Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ
Chương 38: Cứu Người
Mạc Vân Tình nhìn Mạc Sở Sở, tâm trạng phức tạp: "..."Hình như đứa trẻ này bị cô dạy sai rồi.Cô lắc đầu bất đắc dĩ, nhắc nhở: "Thời gian tới, đám trí thức này sẽ không thiếu chuyện đâu, nếu có thể ít tiếp xúc thì hạn chế lại gần bọn họ, tránh phiền phức."Mạc Sở Sở biết bản thân ngu ngốc, cho nên đều nhớ kỹ những lời của Mạc Vân Tình."Vâng, cháu nghe lời cụ tổ."Đối mặt với nữ chính ngoan ngoãn như vậy, trái tim Mạc Vân Tình mềm nhũn, khó có ai không thích cô gái như thế này.Cô xoa đầu cô nhóc: "Được rồi, về thôi, không còn sớm nữa."Mạc Sở Sở gật đầu: "Vâng."Sau khi về nhà, Mạc Vân Tình cất đồ, cầm ít lương thực và gạo nấu cháo, cạo sạch vỏ khoai lang, cho vào nồi.Trong lúc chờ cháo chín, cô đi xử lý một ít thảo dược hái được trên núi, phơi khô.Cháo nấu xong, Mạc Vân Tình vừa múc xong, đang định đi vào phòng.Bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào: "Không xong rồi, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi, có người rơi xuống sông."Mạc Vân Tình bị âm thanh làm run sợ.May mà cô không đánh đổ cháo, không thì người có chuyện đúng là cô đó.Trong lòng thầm nhủ như vậy nhưng người đã đi ra ngoài.Cô đi tới cửa thấy một bé trai tầm mười hai tuổi đang vội vã.Mạc Vân Tình nhanh chóng tới hỏi: "Người rơi xuống ở đâu?"Đứa bé vội vã: "Trong con sông nhỏ, ngoài đồng."Mạc Vân Tình chưa kịp hỏi có ai ở đó không, đã chạy đi.Khoảng cách không xa, cô chạy một lát là tới.Khi Mạc Vân Tình đến, thấy một cô nhóc không lớn hơn bé trai kia bao nhiêu, một tay giữ đám cỏ, một tay đưa gậy cho cô bé rơi xuống sông.Nhìn thì tưởng không có ích, nhưng lại tranh thủ được một chút thời gian để cứu người.Mạc Vân Tình không quan tâm gì khác, chưa kịp cởi giày, nhảy xuống sông, may mà cô biết bơi.Sau khi tới gần đứa bé kia, cô giơ tay ôm cơ thể cô bé lại gần, bơi đến vùng nước cạn.Cô bé kia uống nước sông, ho sặc sụa.Mạc Vân Tình suýt nữa thì bị kéo vào trong nước.May mà mọi người đều bình an vô sự.Cả người Mạc Vân Tình ướt đẫm, quần áo rộng thùng thình áp sát vào người.May mà đứa bé chỉ bị uống mấy ngụm nước, không có chuyện gì lớn.Có điều cô nhóc bị hoảng sợ, khóc thấu tim gan.Cô bé ở trên bờ chạy tới, khuôn mặt cũng đẫm nước mắt."Không sao, không sao rồi, cụ tổ cứu được rồi."Vừa dứt lời, người trong thôn cũng chạy tới.Chưa đầy một phút sau, cả bờ ruộng đứng đầy người.Mẹ phụ nữ chui từ sau vào, thấy cả người con gái ướt đẫm, khuôn mặt tái nhợt, người vẫn còn đang phát run.Vội chạy tới, vừa mắng, vừa ôm, vừa khóc.Những người khác quan tâm Mạc Vân Tình: "Cụ tổ, cụ không sao chứ ạ?"Mạc Vân Tình lắc đầu: "Tôi không sao."Mắt cô nhìn về phía hai mẹ con, nói: "Đứa bé uống mấy ngụm nước, bị dọa, ôm nó về đi."Người phụ nữ vội vàng gật đầu, ôm con gái, nói lời cảm ơn với Mạc Vân Tình: "Cảm ơn cụ tổ."Mạc Vân Tình lắc đầu, vươn tay xoa đầu cô bé: "Không có việc gì nữa rồi, sau này không có người lớn thì đừng đến chơi ở bờ sông nữa"Cô bé bị hoảng sợ, ngoại trừ khóc, không biết nói gì.Người phụ nữ ôm con rời đi, những người khác bàn tán xôn xao.Mạc Vân Tình nhìn cô bé còn lại vẫn đang khóc, chính là cô bé vươn gậy cho bạn rơi xuống sông.Cô vỗ nhẹ lên đầu cô bé an ủi: "Không sao rồi, đừng khóc."Cô gái nhỏ nhìn Mạc Vân Tình, nước mắt vẫn rơi, tiếng khóc nhỏ khiến người ta đau lòng.Hà Tú Anh đi tới, tay cầm một cái áo, khoác lên vai Mạc Vân Tình, dịu dàng: "Cụ tổ, cụ tranh thủ nhanh về tắm đi ạ."Mạc Vân Tình giữ lấy áo, nói với mọi người: "Được rồi, tôi không sao, bé con nhà ai, mọi người đưa về đi, trẻ con bị dọa sợ, nếu lúc nãy không có con bé, chắc sẽ xảy ra chuyện thật."Có người nói: "Cụ tổ, cụ cứ về trước đi ạ, chút nữa chúng cháu sẽ đưa con bé về."Mạc Vân Tình gật đầu, nhấc chân, chuẩn bị đi, cô bé kia lại giữ áo cô lại.Mạc Vân Tình cúi đầu nhìn cô bé, trong mắt còn sự hoảng sợ.Cô thở dài: "Đứa bé này sẽ về với tôi, phiền mọi người báo cho cha mẹ con bé đến nhà tôi đón nhé."Mọi người đáp: "Vâng."Mạc Vân Tình duỗi tay, nắm lấy tay cô bé, dẫn về nhà.Cô đi được nửa đường thì gặp đám người Hạ Đình Dục.Hạ Lăng Hủ nhíu mày, bước nhanh, đuổi theo, nhìn cả người Mạc Vân Tình ướt sũng, tóc vẫn còn đang chảy nước."Cô rơi xuống sông à?"Mạc Vân Tình lắc đầu: "Không, là trẻ con trong thôn rơi xuống."Hạ Lăng Hủ nghe lời này của cô, trong lòng khẽ thở dài, trên mặt hiện lên một tia quan tâm mà chính hắn cũng không để ý: "Cô không sao chứ?"Mạc Vân Tình cười lắc đầu: "Không sao, tôi đi về trước."Thời gian nói mấy câu đã đủ đến trước cửa nhà Mạc Vân Tình.Hạ Lăng Hủ gật đầu, nhìn cô và cô bé đi vào, mới thu tầm mắt lại.Hạ Đình Dục và Thiệu Đông Dương nháy mắt ra hiệu cho nhau khi Hạ Lăng Hủ không chú ý.Thiệu Đông Dương: Cậu xem tôi đã nói chú nhỏ có ý với cô gái kia mà.Hạ Đình Dục: Nhỡ đâu chú nhỏ chỉ đang quan tâm bạn bè thì sao.Thiệu Đông Dương: Cậu thấy chú nhỏ quan tâm đến bạn bao giờ chưa, hơn nữa còn là bạn khác giới.Hạ Đình Dục: "..." Lời này trả lời tiếp kiểu gì?Hạ Lăng Hủ nhìn hai người không đuổi kịp, định quay lại gọi.Kết quả phát hiện hai người đang "trao đổi ánh mắt" với nhau, Hạ Lăng Hủ nhíu mày, mắt hiện lên tia ghét bỏ, không cần nghĩ cũng biết họ đang trao đổi cái gì.Vì vậy hắn bước đi nhanh hơn.Chờ hai người kia trao đổi trong im lặng xong, ngẩng đầu lên, đã không thấy hình bóng Hạ Lăng Hủ đâu nữa.Hạ Đình Dục: "..." Một dự cảm xấu xuất hiện.Thiệu Đông Dương: "..." Da đầu đột nhiên tê dại.Chân trước bọn họ vừa đi, chân sau đã có một cặp vợ chồng đến trước cửa nhà Mạc Vân Tình.Một người trong đó là con của bà cụ Diệp ở bên cạnh.Họ gõ một tiếng, Mạc Vân Tình mở cửa, nhìn thoáng qua người phụ nữ trẻ.Con gái thấy cha mẹ, khóc lớn.Tiếng khóc hoảng sợ.Người phụ nữ nghe con gái khóc, trái tim đau đớn."Đừng khóc, đừng khóc, mẹ đây rồi, Tây Tây ngoan, không khóc."Người phụ nữ đỏ mắt, ôm con gái vào lòng, dỗ dành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương