Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 87: Cô luôn nghĩ một đằng nói một nẻo
Editor: Quỳnh NguyễnCô nằm xuống, kỳ thật thân thể hơi mệt, nằm xong lại không chịu được mở mắt ra nhìn anh, thấy anh ngồi ở bên cạnh mình, dựa lưng vào mình, chỉ cần cô tiến về phía trước một chút liền chạm lưng của anh.Mậu Hinh rất quen thuộc lưng Minh Ý, trước đây khi sợ hãi nhất, cô dựa vào lưng của anh chìm vào giấc ngủ.Lưng của anh vững vàng tựa như núi cao, chỉ cần anh ở phía trước, bao mưa gió cũng không cần sợ hãi.Cô hơi vươn tay, bắt được một góc quần áo anh, sau đó mới chậm rãi thiếp đi.Minh Ý chờ cô ngủ say mới đi, sáng sớm hôm sau huấn luyện xong, thời gian chỉ có 45 phút, anh tới đưa bữa sáng cho cô.Khi đó Mậu Hinh mới tỉnh dậy, đang phơi quần áo thay ngày hôm qua tại ban công.Khi Minh Ý vào cửa liền thấy áo ngực và quần lót của cô treo trên ban công, lập tức dời ánh mắt.Mậu Hinh mặc áo sơmi màu trắng và quần bò trắng, tóc mới vừa gội còn mang theo hơi ẩm, nhìn anh hơi cắn môi dưới."Anh mang theo bánh mỳ và dưa muối cho em, ăn đi." Anh nói."A...!" Mậu Hinh nhìn bánh mỳ màu trắng, đêm qua cô không ăn cái gì, lúc này cực kỳ đói, tự nhiên rất muốn ăn." Buổi sáng anh có huấn luyện, anh sẽ nhờ chiến hữu xem có thểtìm công việc tạm thời cho em không." Anh biết để cho cô rảnh rỗi ở đây, cô khẳng định chịu không nổi.Mậu Hinh nghe ánh mắt sáng lên, hoàn toàn không nghĩ tới Minh Ý suy xét tới tìm việc cho cô.Thấy cô phản ứng như vậy, Minh Ý biết mình sắp xếp đúng."Anh đi đây."Nhiệm vụ anh huấn luyện cấp bách, không thể ở đây lâu lắm.Mậu Hinh đưa anh đi, vốn định nói cám ơn, sau cùng vẫn không nói ra miệng.Về sau Minh Ý không biết bằng cách nào, xắp xếp cho cô làm việc vặt tại căn tin trụ sở huấn luyện bộ đội của bọn họ, mỗi ngày giúp đỡ gọi đồ ăn, đưa đồ ăn.Thời gian chính xác bọn họ gặp nhau cũng không nhiều, đôi khi nhiều ngày cô cũng không thấy anh, thật sự là bởi vì nhiệm vụ huấn luyện của anh quá chặt, thường thường huấn luyện dã ngoại mấy ngày mấy đêm, không gặp được cũng rất bình thường. Cô làm việc tại căn tin đều dùng thể lực, bốn giờ hơn buổi sáng mỗi ngày phải đi hỗ trợ, buổi tối làm tới tám giờ.Nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy mệt mỏi, ngược lại rất kiên định.Thậm chí sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cô hơi lưu luyến."Hinh Hinh, nấu cháo xong chưa?" Tiếng Tiểu Sâm kéo bọn họ từ trong hồi ức trở về.Mậu Hinh nhìn nước mới bắt đầu sôi, nói: "Không nhanh như vậy chứ?""Hinh Hinh, không thể bỏ quả lê vào cháo sao?" Tiểu Sâm cầm một quả lê và mấy quả bồ đào trong tay.Mậu Hinh nhìn Minh Ý, thấy khóe miệng anh ẩn ý tươi cười, cô đã nói: "Đương nhiên có thể, chúng ta có thể nấu cháo trái cây. Hiện tại trời nóng nực, ăn cháo trái cây rất thích hợp.""Tuyệt quá, con thích có nhiều hoa quả."Tiểu Sâm vội nói.Mậu Hinh cầm lấy quả, bắt đầu gọt vỏ: "Tiểu Sâm, con ra bên ngoài đợi một chút, lát nữa cháo xong mẹ bưng ra.""Vâng…" Tiểu Sâm gật đầu, sau đó nói với Minh Ý, "Chú Nhất, chú ở đây cùng Hinh Hinh nha...!""Được, chú ở đây cùng Hinh Hinh."Minh Ý trả lời." Em khá ổn, anh mang Tiểu Sâm ra ngoài đi!" Mậu Hinh cúi đầu gọt vỏ lê nói." Chú Nhất, không cần nghe Hinh Hinh, mẹ thường nghĩ một đằng nói một nẻo." Tiểu sâm nói xong, chạy ra ngoài.Minh Ý nghe được cái từ nghĩ một đằng nói một nẻo này, hơi động tâm, không tránh đượcquay lại nhìn Mậu Hinh, không biết là nghĩ điều gì, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm. Cô nghĩ một đằng nói một nẻo sao?Kỳ thật anh cũng chẳng hiểu cô.Trong quá khứ có vô số lần, anh cảm thấy anh sắp chạm tới nội tâm của cô, cô lại giống một con nhím xù lông.Anh vốn tưởng cô là người nghĩ một đằng nói một nẻo, về sau lại không kìm lòng suy đoán, có lẽ chỉ một mình tình nguyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương