Quan Gia

Chương 46: Nơi hoang dã phong cảnh đẹp



Chính trị Thủ đô đang diễn ra quyết liệt, trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong lại là sóng êm gió lặng. Chủ nhiệm Lưu không chịu dọn vào khu ký túc xá mới, kiên trì ở lại "tòa nhà cán bộ", "thời gian hiệu ứng của tin tức" cũng không được dài, qua vài ngày, các loại nghị luận cũng liền từ từ lắng xuống.

Đây là điều Lưu Vĩ Hồng sớm đã biết trước.

Mọi người có "Ghen tị" đối với hắn hơn nữa cũng có hạn mức. Văn bản bổ nhiệm đã tuyên bố, gạo đã nấu thành cơm, số giáo viên trong lòng không phục kia, lảm nhảm vài ngày cũng sẽ chán ngấy. Chẳng lẽ mọi người cứ lải nhải lẩm bẩm thì có thể thay đổi quyết định của trường học sao? Cho dù có thay đổi thì vị trí phó chủ nhiệm phòng Giáo vụ nhất định có thể rơi xuống đầu "người ghen tị" sao?

Về phần "vụ tai tiếng" giữa hắn và Đường Thu Diệp, có khả năng thời gian bàn tán sẽ dài hơn một chút, nhưng sẽ không công khai bàn tán. Loại sự tình này, nếu chỉ cá nhân âm thầm nói với nhau, lấy làm chuyện đùa giỡn thì không có gì. Nếu là công khai bàn tán thì là khiêu khích, sẽ kết tử thù. Vô duyên vô cớ đi đắc tội Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp làm gì?

Huống chi nói "chuyện tốt" của Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp cũng chỉ là suy đoán, mọi người ai cũng không thật sự bắt gặp hai người họ có hành vi gì khác thường. Thường nói bắt gian phải bắt tại giường, không hề trông thấy chuyện đó của người ta, dựa vào cái gì mà khẳng định bọn họ nhất định có gian tình?

Hắn kiên trì không chuyển nhà cũng là trải qua phân tích kín đáo, nhiều nhất thì bị mọi người bàn tán vài câu, không có thương tổn thực tiễn. Nhưng ở cách vách cùng Đường Thu Diệp, chỗ ưu đãi cũng là rõ ràng. Ngoại trừ chưa từng ngủ chung một giường một gối, cùng cưới một người vợ không hề có gì khác biệt.

Hơn nữa còn là bà xã hiền lành tới cực điểm.

Ngày hôm đó, buổi sáng đi tuần tra một vòng, trở lại ký túc xá, Lưu Vĩ Hồng liền lấy cần câu ra, nói với Đường Thu Diệp:

- Thu Diệp, đi, đi câu cá!

Câu cá cũng là một trong những sở thích của Lưu Vĩ Hồng.

Trước khi quay ngược thời gian, Lưu Vĩ Hồng làm phó nghiên cứu viên ở viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam, cả ngày không có gì làm, lại không thể suốt ngày đi chơi bời, liền đam mê hoạt động câu cá này. Viện Khoa học Nông nghiệp có một căn cứ nghiên cứu, trong căn cứ còn có mấy ao cá lớn, Lưu Vĩ Hồng có thể qua đó câu cá. Cán bộ của đơn vị cũng sẽ không thu phí hắn.

Lưu Vĩ Hồng chỉ là thích câu cá, lại không đặc biệt thích ăn cá. Phần lớn những lần đó, hắn đem cá câu được thả trở xuống ao mà không đem về nhà. Hắn không kết hôn, không có vợ, mổ cá làm cá đều đòi hỏi kỹ thuật, Lưu Vĩ Hồng có trình độ câu cá không tồi, nhưng về giết cá thì chỉ tàm tạm, còn trình độ nấu nướng, không cần phải nói tới, e là đến bản thân hắn cũng nuốt không vô.

Câu cá chính là câu tâm trạng, câu niềm vui.

Sự sắp xếp này, ngày hôm qua bọn họ đã lên kế hoạch xong, Đường Thu Diệp cũng không chối từ, đem theo một số vật dụng cần thiết, vô cùng kích động đi theo Lưu Vĩ Hồng.

Trường Trung cấp Nông nghiệp hoàn toàn ở trong thôn, ra cửa về bên phải, không hơn hai trăm mét thì là một mảnh ruộng nước lớn. Cách trường học bốn năm dặm có một đập chứa nước nhỏ, tọa lạc bên trong mấy ngọn núi vây quanh, toàn bộ một mặt, đều là rừng rậm xanh um tươi tốt. Thật sự là nơi tốt để câu cá. Nếu là Chủ nhật, sẽ có rất nhiều người yêu thích câu cá ở nội thành đến nơi này cho vui. Hôm nay không phải ngày nghỉ lễ, thời gian lại còn khá sớm, toàn bộ đập chứa nước đều im lặng, nhìn không thấy một bóng dáng người câu.

Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp đều tuổi trẻ, hơn nữa thân cao chân dài, đi đường như một luồng gió, rất nhanh đã tới bên đập chứa nước, theo đường nhỏ uốn lượn ven đập chứa nước, thẳng tiến về phía trước.

- Vĩ Hồng, còn đi đâu nữa? Hết đường rồi…

Hiển nhiên phía trước chính là một sườn dốc thẳng đứng, chỗ gò không ở giữa cỏ dại là ngõ cụt của đường nhỏ, Lưu Vĩ Hồng lại như cũ không có ý dừng lại, Đường Thu Diệp liền không kìm nổi hỏi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Còn chưa tới, đi theo anh, chú ý dưới chân, đừng rơi xuống nước đó.

Đường Thu Diệp cười nói:

- Không sao, rơi xuống nước cũng không sợ, em biết bơi mà.

Đường Thu Diệp lớn lên ở nông thôn, từ nhỏ sống chung với ao hồ, quả thật là biết bơi lội. Trẻ con ở thôn họ, đa số đều biết bơi lội. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Vậy thì tốt, đi qua đường dốc này là tới nơi.

- Thật không? Bên kia còn có thể đi ư?

Đường Thu Diệp nửa tin nửa ngờ, thật cẩn thận từng bước một men theo vách núi đi qua, trước mắt lập tức sáng ngời.

- Cha, chỗ này đúng là đẹp thật…

- Chứ sao, anh trước kia tìm kiếm mấy ngày mới tìm ra được, rất thích hợp.

Lưu Vĩ Hồng liền có chút đắc ý nói.

Hoá ra là vòng qua đường dốc, trước mắt liền hiện ra một mặt cỏ hình lưỡi liềm, nhìn qua rất là bằng phẳng, cây cỏ xanh tươi, xem hình dạng, như là một gò ruộng lúa. Đập chứa nước vốn là bao phủ ở trong đồng ruộng. Đập chứa nước này tuy rằng không đến mức năm lâu thiếu tu sửa, nhưng mức độ giữ gìn hiển nhiên cũng không đủ lắm, mặt nước đập chứa nước không cao, gò đất này liền lộ ra trên mặt nước, dần dà liền hình thành một mặt cỏ tuyệt hảo như vậy. Ba mặt đều là những sườn núi thẳng đứng, trên sườn núi còn lại là khu rừng rậm rạp, một bên đối mặt với đập chứa nước, đúng chỗ để thả câu.

- Thế nào, nơi này rất thoải mái phải không? Người bình thường không thể đến được nơi này, khá thanh tịnh.

Lưu Vĩ Hồng nói xong, bên bờ đặt xuống một cái ghế đẩu, bắt đầu sửa sang lại cần câu.

Đường Thu Diệp quan sát xung quanh, ngạc nhiên phát hiện, bên trái triền núi có một chỗ lõm vào, hình thành một cái động núi nhỏ thiên nhiên, phía trên cửa động còn có người dùng mấy nhánh cây và nhiều loại lá cây đắp lại thành một mái che nắng, ánh mặt trời không chiếu tới, rất là râm mát.

- A, nơi này còn có một gian phòng cơ à…

Đường Thu Diệp kêu lên.

- Đúng vậy, anh làm đó. Nếu mặt trời quá nóng, anh liền trốn ở bên trong, rất mát mẻ.

- Hoá ra lúc trước anh thường xuyên chạy ra ngoài, còn mang theo dao phay, thì ra tới nơi này dựng phòng ở?

- Đúng vậy. Nơi này là chỗ thả câu tuyệt hảo, mặt nước vừa hay tới chỗ này hình thành một cái vịnh, cá đều thích đến nơi đây để kiếm ăn. Ở trong này câu cá, không bị nắng, trời mưa cũng không bị ướt, thật là thích quá đi.

Lưu Vĩ Hồng nói xong, cũng có chút đắc ý dào dạt, dường như đối với chỗ dừng chân mà mình tạm thời dựng ở đây vô cùng vừa lòng.

Hắn vừa lòng, Đường Thu Diệp càng vừa lòng hơn.

Nói lời thật lòng, Đường Thu Diệp đối với câu cá không có hứng thú gì, cô chỉ cảm thấy hứng thú khi ở cùng một chỗ với Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng thích câu cá, cô cũng chỉ có thể đi theo. Vốn tưởng rằng đó là một việc khổ sai. Thời gian tuy rằng đã tiến vào tháng tám Dương lịch, âm lịch cũng là vào tháng bảy, thời tiết không nóng bức như thời gian trước đó, ánh mặt trời cũng ôn hòa hơn. Đường Thu Diệp rất sợ mình bị phơi đen. Cô dù không thể nói là có làn da trắng như tuyết, mấy năm sống trong thành phố, làn da cũng trắng nõn hơn, trong veo như nước.

Đường Thu Diệp vẫn luôn rất hài lòng đối với cơ thể mình.

Ngoại trừ đọc ít vài câu thơ, Đường Thu Diệp tự nhận có gì thua kém với phụ nữ thành phố. Điều này cô có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt của vô số đàn ông. Một số đàn ông khi nhìn cô, hận không thể từ trong ánh mắt vươn dài hai tay ra, âu yếm ôm lấy toàn thân cô một cái. Mỗi khi tiếp xúc với ánh mắt giống "lang sói" này, Đường Thu Diệp trong lòng lại là khinh miệt, lại là kiêu ngạo.

Đừng xem bọn họ ngày thường người ngợm là thế, một khi nhìn thấy phụ nữ đầy đặn khêu gợi, ai cũng là một đức hạnh.

Phụ nữ phải đọc nhiều sách như vậy làm gì?

Cái đàn ông thích, cũng không phải đầu óc của cô!

Đàn ông chỉ hứng thú đối với cơ thể phụ nữ mà thôi.

Đường Thu Diệp thường xuyên an ủi chính mình như vậy, để tránh không cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với những người phụ nữ tri thức.

Hôm nay cùng Lưu Vĩ Hồng đến nơi đây để câu cá, với Đường Thu Diệp mà nói, thật sự là liều mình tiếp quân tử. Tại đập chứa nước đây vừa ngồi thì mất mấy tiếng đồng hồ, chỉ vì để câu mấy con cá. Đáng sao? Muốn ăn cá, đi mua một con là được. Cho dù là hấp hay chiên, đều là sở trường của Đường Thu Diệp.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng thích, cô cũng chỉ có thể thích.

Ai kêu cô thích người đàn ông này, yêu đến tận trong xương máu.

Nhưng tới nơi này, khắp nơi cây cỏ xnh um, cộng thêm "cái phòng nhỏ" kia, Đường Thu Diệp trong phút chốc mở cờ trong bụng. Ở vùng đất hoang dã này, còn có một nơi thoải mái vậy sao?

Khó trách Lưu Vĩ Hồng muốn dẫn cô đến nơi đây.

Vừa nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thu Diệp có chút ửng đỏ, lén lút liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng đang bận rộn bên bờ. Hắn đưa mình tới chỗ như vậy, chẳng lẽ là muốn…

Đường Thu Diệp tim lập tức đập thình thịch.

Nếu thật sự ở trong này làm chuyện khác người gì đó thì tuyệt đối không có người nhìn thấy.

Nơi này phong cảnh như bức tranh, ánh mặt trời buổi sáng ấm áp dào dạt trải rộng, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, liền giống như chỉ cần một đốm lửa nhỏ, lập tức có thể hóa thành thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Đường Thu Diệp trong lòng bỗng nhiên tràn trề mong mỏi.

Lưu Vĩ Hồng nói rõ ràng muốn lấy cô. Đường Thu Diệp đã làm tốt chuẩn bị tâm lý này, chỉ cần hắn mở miệng, tự mình sẽ dâng hiến cả cơ thể trắng trẻo này trao vào trong tay hắn, hắn thích làm gì thì cứ làm thế.

Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng cũng nói qua, vẫn chưa đến lúc đó.

Không biết trôi qua nhiều ngày như vậy, giờ khắc này đã tới phải không?

Hắn... Hắn cường tráng như vậy, nếu như thực sự bị hắn ôm chặt vào trong lồng ngực, không biết là mùi vị gì…

Đường Thu Diệp đứng ở trên thảm cỏ, nghĩ ngợi lung tung như vậy, vô tình có chút ngây ngốc.

Bên kia Lưu Vĩ Hồng lại không suy nghĩ nhiều đến vậy, chỉ chăm chú cúi đầu sắp xếp cần câu, điều chỉnh độ sâu của phao, rồi sắp xếp rượu gạo và lúa mạch, dọn chỗ tốt, lúc này mới ở lưỡi câu móc mồi câu vào, xa xa quăng ra phía trước. Lưu Vĩ Hồng chuẩn bị hai gậy tre, một cần câu đi biển là để câu cá trắm cỏ, quăng được khá xa. Còn có một cây cầm tay, là câu cá tạp, đã xuống được hơn hai ba thước.

Sau khi tái sinh trở về, Lưu Vĩ Hồng đã một mình tới nơi này câu cá qua vài lần, mỗi lần đều có thu hoạch. Hôm nay tới sớm như vậy, cả một ngày, khẳng định có thể câu được một bàn đồ ăn.

Lưu Vĩ Hồng thật vất vả làm xong, đem gậy tre cố định trên giá đỡ, liền ngồi xuống ghế đẩu, lấy ra một điếu thuốc là mồi lửa, rất thích thú rít một ngụm.

Gần đây sự tình suy xét hơi nhiều, lại khá hưng phấn, Lưu Vĩ Hồng nghiện thuốc lá, đã dần dần có xu nghiện nặng hơn

Nghiện nặng thì nghiện nặng, mặc kệ nó.

Lưu Vĩ Hồng nghĩ như vậy, bỗng nhiên sau cái ót nóng lên, một vật mềm mại kinh người dính vào, trong phút chốc Lưu Vĩ Hồng chỉ cảm thấy cả đầu đều lọt vào bên trong một miếng bọt biển cực kỳ mềm mại cực kỳ đàn hồi, thoải mái đến chết đi được.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...