Quan Sách
Chương 53: Giấc mơ ở nơi đâu?
Tặng Phó giám đốc sở Đơn bồn cảnh, đây là nhiệm vụ cuối cùng của Trần Kinh.Hắn cẩn thận cân nhắc danh mục quà tặng dài trong tay, hắn vẫn cảm thấy danh mục quà tặng này có chỗ vẫn chưa suy nghĩ chu toàn.Tặng Phó giám đốc sở Đơn bồn cảnh, có nên có ý gì với Phòng di dân của Vương Phượng Phi? Đứng ở góc độ huyện Lễ Hà, Văn Kiến Quốc không sắp xếp, theo Văn Kiến Quốc nói là Trưởng phòng, Phó phòng ngày tết đều tặng lễ, y cho rằng không cần phải tặng quá thường xuyên.Nhưng đứng ở góc độ Trần Kinh cho rằng, nếu hắn đến chỗ Phó giám đốc sở Đơn chịu đòn nhận tội, thì theo cấp bậc Vương Phượng Phi cũng không nên thiếu lễ nghĩa.Trần Kinh là người làm việc quả quyết, đến văn phòng Vương Phượng Phi, hắn thấy bàn cờ vậy, trên giá sách còn có kỳ thư, hắn cân nhắc một chút, hay là đi ra cửa hàng mua tặng Vương Phượng Phi một bộ cờ, một bộ cờ vây tốt nhất giá hơn năm nghìn đồng, số tiền đó là từ trong danh mục dài dằng dặc “tiết kiệm” ra.Trần Kinh mang bàn cờ đến Phòng di dân, lập tức gõ cửa văn phòng Vương Phượng Phi.Vương Phượng Phi đang trên bàn làm việc dùng kính lúp nghiên cứu bản đồ, Trần Kinh mang đồ đi vào, hai người gặp mặt, vẻ mặt y nhăn lại, nói:- Cậu còn đến chỗ tôi làm gì?Trần Kinh đặt đồ trong tay xuống, nói:- Trưởng phòng Vương, chuyện mấy ngày hôm trước tôi hơi quá kích, lời nói có chút cực đoan, hôm nay tôi đến nhận đòn chịu tội!Vương Phượng Phi nhăn mặt nhíu mày:- Chịu đòn nhận tội? Tôi không dám, cậu có tội gì? Có tội đều là tội của chúng tôi, công tác chúng tôi không làm tốt, để cho các người cơ sở gặp phiền toái!Trần Kinh nghe ra Vương Phượng Phi nói giọng không vui, hắn cũng không tức giận, trên mặt vẫn như trước tươi cười, nói:- Trưởng phòng Vương, ngài đại nhân đại lượng, còn chấp một tiểu nhân như tôi làm gì?Trần Kinh chỉ bàn cờ vây trên bàn trà, nói:- Ngựa tốt tặng anh hùng, bàn cờ này là một chút tâm ý của tôi, không phải để đút lót hối lộ, ngài nhất định phải nhận lấy!Vương Phượng Phi liên tục lắc đầu, nói:- Đồ này nọ không cần, đồ này nọ không cần! Cậu là bức tôi phạm sai lầm, thái độ của cậu tôi đã biết, nhưng đồ này cậu mang đi đi!Trần Kinh thấy thái độ Vương Phượng Phi kiên quyết, hắn liền nói:- Như vậy, Trưởng phòng Vương! Tôi thấy ngài cũng là cao thủ kỳ đạo, chúng ta có thể thử so tài, lấy thắng bại để xem bàn cờ này thuộc về ai, ngài thấy thế nào? - Cậu sẽ chơi cờ?Vương Phượng Phi mày nhướn lên, híp mắt nhìn Trần Kinh.Trần Kinh gật đầu:- Thử một chút, bình thường không có ham thích này!Trần Kinh chơi cờ vây là lúc học đại học, phải nói kỳ nghệ của hắn cũng không tệ lắm, năm đó trong hiệp hội cờ vây ở đại học có thể dọa được một số người, nhưng lúc đó tâm tình mạnh mẽ, tự cho mình rất cao, khi chơi cờ quá hiếu thắng, nên chơi không ra gì.Hôm nay hắn và Vương Phượng Phi chơi cờ, tâm tính và năm đó không thể so sánh được, đối với việc giải cờ tự nhiên trình độ cũng cao hơn nhiều. Trước khi cố tìm chỗ tốt, bây giờ nhìn lại, lui một bước không ngờ lại có một khoảng trống khác, Trần Kinh có một cảm giác rộng mở không ngờ.Xét tổng thể Trần Kinh không hề có gánh nặng gì, vài năm phiền não và buồn rầu hắn trải qua đều bị gạt ra ngoài, cả người hắn đắm chìm trong ván cờ, một ván một đời, trong một ván cờ, hắn nhẹ nhàng bộc lộ cá tính và tài hoa của mình, không ngờ quên đi tất cả.Vương Phượng Phi là người chơi cờ giỏi, y chơi cờ cũng giống con người y cẩn thận, nghiêm túc, y nhận quân đen đi trước, dần dần nắm chắc ưu thế trong tay, một ván cờ hạ đến quân cuối cùng, Trần Kinh rốt cuộc bại trận.Vương Phượng Phi híp mắt nhìn Trần Kinh, trong ánh mắt có ý thưởng thức, y nhẹ nhàng cười cười, nói:- Tiểu Trần, đánh cờ như cậu, thật khá! Cảnh giới đánh cờ của cậu cao hơn tôi!Trần Kinh xua tay nói:- Cảnh giới là hư, kỳ nghệ là thật, Trưởng phòng Vương đích thực là cường thủ, tôi không bằng được! Một bộ cờ tốt như vậy, chỉ có xứng với Trưởng phòng Vương, bàn cờ này tôi lưu lại cho ngài!Vương Phượng Phi sửng sốt, chỉ tay vào bàn cờ, nói:- Cậu ...- Có gì không đúng sao? Kỳ nghệ của anh so với tôi cao hơn, bàn cờ này không tặng anh, có thể tặng ai?Trần Kinh nói.- Cậu chơi xấu!Vương Phượng Phi chỉ Trần Kinh nói;- Tuy nhiên, lại nói vẫn là tôi sơ sẩy, đi đi! Bàn cờ này tôi nhận!Vương Phượng Phi nhận lấy bàn cờ, đi tới sau bàn làm việc khéo ngăn kéo lấy ra một chiếc quạt xếp:- Cậu tặng tôi bộ cờ, tôi tặng cậu quạt giấy, chúng ta lễ thượng vãng lai (có qua có lại)!“Bá!”Vương Phượng Phi tự nhiên mở quạt xếp ra, giữa quạt trắng có bốn chữ “Chuyết ngôn thủ trung”, câu tự đề tặng viết: “Song nhĩ thư vu thủ đô”.Vương Phượng Phi đưa cây quạt cho Trần Kinh, Trần Kinh chỉ nhìn một cái, biến sắc, ngẩng đầu nói:- Đây là bản vẽ của Niếp Kỳ Thánh?Vương Phượng Phi cười cười, nói:- Đúng vậy, Niếp Thánh là một bề trên của tôi, đưa cây quạt này cho tôi, cũng là để cổ vũ tôi! Hôm nay tôi chuyển giao cho cậu, hy vọng cậu có thể chạm vào một chút tiên khí đại sư!Trần Kinh liên tục xua tay:- Trưởng phòng Vương, quân tử không đoạt thứ mà người ta yêu, chiếc quạt này rất quý, tôi không dám nhận!Vương Phượng Phi nhét cây quạt vào tay Trần Kinh:- Tôi nói tặng cậu, là tặng cậu! Cậu không cần lề mề, tôi rất ít khi nhận lễ, nhiều năm Lễ Hà các cậu tặng lễ tôi đều bắt người ta nhận lại, hôm nay bàn cờ này của cậu tôi nhận, xem như ngoại lệ!- Vì sao có ngoại lệ? Bởi vì người ta là kỳ hữu tương giao, cùng có một ham thích, một khi đã như vậy, tôi tặng cậu quạt, sao cậu lại từ chối?Trần Kinh lúc này mới tiếp nhận cây quạt, nói:- Trưởng phòng Vương nói như vậy, tôi mà từ chối thì bất kính! Lần này chuyến lên tỉnh của tôi không dễ dàng, lần sau tôi về nhất định sẽ liên hệ anh, chúng ta lại tái đấu cờ!Vương Phượng Phi cười ha ha, nói:- Được! Một lời đã định, chúng ta lại bàn luận đánh cờ!Vương Phượng Phi tự mình đưa Trần Kinh ra cửa, Trần Kinh từ Phòng di dân đi ra, trong lòng hắn suy nghĩ, mới hiểu được vì sao Văn Kiến Quốc không tặng lễ cho Vương Phượng Phi, không phải vì y để thiếu người, lại càng không phải nguyên nhân Vương Phượng Phi chỉ ở chỗ làm.Mà là Vương Phượng Phi không nhận lễ!Vương Phượng Phi tuy làm trong cơ quan, nhưng không chịu nội quy cơ quan trói buộc, đơn giản điểm này, có thể biết được lai lịch không tầm thường.Nghe y nói khẩu âm phương bắc, lại còn có bản vẽ của Niếp Kỳ Thánh, thân phận gia cảnh có thể miêu tả sinh động, tám chín phần là cán bộ từ trên thủ đô điều động xuống. Nếu vậy, tiền đồ Vương Phượng Phi khó có thể lường được, khó trách nhìn qua trẻ tuổi như vậy....Làm một tấm thẻ hội viên quán dưỡng sinh tuy rằng trong đó có nội tình, nhưng tấm thẻ này là có thật.Mười ngàn đồng một tấm thẻ hội viên, nếu làm rồi, không dùng cũng bỏ phí. Nhà Trần Kinh lại cách không xa “Tuổi thanh xuân tươi đẹp”, nên thừa dịp mấy ngày ở thành phố, Trần Kinh mỗi buổi tối đều đến đây tập thể hình. Dịch vụ vủa quán dưỡng sinh rất nhiều, có giáo viên chuyên muôn mỗi chuyên khu, có chuyên khú vật lý trị liệu truyền thống Trung y, còn có chuyên khu tập thể hình.Trần Kinh đến chuyên khu tập thể hình, có thể ở phòng tập thể thao thể hình xa hoa, có giáo viên thể hình chuyên nghiệp giảng dạy, Trần Kinh hưởng thụ cảm giác đó.Trần Kinh từng mơ về cuộc sống, chính là kiểu như vậy. Công việc thoải mái, nhàn hạ, vui vẻ, có thể có nhiều thời gian hưởng thụ cuộc sống, không cần vì vấn đề tính kế sinh nhai của bản thân mà suy nghĩ nhiều.Tình trạng của hắn hiện tại cách lý tưởng của chính mình xa vạn dặm, nhưng thừa dịp về thành phố lần này, tranh thủ lúc rảnh rỗi thể nghiệm một chút cuộc sống đô thị tinh anh, coi như có chút ít còn hơn không...- Phó phòng Trần, anh bây giờ thật nhàn nhã nha! Sao ? Ngài bây giờ lưu luyến tỉnh thành phồn hoa, không chuẩn bị về Lễ Hà sao?Kim Lộ mặc quần áo thể thao, bên cạnh khu Trần Kinh đang chạy bộ, rất tự nhiên phóng khoáng hướng Trần Kinh gọi.Trong đầu Trần Kinh đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng Kim Lộ, hắn vội quay lại, nói:- Chào Kim tổng! Tôi ở tỉnh hai ngày nữa sẽ về, cô nói tôi lưu luyến tỉnh thành phồn hoa, cô không giống tôi sao?Kim Lộ hôm nay mặc quần áo thể thao, tóc dài được chải buộc đuôi ngựa, nhìn qua rất khỏe khoắn, có sức sống.Sau khi vận động, Trần Kinh cả người mồ hôi, ở khu nghỉ ngơi, hắn và Kim Lộ mỗi người gọi một ly nước trái cây, hai người nói chuyện phiếm.- Phó phòng Trần, anh cảm thấy nếu huyện Lễ Hà cũng mở một quán dưỡng sinh, có thể có triển vọng hay không?Kim Lộ trong miệng ngậm ống hút, hai mắt nhìn Trần Kinh.Trần Kinh gật đầu, nói:- Rất có triển vọng, tôi thấy Lễ Hà bây giờ có thể làm một quán dưỡng sinh rất đặc sắc.Ở đây gặp Kim Lộ thật sự khiến Trần Kinh cảm thấy bất ngờ, nhưng vừa vận động, vừa có mỹ nữ bên cạnh tâm sự nói chuyện, cảm giác cũng rất tốt.Kim Lộ nói chuyện phiếm không có kết cấu, nghĩ đến đây nói đến đó, rất tùy ý!Nói chuyện trong quán dưỡng sinh, Kim Lộ bỗng nhiên hỏi:- Anh là người thành phố, sau khi công tác ở Lễ Hà vài năm, hẳn là sẽ về tỉnh chứ?Trần Kinh cười lắc đầu:- Khả năng về tỉnh xa vời lắm, có thể tôi cả đời này cống hiến ở Lễ Hà thôi.- Phải không?Kim Lộ nhướn mày hỏi, một đôi mắt trong như nước chăm chú nhìn Trần Kinh.Trần Kinh chậm rãi uống một ngụm nước trái cây, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:- Không nói chuyện này nữa! Vậy tôi mời cô uống một chén, cô đồng ý không?Kim Lộ sửng sốt, hiển nhiên đối với lời mời của Trần Kinh rất không ngờ, cô trầm ngâm một lát, sảng khoái nói:- Đương nhiên, không thành vấn đề, tôi rất vinh hạnh!Ban đêm, Sở thành, phong cảnh rất đẹp.Có rượu có phụ nữ, trong lòng Trần Kinh bỗng trở nên đa sầu đa cảm.Thành phố này quen thuộc như thế, sao hôm nay Trần Kinh lại cảm thấy thật xa lạ.Lý tưởng của hắn ở thành phố này đã càng ngày càng xa, giống như lời hắn nói, cả đời này hắn khó có thể về tỉnh, hắn bây giờ chỉ là một Phó phòng nho nhỏ, hắn phải đến được vị trí thế nào, mới có thể được điều động lên huyện? Được điều động về tỉnh?Tình yêu của hắn ở nơi thành thị này cũng biến mất không tung tích, người yêu hồi đại học, nghe nói đã xuất ngoại, nghe nói cô có thể ở mãi bên đó. Người tiến lên cao, người ta đã vỗ cánh giấc mơ cao chạy xa bay.Nhưng giấc mơ của bản thân ở đâu? Chỗ của mình ở đâu? Chén rượu này uống vào, khúc mắc làm sao cũng khó giải quyết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương