"Chờ đến khi thu hoạch vụ mùa xong, Cảnh Chi cũng phải học làm cơm đi, không thể chờ sau này mấy đứa đi bộ đội đều là Tiêu Tiêu nấu cơm được." Mẹ Tống nhìn Tống Cảnh Chi, ở nhà cha Tống cũng sẽ giúp đỡ bà làm cơm.
"Được." Anh gật đầu.
"Còn có những việc nhà khác cũng phải làm, không nên nhìn vào nhà người khác, cái gì cũng đều là phụ nữ làm, con xem nhà chúng ta, hầu hết cha con đều giúp đỡ mẹ." Mẹ Tống bổ sung.
Người con gái gia đình người ta phủng ở trong lòng bàn tay, dựa vào cái gì mà phải đến nhà bạn để làm trâu làm ngựa, chịu đủ mệt nhọc chứ?
"Con biết rồi."
Đường Tiêu Tiêu bưng cái bát lên, trong lòng thầm vui vẻ.
"Tiêu Tiêu, nếu như Cảnh Chi đối xử với cháu không tốt, ở nhà mà giống hệt như ông chủ cái gì cũng không làm thì cháu nói thím một tiếng, thím và chú sẽ đến Tân Thị đánh nó một trận."
"Dạ." Đường Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.
"Cảnh Chi, nơi đồn trú của con có cách không xa nhà của Tiêu Tiêu phải không?" Cha Tống nhìn về phía con trai.
"Đúng ạ, đi xe lửa thì hơn ba tiếng, đi xe quân đội thì chỉ cần hơn hai giờ."
"Vậy thì các con cần phải đến thăm nhiều một chút, dù sao cũng cách gần như vậy." Mẹ Tống vừa cười vừa nói.
Lúc đầu còn cảm thấy lo lắng Đường Tiêu Tiêu lấy chồng xa, sau này ông bà thông gia sẽ không vui, nhưng giờ thì ổn rồi, ở gân như vậy.
Mấy ngày trước có hạ xuống một trận mưa, Đường Tiêu Tiêu muốn lên núi thử vận may xem có nhìn thấy nấm hay không, buổi chiều bèn cùng Tống Cảnh Chi cõng sọt đi tìm thử.
Bởi vì mưa xuống nên đường trên núi không dễ đi, toàn bộ hành trình đều là Tống Cảnh Chi nắm tay dẫn cô đi.
Nấm bên ngoài phần lớn đều đã bị bọn trẻ hái hết, Tống Cảnh Chi dẫn cô đi sâu vào bên trong.
"Cẩn thận dưới chân." Anh cầm một cành cây quét ngang qua bãi cỏ gần đó, sợ trong đó có rắn hoặc côn trùng.
"Tống Cảnh Chi, bên kia có rất nhiều nấm." Đường Tiêu Tiêu chỉ về phía bên phải khu rừng.
Tống Cảnh Chi dẫn cô đến bên kia, quả nhiên có rất nhiều phiến nấm to mọc thành đàn, ước chừng bọn họ hái xong hết những thứ này là có thể quay về.
Hai người nhanh chóng ngồi xuống hái, cho đến khi sọt không thể bỏ được nữa mới thôi.
"Ngày mai còn muốn quay lại, hái thêm một chút, sau khi phơi nắng thì có thể ăn vào mùa đông rồi." Cô vừa cười vừa nói, nấm này bất luận là xào hay nấu canh đều ăn rất ngon.
"Được, em vui là được." Tống Cảnh Chi nhìn về phía cô.
Anh cảm thấy Đường Tiêu Tiêu thật sự là một cô gái dễ thỏa mãn, anh đã đề cập vài lần với cô rằng dẫn cô vào trong thành xem phim, đi dạo phố mua sắm đồ ở cửa hàng bách hóa nhưng cô đều không muốn.
Tình nguyện đợi ở nhà, chờ anh đọc sách cho cô nghe, hoặc là lên núi hái quả, hái nấm.
"Mấy ngày nữa là sẽ đến thu hoạch vụ mùa thu, em không cần mỗi ngày đều phải vào thành mua thịt đâu, dùng thịt khô và thịt gà trong nhà cũng được.”
Đoán được mỗi ngày nhất định cô sẽ đi mua thịt, để bồi bổ cơ thể cho bọn họ, anh lên tiếng nhắc nhở.
"Thịt tươi rất ngon." Cô còn muốn thừa dịp lúc đi mua thịt, đi đến chợ đêm kiếm thêm một chút thu thập mà.
"Ngủ thêm một lát không phải tốt hơn sao?" Anh đưa tay chạm vào tóc của cô.
"Nhưng mà anh giúp em làm việc, rất cực khổ."
"Vậy có thưởng gì không?" Anh vốn muốn nhờ cô hầm cho anh một nồi xương to với nước tương, từ khi ăn món xương hầm nước tương cô làm, ngày nào anh cũng nhớ đến nó, thế nhưng lại có chút xấu hổ không dám nhắc tới.
Cô nhìn anh, do dự giây lát, sau đó đỏ mặt nhón chân lên, hôn một cái lên mặt của anh.
Cô vừa mới định lùi lại thì đã bị anh ôm lấy eo của cô, hôn lên môi của cô.
Cô choáng váng đến ngẩn cả người, mở to đôi mắt ngan nước nhìn anh.
Động tác của Tống Cảnh Chi rất nhẹ, hệt như chuồn chuột lướt qua mặt nước, chạm vào đôi môi mềm mại của cô một chút, rồi lập tức buông ra.
Mãi cho đến khi anh buông cô ra, Đường Tiêu Tiêu mới hồi thần lại.
Ôi, đây vẫn là Tống Cảnh Chi ư?
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 58: Hái Nấm Trên Núi 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương