Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại
Chương 17
Tuy chỉ ôm một lát là được rồi, nhưng lúc ôm thân thể gầy gò kia vào lòng, Giang Diễn không khỏi nghĩ thầm trong bụng, cô gái này ăn cũng không ít, sao lại không có chút thịt dư nào, hệt như một chú thỏ mềm mại vậy. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cánh tay Giang Diễn vốn định buông ra, lại phát hiện người trong lòng không nhúc nhích, giống như dính chặt vào người anh, gắt gao ôm lấy eo anh. Giang Diễn cúi đầu nhìn thoáng qua, lông mày không khỏi nhảy dựng. Cô gái này ngủ rồi sao? Đúng là rất có bản lĩnh. Cũng may Sơ Hiểu Hiểu không ngủ thiếp đi bao lâu. Đến khi tỉnh lại, cô phát hiện khóe mắt mình vẫn còn đọng nước, đầu óc choáng váng giống như vừa mơ một giấc mơ dài. Hai người đều không nhắc lại chuyện vừa rồi. Sơ Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Giang Diễn, cô nhìn chằm chằm hồi lâu, trong lòng sinh ra vài phần tư vị kỳ lạ, giống như có loại rung động không biết tên nứt đất chui lên, trong bóng đêm yên tĩnh như nước này càng thêm mãnh liệt. Cô không được tự nhiên dời mắt đi, ngoài cửa sổ là cảnh tượng phồn hoa mỹ lệ, cách đường phố rộng lớn còn có thể nhìn thấy trong toà nhà văn phòng của Cục thành phố vẫn còn vài tầng đèn đuốc vẫn sáng trưng. Sơ Hiểu Hiểu ngạc nhiên nói: “Chúng ta đi đâu đây?” Cô lẩm bẩm trong lòng, đã trễ thế này rồi, chẳng lẽ Giang Diễn còn muốn đưa cô về tăng ca? Quả nhiên là đầy tớ tốt của nhân dân nhỉ? Lời vừa ra khỏi miệng, chợt thấy Giang Diễn bẻ lái rẽ vào ngã tư, chạy thẳng về phía khu chung cư phía sau Cục thành phố. Thanh chắn tự động nâng lên cho họ qua, Sơ Hiểu Hiểu nhìn thấy bảo vệ còn cúi đầu chào bọn họ vô cùng tiêu chuẩn. Trong lòng cô khựng lại, lén lấy điện thoại ra định vị. Khu chung cư Cảnh Uyển, Cục cảnh sát thành phố Ninh. Giang Diễn nhân lúc tìm một chỗ đậu xe, nghiêng mắt liếc nhìn cô một cái. Sơ Hiểu Hiểu hơn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần. Giang Diễn cởi dây an toàn, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.” Sơ Hiểu Hiểu khựng lại vài giây mới gật đầu. Nhìn ra được khu chung cư này cũng đã xây được vài năm, Giang Diễn lấy chìa khóa ra mở cửa, Sơ Hiểu Hiểu tò mò thò đầu ra nhìn, đập vào mắt đầu tiên chính là tủ chén và bàn ghế đơn giản sạch sẽ, phòng khách gần phòng ăn, không có đặt TV, điều hòa sô pha lại đầy đủ mọi thứ, tr.ên bàn trà còn đặt một chồng lớn báo chí cùng sách vở. “Không có đồ uống.” Giang Diễn đứng trước máy nước nóng lạnh, “Không ngại uống nước lọc chứ?” Sơ Hiểu Hiểu ngoan ngoãn ngồi tr.ên sô pha: “Được.” Chợt thấy Giang Diễn pha một cốc nước nửa nóng nửa lạnh, một tay bưng ly giấy dùng một lần tới trước mặt cô. Khóe mắt liếc thấy sự lộn xộn, Giang Diễn cúi người tiện tay chuyển đống văn kiện sang một góc, lúc này mới đặt ly nước lên bàn trà: “Có chút đơn sơ, cô ở tạm một đêm.” Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy thì ngẩn người, dù sao cô cũng không nghĩ tới Giang Diễn thật sự có thể mang mình về nhà. Giang Diễn không để ý đến vẻ mặt ngây ngốc của Sơ Hiểu Hiểu, tiện tay cởi áo khoác treo tr.ên giá áo sát cửa ra vào, tiếp tục nói: “Lát nữa tôi còn phải đến văn phòng, phòng tắm có bàn chải đánh răng và khăn mặt chưa dùng qua, cô xem còn thiếu thứ gì thì tôi bảo người đưa tới.” Sơ Hiểu Hiểu quét mắt nhìn đôi dép bông mới tinh dưới chân, cả người vẫn còn chút mờ mịt, tò mò hỏi: “Bình thường anh ở đây sao?” Cô nhìn hai đôi giày lẻ loi đặt ở trước cửa, còn có tủ chén bát và bàn ăn sạch sẽ lạ thường, thấy thế nào cũng không có chút hơi thở của người. Giang Diễn giải thích: “Không thường xuyên đến, thỉnh thoảng giữa trưa có đến nghỉ ngơi vài lần.” Sơ Hiểu Hiểu gật đầu, khó trách. Suy nghĩ một lát cô lại hỏi: “Tối nay anh còn phải tăng ca sao?” “Không tăng ca, vậy cô ngủ sô pha hay tôi ngủ sô pha đây?” Giang Diễn lơ đãng nhướng mày, lại khiến Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt. Anh làm như bị phản ứng của Sơ Hiểu Hiểu chọc cười, buồn cười đi vào phòng rửa mặt, sau đó là tiếng nước chảy róc rách. Sơ Hiểu Hiểu do dự một lúc lâu, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, lúc này mới hiểu ý Giang Diễn. Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, ngoại trừ phòng ngủ chính, một phòng khác đã bị Giang Diễn đổi thành phòng sách. Đều là phong cách cực kỳ đơn giản, lấy màu xám đen làm chủ đạo, sạch sẽ giống như chưa từng bước vào mấy lần. Sơ Hiểu Hiểu đánh giá chăn đệm gọn gàng ngăn nắp trong phòng ngủ của anh, phía sau truyền đến tiếng bước chân khác thường. Trán Giang Diễn vẫn còn ướt, hiển nhiên là vừa mới rửa mặt. Nhìn theo ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu, anh nói: “À, mấy hôm trước vừa đổi ga giường, nhưng buổi trưa tôi có nghỉ ngơi một lần, nếu cô để ý thì tự mình vào tủ lấy bộ mới.” Anh vừa dứt lời, liền nghe thấy Sơ Hiểu Hiểu tiếp lời: “Không cần đâu.” Giang Diễn hờ hững liếc cô một cái, Sơ Hiểu Hiểu lặp lại: “Không cần, như vậy là tốt rồi.” “Được, tùy cô.” Giang Diễn gật đầu, mặc lại áo khoác, Sơ Hiểu Hiểu lúc này mới để ý thấy anh đã thay áo sơ mi bên trong. Anh vừa đi vừa kéo khóa kéo lên, chậm rãi nói: “Vậy cô cứ ở yên đó, có việc thì gọi điện thoại cho tôi.” Sơ Hiểu Hiểu ngoan ngoãn gật đầu. Giang Diễn dặn dò: “Đừng ra ngoài, chờ tôi về.” Sơ Hiểu Hiểu nhẹ giọng đáp: “Tôi biết rồi.” Không đợi Sơ Hiểu Hiểu kịp thở ra, cửa chống trộm đã bị người ta đóng chặt, Giang Diễn vội vã rời đi. Sơ Hiểu Hiểu đứng trước cửa rất lâu. Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình và Giang Diễn giống nhau...... Hai vợ chồng? Loại suy nghĩ này thật sự là quá xấu hổ, Sơ Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt xông thẳng l.ên đỉnh đầu, giống như bình nước nóng đun sôi sắp bốc khói. Sau khi rửa mặt đơn giản, Sơ Hiểu Hiểu nhào thẳng về phía chiếc giường lớn mềm mại kia, vùi mặt vào trong lớp chăn đệm. Thật thoải mái. Đã rất lâu rồi cô không thoải mái ngủ một giấc như vậy. Nhắm mắt lại im lặng vài giây, Sơ Hiểu Hiểu từ tr.ên giường bật dậy. Suýt nữa thì quên mất! Cô phải gọi điện thoại cho Trần Tuyết. - Rất hiển nhiên, Trần Tuyết tỏ vẻ bất mãn với hành tung thần thần bí bí gần đây của cô, nhưng cũng may cô ấy chỉ oán giận vài câu, cũng không nói gì nữa: “Như vậy cũng tốt, anh Giản đã nói cho em biết rồi, gần đây trong nhà không an toàn, có cảnh sát Giang bảo vệ chị cũng yên ổn hơn.” Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc, không nghĩ tới Giản Diệc Bạch đã gọi điện báo cho Trần Tuyết nhanh như vậy, không khỏi truy hỏi: “Anh ấy còn nói gì nữa không?” Trần Tuyết thành thật trả lời: “Cũng không có gì, nói là rất lo lắng cho chị, nếu chị về nhà thì báo với anh ấy một tiếng.” Sơ Hiểu Hiểu nói tiếp: “Tối nay chị không về được.” Trần Tuyết: “...” Bên kia im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Sơ Hiểu Hiểu hoài nghi có phải tín hiệu không được tốt hay không. Cô buồn bực nói: “Em còn nghe máy không vậy?” Trần Tuyết hỏi: “Chị vừa nói gì?” Sơ Hiểu Hiểu bình tĩnh nói: “À, chị nói tối nay chị không về được.” Đầu kia lại im lặng vài giây, sau đó ngạc nhiên nói: “Lại không trở về? Hai người có phải quá nhanh rồi không? Hiện tại mới quen được mấy ngày thôi mà?” Sơ Hiểu Hiểu: “...” Trần Tuyết không thể tưởng tượng nổi nói: “Cục cưng của em ơi, chị sẽ không kết hôn chớp nhoáng đấy chứ?” Sơ Hiểu Hiểu: “Đừng nói lung tung!” Trần Tuyết nói: “Chị nên chú ý một chút, đừng để phóng viên giải trí theo dõi, xế chiều hôm nay em còn thấy có người cầm máy ảnh lén lút dưới lầu nhà chúng ta, e là muốn tóm ảnh của chị đấy.” Sơ Hiểu Hiểu: “Vậy sao?” “Em lừa chị làm gì?” Trần Tuyết nói, “Có điều bên phía đạo diễn Quách đã gửi tin đến, nói là mấy ngày nữa phải trở về đoàn làm phim, hiện giờ hung thủ cũng đã tìm được, phải hoàn thành công việc còn lại mới được.” Sơ Hiểu Hiểu hỏi: “Vậy Liêu Tĩnh…” “Vừa quay vừa sửa.” Trần Tuyết nói, “Đúng rồi, khi nào chị trở về một chuyến, xem thử cuốn sổ đã sửa chưa.” Sơ Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ: “Được rồi.” “Tuy rằng nói như vậy rất không thích hợp,” Trần Tuyết thở dài, “Nhưng tình hình hiện tại rất có lợi cho chị, song nữ chính bây giờ chỉ còn lại một mình chị thôi, xem như một mình đóng vai chính.” Sơ Hiểu Hiểu không nói tiếp. Có lợi hay không cô không biết, nhưng nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, bất luận thế nào cô cũng sẽ không nhận bộ phim này. Bảo sao hay vậy, danh tiếng của cô vốn đã bị bôi đen, nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa, càng ngày sẽ càng có nhiều người suy đoán ác ý về cô. Hơn nữa 《Ánh Rạng Đông 2》cũng được xem là tác phẩm cuối cùng của Liêu Tĩnh, đến lúc đó công chiếu, nhà sản xuất nhất định phải lấy danh tiếng của Liêu Tĩnh tuyên truyền khắp nơi, lăn qua lộn lại, tên của cô sẽ trở thành vật làm nền, sợ là trong buổi họp báo còn bị yêu cầu giả mù sa mưa nặn ra vài giọt nước mắt, đọc lên một đống cảm nghĩ. Không riêng gì người khác cảm thấy làm màu, chính cô cũng cảm thấy giả tạo. Hà tất gì phải thế? Sơ Hiểu Hiểu mặc nguyên quần áo đi ngủ, khó có được một giấc ngủ ngon lành, lúc tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Rèm cửa sổ dày cộp ngăn cách một khe hở nhỏ, mơ hồ có ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, in ra một bóng dáng thật dài tr.ên tấm chăn bông trắng tinh. Cô duỗi lưng, từ tr.ên giường bò dậy, đang chuẩn bị vọt vào phòng rửa mặt, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy bóng dáng ngồi nghiêng tr.ên sô pha. Sơ Hiểu Hiểu sững sờ, rón rén đến gần. Chợt thấy Giang Diễn vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt tối hôm qua, khoanh tay ngồi dựa vào ghế sô pha bằng da thật. Đôi mắt thâm thúy của đối phương bình thường luôn có vẻ sắc bén nhẹ nhàng khép lại, hô hấp vững vàng, rõ ràng là đã ngủ thiếp đi, ánh sáng ngoài phòng chiếu vào, nhỏ vụn rơi tr.ên mái tóc đen nhánh dày đặc cùng sườn mặt anh tuấn của anh, ngũ quan rõ ràng lập thể. Chỉ là cặp chân dài kia tùy tiện bắt chéo, có thoải mái hay không Sơ Hiểu Hiểu không biết, dù sao tư thế ngồi này cũng vô cùng kiêu ngạo là được. Trong nháy mắt Sơ Hiểu Hiểu có chút áy náy. Có lẽ là do đóng cửa phòng, cô ngủ say như ch.ết, ngay cả Giang Diễn trở về cũng không nghe thấy, kết quả bị người ngoài chiếm hết chiếc giường lớn thoải mái, suốt một đêm anh chỉ có thể đáng thương nằm trong phòng khách. Sơ Hiểu Hiểu không có bản lĩnh chuyển một người lớn như vậy vào trong phòng, nhưng lại luyến tiếc gọi Giang Diễn tỉnh lại, nghĩ tới nghĩ lui, cô đành phải tìm một tấm chăn lông cừu trong phòng ngủ, cẩn thận chuẩn bị đắp lên cho Giang Diễn. Sơ Hiểu Hiểu nhìn Giang Diễn hồi lâu, lúc này mới cúi người, bàn tay vân vê góc chăn không cẩn thận sượt qua bả vai Giang Diễn —— Bất ngờ không kịp đề phòng, bên thái dương như có một con gió thoảng qua, nhanh đến mức không kịp phản ứng. Trước mắt thoáng chốc trời và đất điên đảo. Có người bắt lấy bả vai cô, xoay tay một cái, đè cô xuống sô pha. Sơ Hiểu Hiểu hoảng sợ nói không ra lời, kinh hồn trừng to mắt, cứ thế nhìn chằm chằm vào một ánh mắt kỳ lạ khác. Mà Giang Diễn đặt một chân bên cạnh cô, rõ ràng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, lòng bàn tay nắm chặt hai tay cô nóng rực, chậm chạp chưa buông ra. Sơ Hiểu Hiểu: “...” Giang Diễn: “...” Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong nháy mắt không khí đều ngưng trệ. Vài giây sau Giang Diễn mới hoàn toàn tỉnh táo lại, mày chíu chặt. Sơ Hiểu Hiểu hô to: “Đau đau đau!” Giang Diễn vội vàng đứng dậy, muốn nói lại thôi liếc nhìn cô, cuối cùng nhét tay vào trong túi áo, ghét bỏ nói: “Cô lén lút làm gì vậy?” “Tôi lo anh bị cảm lạnh, tốt bụng tìm chăn đắp giúp anh, anh còn trách tôi.” Sơ Hiểu Hiểu cúi đầu xoa xoa hai tay, nói thầm, “Tưởng tôi dễ dàng lắm sao.” Giang Diễn: “...” Anh liếc nhìn tấm chăn lông đáng thương rơi xuống đất, đối với phản xạ nửa ngủ nửa tỉnh của mình cũng cảm thấy đuối lý, đau đầu đỡ trán: “Được được được, là lỗi của tôi.” Sơ Hiểu Hiểu giận dỗi cúi đầu, trầm mặc không nói chuyện. Giang Diễn lại gần nhìn cô, hơi khom lưng đứng bên cạnh cô: “Giận rồi à?” Sơ Hiểu Hiểu: “...” Giang Diễn: “Tôi không phải...” Nói được một nửa, phỏng chừng anh cũng cho rằng lúc này giải thích cũng không có tác dụng gì, dứt khoát dỗ dành: “Làm cô đau rồi sao? Tôi xem nào?” Sơ Hiểu Hiểu lúc này mới cắn môi, len lén liếc nhìn hàng lông mi đang rủ xuống của Giang Diễn, vươn hai tay về phía anh. Trái tim còn đập thình thịch không ngừng, cô cũng không biết mình có bị dọa đến choáng váng hay không. Chỉ có hơi thở ấm áp của đối phương khi anh áp người xuống vẫn đang sôi sục trong lòng, như có dòng điện trong nháy mắt lan khắp toàn thân. Im lặng một lúc lâu, Sơ Hiểu Hiểu chớp chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ ngây thơ thuần lương. Sơ Hiểu Hiểu: “Ai da, đau quá!” Giang Diễn: “...???” Sơ Hiểu Hiểu trở mặt còn nhanh hơn thời tiết, Giang Diễn thấy vậy thì thái dương bất giác co rút, trong đầu đã nhanh chóng suy nghĩ xem đối phương có phải lại có chủ ý quỷ quái gì hay không. Một giây sau, Sơ Hiểu Hiểu nhếch khóe miệng, trong nháy mắt lộ ra vài phần giảo hoạt, ngọt ngào gọi: “Đội phó Giang.” Mí mắt Giang Diễn nhất thời giật giật. Sơ Hiểu Hiểu mỉm cười: “Giúp tôi thổi đi.” Giang Diễn: “...” Nụ cười Sơ Hiểu Hiểu phóng đại, càng thêm rực rỡ. Giang Diễn: “...” Nhìn vẻ mặt khó nói hết của Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu cắn chặt răng, cuối cùng nhịn không được bật cười thành tiếng. Cô cười quá mức càn rỡ, mặt Giang Diễn bất giác lại đen thêm vài phần. Cuối cùng Sơ Hiểu Hiểu còn cười ra nước mắt, không thở nổi ôm bụng đằng hắng giọng, trấn an: “Ha ha ha ha ha ha ha, tôi nói đùa đấy, anh, anh đừng tức giận nhé đội phó Giang!” Dứt lời, Sơ Hiểu Hiểu giơ tay lên sờ khóe mắt tượng trưng, còn chưa kịp quan sát phản ứng của Giang Diễn, đột nhiên một lực đạo kéo cô sang bên cạnh, quay một vòng —— Động tác liền mạch lưu loát, gọn gàng đẩy cô vào tường. Đối phương mạnh mẽ áp tới, rồi lại giả vờ cách cô một khoảng cách rất nhỏ. Sơ Hiểu Hiểu không thể động đậy, trong không gian nhỏ hẹp, người đàn ông mang theo hơi thở nóng bỏng không chút kiêng nể phả vào vành tai cô, như có như không, mềm mại ngứa ngáy. Khuôn mặt của người đàn ông gần trong gang tấc, tựa vào bên tai cô, sát vào hõm vai cô. Sơ Hiểu Hiểu nhất thời cảm thấy không thở nổi, im lặng nuốt nước bọt. Sau đó chợt nghe thấy Giang Diễn cười khẽ một tiếng. Rõ ràng thấp mà chậm, lại bởi vì chất giọng mát lạnh mà có chút ngả ngớn, mang theo vài phần tâm tình trêu chọc: “Vậy cô Sơ nói cho tôi biết đi, thổi thế nào?” —hết chương 17—
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương