Quan Gia

Chương 4: Lấy gì để cứu vớt gia tộc đây?



Lưu lão gia có hai người con trai và hai người con gái. Cả nhà bác gái Lưu Thành Mỹ cùng bác trai Hồ Phấn Cường của Lưu Vĩ Hồng còn chưa đến kịp.

Ngày hôm nay đại gia đình tụ họp, nội dung nói chuyện phiếm đồng thời cũng sẽ là một buổi tường trình báo cáo. Nhóm con cháu đời thứ hai trong nhà họ Lưu phân biệt hướng Lưu lão gia và Lưu thái thái báo cáo tình huống đoạn thời gian công tác gần đây. Bình thường lão gia tử chỉ nghe mà không nói chen vào, nếu cảm thấy chỗ nào sai, thì mới chỉ điểm vài câu mà thôi.

Ngày trước tham gia những buổi họp gia đình như thế này, Lưu Vĩ Đông chạy trốn thậm chí so với Lưu Hoa Anh còn muốn nhanh hơn. Hắn không có bao nhiêu hứng thú ở trong này lắng nghe những chuyện buồn tẻ nhạt nhẽo, hơn nữa còn khẩn trương muốn chết, ngay cả hô hấp cũng chẳng dám thở mạnh.

Nhưng hôm nay, Lưu Vĩ Hồng luôn luôn đứng nghiêm trang ở sau lưng cha, không thấy có... thần sắc mất kiên nhẫn chút nào, lắng nghe rất chuyên tâm.

Chẳng bao lâu sau, cả nhà Lưu Thành Mỹ và Hồ Phấn Cường đã tới. Bác gái có hai người con, một nam và một nữ. Niên kỉ so với Lưu Vĩ Hồng còn lớn hơn hai ba tuổi. Cả nhà bác gái tiến đến vấn an lão gia tử cùng lão thái thái, sau đó bước tới gần chỗ Lưu Thành Gia ngồi xuống.

Mặc dù thường nói nam nữ bình đẳng ngang hàng, niên kỷ của Lưu Thành Mỹ so sánh cùng Lưu Thành Gia cũng nhiều tuổi hơn. Nhưng ở trong nhà họ Lưu, vị trí ngồi luôn luôn an bài như vậy. Hai người con trai ngồi ở phía trước, hai người con gái sẽ ngồi ở phía sau.

Lão gia tử khá lạc hậu, tư tưởng cổ hủ khắc sâu trong lòng cũng không thể tránh khỏi chuyện tình trọng nam khinh nữ. Chỉ có con trai mới là người nối dõi chân chính của nhà họ Lưu. Con gái cùng cháu ngoại thì kém hơn, dù sao cũng chỉ là con nhà người khác mà thôi.

Hồ Thiên Hậu con của bác gái năm nay hai mươi ba tuổi, cũng là một gã tính tình khó ưa, trong ngày thường cùng Lưu Vĩ Hồng có mối quan hệ khá tốt. Nhiều lần tham gia buổi họp mặt đại gia đình như thế này, hắn chỉ đứng ở phía sau Hồ Phấn Cường không quá hai phút, liền trộm nháy mắt ra hiệu cho Lưu Vĩ Hồng, ý bảo cùng hắn chuồn đi ra ngoài tìm nhóm tỷ muội tán phét.

Đứng ở trong này, quả thực là buồn muốn chết.

Bất quá lần này Lưu Vĩ Hồng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn quay về nhà họ Lưu, cũng không thể phá hủy chuyện tốt.

Hồ Thiên Hậu nháy mắt thêm mấy lần, chứng kiến Lưu Vĩ Hồng không có động tĩnh gì, hắn nhịn không được liền chạy ra ngoài.

Không ai quan tâm hắn đi hay ở, nhưng diễn cảm trên mặt Hồ Phấn Cường đã âm trầm xuống. So sánh mà nói, Hồ Phấn Cường tuy là anh rể nhưng địa vị ở trong nhà họ Lưu, lại không thể so sánh bằng Mã Quốc Bình chồng của Lưu Thành Ái. Mã Quốc Bình trẻ tuổi hơn so với hắn, cùng Lưu Thành Ái giống nhau, đều khoảng hơn bốn mươi tuổi, cũng đang nhậm chức ở Ban tổ chức TW Đảng cán bộ cấp chính sở, cấp bậc so với hắn cao hơn.

Hồ Phấn Cường đang công tác ở xí nghiệp quốc doanh, đến hôm nay cũng chỉ là người phụ trách một ngành, cán bộ trung tầng. Ở đất nước lấy quan chức làm gốc như thế này, thì hiển nhiên những người đang công tác ở các phòng ban trung ương, sẽ có địa vị cao hơn. Hồ Phấn Cường ở trong mắt người nhà họ Lưu, cùng một tên công nhân bình thường không có hơn kém bao nhiêu.

Thuở nhỏ Hồ Thiên Hậu thông minh hiếu học, Hồ Phấn Cường rất hãnh diện, cảm thấy tương lai đứa con này nhất định sẽ có tiền đồ. Không ngờ theo năm tháng trưởng thành, Hồ Thiên Hậu ngày càng không cố gắng, đã có xu hướng phát triển thành một tên thiếu gia ăn chơi trác táng. Làm cho Hồ Phấn Cường buồn bực không vui, nhưng vẫn là bất đắc dĩ.

Người không có năng lực ở trong nhà họ Lưu hoàn toàn không có địa vị. Đừng nói Hồ Thiên Hậu khác họ, cho dù là Lưu Vĩ Hồng cháu ruột của lão gia tử. Nếu không có cố gắng thì cũng sẽ bị lão gia tử đối xử như thế mà thôi.

Cả đại gia đình nói rất nhiều chuyện, không hiểu vì sao, tự dưng lại chuyển đến thời cuộc trước mắt.

- Hiện giờ những người ở bên ngoài, nhất là cán bộ, càng ngày càng không có phép tắc....

Lưu Thành Mỹ căm giận nói:

- Chỉ cần nắm giữ một chút quyền nhỏ, liền tìm cách chiếm đoạt tiện nghi của nhà nước. Tổ chức nhiều lần đến thăm quan những khu danh lam thắng cảnh...Còn nói là mở họp cái gì đó, rõ ràng chính là muốn dùng tiền của nhà nước để đi du lịch mà.

Lưu Thành Mỹ cùng Hồ Phấn Cường giống nhau, đều đang công tác ở trong xí nghiệp quốc doanh. Kỳ thật bản thân nàng đối với thế cuộc hiện giờ cũng không quá mức phản cảm, ngay cả chính bản thân nàng, trước đó không lâu còn mới đi qua khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng phía Tây Nam, lí do cũng là họp. Nhưng chuyện đó không có ảnh hướng tới việc nàng bày ra thần sắc "căm giận không thôi" ở trước mặt lão gia tử. Bởi vì Lưu Thành Mỹ hiểu lão gia tử rất quan tâm đến chuyện này. Chỉ cần nhắc tới đám tham ô hủ bại, thì lão gia tử sẽ phi thường tức giận.

Hành động này của Lưu Thành Mỹ cũng là hợp ý.

Quả nhiên lão gia tử vừa nghe, liền giận tím mặt, hừ một tiếng nói:

- Thật bừa bãi, chúng ta nhiệt huyết xuất đầu, đánh chiếm cái giang sơn này, không phải là cho đám người như bọn chúng ngồi mát ăn bát vàng!

Lưu Vĩ Đông mỉm cười nói:

- Ông nội, tình hình này cũng chỉ là một số ít mà thôi. Đa phần cán bộ công nhân viên chức vẫn biết suy nghĩ, không có quên ơn những tiền bối cách mạng. Cải cách mở ra chính là lấp đá qua sông...Đồng chí Nguyệt Hoa cũng nói qua, bất cứ chuyện gì đều sẽ có tác dụng phụ. Nương theo sau khi cải cách mở ra mà nói, tất nhiên sẽ có giai cấp tư sản phương Tây trong nước xuống dốc mục nát. Phát sinh ra một chút sâu mọt cũng không quá mức đáng ngại, chỉ cần thanh trừng đúng lúc là sẽ bình ổn mà thôi. Chủ thể trong đội ngũ Đảng chúng ta vẫn là thanh khiết.

Nghe vậy, hai hàng chân mày của Lưu Vĩ Hồng khẽ nhếch lên.

Đồng chí Nguyệt Hoa trong miệng Lưu Vĩ Đông nói, chính là đồng chí hạch tâm của Đảng chấp chính đất nước. Mối quan hệ giữa Lưu Thành Thắng và đồng chí Nguyệt Hoa có thể coi là rất không tồi. Nghe nói còn được đồng chí Nguyệt Hoa khá tín nhiệm. Ở trong đại hội Đảng toàn quốc lần này, có thể Lưu Thành Thắng sẽ có những bước tiến xa hơn.

Vì trùng sinh nên Lưu Vĩ Hồng biết rõ ràng, không bao lâu sau, nhóm cao tầng của Trung Quốc sẽ phát sinh rất nhiều thay đổi. Không phải thay đổi bình thường mà là hoàn toàn thay máu. Sinh mệnh chính trị của đồng chí Nguyệt Hoa cũng đến hồi chung kết.

Ở tràng phong ba chính trị lớn như thế này, Lưu Thành Thắng cũng khó tránh khỏi bị cuốn vào. Bất quá lão gia tử còn đang nắm giữ chức quyền, cho nên Lưu Thành Thắng mới miễn cưỡng thoát qua cửa ải này, nhưng chịu ảnh hưởng vẫn là phải có.

Mà sau khi nhóm cao tầng thay máu xong, Lưu Thành Thắng lại đứng sai đội ngũ. Ngay khi lão gia tử mất không bao lâu, liền bị loại bỏ triệt để.

Nhà họ Lưu nhanh chóng xuống dốc, trừ bỏ nguyên nhân lão gia tử không còn tại thế ra, thì nguyên nhân lớn nhất vẫn chính là hai cha con Lưu Thành Thắng đứng sai hàng ngũ, cho nên đã phiền lụy đến toàn gia tộc.

Đương nhiên tin tức này, kiếp trước Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ theo trong miệng cha mẹ cùng cô út, ngẫu nhiên nghe được dăm ba câu mà thôi. Khi đó hắn không có bao nhiêu hứng thú đối với chính trị, lại được công nhận là con cháu mang tính tình phản nghịch trong gia đình, hoàn toàn không được trưởng bối trong nhà quan tâm đến, nên tự nhiên là sẽ không giải thích cho hắn bất luận chuyện gì.

Lúc này nghe ngữ khí của Lưu Vĩ Đông, dường như là thập phần tôn sùng đồng chí Nguyệt Hoa, có thể nhìn ra một chút thông tin của kiếp trước về Lưu Vĩ Đông, cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, trên căn bản chính là như thế.

Lưu Vĩ Đông năm nay khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, cùng Lưu Vĩ Hồng giống nhau, bộ dáng mười phấn tuấn lãng. Tuy rằng niên kỉ còn trẻ, nhưng thần thái cùng dáng ngồi rất trang nghiêm, ngữ khí nói chuyện trật tự rõ ràng, có phong phạm của một cán bộ cấp cao.

Lúc này, lão gia tử mới chậm rãi gật đầu, nói:

- Tuy rằng như thế, nhưng cũng không thể phớt lờ. Thành Thắng, anh đang công tác trong Ban tổ chức TW Đảng, thì càng phải chú ý đến vấn đề này, cần phải đề bạt những cán bộ tài đức vẹn toàn, lão luyện thành thục, mới có thể bảo chứng đội ngũ của Đảng không bị thoái hóa biến chất.

Lưu Thành Thắng liên tục gật đầu tán thành.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại khẽ mỉm cười. Ở trên trung ương mạnh mẽ đề xướng trẻ hóa cán bộ lãnh đạo, tri thức hóa. Nhưng ở trong mắt lão gia tử, đúng là vẫn còn không đáng tin hơn những cán bộ tâm tính lão luyện thành thục.

Lão gia tử đã tám mươi tuổi, còn đang nắm giữ chức vụ ở trung ương, cũng khó trách ông có loại tâm tính này. Trẻ hóa đội ngũ cán bộ là một quá trình trường kỳ. Bất quá sau khi Lưu Vĩ Hồng mỉm cười xong, thần tình lại không khỏi ngưng trọng lên. Thật lòng mà nói, hắn không thích ông bác cả này cùng Lưu Vĩ Đông. Tuy rằng hai người này chưa bao giờ từng quở trách qua hắn. Nhưng ấn tượng về hai người này so với cô út Lưu Thành Ái còn muốn kém hơn nhiều.

Lưu Vĩ Hồng biết, đó không phải là hai người này đối xử tốt với hắn. Mà là hai người chẳng thèm quan tâm ngó ngàng đến hắn. Hoàn toàn ngay từ đầu tựu không thèm lãng phí thời gian đi răn dạy quở mắng hắn. Ở trong mắt ông bác cả cùng Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Hồng cùng người qua đường cũng không khác gì nhau. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng trừ bỏ mang đến cho hai người phiền toái, tựu cũng chẳng giúp được thêm cái gì.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng thầm nghĩ, chính mình nhất định phải cứu hai người này.

Hắn không hiểu, sau khi trùng sinh, dòng lịch sử có giống như bản thân hắn đã từng trải qua ở kiếp trước hay không. Vạn nhất mấy năm sau, khi lão gia tử qua đời, Lưu Thành Thắng cùng Lưu Vĩ Đông vẫn không thể tránh thoát khỏi bi kịch, cả gia tộc dính lấy phiền toái. Là một thành viên trong nhà họ Lưu, khẳng định hắn cũng bị xếp vào trong danh sách "sổ đen", vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội ngoi lên mặt nước. Cứu ông bác cả này cùng Lưu Vĩ Đông, cũng chẳng khác nào tự cấp cho bản thân mình một cái cơ hội.

Dù sao, sau khi lão gia tử qua đời, một nhà bác cả liền trở thành đại biểu cho nhà họ Lưu. Chỉ cần ông bác cả này còn không ngã, coi như không thể cấp cho Lưu Vĩ Hồng bao nhiêu trợ giúp, thì ít nhất cũng sẽ không gây thêm phiền lụy đến cho bản thân hắn.

Chẳng qua...Lưu Vĩ Hồng còn chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt mà thôi.

Chuyện lớn như thế, nhất là sự tình thay máu trong nhóm cán bộ cao tầng, bản thân hắn căn bản là chưa đủ tư cách bình phẩm. Không chỉ nói hắn đã lưu lại ấn tượng xấu trong mắt các trưởng bối cùng lão gia tử. Coi như hắn và Lưu Vĩ Đông giống nhau, là nhân vật gia tộc đang cố gắng bồi dưỡng cho tương lai, thì vẫn còn chưa đủ phân lượng để bàn tính đến cái chuyện này.

Chẳng lẽ hắn nói mình đã trùng sinh? Những chuyện đã xảy ra trong tương lai, đều là kinh nghiệm sống của bản thân hắn ư?

Ngay cả khi hắn dám nói như vậy, thì những người khác cũng chỉ phỏng đoán là hắn đang mắc bệnh thần kinh mà thôi. Không có bao nhiêu tác dụng.

Nghĩ đến đây, hai hàng chân mày của Lưu Vĩ Hồng gắt gao dính chặt vào nhau. Làm thế nào đây?

Nhưng đúng lúc này, hành động nhíu mày của Lưu Vĩ Hồng đã rơi vào trong mắt của lão gia tử, khiến ông không vui khẽ "hừ" một tiếng. Bởi vì lão gia tử còn tưởng rằng, Lưu Vĩ Hồng là đang mất kiên nhẫn đứng ở trong này, muốn chuồn ra ngoài.

Lão gia tử không thể nghi ngờ là nhân vật trung tâm bên trong phòng khách, nhãn tình của ông dừng ở trên mặt Lưu Vĩ Hồng, đã khiến cho mọi người quẳng ném ánh mắt nhìn sang theo.

Lúc này, Lưu Thành Thắng mỉm cười hỏi:

- Vĩ Hồng, tốt nghiệp đại học chưa? Hình như rồi thì phải...

Lưu Thành Thắng không nhớ gì cả.

Bởi vậy có thể nhìn ra, đứa cháu ruột Lưu Vĩ Hồng này ở trong lòng hắn có bao nhiêu cân lượng. Có lẽ tình huống con cháu những cán bộ ở nơi hắn đang công tác, Lưu Thành Thắng còn biết rõ ràng hơn một chút.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng cung kính đáp:

- Bác cả, cháu đã tốt nghiệp ngành nghiên cứu khoa học trường đại học nông nghiệp Sở Nam. Tháng bảy năm ngoái, được điều phối tới trường nông nghiệp địa khu Thanh Phong thuộc tỉnh Sở Nam, làm giáo viên. Đã công tác được tám tháng rồi.

- Ưm, đã đi làm rồi sao? Hảo, tốt...tốt lắm, xuống cơ sở làm cũng có thể rèn luyện con người hơn.

Lưu Thành Thắng mỉm cười nói.

Xem trên phân lượng lão gia tử, cho nên hôm nay hắn cũng ngoại lệ nói nhiều hơn mấy câu, coi như là trưởng bối quan tâm đến tiểu bối trong nhà. Lão gia tử tuy rằng còn khỏe mạnh, nhưng công việc thường ngày trong gia tộc, đều là do hắn đang xử trí. Hơn nữa, Lưu Thành Thắng chính là người nối nghiệp của nhà họ Lưu. Làm nhất gia chi chủ thì cũng phải có khí độ của nhất gia chi chủ!

- Dạ, bác cả. Hoàn cảnh và điều kiện ở dưới cơ sở tuy rằng thực khó khăn, nhưng quả thật đúng là có thể rèn luyện con người. Các bạn đồng nghiệp đối xử với cháu rất tốt, giao tiếp cùng những người nông dân cũng rất vui vẻ. Cuộc sống quả thật đúng là phong phú.

Lưu Vĩ Hồng cung kính đáp, ngữ khí trật tự rõ ràng. Khiến cho diễn cảm trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc....
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...