Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ
Chương 21: Hạ Đình Dục: Tôi Nhớ Cậu Cũng Không Có Đối Tượng
Sau này, hai mươi tuổi cũng có thể kết hôn rồi, chứ không cần nói hiện giờ là những năm bảy mươi.Mạc Vân Tình hỏi: “Con gái nhà ai?”Mạc Sở Sở cũng chưa từng gặp: “Ở đội sản xuất Sao đỏ bên cạnh.”Hai đội sản xuất nói gần không gần, nói xa cũng không xa.Mạc Vân Tình suy nghĩ, rồi nói: “Ngày mai, ta với cháu đi xem.”Lần này, tuyệt đối không phải vì cô muốn đi hóng chuyện mà là đi giúp con cháu, đúng, chính là đi giúp đỡ.Mạc Sở Sở vui vẻ gật đầu: “Vâng, vậy sáng mai cháu đến tìm cụ.”Mạc Vân Tình ừ một tiếng, đột nhiên, cô nghĩ đến cái gì đó, hỏi: “Hiện giờ, cháu với đồng chí Hạ đến mức nào rồi?”Mặt Mạc Sở Sở ửng đỏ, né tránh ánh mắt, lắp bắp: “Cái gì mà đến mức nào, cụ nghĩ cái gì thế?”Mạc Vân Tình liếc mắt: “Ta thấy rất nhiều lần rồi.”Mặt Mạc Sở Sở càng đỏ hơn, ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào Mạc Vân Tình.Cô hắng giọng, nghiêm túc: “Xấu hổ cái gì, cháu cũng trưởng thành rồi, có đối tượng cũng là chuyện bình thường.”Đối với thời đại bây giờ, mười bốn mười lăm tuổi cũng không phải là nhỏ.Mạc Sở Sở ấp úng nửa ngày mới nói: “Chỉ có chút cảm tình thôi, còn chưa tới mức thích.”Mạc Vân Tình mỉm cười, chưa tới mức thích mà mặt còn đỏ như cái mông khỉ thế kia.“Anh ta thì sao?”Mạc Sở Sở nghi ngờ nhìn Mạc Vân Tình: “Dạ?”Cô kiên nhẫn hỏi lại: “Ta nói anh ta có cảm giác gì với cháu?”Mặt Mạc Sở Sở đỏ thêm, không xác định: “Chắc là cũng như vậy.”Mạc Vân Tình nhíu mày, suy nghĩ rồi nói: “Vậy chờ anh ta chủ động mở miệng.”Mạc Sở Sở ngơ ngác lần hai: “Mở miệng? Mở miệng gì ạ?”Mạc Vân Tình đỡ trán: “Quên đi, các người tự lo vậy.”Mạc Sở Sở càng trở nên mông lung, cụ tổ đang nói gì thế?Mạc Vân Tình không tiếp tục đề tài đó nữa, hỏi cô ấy: “Có vào nhà ngồi không?”Mạc Sở Sở bật người: “Cháu có.”Nói xong, hào hứng đi vào.Mạc Vân Tình nhìn nữ chính đơn thuần, lắc đầu.Nói cô ấy ngu ngốc thì cô ấy lại biết bản thân có cảm tình với Hạ Đình Dục, nói không ngốc thì cô ấy lại không biết gì nữa.Cô tính toán, hay là cô dạy cho nam chính đi.…Bên khu trí thức.Thiệu Đông Dương nghiêm túc nhìn Hạ Đình Dục: “Có phải cậu thích cô gái nhà người ta không?”Hạ Đình Dục nhìn anh ta: “Cậu muốn nói gì?”Thiệu Đông Dương làm như nhìn thấu mọi thứ, đừng hòng lừa dối: “Cậu chỉ cần nói có đúng hay không?”Hạ Đình Dục đang nghĩ không biết tên nhóc này lại lên cơn gì: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”Thiệu Đông Dương tức giận: “Hai chúng ta là anh em, quan tâm một chút thì đã sao?”Hạ Đình Dục không tin: “Chỉ thế thôi sao?”Thiệu Đông Dương hơi im lặng: “Chả thế thì sao? Tôi có thể tranh với cậu chắc, cậu mà nghĩ thế là tôi tức giận đấy.”Hạ Đình Dục nghiêm túc lắc đầu, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ bất lực: “Không phải nghĩ như thế, chỉ là đang nghĩ cậu không phải là chó mà sao nhanh nhạy thế?”Thiệu Đông Dương ngồi xuống, chỉ vào Hạ Đình Dục, tức giận: “Hạ Đình Dục, cậu, cậu, cậu hơi bị quá đáng rồi đấy.”Hạ Đình Dục nở nụ cười.Thiệu Đông Dương thấy vậy thì càng tức hơn, đi về phía Hạ Lăng Hủ tố cáo.“Chú nhỏ, chú quản cậu ta đi, cậu ta quá đáng lắm.”Hạ Lăng Hủ nhìn anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Hạ Đình Dục.“Cháu…”Hắn mới nói được một chữ, đã nghe thấy Hạ Đình Dục trả lời: “Tự cháu cũng không biết có thích cô ấy hay không, nhưng mà cháu cảm nhận cảm giác của cháu với cô ấy không giống như với những người khác.”Hạ Lăng Hủ gật đầu, nghĩ lại thì nhà bọn họ trừ hắn, cũng chỉ có Hạ Lăng Hủ, năm nay đã mười bảy, mười tám tuổi, đúng là nên tìm đối tượng.“Ừ, cháu cũng lớn rồi, nên lập gia đình rồi.”“Thích thì theo đuổi, ông cụ ở nhà cũng không phải người cổ hủ, có điều tình cảm không phải trò đùa, nếu cháu nhận định con gái người ta thì phải nghiêm túc, nếu không chú đánh gãy chân cháu.”Hạ Đình Dục cảm nhận rõ ràng Hạ Lăng Hủ là người có thể làm được câu cuối cùng.Vội vã bảo đảm: “Chú nhỏ, cháu sẽ không thế đâu.”Hạ Lăng Hủ gật đầu: “Ừ.”Hai chú cháu bọn họ kém nhau hai tuổi, năm nay Hạ Lăng Hủ hai mươi tuổi, Hạ Đình Dục mười tám, hai người là chú cháu ruột, chỉ có điều mẹ của Hạ Lăng Hủ là vợ sau của ông Hạ, năm Hạ Lăng Hủ năm tuổi, bà ấy đã qua đời.Cha của Hạ Đình Dục và Hạ Lăng Hủ là anh em cùng cha khác mẹ, tuy nhiên hắn cũng được cha mẹ Hạ Đình Dục nuôi lớn từ nhỏ.Hạ Lăng Hủ có một người chị ruột, cùng mẹ, lớn hơn hắn ba tuổi.Nhà họ Hạ có năm trai, bốn gái.Đến đời Hạ Đình Dục là bảy gái, bốn trai.Hạ Đình Dục là nhỏ tuổi nhất.Bốn cháu trai chỉ có mỗi anh ta chưa có đối tượng để kết hôn.Thiệu Đông Dương bật dậy rồi lại ngồi xuống, vẻ mặt hóng chuyện: “Sao cậu lại thích cô ấy?”Hạ Đình Dục lắc đầu, ánh mắt mịt mờ: “Không biết.”Thiệu Đông Dương xoa tay, khuôn mặt đẹp trai có thêm một chút bỉ ổi, hắng giọng hỏi: “Tôi hỏi cậu, cậu có tình cảm với con gái người ta không?”Hạ Đình Dục nhìn Thiệu Đông Dương với vẻ mặt: cậu ngu hay tôi ngu thế, không có tình cảm mà tôi đi nói chuyện với cô ấy, nhìn những người trong thôn xem, đã thấy tôi chủ động nói chuyện với ai nhiều thế chưa?“Tốt, chắc chắn là có.”Thiệu Đông Dương bỏ qua biểu cảm trên mặt Hạ Đình Dục, tiếp tục hỏi: “Cậu nói chuyện với cô ấy có thấy vui vẻ không?”Hạ Đình Dục giật mình, nhớ lại lúc anh ta và Mạc Sở Sở gặp nhau.“Vui.”Thiệu Đông Dương tiếp tục hỏi: “Lúc cô ấy nói chuyện với thanh niên trí thức khác, cậu có thấy khó chịu không?”Hạ Đình Dục không cần nghĩ, gật đầu: “Sẽ.”Thiệu Đông Dương kích động: “Vậy chắc chắn là cậu thích người ta rồi.”Hạ Đình Dục nhíu mày, nghi ngờ: “Sao cậu biết đó là thích, tôi nhớ cậu cũng có đối tượng đâu.”Thiệu Đông Dương: “...” Người ta đã có ý tốt giúp đỡ rồi lại còn đá đểu.Có còn muốn làm anh em nữa không đây? Thiệu Đông Dương không thèm để ý đến Hạ Đình Dục nữa, nằm xuống, quay lưng lại.Hạ Đình Dục sờ mũi, anh ta đâu có nói gì sai đâu.Tên nhóc này càng ngày càng thích giận dỗi.Hạ Đình Dục nhìn thoáng qua Hạ Lăng Hủ.Hạ Lăng Hủ nói một câu: “Nghỉ đi.”Hạ Đình Dục vâng một tiếng, nằm xuống nghỉ trưa.…Buổi chiều.Mạc Sở Sở ở lại nhà Mạc Vân Tình đến xế chiều, hai người nói đến lúc đó đi lên núi xem có tìm được đồ ăn gì không, cho nhà có thêm món.Vừa ra cửa đã gặp ngay nhóm người Hạ Đình Dục đi làm.Hai người cứ vậy nhìn nhau.Trái tim Mạc Sở Sở nhảy liên hồi, tai cũng nóng lên.Mạc Vân Tình ở giữa đánh giá hai người, hiểu ra gì đó.Ở đây còn có người khác nên Mạc Vân Tình kéo Mạc Sở Sở rời đi.Hạ Đình Dục cũng thu lại ánh mắt, bình tĩnh đi về phía trước.Những người khác không chú ý tới, nhưng lại có một người nhìn thấy tất cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương