Quan Gia

Chương 33: Quy tắc ngầm!



Nghe cha con Hiệu trưởng Chu đối thoại, nói là muốn đi tìm giám khảo, Lưu Vĩ Hồng biết, phương hướng của bọn họ căn bản là sai. Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy cần phải nhắc nhở Hiệu trưởng Chu một chút, muốn đi quan hệ thì phải đi đúng, bằng không, tiêu tiền oan uổng, cuối cùng cái gì cũng không có được.

Đương nhiên, nhắc nhở lãnh đạo như thế nào, đó cũng là kỹ thuật sống. Nói thẳng ra thì không có ý nghĩa, còn làm tổn thương mặt mũi. Lần này anh làm lãnh đạo tổn thương mặt mũi, cho dù chuyện thành công, cũng sẽ để lại ấn tượng nông nổi, không ổn định trong lòng lãnh đạo. Mười phần công lao còn lại năm phần là khá lắm rồi, làm không tốt còn có ảnh hưởng xấu. Kỳ vọng lãnh đạo nói lý lẽ với anh, đó là không thể nào, thằng ngốc mới nghĩ như thế. Quy tắc quan trường và quy tắc bình dân hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

- Hiệu trưởng, không ngờ chiến hữu của thầy ở đâu cũng có, ngay cả sở y tế tỉnh cũng có chiến hữu.

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.

- Không có, tôi không có chiến hữu ở sở y tế.

Hiệu trưởng Chu tính cách khá ngay thẳng, lập tức liền phủ nhận.

- Đó là ở viện nghiên cứu trung y có chiến hữu?

Hiệu trưởng Chu lại lắc đầu, vẫn là chưa có nhận ra được hàm ý trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng. Đây chứng minh rằng Hiệu trưởng Chu là thật sự chưa có tâm lý tiến vào quan trường. Bằng không, sớm hẳn là có "cảnh giác" rồi.

Lưu Vĩ Hồng lập tức quyết định thay đổi cách thức. Nếu như Hiệu trưởng Chu "chậm tiêu", tạm thời vẫn không cần phải dùng cách đối phó với quan chức để đối phó với ông, Hiệu trưởng Chu còn cần phải "từ từ bồi dưỡng". Lưu Vĩ Hồng thành thật không khách khí, trong lòng coi mình là "người hướng dẫn" của Hiệu trưởng Chu.

- Hiệu trưởng, bác sĩ Chu, hội trung y thường niên này tôi cũng không hiểu nhiều. Nhưng anh của bạn tôi công tác ở phòng y tế Bắc Kinh, anh ấy rất hiểu quy trình bình chọn của hội này, khi nhàn rỗi cũng từng nói qua với chúng tôi…

Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng dừng lại, muốn nhìn xem Hiệu trưởng Chu có phản ứng gì.

Hiệu trưởng Chu còn không có hé răng, Chu Ngọc Hà cũng đã lên tiếng, giọng rất lạnh nhạt nói:

- Tin vỉa hè, không được chuẩn.

Đúng là căn bản không muốn nghe Lưu Vĩ Hồng nói gì.

Chắc cô nghĩ rằng "tiểu tử thối" Lưu Vĩ Hồng nhỏ hơn cô mấy tuồi, có thể có kiến thức gì? Chỉ sợ người gọi là "anh của bạn", cũng là bịa đặt ra, bằng không sao có thể trùng hợp như thế, bản thân muốn tới tỉnh thành tạo quan hệ, hắn lại có một người anh của bạn làm ở phòng y tế Bắc Kinh sao? Chẳng qua là nhằm thể hiện bản thân "hiểu biết nhiều", muốn thể hiện bản thân ở trước mặt Hiệu trưởng Chu và cô mà thôi.

Đối với những thanh niên nông nổi thế này, Chu Ngọc Hà trước sau như một không phải rất thích, càng không muốn nghe họ nói bốc nói phét.

Không tiếng huyên náo!

Chu Ngọc Hà nghĩ như vậy, cũng không thể nói là sai. "Anh của bạn" của Lưu Vĩ Hồng quả thật là bịa đặt ra, nhằm dẫn ra một cái cớ nói chuyện. Nói quá thẳng sợ làm tổn thương thể diện của Hiệu trưởng Chu.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, lập tức ngậm miệng không nói.

Nếu Chu Ngọc Hà không thích, cố ý muốn đi tỉnh thành nếm mùi thất bại, cũng tùy cho cô đi. Người này, luôn vấp ngã vài lần mới có thể hiểu chuyện. Chu Ngọc Hà xem ra lớn hơn hắn một hai tuổi, phỏng chừng ngày thường ở trong nhà được Hiệu trưởng Chu và cô Vu chiều chuộng, chưa có chịu qua đau khổ gì ngoài xã hội, cho nên vẻ mặt vẫn còn rất kiêu ngạo.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi lại nghĩ tới Thường tỷ.

Tuổi của hai người chênh lệch không nhiều, điều kiện gia đình của Thường tỷ so với điều kiện gia đình của Chu Ngọc Hà, là một người trên trời một người dưới đất, nhưng Thường tỷ thì không có vẻ mặt kiêu ngạo.

Cái kiêu ngạo của Thường tỷ là ở trong người, từ trong phát ra, tự nhiên mà hình thành một khí chất tài trí hơn người.

Hai tháng không có thông tin tức, không biết có phải cô đã kết hôn với Hạ Cạnh Cường hay chưa. Thật sự đã kết hôn, Lưu Vĩ Hồng sẽ không vui, bởi vì hắn biết Thường tỷ ở cùng Hạ Cạnh Cường không vui.

Có lẽ là lo lắng Lưu Vĩ Hồng xấu hổ, Hiệu trưởng Chu nói:

- Dù sao đến Đại Ninh còn sớm, dọc đường đi buồn như vậy, cũng là nhàm chán. Vĩ Hồng, cậu nói xem, người anh của bạn cậu nói thế nào?

Kinh nghiệm xã hội của Hiệu trưởng Chu dù sao Chu Ngọc Hà cũng không thể sánh bằng. Lưu Vĩ Hồng ở trong lòng ông rất khác với những giáo viên trẻ bình thường. Nghĩ chắc không phải ăn nói lung tung, hắn là có ý ám chỉ.

Lưu Vĩ Hồng thật sự không có giận Chu Ngọc Hà. Đời trước uất ức thất vọng, cố nhiên khiến hắn có tiềm chất thanh niên phẫn nộ, nhưng cũng biết thế gian có rất nhiều bất đắc dĩ. Có lẽ so sánh với những đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi, Lưu Vĩ Hồng cũng có chút xúc động, nhưng so với thanh niên thật sự thì bản thân là không thể so sánh được.

- Là như vậy, hiệu trưởng. Người anh của bạn tôi nói, loại bình chọn như vậy, có được chọn hay không, kỳ thật không có liên quan nhiều tới giám khảo, nội bộ đã quyết định từ sớm rồi.

Lưu Vĩ Hồng lời ít mà ý nhiều, chỉ thẳng tới chỗ quan trọng.

- Có chuyện như vậy? Không thể nào đâu…

Hiệu trưởng Chu giật mình kinh hãi.

- Trên cơ bản là như thế này...

Lưu Vĩ Hồng đại khái nói một chút về tình hình mà mình biết, dùng từ khá đơn giản. Nhìn bộ dáng của Chu Ngọc Hà là không thích giao lưu với người khác, bản thân nếu là mở ra máy hát, thao thao bất tuyệt, chỉ sợ cô lại muốn nhíu mày.

Vì thế, Chu Ngọc Hà trên mặt vẫn là lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không tin, bĩu môi, có chút khinh thường nói:

- Không thể nào, chắc chắn người anh của bạn cậu nói bậy. Chuyện của Bắc Kinh, tôi không rõ. Bên Sở Nam, trong cuộc bình chọn mấy năm trước thì có giáo sư Dương Quang Sở, ông là giám đốc của hội trung y quốc gia, người hướng dẫn tiến sĩ, học giả nổi tiếng toàn quốc, tác giả, ngay cả viện trưởng Long viện nghiên cứu trung y tỉnh cũng là học sinh của ông ấy. Cậu nói giáo sư Dương có thể là con rối sao? Nếu như ông nói chuyện theo lẽ công, viện trưởng Long dám bỏ chức giám khảo của ông sao? Nói đùa!

Chu Ngọc Hà nói như vậy coi như là trực chỉ Lưu Vĩ Hồng nói bừa. Nguồn tại http://Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói.

Trên thực tế, người không hiểu nội tình, cũng thật sự không tin thao tác đằng sau không ngờ tới mức độ như thế. Quy tắc hoàn toàn khống chế trong tay của người đặt ra quy tắc, ai không vì bản thân?

Nhưng Chu Ngọc Hà nhất định không tin, Lưu Vĩ Hồng cũng không lắm mồm nữa.

Hiệu trưởng Chu nhíu mày, nói:

- Ngọc Hà, giáo sư Dương mà con nói, năm nay là giám khảo sao?

Chu Ngọc Hà lắc đầu:

- Không phải, năm trước ông đã qua đời rồi. Bắt đầu từ 2 năm trước, danh sách giám khảo đã không công bố. Sợ một số người không được chọn không phục, đi tìm giám khảo gây sự.

Lưu Vĩ Hồng khóe miệng mỉm cười.

Vậy là đúng rồi!

Vì sao có người không phục, có người muốn ồn ào, chính là bất mãn đối với quy tắc này. Dứt khoát ngay cả danh sách giám khảo cũng không công bố. Người ta dù sao cũng là có mặt cho có lệ, lấy danh tiếng học thuật của bản thân để đổi lấy bao lì xì, chứ không có nghĩa vụ phủi mông cho người tổ chức. Hơn nữa, không công bố danh sách là vì khống chế cục diện tốt hơn.

Giữa danh nhân giới học thuật, cũng có cạnh tranh. Sở y tế và Viện nghiên cứu trung y đã mời mấy vị làm giám khảo, không khỏi lạnh nhạt với những học giả nổi tiếng khác, ngược lại xảy ra nhiều thị phi. Không công bố danh sách, vậy thì toàn là bên ban tổ chức quyết định, nói ai là giám khảo thì người đó là giám khảo, nói ai không phải thì người đó không phải.

Anh tự đoán đi!

- Vậy thì rắc rối rồi, ngay cả ai là giám khảo cũng không biết, quan hệ này khó làm đó…

Hiệu trưởng Chu nhíu mày nói.

Xem ra, chẳng những Chu Ngọc Hà không tin tin Lưu Vĩ Hồng, ngay cả Hiệu trưởng Chu cũng không tin, còn đang suy nghĩ phải xuống tay từ phía giám khảo. Đây cũng khó trách, tư duy hình thái một khi đã hình thành, muốn thay đổi cũng không phải dễ. Người không hiểu nội tình cũng không tin rằng giám khảo toàn là để trang trí.

Đương nhiên, giám khảo giống như giáo sư Dương Quang Sở có lẽ là ngoại lệ. Là Viện trưởng Viện nghiên cứu trung y, nếu như ông nhất định muốn chọn ai, nói không chừng, bên ban tổ chức cũng sẽ nể mặt ông. Cùng lắm lúc đó tăng thêm một danh sách là được, một tờ giấy chứng nhận vinh dự và vài ngàn tệ, đối với hai cơ quan cấp sở mà nói, không phải chuyện gì lớn. Sỉ diện của ông cụ đáng cái giá đó.

Nhưng ngoại trừ nói rõ giáo sư Dương kỳ thật cũng là một thành viên của bên ban tổ chức, cũng không nói rõ điều gì khác.

Quy tắc, cuối cùng nắm giữ trong tay người định ra quy tắc.

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên không lên tiếng nữa.

Tài xế sau khi chạy được hơn trăm cây số thì dừng xe lại, Hiệu trưởng Chu liền vội vã xuống xe, nhìn như là đi nhà vệ sinh, kỳ thật là đi hút thuốc cho đỡ nghiền, Lưu Vĩ Hồng cũng liền xuống xe, cùng ông hút thuốc.

Chu Ngọc Hà lại không vui, khi Lưu Vĩ Hồng lại lên xe, Chu Ngọc Hà thậm chí di chuyển một chút thân mình, cố ý ngồi xa hắn. Cũng không biết vì sao, người phụ nữ này không ngờ đối với Lưu Vĩ Hồng sinh ra tâm lý phản cảm rất lớn.

Lưu Nhị Ca cũng đành phải cười khổ.

Ai nói đàn ông đẹp trai thì nhất định ai gặp cũng yêu?

Việc gì cũng có ngoại lệ!

Địa khu Thanh Phong cách tỉnh Đại Ninh hơn 200km, tình hình đường quốc lộ vô cùng bình thường, xe jeep chạy hết bốn năm tiếng, khi tới Đại Ninh đã hơn năm giờ chiều.

- Vĩ Hồng, buổi tối còn xe lửa đi Bắc Kinh sao?

Hiệu trưởng Chu hỏi một câu.

- Chắc là có, cái này phải tới trạm xe lửa coi mới biết được.

Lưu Vĩ Hồng cũng không nói mình muốn đi máy bay, tránh làm cho Hiệu trưởng Chu ngạc nhiên. Một giáo viên nhỏ vừa mới tham gia công tác mới một năm, về nhà thăm người thân lại bay tới bay lui, không khỏi xa xỉ. Vẫn là đừng phô trương thì tốt hơn.

- Như vậy, chúng ta cùng ăn bữa cơm, đợi chút tiễn cậu ra trạm xe lửa.

Lưu Vĩ Hồng khách khí nói:

- Cái này sao có thể làm phiền Hiệu trưởng Chu? Mọi người cứ đi làm công chuyện, tôi xuống xe ở trạm xe buýt phía trước, đón xe buýt tới trạm xe lửa là được.

Đời trước, hắn ở tỉnh Đại Ninh sinh sống nhiều năm. Tuy rằng lúc này tỉnh Đại Ninh còn chưa đạt tới mức độ phồn hoa giống thế kỷ 21, bố cục cơ bản của thành phố, Lưu Vĩ Hồng cũng là vô cùng quen thuộc.

Chu Ngọc Hà lãnh đạm nói:

- Ba, không phải ba hẹn với chú Hoàng cùng ăn cơm sao?

Hiệu trưởng Chu còn muốn nói, Lưu Vĩ Hồng cười giành nói trước:

- Hiệu trưởng, không thể chậm trễ việc chính của thầy, thầy cứ bận việc đi. Có thể đi nhờ xe đã rất cảm tạ rồi, tiết kiệm được mười mấy tệ!

Lưu Vĩ Hồng "diễn" rất giỏi.

Giáo viên dạy học thì phải có bộ dáng của giáo viên dạy học, không thể tỏ vẻ "người giàu có" được.

- Vậy được rồi, lần sau có cơ hội thì cùng ăn cơm!

Hiệu trưởng Chu có thể nói như vậy đã vô cùng nể tình, đủ thấy Lưu Vĩ Hồng đã để lại ấn tượng rất tốt trong lòng ông.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...