Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ
Chương 57: Thiệu Đông Dương Rung Động
Mạc Vân Tình mỉm cười, cô gái này đúng là đáng yêu, lời nói và hành động vẫn có chút trẻ con, nhưng mà tính cách rất tốt.“Không sợ tức giận làm hỏng cơ thể sao? Có điều Lý Minh bỗng dưng xuất hiện, đúng là đáng ghét thật, vẫn nên tránh hậu họa sau này.”“Sau này cháu tìm hiểu đối tượng, hắn lại xuất hiện, đúng là phiền phức.”Mạc Tinh Tinh nghe Mạc Vân Tình nói, nhíu mày, đúng là rắc rối, cô ấy không sợ bị bàn tán chuyện này, nhưng mà người nhà sẽ bị ảnh hưởng.“Lần sau nếu anh ta lại đến, cháu sẽ cho anh ta một chút “nhắc nhở”.”Mạc Vân Tình tò mò: “Cháu định làm gì?”Mạc Tinh Tình suy nghĩ: “Nếu anh ta còn quấy rầy cháu, dây dưa không dứt, cháu sẽ lên thị trấn tố cáo anh ta giở trò lưu manh.”Mạc Vân Tình im lặng, trầm tư: “Chuyện đó chỉ có thể giải quyết nhất thời, thời gian sau, anh ta sẽ quay lại.”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Sở Sở nhíu lại: “Vậy phải làm sao bây giờ?”Ba người rơi vào im lặng.Mạc Sở Sở suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra liền nói: “Không được nữa thì nửa đêm chúng ta lén đi trùm bao tải, đánh cho anh ta một trận.”Mạc Vân Tình: "..."Mạc Tinh Tinh: "..."Mạc Tinh Tinh tức giận, đưa tay gõ đầu Mạc Sở Sở một cái: “Chị phát hiện càng ngày em càng bạo lực.”Mạc Sở Sở ôm đầu, bĩu môi: “Có thể xả giận, còn hù dọa được anh ta, không tốt sao?”“Có chỗ nào khác với cái biện pháp chị vừa nói không? Cách làm của em nhỡ đâu chọc giận anh ta, quyết tâm đồng quy vu tận, đến lúc đấy còn mệt hơn.”Mạc Tinh Tinh bất lực, đỡ lấy trán.Mạc Sở Sở sửng sốt, cô ấy quên mất, đều do tên Lý Minh khốn nạn kia, làm cô ấy thiếu suy nghĩ.Mạc Vân Tình nhìn hai người, nói: “Chuyện này cứ giao cho ta.”Mạc Tinh Tinh không hề nghĩ ngợi, lắc đầu: "Cụ tổ, sao có thể thế được, không thể làm phiền cụ, mặc dù Lý Minh là một kẻ hèn nhát, nhưng nhỡ đâu anh ta ra tay với cụ thì phải làm sao?”Mạc Vân Tình cười động viên: "Yên tâm đi, ta tự có cách."Cho dù Mạc Vân Tình có nói gì, Mạc Tinh Tinh vẫn kiên quyết lắc đầu, không phải không tin Mạc Vân Tình, mà là lo lắng, nếu có người chọc tới Lý Minh, hắn ta sẽ làm ra chuyện cực đoan.“Không được, cháu không đồng ý.”Mạc Vân Tình không ép, chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, vậy thì nghĩ cách khác.”Mạc Tinh Tinh thấy cô không kiên trì, thở dài: “Vâng.”Khi ba người còn đang suy nghĩ, làm sao vẹn cả đôi đường, một mùi thối từ bên ngoài bay vào.Ba người nhíu mày, ngẩng đầu.Vừa khéo bà cụ Diệp đi đến trước cổng nhà cô.Mạc Vân Tình không ngờ, phạt bà cụ Diệp đi chăm lợn, ngoài cho ăn còn xử lý phân của chúng nữa.Chẳng trách cái mùi đó theo gió bay vào.***Nơi ở của thanh niên trí thức.Hứa Ngôn nói với Thiệu Đông Dương: “Chỉ nói vậy thôi?”Mặt Thiệu Đông Dương nghi ngờ: “Nói cái gì?”Mặt Hạ Đình Dục hiện lên sự ghét bỏ: “Ở đây mà cậu còn giả vờ?”Thiệu Đông Dương càng mơ hồ: “Giả vờ cái gì? Các cậu đang nói gì thế?”Hứa Ngôn ôm hai tay trước ngực: “Ban nãy, cậu đi từ ngoài về, cười toe toét, không định kể cho các anh em nghe xem có chuyện gì sao?”Hạ Đình Dục gật đầu: “Nói rất đúng.”Thiệu Đông Dương: “...”Trong đầu anh ta xuất hiện khuôn mặt của Mạc Tinh Tinh, chột dạ: “Ai cười toe toét?”Hứa Ngôn nhìn phản ứng này thì hiểu ngay, không ngờ vẫn còn dám giả vờ: “Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, sao cậu còn giấu diếm làm gì?”Hạ Đình Dục chậc chậc hai tiếng, sâu xa: “Không coi chúng tôi là anh em.”Thiệu Đông Dương ho một tiếng, sờ mũi, nghĩ rằng bản thân còn có thể liều chết: “Không có thật mà.”Hứa Ngôn nhìn Hạ Đình Dục, nhíu mày, Hạ Đình Dục gật đầu.Hứa Ngôn khởi động tay chân, cười mỉm: “Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”Thiệu Đông Dương nhìn hành động của hai người, tê cả da đầu, không ngừng lui về sau, cảnh giác: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ.”Hai mắt Hạ Đình Dục híp lại: “Có phải cậu để ý đến con gái nhà nào không?”Ánh mắt Thiệu Đông Dương hoảng sợ: “Không có, chắc chắn không có.”Hứa Ngôn nắm lấy cổ áo cậu ta, hỏi: “Thằng nhóc này, là nhà nào?”Hạ Đình Dục nghe thấy câu nói của Hứa Ngôn, ánh mắt ghét bỏ: “Cậu có thể hỏi một câu có tư duy xíu không? Cả thôn này đều họ Mạc, ngoài ra còn có thể là nhà nào, nhà họ Mạc đó.”Hứa Ngôn: “...”Hạ Đình Dục sờ cằm, bằng vào hiểu biết của bản thân với Thiệu Đông Dương, nghiêm túc phân tích: “Thằng nhóc này kén chọn như thế, cô gái có thể khiến cho cậu ta để mắt, sợ rằng trong thôn này không được mấy người, chỉ có mấy người khá xinh đẹp.”Hứa Ngôn đột nhiên nói rằng: “Tôi nhớ hình như chị của cô Mạc kia cũng không tệ.”Hạ Đình Dục nghi ngờ, chị của Mạc Sở Sở?Nghĩ mãi cũng không nhớ người ta trông như thế nào: “Vẻ ngoài ra sao?”Thiệu Đông Dương ghét bỏ: “Cậu đúng là mù mặt có chọn lọc.”Hạ Đình Dục và Hứa Ngôn liếc nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt, thì ra là vậy.Thiệu Đông Dương giờ mới phản ứng lại, bị hố rồi.“...”Thiệu Đông Dương đột nhiên nói: “Cô Mạc hình như có hai chị gái.”Hạ Đình Dục và Hứa Ngôn chỉ định nhử từng chút một, không ngờ mới nói đã lòi ra.Hai người thấy Thiệu Đông Dương còn chưa chịu thú nhận, lại dùng đầu óc phân tích anh ta lần hai.“Là hai người, một người tên là Mạc Vân Vân, một người tên là Mạc Tinh Tinh, tôi đã từng gặp Mạc Vân Vân, dịu dàng, ngoan ngoãn, nhưng cậu sẽ không thích người có tính cách như thế, chỉ còn lại Mạc Tinh Tình, hình như cô gái đó khá nóng tính, gần giống với cậu.”Thiệu Đông Dương: “...” Có thể quay ngược thời gian không? Anh ta không muốn làm anh em với hai người này nữa.Hứa Ngôn suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người ta là ai: “Tôi từng gặp cô gái đó rồi, đúng là không tệ, ánh mắt của thằng nhóc này cũng không tồi.”Thiệu Đông Dương được khen, bật người tự hào: “Đương nhiên.”Trong nháy mắt, Hạ Đình Dục và Hứa Ngôn nở nụ cười.Thiệu Đông Dương: “...”Lại bị hố, hai người này song kiếm hợp bích, vây đánh một mình anh ta.Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.“Lúc đi làm về, tôi nhìn thấy Lý Minh bám lấy cô ấy và cô Mạc…”Anh ta còn chưa dứt câu, đã bị Hạ Đình Dục chặn họng: “Lý Minh bám lấy cô Mạc?”Thiệu Đông Dương: “???”Hứa Ngôn: “...”Hạ Đình Dục mắc chứng điếc có chọn lọc từ bao giờ thế?Giọng Hạ Đình Dục trở nên âm hiểm, cắn răng: “Thằng chó Lý Minh này đã kết hôn rồi còn nghĩ trêu gái khắp nơi.”Thiệu Đông Dương đỡ trán, nhìn Hạ Lăng Hủ: “Chú nhỏ, hình như A Dục làm việc đến bị điên rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương