Đường Tiêu Tiêu bị người kéo lại, cô nhìn theo tay mình thì thấy Tống Cảnh Chi hoảng hốt nhìn cô, cô cảm nhận được tay của anh đang hơi run rẩy.
"Anh thích em." Thanh âm của Tống Cảnh Chi cũng run rẩy theo.
Thật ra là cô cố ý đi tới bên cạnh xe lăn của anh, cố ý cho anh cơ hội kéo mình. Hơn nữa, cô cũng tính toán nếu như anh không kéo cô thì mẹ Tống cũng sẽ ngăn cô lại.
Nhưng cô không ngờ tới anh vừa kéo mình xong đã mở miệng bày tỏ, cô còn tưởng rằng sẽ là một loạt lời giải thích đạo lý các thứ vì đây chính là một Tống Cảnh Chi luôn đỏ tai.
Cha Tống và mẹ Tống đứng ở cửa nhìn nhau, hay là hai ta nên đi?
"Cha mẹ còn đang đứng ở cửa, em đi về phòng với anh, chúng ta nói chuyện với nhau thật tốt có được không?” Giọng anh mang theo sự van xin.
Thằng con trai nhà mình có thể nhìn bằng gáy hả, cha Tống và mẹ Tống rất lúng túng.
"Vào phòng nói chuyện, vào phòng nói chuyện, thím với chú của cháu đi nấu cơm." Mẹ Tống nháy mắt với cha Tống.
Một người kéo Đường Tiêu Tiêu, một người đẩy xe lăn rồi đẩy hai người vào phòng, đóng cửa lại. Đây là lần đầu tiên hai người cùng ở trong phòng, đóng cửa phòng lại.
Đường Tiêu Tiêu bị mẹ Tống kéo đến ngồi trên giường còn Tống Cảnh Chi bị cha Tống đẩy tới đối diện cô. Tới lúc hai người đối mặt với nhau, cũng không nói với nhau lời nào, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Cô cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống từ trong mắt.
"Em đừng khóc nữa, hình như anh luôn làm cho em khóc." Anh giơ tay lên dùng ngón cái lau sạch đi giọt nước mắt kia.
Đường Tiêu Tiêu thật sự muốn sụp đổ, anh trai, nếu như anh còn không mở miệng thì nước mắt cá sấu sắp cạn luôn rồi, nó cũng có hạn lượng thôi biết không?
"Khi chúng ta ở Từ Sơn, anh đã thích em rồi." Giọng nói trâm thấp của Tống Cảnh Chi vang lên, không ngoài dự đoán khiến cho cô ngạc nhiên vô cùng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc ở Từ Sơn, thậm chí trước cơn dư chấn họ còn không nói với nhau một lời.
"Vừa đến Từ Sơn vào ngày hôm đó, anh đã thấy một cô gái tình nguyện đang xử lý vết thương cho những người bị thương, mặc dù mặt mày hơi lấm lem nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp của cô ấy." Tống Cảnh Chi bình tĩnh kể lại, giống như là đang đọc sách cho cô nghe vậy.
"Sau đó, anh nghe nói cô gái này vốn là thanh niên trí thức đến từ vùng dưới Từ Sơn. Sau khi gặp phải động đất, cô ấy không lựa chọn quay về quê hương mà ở lại làm tình nguyện viên."
"Cơm ăn mỗi ngày của bọn anh đều được cô gái này mang tới, cô ấy rất thiện lương và xinh đẹp. Mỗi lần đưa cơm đến cho bọn anh đều sẽ mỉm cười với bọn anh để lộ ra hai má lúm đồng tiền. Anh bắt đầu mong đến thời điểm ăn cơm mỗi ngày, mong có thể gặp được cô ấy. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy, sự mệt mỏi của anh dường như tan biến đi hết."
"Ngày hôm đó khi dư chấn ập đến, anh là lính cứu hỏa, đương nhiên cũng biết lúc này nên đảm bảo an toàn cho bản thân mình trước nhưng anh lại đi tìm kiếm, anh đi tìm cô ấy." Nghe đến đây, Đường Tiêu Tiêu đã khóc không thành tiếng, cô không hề biết những chuyện này.
Tống Cảnh Chi lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, vừa lau nước mắt cho cô vừa nói.
"May mà, anh đã tới rồi." Anh cười khẽ một tiếng mang theo sự vui mừng.
"Khi hai chúng ta bị đè ở dưới đống đổ nát, anh cảm nhận được sự đau đớn ở trên cơ thể, cơn đau ở dưới đầu gối đau đến mức anh không nói nên lời nhưng anh cũng cảm nhận được nỗi sợ của cô ấy, cô ấy đã gọi anh ơi."
"Anh không biết cô ấy có bị thương hay không, anh cũng không biết mình sẽ bị đau đến mức ngất đi vào lúc nào nên anh chỉ có thể nói chuyện với cô ấy để cho cô ấy sống thật tốt, dù thế nào đi chăng nữa cũng muốn cô ấy sống thật tốt."
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 42: Tống Cảnh Chi Thẳng Thắn 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương