Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ

Chương 19: Mạc Thanh Thanh Tặng Cá



Mạc Vân Tình tưởng hắn không muốn uống, chuẩn bị thu lại.

Hạ Lăng Hủ đưa tay ra nhận, ừng ừng uống xong hai ngụm.

Sau đó, cô nghe thấy hắn nói: “Nước rất ngọt.”

Thiệu Đông Dương và Hạ Đình Dục gật đầu: “Đúng vậy, dễ uống, còn mát lạnh nữa.”

Mạc Vân Tình cười: “Đặt ở trong giếng, nên hơi lạnh.”

Hạ Lăng Hủ nói: “Cầm đi.”

Mạc Vân Tình nhận lấy rổ: “Cảm ơn.”

Hạ Lăng Hủ ừ một tiếng: “Đi.”

Nói xong cũng rời đi luôn.

Thiệu Đông Dương và Hạ Đình Dục vội vàng trả bát lại cho Mạc Vân Tình, nói tiếng cảm ơn, sau đó rời đi cùng Hạ Lăng Hủ.

Cô cầm rổ vào, đóng cửa.

Dưới lớp lá phía trên là ba loại nấm.

Nấm cỏ, nấm vàng và nấm thông.

Mạc Vân Tình nhíu mày, cả ba loại này đều có tác dụng dược hiệu khác nhau.

Hơn nữa phát triển rất tốt, không biết bọn họ kiếm ở đâu.

Quên đi, mặc kệ, Mạc Vân Tình kêu hệ thống chọn lựa một ít có rễ tốt trồng trong không gian, số còn lại cô đem phơi trong sân.

Vừa làm xong, ngoài cửa lại có tiếng gõ.

Mạc Vân Tình đi ra ngoài mở cửa.

Là một cô nhóc, phía sau còn có 2 đứa trẻ con.

Mạc Thanh Thanh nhút nhát chào hỏi: “Cháu chào cụ tổ.”

Em trai em gái phía sau cũng chào theo: “Cháu chào cụ tổ.”

Mạc Vân Tình ngồi xuống nhìn bọn trẻ: “Trời nóng vậy, sao lại đến đây?”

Mạc Thanh Thanh lấy từ phía sau ra một con cá không lớn lắm, đưa cho Mạc Vân Tình, nói nhỏ: “Mẹ cháu bảo cháu biếu cụ cái này.”

Mạc Vân Tình ngạc nhiên nhìn con cá trên tay cô bé, xoa mặt Mạc Thanh Thanh: “Cụ tổ không thích ăn cá, các cháu cầm về ăn đi.”

Mạc Thanh Thanh lắc đầu, khuôn mặt nghiêm túc: “Cậu cháu đưa tới rất nhiều.”

Mạc Vân Tình không còn cách nào, chỉ có thể nhận, hỏi bọn trẻ: “Có muốn vào nhà uống nước không?”

Mạc Thanh Thanh định tặng xong cá thì đi về, nhưng nghe cô nói, lại do dự.

Bởi vì mẹ cô bé từng dặn phải nghe lời cụ tổ, nhà họ có thể ra ở riêng đều nhờ cụ tổ giúp.

Cô bé đã sáu tuổi, không phải cái gì cũng không biết.

Cô bé lưỡng lự một lát, gật đầu: “Có ạ.”

Mạc Vân Tình dẫn bọn trẻ vào nhà.

Cô lấy mấy cái bát chưa kịp rửa, rót cho mỗi đứa một bát nước, bỏ thêm chút đường.

Lấy thêm trong tủ bát ba viên kẹo hoa quả. (Thực ra là trong không gian)

Mạc Thanh Thanh nhìn kẹo trong tay, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn cụ tổ.”

Hai đứa trẻ cũng nói theo: “Cảm ơn cụ tổ.”

Mạc Vân Tình xoa nhẹ đầu chúng, cười híp mắt: “Ăn đi, nhưng mà không được nói với người khác, cha mẹ thì có thể, còn người khác thì không được nói.”

Ba đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Chúng uống nước, ăn kẹo xong, quay về nhà, Mạc Vân Tình tiễn chúng đến cửa, nhìn bóng dáng đi xa, chuẩn bị quay vào thì thấy bà cụ Diệp nhà bên cạnh đang nhìn cô.

Mạc Vân Tình không thèm nhìn, đóng cửa.

Bà cụ Diệp bị hành động này chọc tức.

Nhưng bà ta cũng không dám nói gì, xoay người vào phòng bắt đầu chửi bóng chửi gió, giọng nói càng ngày càng lớn.

Mạc Vân Tình nghe thấy phiền, đi đến bên tường sát nhà đối phương.

“Vợ nhà Viễn Thôn mà có năng lực thế thì qua đây chửi thẳng vào mặt tôi này.”

Vừa nói xong, tiếng chửi bên cạnh đột nhiên im bặt.

Giọng Mạc Vân Tình không nhỏ, những nhà bên cạnh nhà cô đều nghe thấy.

Một lát sau, một giọng nói tức giận từ phía sau nhà Mạc Vân Tình truyền tới: “Viễn Thôn, quản tốt vợ cậu đi, nếu không đừng trách mấy người làm anh chúng tôi không cho cậu mặt mũi.”

Có người mở đầu nên những người khác cũng nói theo: “Nhà Viễn Thôn này càng ngày càng quá đáng.”

Mạc Vân Tình mỉm cười, xoay người lại.

Nhà bên cạnh.

Mạc Viễn Thôn ngồi trong nhà cũng bị mắng, khuôn mặt già nua đen xì, dường như có thể vắt ra mực.

Ông ta tát bà cụ Diệp một cái, quát lớn: “Cho bà lắm mồm này, cụ tổ là người bà có thể chửi mắng sao? Đồ đàn bà ngu ngốc …”

Bà cụ Diệp bị chồng tát một cái, không dám thở mạnh.

Che mặt cúi đầu.

Người trong nhà làm như không nghe thấy, không dám ra ngoài.

Tránh cho bà cụ Diệp thấy mất mặt, lôi bọn họ ra nói.

Đến xế chiều chuyện của bà cụ Diệp bắt đầu được truyền ra ngoài.

Một số người lớn tuổi hơn bà ta tìm đến mắng cho bà ta một trận.

Ngay cả đại đội trưởng và trưởng thôn cũng đến tìm Mạc Viễn Thôn để nói.

Nói gần nói xa có câu nào không phải đang mỉa mai ông ta đâu.

Người khác không biết thân phận của Mạc Vân Tình thì thôi, chẳng lẽ ông ta không biết?

Mạc Viễn Thôn bị bọn họ nhắc nhở, lạnh sống lưng.

Liên tục gật đầu, thay đổi thái độ.

Mạc Vân Tình không biết mọi chuyện, bởi vì buổi chiều cô không đi làm.

Từ sau khi A Hứa cảnh cáo quản lý Mộc, không thấy ông ta xuất hiện nữa.

Bọn họ liên tục điều tra mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được một manh mối, cho dù là giả, họ cũng phải đi một chuyến.

A Ngọc vội vàng chạy từ bên ngoài về, trên mặt, trên người đều đầy mồ hôi, uống ừng ực mấy ngụm nước rồi nói: “Tra được rồi, lên đường rồi nói.”

A Vân: “Em đi tắm rửa gội đầu trước đi, chị và A Húc đi thu dọn đồ đạc.”

A Ngọc hiếm khi không lạnh mặt, gật đầu, tìm quần áo đi tắm.

A Húc cũng về phòng dọn quần áo.

Trong khi đó cánh cửa không xa, quản lý Mộc đang nghe điện thoại, bị mắng té tát.

Nhưng ông ta không dám tức giận dù chỉ một chút.

Sau khi mắng xong, người bên kia điện thoại nói: “Cậu quay về đi, tôi cho Hà Đông đến đổi với cậu.”

Quản lý Mộc không dám xin cho bản thân ở lại: “Vâng.”

Lần này là do ông ta chủ quan.

Vốn dĩ phải đổi người là do ông ta đã đánh rắn động cỏ, đám người A Hứa đã cảnh giác, người phía sau muốn điều tra sẽ khó hơn.

Đám người A Ngọc thu dọn xong, không kịp nghỉ ngơi mua vé xe lửa đến thành phố H.

Còn quản lý Mộc cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.

Ông ta chỉ có thể tra hướng đi của xe lửa.

Chờ đến lúc Hà Đông đến, nói vị trí cho người đó, phần còn lại không thuộc phạm vi quản lý của ông ta.

Trên xe lửa.

A Húc nhướng mày: “Thành phố H? Em nói chú mười chín đi thành phố H?”

A Ngọc gật đầu: “Vâng.”

A Vân im lặng một lúc rồi nói: “Chị nhớ bên phía thành phố H có mấy người thuộc chi chúng ta.”

A Húc bật người phản ứng: “Chị A Vân, ý chị là chú mười chín sẽ đến chỗ chi nhỏ?”

A Vân lắc đầu: “Không chắc, dù sao nếu như ở chi bên này, không có khả năng chúng ta không tìm được.”

A Húc và A Ngọc im lặng, A Vân nói không sai, nếu như người ở bên chi nhỏ, bọn họ chắc chắn sẽ nhận được tin tức.

Hơn nữa chú mười chín vốn có ý định trốn tránh bọn họ.

Cuối cùng A Ngọc phá vỡ im lặng: “Không biết bên chị tư có tra được gì không?”

A Húc nói: “Chờ đến thành phố H, tìm cách liên hệ với bọn họ hỏi xem.”

A Ngọc ừ một tiếng: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...