Edit & Beta: Đoè
Vì đang trong thời chiến, những ngôi nhà gần bức tường thành đều bị bỏ trống để chứa những binh lĩnh bị thương và lưu trữ các loại thuốc thông thường.
Căn phòng tối ôm, không có đốt đèn, Nguyên Trưng nắm lấy cổ tay của Sầm Dạ Lan, ngay khi bước vào căn phòng tối, Sầm Dạ Lan bị đè lên trên cửa, một nụ hôn rực lửa tràn đầy ham muốn mạnh mẽ đáp xuống.
Sầm Dạ Lan khẽ hừ một tiếng, vô thức né tránh đi nụ hôn nóng bỏng, tay chống cửa, vội vàng đẩy chốt cửa khoá lại, phát ra tiếng trầm đục.
Nguyên Trưng nói: “Sầm tướng quân cẩn thận như vậy, sợ bị phát hiện đến thế sao?”
Sầm Dạ Lan không trả lời, Nguyên Trưng hôn cổ y, cười: “Ngươi nói xem chúng ta có giống như đang vụng trộm không, hửm?”
Sầm Dạ Lan cau mày, nói: “Ăn nói linh tinh ——” Nói còn chưa dứt lời, đã đổi thành tiếng thở dốc dồn dập, là Nguyên Trưng đang cọ xát cái thứ sưng cứng kia vào phía dưới cơ thể y, ngón tay vuốt ve môi y, tỏ ý gì đó: “Tướng quân, ở đây không có mỡ bôi trơn.”
Sầm Dạ Lan liếc nhìn Nguyên Trưng, ngay lập tức hiểu ra ý hắn nói, hai má nóng bừng lên, hít một hơi thật sâu, từ từ nửa quỳ xuống, thứ đồ kia của thiếu niên đã cương lên từ lâu rồi, chỉ nhìn như vậy thôi, bên trong lỗ huyệt có cảm giác như cái thứ đó đang khuấy đảo gây trướng bụng.
Thư huyệt* của Sầm Dạ Lan rất nhỏ và cũng rất hẹp đến nỗi sau lần đầu hai người làm đã khiến người ta lên cơn sốt, mặc dù đã làm tình rất nhiều lần, nhưng nơi ấy vẫn khó vào như khi còn là xử nữ.
* Hậu môn, cửa sau.
Nguyên Trưng nhìn đỉnh đầu của Sầm Dạ Lan, không chịu nổi ấn đầu y vào thứ kia của mình, nói: “Tướng quân ngẩn người gì vậy.”
Sầm Dạ Lan cố gắng chịu đựng sự xấu hổ, móc thứ đồ của thiếu niên kia ra, như xông pha pháp trường trực tiếp há miệng ngậm lấy nó.
Kỹ năng của y không tốt, nhưng lại khiến Nguyên Trưng sảng khoái tột cùng, sự sung sướng trong lòng lớn hơn nhiều so với khoái cảm thể xác mang lại.
Nguyên Trưng phát hiện hắn yêu cái dáng vẻ khẩu dâm cho hắn của Sầm Dạ Lan chết đi được.
Một người như vậy, quỳ trước mặt hắn, miệng nhỏ ngoan ngoãn mềm mại quấn lấy hắn, chỉ nghĩ đến điều đó thôi hơi thở của hắn đã nặng lên mấy phần, khiến Sầm Dạ Lan phải thở dốc dồn dập.
Hắn không kìm được chạm lên một bên tóc mai của Sầm Dạ Lan, ngón tay câu lấy, chiếc trâm ngọc dùng để vấn tóc rơi xuống đất, lập tức vỡ đôi, mái tóc đen xoã xuống bồng bềnh như mây.
Sầm Dạ Lan ngẩng mặt lên, lườm Nguyên Trưng, nhưng đôi môi đỏ mọng, nét mặt ôn hoà như nước băng sắp tan chảy, thậm chí một chút tức giận ấy cũng trở nên sinh động, đẹp đẽ.
Ánh mắt của Nguyên Trưng dần trở nên tối tăm, nắm chặt bả vai Sầm Dạ Lan, đè y xuống chiếc giường đơn sơ, khoảnh khắc hắn cắm vào, khẽ nói bên tai Sầm Dạ Lan: “Ngày mai ta sẽ bồi thường cho tướng quân cây trâm khác tốt hơn.”
Trong đầu Sầm Dạ Lan nào còn chỗ cho cây trâm, thiếu niên đã nhẫn nhịn rất lâu,
đâm vào rồi thì càng hung ác hơn khiến y không thể thốt thành lời, mắt ngấn nước.
Trong phòng không có ánh sáng, hai người không nhìn thấy nhau, nhưng cảm cảm thân thở lại trở nên mãnh liệt hơn.
Nguyên Trưng hiểu rõ tường tận mọi chỗ trên cơ thể Sầm Dạ Lan, cũng biết nên làm gì có thể khiến cho vị Sầm tướng quân luôn điềm tĩnh này không thể nhẫn nhịn nổi, bởi vậy hắn nhớ rất kỹ nên đâm vào chỗ nào, chỉ một lây sau, nước từ lỗ huyệt chảy ra càng nhiều hơn, kẹp chặt lấy hắn, cắn mút lấy, khiến con người sung sướng muốn chết..
Người thiếu niên thở hồng hộc, cúi người ngậm lấy đầu v* Sầm Dạ Lan, liếm đến khi bóng nhẫy nước, đồng thời chạm vào hột le đang dựng đứng và ẩm ướt của y, khàn giọng nói: “Chỗ này cửa Sầm tướng quân càng ngày càng tri tình thức thời.”
Phía dưới của Sầm Dạ Lan đã lên đỉnh một lần, môi thịt non mềm như hoa nở, thối rữa nhưng lại mọng nước, hắn nhéo một cái, cả người y lập tức run lên, kẹp chặt lấy dương v*t dâm dục bên trong, y phát ra tiếng gọi ngắn, khàn: “...!Nguyên Trưng.”
Nguyên Trưng khẽ mỉm cười, hung hăng đâm vài cái, như thể muốn chịch chết y, đâm mở huyệt thịt ướt át trơn trượt, thư thái đâm đến cửa tử cung bên trong.
Đột nhiên đi vào quá sâu, Sầm Dạ Lan che bụng dưới, sự lạnh nhạt giữa hai hàng lông mày biến mất hoàn toàn, khắp cơ thể tràn ngập hơi thở tình dục.
Nguyên Trưng thích bắn vào bên trong Sầm Dạ Lan, hắn từng đùa giỡn nói: “Nếu Sầm tướng quân là phụ nữ, ngươi sẽ mang thai con nối dõi của ta phải không?”
Hắn chạm vào miệng huyệt đã sưng đỏ của Sầm Dạ Lan vì bị chịch quá nhiều, lại hỏi tiếp: “Sầm tướng quân, ngươi có lỗ của phụ nữ, liệu ngươi có thể mang thai không?”
Sầm Dạ Lan cảm thấy vừa thẹn vừa giận khi nghe thấy câu hỏi hoang đường của hắn, huyệt thịt bên dưới là điều cấm kỵ mà y không bao giờ muốn nhắc đến, nghĩ thôi đã thấy phản cảm, căn bản y cũng không hơi đâu mà suy ngẫm đến việc có thể mang thai hay không, trái lại lời kia của Nguyên Trưng không khác nào đang sỉ nhục y.
Kể từ sau chiến tranh, cả Nguyên Trưng và Sầm Dạ Lan đều bận chiến đấu, không rảnh quan tâm chuyện khác, không nói đến Nguyên Trưng, ngay cả Sầm Dạ Lan cũng có phần buông thả trong chuyện tình cảm.
Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi, gió rít, ngược lại khung cảnh bên trong tràn ngập dục vọng mê người, trên chiếc giường bệnh đơn sơ trải đệm, nhưng hai người lại không cảm thấy lạnh chút nào, Sầm Dạ Lan ôm Nguyên Trưng người đầy mồ hôi, hơi thở của thiếu niên nóng bỏng thiêu đốt hai tai hai má, trong cơn mê, Nguyên Trưng lại hôn y, rầm rỉ nỉ non gọi tên “Sầm Dạ Lan”, Sầm Dạ Lan cảm thấy trái tim mình như bị đốt cháy, tê liệt trong phút chốc.
Khuya hôm ấy, cả hai cùng nhau trải qua đến nửa đêm trên chiếc giường đơn sơ, khi trở vể, một bụng Sầm Dạ Lan chứa đầy tinh dịch, còn bị cái tên khốn vô sỉ dùng khăn chặn lại, chỉ cần hơi động đậy một chút thôi, dù cho khăn có mềm mại như thế nào thì khi bị cọ sát sẽ không thể nào không cảm nhận được.
Nguyên Trưng dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi: “Sầm tướng quân, thật sự không cần ta bế ngươi về hả?”
Sầm Dạ Lan vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng phớt lờ hắn, Nguyên Trưng cười tủm tỉm, bám dính lấy y nói: “Nếu Sầm tướng quân sợ bị phát hiện, ta có thể dùng áo choàng bọc tướng quân lại, bảo đảm không ai biết người đang ta bế là ai đâu.”
Sầm Dạ Lan dừng bước chân, quay đầu nhìn Nguyên Trưng chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng, Nguyên Trưng trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi, không biết vì sao lại chọc giận y mất tồi, giơ tay, nói: “Tướng quân, mời.”
Sầm Dạ Lan hừ lạnh một tiếng, lướt qua hắn, thẳng lưng đi về phía trước, nào còn dáng vẻ mềm mại mê hoặc lòng người của lúc trước.
Nguyên Trưng chậc lưỡi, không hứng thú đi theo sau y.
Hai người trở về phủ, Nguyên Trưng tiện tay gọi người hầu đến, dặn dò chuẩn bị nước, Sầm Dạ Lan nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, chạm phải ánh mắt Nguyên Trưng cũng đang nhìn mình.
Nguyên Trưng nhướn mày, nhoẻn miệng cười, Sầm Dạ Lan mặt không đổi sắc.
Đột nhiên, có vài tiếng bước chân, kèm theo một bóng người lảo đảo, là Sầm Mặc, miệng í ới gọi nhị thúc của mình.
Nguyên Trưng nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp nắm lấy cổ áo mềm mại của đứa nhỏ, xách lên tránh để nó vồ lấy Sầm Dạ Lan.
Sầm Mặc vung vẩy đôi chân ngắn, tức giận nói: “To gan, ngươi buông ta ra!”
Nguyên Trưng nở nụ cười, trên đời này, người có thể nói hắn to gan chỉ có cha hắn, không nghĩ tới tiểu tử này lại dám nói mấy từ này với hắn.
Sầm Dạ Lan nói: “Nguyên Trưng, buông tay.”
Y đoạt lấy Sầm Mặc từ trong tay Nguyên Trưng, ôm bạn nhỏ mặc quần áo tròn vo vào lòng, giọng nói dịu dàng: “Mặc Nhi, sao giờ này con còn chưa đi ngủ, bà vú đâu?”
Bà vú cúi đầu, đứng cách đó vài bước nói: “Tướng quân, tiểu thiếu gia không chịu về, khăng khăng phải đợi ngài.”
Sầm Mặc ôm cổ Sầm Dạ, nói: “Mặc Nhi nhớ Nhị thúc, muốn ngủ với Nhị thúc cơ.”
“Nếu Nhị thúc không trở về, Mặc Nhi ngồi chờ đến lạnh cóng luôn.” Đứa nhỏ bo bô nói.
Trên mặt Sầm Dạ Lan hiện lên nụ cười, nhẹ giọng nói: “Nhị thúc phải đi giám sát việc phòng thủ thành.”
“Con biết ——” Sầm Mặc bĩu môi: “Nhị thúc cũng giống cha, bận bịu công việc, con không thể làm phiền.” bắt chước những lời mà bà vú dỗ dàng nó, nhưng giọng điệu lại rất trẻ con, ngây thơ hồn nhiên: “Mặc Nhi biết chứ, Mặc Nhi không tức giận.”
Sầm Dạ Lan vuốt thẳng cổ áo lông cho nhóc, nói: “Mặc Nhi ngoan quá.”
Y liếc nhìn bà vú, nói: “Mặc Nhi cùng bà vú trở về chờ Nhị thúc, lát nữa Nhị thúc sẽ về ngủ cùng với con được không?”
Sầm Mặc nói: “Thật sao?”
Sầm Dạ Lan cười nói: “Có bao giờ Nhị thúc nói dối Mặc Nhi đâu?”
Bấy giờ Sầm Mặc mới ngoan ngoãn gật đầu, buông tay đang ôm Sầm Dạ Lan, lại dặn dò thêm lần nữa: “Vậy Nhị thúc phải đến sớm một chút nha.”
Sầm Dạ Lan: “Được.”
Y nhìn Sầm Mặc được bà vú bế đi xa, Nguyên Trưng nhìn y, nói: “Con trai của Sầm Diệc, vì sao lại dính ngươi như vậy? Không biết, còn tưởng rằng nó là con trai của ngươi đó.”
Sầm Dạ Lan thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng trở lại, nhàn nhạt nói: “Đại ca dạy dỗ Mặc Nhi rất nghiêm khắc, từ nhỏ nó đã dính lấy ta.”
“Mẹ nó đâu?”
Sầm Dạ Lan nhìn Nguyên Trưng nói: “Vì khó sinh lúc sinh Sầm Mặc nên mất rồi.”
Mẹ Sầm Mặc là một cô nhi được Sầm Diệc cứu, Sầm Dạ Lan chỉ nhìn thấy nàng có hai lần và cũng là từ xa, cũng không bao lâu, nàng qua đời, chỉ để lại một mình Sầm Mặc.
Sầm Diệc trầm cảm một thời gian dài, cũng không gần gũi với đứa con trai này, tất cả mọi người đều nói rằng vì quá đau buồn nên mỗi khi nhìn thấy Sầm Mặc hắn sẽ nhớ tới phu nhân quá cố.
Nguyên Trưng trầm ngâm nhìn Sầm Dạ Lan, hai người họ đang đứng trong sân đình, tuyết nhẹ rơi, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi hai bả vai đã đọng đầy tuyết.
Nguyên Trưng vươn tay phủi đi tuyết trên vai Sầm Dạ Lan, hừ cười nói: “Sầm tướng quân cứ đứng mãi ở chỗ này, vật nhỏ kia vẫn đang đợi ngươi đấy.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Sầm Dạ Lan cảm thấy mấy lời này có chút kì quái, y nghi hoặc nhìn Nguyên Trưng, nhưng Nguyên Trưng lại nhìn y với ánh mắt hoàn toàn khác, như đang trào phúng, nói: “Sầm tướng quân, ngươi thật dự định đến đó với cái bụng chứa đầy tinh dịch hử?”
Sầm Dạ Lan ngơ ngác, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận nói: “Còn không phải ngươi ——”
Nguyên Trưng cong khoé miệng cười, ám muội lại ngả ngớn hỏi y: “Ta làm sao?”
“Không phải vì tướng quân cắn chặt lấy ta, nhất định muốn ta bắn vào...”
“Ngươi im miệng!” Hai tai Sầm Dạ Lan đỏ bừng lên, xấu hổ không nói nên lời, tức giận đến phất tay áo xoay người rời đi.
Nguyên Trưng đuổi theo bóng lưng y, Sầm Dạ Lan bước đi đầy vẻ lúng túng giả bộ như bình thường, Nguyên Trưng nhìn ra, rõ ràng trái tim y đang dần mềm đi như thể thế giới đang sụp đổ..
Quan Sơn Nguyệt
Chương 26: Chương 26
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương