Mùng tám tháng giêng, đã có người bắt đầu tới cửa thuê phòng, người tới là một cặp vợ chồng chuẩn bị đến Kinh Thị làm việc.
Kể từ khi cải cách mở cửa đến nay, có không ít thương nhân nước ngoài đến Trung Quốc mở nhà máy, cũng thu hút không ít thanh niên nông thôn đến thành phố làm việc.
"Hai người đã tìm được công việc rồi sao?" Đường Tiêu Tiêu hỏi.
Dù sao cô cũng là chủ nhà, vẫn hy vọng cho khách thuê dài hạn.
"Đúng vậy, hôm nay chúng tôi đi ứng tuyển, cho nên phải nhanh chóng tìm nhà."
Đường Tiêu Tiêu gật gật đầu, dẫn bọn họ đi xem phòng, hai vợ chồng rất nhanh đã quyết định.
Mùng sáu tiệm mì van thắn bắt đầu kinh doanh, buổi sáng Bành Vũ làm xong việc trong tiệm, buổi chiều đi dạo khu vực nhà máy gân đó, giúp Đường Tiêu Tiêu tìm khách trọ.
Hiện tại công trường còn chưa bắt đầu làm việc, mỗi lần cậu ấy tìm được một khách trọ, Đường Tiêu Tiêu sẽ cho cậu ấy hai đồng hoa hồng, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là khách thuê lâu dài.
Tài ăn nói của Bành Vũ rất giỏi, lại biết Đường Tiêu Tiêu yêu quý phòng ở, khách trọ mà cậu ấy tìm cho cô hầu như đều là những gia đình vào thành phố làm việc.
Khách trọ như vậy thường thuê thời gian dài, cũng giữ gìn nhà cửa hơn người độc thân, hơn nữa bình thường đều sẽ thuê hai phòng.
Không lâu sau, căn nhà đã được cho thuê.
"Tiên cho thuê phòng của em còn nhiều hơn tiền trợ cấp một tháng của anh nữa." Tống Cảnh Chi lật xem sổ sách của cô, trong lòng cảm thán một phen.
Lợi nhuận một tháng của tiệm van thắn tâm khoảng một ngàn rưỡi, hiện tại cô vợ nhỏ nhà anh chỉ dựa vào tiên thuê cũng kiếm được nhiều hơn anh.
"Nhưng anh vẫn là trụ cột của gia đình chúng ta." Đường Tiêu Tiêu mỉm cười vỗ vỗ vai anh.
Anh là người đàn ông đứng sau lưng em." Anh cười nói.
Hôm nay là ngày khai giảng lớp học mẫu giáo, từ sáng Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi đã đưa bọn nhỏ tới đó.
"Cha mẹ, có phải hai người không cần con và anh trai nữa không?" An An ôm cây đại thụ trước cửa lớp mẫu giáo, sống chết không chịu buông tay.
Đường Tiêu Tiêu chống nạnh nhìn cô bé, Tống Cảnh Chi lại lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, Bình Bình ở bên cạnh lôi kéo quần áo em gái, một nhà bốn người cứ thế giằng co ở cửa hơn mười phút.
Nửa tháng trước khi nói đến lớp học mẫu giáo với hai đứa nhỏ, An An còn rất phấn khởi đồng ý.
Thậm chí tối hôm qua, còn phấn khởi đến mức ngủ không yên, hận không thể lập tức đến lớp mẫu giáo.
Sáng sớm hôm nay, cô và Tống Cảnh Chi vừa nói tạm biệt với chúng, An An đã ôm thân cây không chịu đi vào, ngay cả anh em sinh đôi là Bình Bình cũng không có phản ứng kịp.
"Tống Tiêu Nhiễm, hôm qua không phải đã nói roi sao?" Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía An An.
"Có phải cha mẹ định bỏ bọn con lại lớp học mẫu giáo, rồi hai người quay về sinh em trai không?" An An làm bộ đáng thương nhìn cha mẹ trước mặt.
Dáng vẻ ấy làm cho Tống Cảnh Chi nhớ tới lúc cô vợ nhỏ của mình khóc lóc kể lể, không nhịn được mà nghiêng đầu bật cười.
Đường Tiêu Tiêu trừng mắt liếc anh một cái, sau đó ngồi xổm xuống nhìn con gái: "Tại sao con lại có ý nghĩ này?”
"Tối hôm qua nằm mơ thấy, cha mẹ có em trai cũng không cần con và anh nữa." Cô bé nac cụt.
"Em trai ở đâu ra, mẹ và cha chỉ có hai cục cưng là con và anh trai thôi." Cô đưa tay xoa xoa đầu đứa bé.
Lúc trước còn âm ï đòi em trai, bây giờ nằm mơ đã sợ hãi như vậy, đúng là trẻ con dễ thay đổi.
"Đúng đấy, em gái, chúng ta vào đi, không có em trai đâu." Bình Bình lấy khăn tay từ trong túi ra, đưa cho An An.
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 232
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương