Quan Hệ Bất Thường
Chương 21
Đứa trẻ cách vách luyện đàn càng lúc càng khuya. Nhắm hai mắt lại nằm trên giường rất lâu, A Lục vẫn nghe rõ tiếng đàn đứt quãng, chen lẫn tiếng phụ nữ quát lớn cùng tiếng khóc mỏng manh của đứa trẻ. A Lục từng thấy đứa bé đó ở đầu cầu thang, là một cậu trai mập mạp khỏe mạnh kháu khỉnh, lưng đeo cặp sách thật to, không nói một lời theo sát phía sau bà mẹ áo quần thanh lịch. Đứa trẻ còn bé đã sớm mang kính cận, trong con mắt đằng sau thấu kính tìm không ra một chút sức sống. Các khách trọ lúc tán gẫu vô tình nhắc tới, đứa trẻ kia học đàn khổ lắm, cha mẹ quá mong con sớm thành tài, mùa hè thỉnh thoảng sẽ thấy mấy vết tím bầm trên tay thằng bé. Mọi người đều than con nít thời nay học hành khổ quá, vẫn là mình hồi nhỏ sướng hơn, ít nhất không bị bắt phải vô cả chục lớp năng khiếu đủ kiểu đủ dạng. Nhưng mà, nghĩ đến chuyện trong đám đồng nghiệp và bạn học có mấy cao nhân thông thạo đàn nhạc, thỉnh thoảng trổ tài liền làm cả kinh tứ phía. Sau đó lại vô cùng hâm mộ, âm thầm hối hận hồi xưa cha mẹ quá buông lỏng mình. Nếu năm đó có thể kiên trì theo học lớp vĩ cầm hay ba-lê, không chừng bây giờ cũng có thể trở thành tiêu điểm của mọi người. Suy nghĩ như vậy, con người quả thật là loài sinh vật tràn đầy mâu thuẫn. Đề tài thuận thế chuyển về thời ấu thơ. Trong các khách trọ có người hăng say nhắc tới đủ chuyện khi xưa ta bé. Thằng bạn chơi chung hồi nhỏ còn nhớ được tên, đứa bạn tiểu học đã sớm mất đi liên lạc, ông thầy nào đó dạy ở cấp hai... Dù sớm đã xa lạ đến mức gặp thoáng trên đường cũng chẳng nhận ra nhau, nhưng lúc từ miệng kể ra, đủ loại chuyện vặt vãnh ngày xưa lại sống động như mới. Trong lúc hồi tưởng thuở ấu thơ bên đây một câu bên kia một tiếng, A Lục cũng cùng nhìn lại ngày trước của mình. Năm bốn tuổi bị Chuột lừa mất một cục kẹo, lúc đi học vì giúp Chuột cúp cua nên bị phạt cùng nhau đứng ngoài cửa văn phòng, trước khi tốt nghiệp cấp hai bị Chuột ép uống ly rượu đầu tiên trong đời, sặc đến khóc rống chảy nước mắt... Nói nói, đột nhiên trở nên phiền muộn. Từ lúc mới bắt đầu cho đến bây giờ, hóa ra khắp nơi trong cuộc đời Đỗ Thanh Luật đều có bóng hình Chu Thiên Hạo, gắn bó cùng nhau, như hình với bóng. Không khí nói chuyện nhiệt liệt vui vẻ, các khách trọ lại chuyển đề tài sang chỗ không chút liên quan, A Lục ngồi trong đám người, hoàn toàn mất đi tinh thần nói chuyện. Tiếng dương cầm rốt cuộc không nghe thấy nữa, A Lục ngủ đến mơ mơ màng màng. Lúc đang nửa mê nửa tỉnh, tiếng chuông di động bên gối lại tác oai tác quái. Nhóc ngốc giật mình một cái, người còn chưa phản ứng kịp, tay đã cầm di động áp sát vào khuôn mặt. “Chuột, tôi...” “ A Lục...” Đầu bên kia lại là giọng nói mang tiếng nức nở của Đoan Đoan. “Anh ở đâu?” Cô bé trước giờ đều tươi cười gặp người, hôm nay ở đầu dây bên kia lại khóc đến mịt mờ u ám. “ Em lại cãi với mẹ.” Có lẽ vì đã khóc òa một trận, cảm xúc của Đoan Đoan tạm thời ổn định lại, chỉ là vành mắt sưng đỏ, trên má còn nước mắt chưa lau khô. Sắp khuya, trong tiệm thức ăn nhanh thưa thớt khách hàng, chỉ có tình nhân ngồi trên sô pha tròn cạnh vách kính chuyện trò đến khó lòng tách xa. Nơi đây là vành đai thương mại của khu dân cư, cách một con đường chính là tiệm cắt tóc của chú Khoan. Đoan Đoan thích khoai tây nghiền cùng bánh tart trứng (*) ở đây, lúc đến làm đầu thường tiện tay mang thêm một phần cho A Lục. A Lục tìm được cô ở góc sâu nhất. Cô gái luôn tươi tắn thích cười gắt gao cầm ly giấy trong tay, khóc đến mức bờ vai run rẩy. “Mẹ lại chê em mập!” “ Nói em xấu đến mức không dám nhìn người ta. Không tự mình biết mình, rõ ràng mập như heo còn tưởng rằng bản thân rất tốt. Cũng không thử soi gương, trên đường có con nhỏ nào giống em đâu, vừa lùn vừa mập, lại còn không biết ăn diện...” Nhắc lại từng lời mẹ nói lúc cãi vã, Đoan Đoan lại bắt đầu nghẹn ngào. “Mẹ vẫn luôn nói em như vậy, lúc nào cũng nói em như vậy, mỗi ngày đều nói, ngày ngày đều nói... Trước mặt người thân mẹ cũng nói...” “ Chẳng lẽ em không biết những điều đó hay sao? Chẳng lẽ em không muốn mặc vào đống quần áo vừa đẹp vừa mốt bày trong shop? Em cũng muốn ăn mặc thật đẹp ra ngoài đường mà! Em đã cố gắng lắm mà!” Nước mắt khó khăn lắm mới ngừng được lại mãnh liệt tràn ra, làm nhân viên cửa hàng chờ tới giờ về nhịn không được tò mò ló đầu quan sát. Rút cái ly trống không trong tay Đoan Đoan ra, A Lục lặng lẽ nhét khăn giấy vào tay cô. “Đừng khóc, Đoan Đoan, chúng ta ăn cái gì đó ngon ngon đi! Gà miếng được không?” Mặt bàn trống trơn chỉ có một ly hồng trà đã cạn sạch. “ Không cần...” Đoan Đoan càng khóc thương tâm hơn, khăn xoắn trong tay, lệ rơi đầy mặt. “Em đang ăn kiêng, đã ba ngày không ăn cái gì, không thể ăn được...” Nhìn gương mặt tiều tụy của cô, A Lục không biết phải nói cái gì mới tốt. “Không ăn không tốt cho thân thể.” “ Thân thể không tốt mới tốt.” Đoan Đoan vẫn lắc đầu, gương mặt treo nước mắt cười đến bất đắc dĩ. “Như vậy có lẽ sẽ ốm xuống được.” Không phải không cố gắng, là thật sự tận lực cố gắng. Trong căn phòng cực nóng tập yô-ga đến muốn nôn, bụng trống không chỉ uống chanh mật ong gắng gượng qua ngày, không tiếc tiền thử thuốc giảm béo tác dụng phụ cực lớn, tốn phí khổng lồ mời chuyên gia mát xa vỗ mình đến toàn thân xanh tím... Mệt đến như vậy, khổ đến như vậy, rốt cuộc có thể giảm cân một chút xíu, nhưng người cũng đã không thể nào chịu được. Thế là lại trở về điểm xuất phát rồi tiếp tục, tiếp tục rồi trở về điểm xuất phát... Khó trách người ta bảo, giảm béo là sự nghiệp cả đời của con gái. Thật sự không có cách, có người trời sinh ăn nhiều tới đâu cũng không mọc ra được thịt, có người mỗi ngày chỉ uống nước lạnh cầm hơi lại vẫn sẽ béo phì. Vừa khóc vừa tập theo video hướng dẫn giảm béo, nước mắt mồ hôi trộn lẫn với nhau, đau khổ đến như vậy, bi thương đến như vậy, chua xót đến như vậy. Nhưng kiên trì làm xong có lẽ cánh tay sẽ nhỏ đi một chút, đùi cũng sẽ không to như vậy. Mệt đến mức sức cùng lực kiệt, đầu choáng mắt hoa, nhưng trong lòng vẫn khư khư ôm một phần chờ mong như vậy. Mẹ đi vào phòng, lời nói chua ngoa tựa như dao bén. “Tao sao lại có một đứa con như mày? Mập tới như vậy chẳng lẽ mày không cảm thấy được sao?” Nếu có thể, thật sự muốn chạy vào nhà bếp lóc hết toàn bộ thịt thừa chướng mắt toàn thân. A Lục chưa từng cố kỵ cũng không né tránh ánh mắt nhân viên cửa hàng, cô gái vẫn luôn mang nụ cười rực rỡ sáng tươi giờ đây lại nghẹn ngào khóc rống. “ Em mập thì sao? Phạm pháp sao? Hại người sao? Thiếu đạo đức sao? Tại sao lại nhất định phải liều sống liều chết ốm xuống theo mắt thẩm mỹ bọn họ?” Nói đến cuối, gương mặt dính đầy nước mắt tràn ngập khó hiểu cùng thương tâm. “Chỉ cần bản thân mạnh khỏe là được rồi, mập một chút thì có tội tình gì?” Cô khóc đến nấc không ngừng, hầu như nói không ra tiếng. “ Đoan Đoan...” A Lục đứng dậy. Luôn bị kẹp cổ xoa đầu véo mặt, Đỗ Thanh Luật lần đầu tiên từ trên nhìn xuống Đoan Đoan òa khóc không ngừng, giọng nói điềm đạm. “Đừng khóc, anh mua đồ ăn cho em! Không ăn gì sao được?” Đoan Đoan ngẩng đầu, A Lục đã xoay người đi! Có lẽ vì khi làm việc phải đứng rất lâu, tấm lưng yếu gầy lại thẳng tắp như thương giáo. Đêm lặng gió lên, trong cao ốc phía xa còn có nhà vẫn chưa đi ngủ, những vì sao lấm tấm trên cao nhìn xuống phố phường đèn màu rực rỡ. Bầu trời lác đác mưa phùn, mưa mùa đông lạnh lẽo chen lẫn vài hạt tuyết nhỏ nhoi. Tiệm thức ăn nhanh sắp sửa đóng cửa, trong ánh mắt như trút được gánh nặng của nhân viên cửa hàng, đôi khách duy nhất còn lại trong tiệm rốt cuộc đứng dậy rời đi. Cảm xúc của Đoan Đoan vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cúi đầu trầm lặng đứng bên cạnh A Lục. Đèn xanh đèn đỏ luân phiên chớp tắt, A Lục cũng chẳng nói câu nào, kéo tay cô chậm rãi đi qua ngã tư đường vắng vẻ. “ A Lục...” Đoan Đoan khẽ gọi hắn. “ Sao thế?” A Lục nhỏ nhẹ trả lời. Cô nàng trước giờ tự xưng “chị gái” thật ra vẫn chỉ là một cô bé, nửa gương mặt lộ ngoài khăn quàng cổ còn treo nước mắt long lanh, đôi mắt khóc đến sưng múp như quả hồ đào có mấy phần rụt rè cảm kích. “Cám ơn anh!” “ Ừ!” A Lục buông tay, cúi đầu nhìn Đoan Đoan, cô chị bình thường diễn võ ra uy thật ra còn thấp hơn hắn nửa cái đầu. “Về nhà đi, mẹ em sẽ lo lắng.” “Vâng!” Đoan Đoan cũng chưa đi. “Cám ơn anh!” Lại cảm ơn, cô bé bỗng nhiên mở tay ra ôm hắn một cái. “Trừ anh ra, em không biết phải tìm tới ai khác nữa.” “Hơ?” Nhóc ngốc kinh ngạc một chút, sau đó cười ôm lại cô. “Không có việc gì, như em nói, chúng ta là bạn tốt.” “ Ừ!” Cô bé trong ngực dùng sức gật đầu, trong giọng nói lại bắt đầu có tiếng nức nở. Đầu đường đêm đông, tuyết bay lất phất, trai gái ôm nhau. Ánh đèn lập lòe, nhóc ngốc kéo khóe miệng tùy tiện ngẩng đầu nhìn ra phía trước. Con đường phía trước vắng tanh, vì thấm mưa mà trở nên ướt át, một quầng sáng mơ hồ. Một đầu khác của ngã tư đường, chỉ cách vài bước chân ít ỏi, Chuột mặt không chút biểu tình đứng đó. (*) Bánh tart trứng:
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương