Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ

Chương 5: Nam Chính Hạ Đình Dục



Mạc Sở Sở ngẩn ra, gật đầu: “Đồng chí Hạ.”

Hạ Đình Dục nhìn về phía Mạc Vân Tình bên cạnh Mạc Sở Sở, trong mắt cũng mang theo nghi ngờ: “Vị này là?”

Mạc Sở Sở nói: “Cụ tổ.”

Lúc này, hệ thống nói cho Mạc Vân Tình biết: “Ký chủ, cậu ta là nam chính.”

Mạc Vân Tình ngạc nhiên, không tiếng động, đánh giá Hạ Đình Dục, phán đúng một câu quan trọng: Lớn lên đẹp trai thật.

Hạ Đình Dục ngạc nhiên, đôi mắt đào hoa đánh giá Mạc Vân Tình, trong lòng suy nghĩ: thì ra cô là vị cụ tổ mười mấy tuổi của cả cái thôn họ Mạc này.

Hạ Đình Dục gật đầu chào Mạc Vân Tình: “Chào cô, cô Mạc.”

Mạc Vân Tình vuốt cằm, lạnh nhạt: “Chào anh, đồng chí Hạ.”

Hạ Đình Dục chào hỏi hai người một tiếng rồi rời đi.

Mạc Vân Tình nhìn Hạ Đình Dục đi xa, hỏi: “Cháu quen anh ta thế nào?”

Lúc Mạc Vân Tình hỏi câu này, mắt hiện lên vẻ nhiều chuyện.

Hết cách rồi, ai bảo ngoại trừ nội dung thuộc về mình, cô hoàn toàn không biết nội dung cuốn sách về hai nhân vật chính.

Mạc Sở Sở không nghĩ nhiều, bình tĩnh trả lời: “Cũng không tính là quen, chỉ là cháu từng giúp anh ta mấy lần.”

Mạc Vân Tình nhíu mày, giúp mấy lần? Xem ra bây giờ mới bắt đầu nội dung thuộc về nam nữ chính.

Hiện giờ người trong thôn đều đang làm việc ngoài ruộng, trong thôn căn bản là không có người, có thì cũng chỉ là đám trẻ con ba, bốn tuổi.

Hai người đi trong thôn một lúc, lượn được một vòng, Mạc Vân Tình không phải dân mù đường, hơn nữa còn có ký ức, nên cũng nhận ra rất nhanh, mặt trời bắt đầu lên cao, không khí nóng bức.

Mạc Sở Sở nói: “Cụ tổ, chúng ta về thôi, mặt trời càng lúc càng chói.”

Mạc Vân Tình liếc nhìn mồ hôi trên trán Mạc Sở Sở, gật đầu: “Được.”

Người dân chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng tan làm.

Mặt trời buổi trưa là mệt nhất, vì thế nên mỗi khi đến lúc mặt trời chói nhất, mọi người sẽ kết thúc công việc.

Đợi buổi chiều mặt trời dịu hơn thì làm việc tiếp, trời sắp tối mới có thể kết thúc công việc.

Trời tờ mờ sáng bắt đầu làm, bữa sáng không kịp ăn.

Đến lúc mặt trời nắng gắt, kết thúc công việc quay về, ăn cơm trưa luôn.

Hiện giờ mùa màng không được tốt, nhà nào cũng chỉ ăn hai bữa, không có chuyện ba bữa một ngày.

Các cô vừa đi về về đến nhà thì vừa khéo gặp mọi người tan làm.

Lại gặp Hạ Đình Dục, bên cạnh còn có hai thanh niên cô chưa gặp bao giờ, vẻ ngoài cũng rất đẹp trai.

Người đứng giữa còn có phần giữa lông mày giống anh ta đến mấy phần.

Mạc Vân Tình chỉ liếc nhìn qua rồi thu lại ánh mắt.

Vốn dĩ Hạ Đình Dục muốn chào hỏi Mạc Sở Sở, nhưng ngại có nhiều người ở đây nên không mở miệng, chỉ khẽ gật đầu với Mạc Sở Sở, coi như chào hỏi.

Mạc Sở Sở ngây người, cũng gật đầu theo.

“Cụ tổ, cơ thể cụ đỡ chưa?”

“Đầu cụ còn chóng mặt nữa không? Có nơi nào không thoải mái không?”

“Hôm nay nắng to vậy mà sao cụ còn ra ngoài, cơ thể cụ còn chưa khỏe …”

Mạc Vân Tình bị người trong thôn bao vây, mỗi người một câu quan tâm hỏi thăm.

Mạc Vân Tình kiên nhẫn trả lời: “Tốt lắm rồi, đầu cũng không chóng mặt nữa, ở nhà nằm lâu quá nên đi ra ngoài một chút …”

Cô trả lời hết tất cả vấn đề, mọi người mới để yên, sau đó căn dặn Mạc Sở Sở chăm sóc cho Mạc Vân Tình.

Ba người Hạ Đình Dục hoàn toàn bị bỏ quên.

Mạc Vân Tình cảm thấy có một ánh mắt dừng lại trên người cô một lúc.

Mọi người nhanh chóng tản ra, đi về nhà.

Đám người Hạ Đình Dục cũng đi rồi.

Mạc Sở Sở và Mạc Vân Tình cũng đi về.

Lần đầu tiên, Mạc Vân Tình được cảm nhận cảm giác được mọi người quan tâm, trong lòng không biết có cảm giác gì, rất xa lạ, nhưng cô thấy rất vui.

Mạc Vân Tình nhìn thời gian thấy mới hơn mười giờ.

“Đói không? Nấu cơm ăn đi.”

Mạc Sở Sở gật đầu, sờ sờ bụng, đúng là đói.

Đến nhà bếp, Mạc Sở Sở không cho Mạc Vân Tình động tay, chỉ bảo cô ngồi nhóm lửa.

Cô ấy nhanh nhẹn vo gạo, rửa khoai lang, cạo vỏ, thả vào nồi nấu chung với gạo.

Lấy thêm mấy củ khoai tây, một ít cải xanh, rửa sạch, cắt, thêm chút dầu, xào

Mạc Vân Tình nhìn tây chân cô ấy linh hoạt, hơn nữa rất thành thạo, chắc chắn thường xuyên làm.

Trẻ con nông thôn thường biết làm việc nhà sớm.

Căn bản là trẻ con mấy tuổi đã biết làm rất nhiều việc nhà nông, chứ đừng nói đến bé gái mười tuổi.

Sau khi làm xong, hai người bê đồ vào nhà, cháo rất nóng, may mà bên trong ấm nước có nước nguội.

Múc cháo vào bát, thêm nước lạnh, nhiệt độ giảm đi rất nhiều.

Uống như vậy sẽ không bị bỏng miệng.

Chỉ cho dầu, muối, hơn nữa còn cho rất ít dầu, mùi vị món ăn đương nhiên sẽ không tốt.

Nhưng chỉ cần đầy bụng cũng rất ổn rồi.

Sau khi ăn xong, Mạc Sở Sở tự nhiên thu dọn bát đũa đi rửa, cháo còn dư để ở bên cạnh kệ bếp, đậy nắp lại.

Toàn bộ mọi chuyện Mạc Vân Tình không có cơ hội để động tay vào, chủ yếu là do cô vừa động, Mạc Sở Sở đã nhanh chóng đẩy cô về phòng.

Hơn nữa động tác của con bé cũng rất nhanh.

Trong chốc lát đã làm xong rồi.

Mạc Sở Sở dọn đồ xong, liếc mắt nhìn ra ngoài: “Cụ tổ, cháu về trước đây, tí cháu ngủ dậy lại đến tìm cụ.”

Mạc Vân Tình nói: “Ta không sao, buổi chiều cháu đi làm việc đi, ta không có chỗ nào không thoải mái cả, buổi chiều cũng không định đi đâu, ở trong nhà.”

Mạc Sở Sở nhìn cô một lúc lâu, thấy cô tốt hơn nhiều, do dự một chút rồi gật đầu: “Vâng.”

Bình thường cô ấy cũng không làm gì nhiều, chủ yếu là tan tầm về nhà nấu cơm, hôm nay coi như làm biếng.

Mạc Sở Sở quay về, Mạc Vân Tình đóng cửa lại, rửa tay chân, quay về phòng, đóng cửa.

Cô lấy quạt ra cho thổi vào người, được một lúc mới tắt đi, đi vào không gian tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo, lên giường.

Nằm một lúc, cô thấy mình vẫn chưa ngủ được.

Mạc Vân Tình lấy máy tính xách tay từ không gian ra.

Xem một lúc, cơn buồn ngủ đến cô mới cất máy tính đi.

Cô kéo góc chăn đắp lên bụng, một lát sau truyền đến tiếng hít thở đều của cô.

Chỗ nhóm thanh niên trí thức.

Thiệu Đông Dương hỏi: “A Dục, cậu quen biết mấy cô gái trong thôn lúc nào thế?”

Vẻ mặt Hạ Đình Dục ngơ ngác nhìn cậu ta: “Hả?”

Thiệu Đông Dương lườm một cái: “Lúc trở về ban nãy, cậu gật đầu chào hỏi cô gái nhà người ta, người ta cũng gật đầu chào lại cậu còn gì, tôi thấy rõ ràng.”

Hạ Đình Dục dừng lại rồi nói: “Cũng không tính là quen, chỉ là lúc mới đến có giúp tôi mấy lần.”

Thiệu Đông Dương lén liếc nhìn Hạ Lăng Hủ không nói tiếng nào đang nằm trên giường.

Hạ Lăng Hủ là chú nhỏ của Hạ Đình Dục.

Thiệu Đông Dương thấy Hạ Lăng Hủ không có động tĩnh, sau đó nói nhỏ: “May mắn của thằng nhóc nhà cậu không tệ đâu.”

Hạ Đình Dục đấm cậu ta một cái: “Đừng nói linh tinh.”

Thiệu Đông Dương bị đau, vội lên tiếng: “Tôi đùa với cậu thôi.”

Hạ Đình Dục nhíu mày, giọng nói nghiêm túc: “Đừng làm hỏng danh dự của con gái nhà người ta.”

Thiệu Đông Dương không biết phải làm sao, cậu ta cũng đâu phải hạng người không biết điều, chỉ nói trước mặt hai người một chút thôi mà, tên nhóc này ra tay nặng thật: “Là lỗi của tôi, lỗi của tôi.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...