt thự nhỏ trong Bộ tư lệnh rất yên tĩnh.

Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng khách, phát hiện Lưu Thành Gia đã sớm trở về, đang ngồi ở ghế sô pha xem báo. Trong khoảng thời gian này, công tác của Lưu Thành Gia vô cùng bận rộn, thường xuyên ở lại tiền tuyến eo biển đã không biết bao nhiêu ngày. Cuối cùng, các công tác chuẩn bị cho buổi đại diễn tập đã bước vào thời điểm mấu chốt. Theo Lưu Vĩ Hồng được biết, ở thế giới song song kia, thời gian bắt đầu tiến hành buổi đại diễn tập còn cách bây giờ chưa đến nửa năm.

Nếu tình hình không chịu sự tác động từ bên ngoài, lịch sử vẫn sẽ chuyển động theo quỹ đạo ban đầu.

Vào tháng bảy năm nay, khu vực Đài Loan có lãnh đạo tự xưng là truyền nhân Nhật Bản, đến Hoa Kỳ để thăm lại trường cũ của mình là Đại học Cornell. Trong chuyến đi này, người lãnh đạo này đã tuyên bố trong các bài phát biểu ở Đại học Cornell, trắng trợn chọc giận quyết sách của lãnh đạo tối cao Trung Hoa.

Mặc dù, người lãnh đạo này lấy thân phận cá nhân để đi thăm viếng trường đại học cũ ở nước Mỹ, nhưng phía Mỹ vẫn dành cho ông ta sự tiếp đón theo quy định chính thức. Người lãnh đạo này công khai nửa chính thức về chuyến viếng thăm của mình, khiến lời hứa hẹn đáng tin cậy mà nước Mỹ từng đưa ra bỗng trở nên không đáng ngờ. Cho dù tổng thống cũng từng năm lần bảy lượt hướng về phía lãnh đạo tầng cao nhất của Trung Hoa nhận định quyền sở hữu về địa khu Bảo Đảo, công nhận địa khu Bảo Đảo là một phần không thể tách rời của Trung Hoa. Nhưng chuyến đi của lãnh đạo này rõ ràng đã phá hỏng lời cam kết mà Mỹ đã nhiều lần đưa ra.

Hơn nữa, lãnh đạo này ở trường học cũ còn phát biểu diễn thuyết, trắng trợn tuyên truyền về nền độc lập, cùng với lời hứa hẹn của Mỹ cũng như biểu đạt đoàn thể chấp chính của địa khu Bảo Đảo trước kia hoàn toàn khác hẳn nhau.

Không nghi ngờ gì, lãnh đạo này không hề kiêng nể đã trắng trợn gửi lời khiêu chiến tới đại lục.

Người lãnh đạo tự xung hậu duệ của Nhật này trình diễn một màn như vậy, làm cho tình thế ở hai eo biển vốn đang vô cùng căng thẳng, lại một lần nữa trở nên vô cùng khó khăn. Lãnh đạo cao tầng liên tục triệu tập cuộc họp hội đồng, đưa ra quyết định chính thức sẽ tiến hành buổi diễn tập quân sự quy mô lớn trên biển tại một thời điểm thích hợp trong nửa năm tới. Bởi vì Lưu Thành Gia đảm nhiệm chức vụ quan trọng, nên trong mấy cuộc họp hội nghị quan trọng, ông ta đều tự mình tham gia. Hơn nữa, trước đó không lâu, đồng chí Tùy An Đông đã tự mình đưa vấn đề ra bàn bạc. Lưu Thành Gia đảm nhiệm Phó trưởng ban của tổ lãnh, nhưng trên thực tế chính là người chỉ huy tiền tuyến.

Tiến một bước xác lập vị trí quan trọng của Lưu Thành Gia trong buổi diễn tập sắp được tiến hành lần này

Đối với Lưu Thành Gia, đây là một cơ hội hiếm thấy, nhưng cũng là một bài kiểm tra nghiêm trọng. Những năm gần đây, Lưu Thành Gia thăng chức với tốc độ nhanh chóng, trong quân đội không phải là không có những lời dị nghị. Ngay cả với Lưu Vĩ Hồng cũng vậy. Bởi vì tuổi tác và thâm niên của hai cha khiến người khác phải đặt câu hỏi. Nếu Lưu Thành Gia có thể có những biểu hiện xuất sắc trong buổi diễn tập quân sự với quy mô lớn này, thì những nghi vấn này sẽ tự nhiên biến mất không còn dấu vết, vị trí của Lưu Thành Gia trong quân đội mới thực sự được củng cố. Bởi vậy Lưu Thành Gia càng không dám có chút sơ suất nào.

- Cha, hôm nay cha có vẻ khá nhàn nhã nhỉ...

Lưu Vĩ Hồng đi về phía ghế sofa, vừa cười vừa nói.

Lưu Thành Gia cười nhẹ và gật đầu, chưa kịp trả lời, Lâm Mỹ Như đã nói:

- Vĩ Hồng, hỏi làm gì? Cha con mới từ Việt Trung trở về đấy chứ, thật vất vả mới được nghỉ một tí. Con nhìn thấy thế thì không vừa mắt hay sao? Làm con như thế sao?

Lưu Vĩ Hồng cười:

- Mẹ, con có nói là không vừa mắt đâu. Ngược lại, con cảm thấy, mẹ nhìn con không hợp mắt thì phải?

Lâm Mỹ Như cố nhịn cười, sằng giọng nói:

- Mẹ thấy cả hai đều không vừa mắt.

Tư lệnh Lưu và Bí thư lưu, trợn mắt, há miệng, mà á khẩu.

Lưu Vĩ Hồng ngồi ở ghế sofa bên cạnh cha, tự nhiên mà vậy lấy ra bao thuốc lá kính cẩn đưa tới cho Lưu Thành Gia một điếu.

Lâm Mỹ Như không vừa ý, giận dữ nói:

- Vĩ Hồng, làm cái gì thế hả? Cha con còn nghỉ ngơi chưa được bao lâu, đã vội vàng mời thuốc lá. Thứ đó thì có gì tốt hả. Được rồi được rồi. Không hút thuốc lá nữa. Bây giờ chuẩn bị ăn tối rồi.

Bản thân Lâm Mỹ Như là bác sĩ, vốn luôn phản đối đối với những người hút thuốc lá. Nhưng cả hai người này đều là nhân vật lớn có tính cách rất cố chấp, đối với lời chỉ dạy của bác sĩ Lâm chỉ khiêm tốn chấp nhận, nhưng lại cương quyết không thay đổi. Lâm Mỹ Như không lay chuyển được, nhưng một khi có cơ hội thì phải ngăn chặn. Cho dù không được cũng cố gắng hết sức khiến họ hút ít đi cũng là điều tốt.

Đương nhiên, lần này Tư lệnh Lưu và Bí thư Lưu vẫn khiêm tốn chấp nhận, quyết không thay đổi, hai cha con vẫn mồi thuốc, còn hút với vẻ thích thú.

- Không sao không sao. Mẹ, chỉ hút một điếu cũng không xảy ra vấn đề nghiêm trọng...

Bí thư Lưu cảm thấy xấu hổ, vừa hút thuốc lá vừa cười hì hì nói vài câu với mẹ.

Lâm Mỹ Như thực sự không biết phải làm sao, đành phải mặc kệ.

Khi ăn tối, Lưu Vĩ Hồng hỏi:

- Sao Hoa Anh và Đồng Vĩ lại không về nhà ăn tối vậy ạ?

Lâm Mỹ Như kêu lên:

- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, người ta cưới vợ rồi là quên mất mẹ. Còn em gái con còn chưa lấy chồng cũng quên cả mẹ rồi. Chúng nó à, đi ra ngoài ăn bữa ăn tối lãng mạn rồi.

Lưu Vĩ Hồng cười:

- Người trẻ tuổi cũng nên lãng mạn một chút.

- Ái chà, Bí thư Lưu, nhận xét như vậy nghe rất có khí phách của lãnh đạo nhỉ. Cho hỏi năm nay con bao nhiêu tuổi vậy?

Lâm Mỹ Như vừa tức giận lại vừa buồn cười.

- Ăn cơm, ăn cơm.

Bí thư Lưu có chút lo sợ, vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm.

Bây giờ, suy nghĩ của Bí thư Lưu với bốn mươi tuổi cộng với kinh nghiệm làm lãnh đạo nhiều năm, thì khó tìm thấy chút gì là tâm tư của người trẻ tuổi. Nói chuyện với mọi người, thái độ thường mang phong cách lãnh đạo.

Nhưng cũng không thể quá miễn cưỡng.

Cơm nước xong, còn chưa tới chương trình tin tức, Lưu Thành Gia đã đi thẳng vào “phòng chiến thuật”. Thực ra phòng chiến thuật này không phải là nói đùa. Ở tầng một của biệt thự có một căn phòng lớn, bên trong treo đầy các bản đồ tác chiến. Ở giữa căn phòng có một bàn cát rất to. Từ khi ông Lưu Thành Gia đảm nhiệm chức Tư lệnh viên của quân khu đông nam, dọn vào căn biệt thự này, thì phòng tác chiến đã bắt đầu tồn tại

- Buổi đại diễn tập này, khi nào mới xong đây chứ hả...

Thấy ông suốt ngày đêm loanh quanh với chuyện này, Lâm Mỹ Như thở dài, không ngừng lẩm bẩm, trong lòng cũng cảm thấy không biết phải làm cách nào được!

- Mẹ yên tâm đi, nhiều nhất là sáu tháng nữa, sẽ kết thúc.

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng “tiết lộ” ẹ một câu “cơ mật quân sự”. Lâm Mỹ Như thường xuyên sống trong doanh trại, bản thân bà cũng là một quân nhân, nên ý thức giữ bí mật rất mạnh mẽ. Lưu Vĩ Hồng không sợ mẹ mình có thể tiết lộ bí mật.

- Thật sao?

Lâm Mỹ Như nửa tin nửa ngờ.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, hai tay chắp ra phía sau lưng, cũng đi vào phòng tác chiến.

Lần này, Lâm Mỹ Như lại không ngăn cản. Để hai cha con bọn họ có nhiều thời gian nói chuyện với nhau cũng tốt, có thể bồi dưỡng phát triển tình cảm giữa hai cha con.

Bước vào phòng tác chiến, Lưu Thành Gia đang đứng trước một bản đồ quân sự hải vực Biển Đông rất lớn, lông mày nhíu lại.

Đối với tất cả các loại bản đồ quân sự, Lưu Vĩ Hồng nhìn nhiều cũng đã quen. Khi còn nhỏ, hắn cũng sống trong doanh trại, trong nhà cũng treo rất nhiều loại bản đồ này. Khi tâm tình của Lưu Thành Gia tốt, sẽ ôm hắn tới trước bản đồ, cầm bàn tay nhỏ bé của hắn, di chuyển chỉ trỏ, dạy hắn cách xem bản đồ như thế nào.

Cảnh tượng này, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, vẫn giống hệt như bây giờ.

Lưu Vĩ Hồng đi đến trước bản đồ, đứng cạnh cha mình, ngẩng đầu nhìn bản đồ, thuận miệng hỏi:

- Cha, công tác chuẩn bị cho buổi diễn tập chắc gần xong rồi chứ ạ?

- Khó mà nói.

Lưu Thành Gia không trả lời ngay, im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói, gương mặt rất nghiêm túc.

Lưu Vĩ Hồng chút ngạc nhiên:

- Sao vậy cha?

- Chỉ có công tác chuẩn bị đối với phía Bảo Đảo, về cơ bản được hoàn thành. Hai phần dự án, gần như đã chuẩn bị xong ...

Lưu Thành Gia mới chỉ nói được một nửa thì ngậm miệng lại.

Lưu Vĩ Hồng nhìn về phía bản đồ ven biển, lông mày khẽ nhíu lại, nói:

- Hành động phía Mỹ không tốt lắm sao?

- Ừ.

Lưu Thành Gia cũng không hề giấu diếm quan điểm của mình, khẽ gật đầu.

Ông ta không lo nghĩ con trai mình sẽ tiết lộ bí mật về buổi diễn tập.

Hai mắt Lưu Vĩ Hồng chăm chút nhìn vào bản đồ, khóe miệng đột nhiên hiện ra một nụ cười, thuận tay cầm cái thước đặt ở trước tấm bản đồ, chỉ một hòn đảo nhỏ nằm ở hải vực Biển Đông, trên bản đồ có ghi ba chữ Đảo Minh Hà.

- Cha, con có một đề nghị, chúng ta ở đây, đâm cho nước Mỹ và bọn quỷ một phát!

- Đảo Minh Hà sao?

Lưu Thành Gia nhướn lông mày, sắc mặt có chút ngạc nhiên.

Đảo Minh Hà là hòn đảo nhỏ mà nước ta và tiểu quỷ đang tranh chấp. Hiện nay, tiểu quỷ đã điều nhân viên công chức tới đảo. Ngoài ra còn có chiến hạm và thuyền tuần tra thường xuyên đi cảnh giới.

- Vâng, chính là Đảo Minh Hà!

Lưu Thành Gia cau mày nói:

- Cuộc diễn tập lần này, chủ yếu là đối phó với eo biển bờ bên kia. Đảo Minh Hà bên kia... có lẽ không đề cập tới, tránh vạch áo cho người xem lưng, ảnh hưởng đến hiệu quả của toàn bộ buổi diễn tập.

Bất luận thế nào, mỗi khi có hành động liên quan đến chuyện này, bao giờ cũng phải thiết lập một mục tiêu chính. Toàn bộ các hành động đều phải quay xung quanh việc hoàn thành mục tiêu chính. Nếu như nói rằng làm lớn chuyện Đảo Minh Hà, chỉ sợ sẽ tự mình tạo ra một lý do để bọn họ tiến vào. Nước Mỹ nhất định sẽ nhân cơ hội này mà ra tay. Mọi việc sẽ càng trở nên phức tạp.

Theo như Lưu Vĩ Hồng được biết, trong một thế giới song song, bởi vì sự kiện bí mật bị tiết lộ, nên hiệu quả của buổi đại diễn tập, thật ra rất không lý tưởng. Thậm chí còn phản tác dụng. Ngược lại làm cho kẻ lãnh đạo tự xưng là hậu duệ Nhật giành được cái mà họ gọi là “hỗ trợ”.

Tuy nhiên, trong thế giới này, khó mà nói chắc được.

Bởi vì Lưu Vĩ Hồng đã sớm ám chỉ, Bộ an ninh quốc gia đã sớm nắm được nhất cử nhất động của tên gián điệp, kiểm soát tình hình, việc bí mật bị tiết lộ sẽ không thể một lần nữa xảy ra. Quan trọng là làm thế nào có thể lợi dụng được tên gián điệp, khiến cho buổi diễn tập đạt được hiệu quả cao nhất.

- Cha, mục đích lớn nhất của buổi diễn tập chính là khiến chúng phải kinh sợ. Chỉ cần lãnh đạo chúng ta đưa ra những chỉ đạo xác đáng, sự hoảng sợ này có thể phát huy được uy lực lớn nhất... hù dọa cùng với răn đe có là gì? Cái cần chính là gộp cả nước Mỹ cùng với tiểu quỷ làm một khối. Vậy mới có chút thú vị.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, rất thoải mái mà nói.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...