Quay Về Bên Anh Em Nhé
Chương 19
Chương 19: “Tôi mua một chai rượu, cô có thể rút bao nhiêu tiền?” Anh lại mở một chai, tưới đầy người cô, từng giọt từng giọt tách tách rơi xuống thành một dòng suối nhỏ. Trần Hà Thu nhắm mắt : “Hai trăm!” “À được, tôi có tiền, hôm nay cô uống bao nhiêu chai thì tôi mua bấy nhiêu chai.” Trần Hà Thu đột nhiên ngẩng đầu: “Thật không?” Nguyễn Hoàng Phúc cong khóe môi: “Đương nhiên.” Tiền đồng phục của em trai còn chưa có chút nào, một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy sao có thể bỏ qua. “Được, tôi uống.” Người phục vụ đem hai chai vodka vào, bên trong căn phòng ngập tràn mùi rượu khiến cô có chút choáng váng. Một lần lấy máu tối đa 400ml, cô dám cắn răng bảo bác sĩ lấy gấp đôi, mặt tái nhợt. Mở nắp chai, cô đổ toàn bộ dòng chất lỏng vào miệng rồi nhanh chóng nuốt xuống. “Một chai.” Cô đem chai vứt lên bàn, lại lấy một chai khác. “Hai chai.” … “Năm chai.” Vodka có tác dụng chậm, Trần Hà Thu đã không thể quỳ nổi nữa nhưng vẫn cau mày ép bản thân uống tiếp, uống quá nhanh nên ho khan không ngừng, nước mắt giàn giụa. Năm tờ tiền mặt màu đỏ để ở trên mặt cô, giọng nói của Nguyễn Hoàng Phúc như là mang theo tiếng vang: “Một triệu, tiếp tục.” Đầu đau đớn như muốn nổ tung, nước mắt che khuất tầm mắt, cô lắc lắc đầu: “Không được, không uống nổi nữa, thật sự không được,…….” “Một triệu đã có thể thỏa mãn cô?” Nguyễn Hoàng Phúc vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh bảo Thái Trúc lại đây. Thái Trúc vui vẻ, vội vàng nũng nịu đi qua, ngoan ngoãn để Nguyễn Hoàng Phúc cầm cằm mình đánh giá. “Cô tên gì?” “Thái Trúc, Tổng giám đốc Nguyễn, em là Thái Trúc.” “Hôm nay, cô là An Như.” Nguyễn Hoàng Phúc cũng uống không ít rượu, nhìn người trước mặt có chút hoảng hốt: “An Như, em bỏ anh đi bốn năm có biết anh nhớ em nhiều thế nào không?” Thái Trúc vui mừng ôm lấy tay anh; “Tổng giám đốc Nguyễn, em cũng nhớ anh, em có thể làm tất cả cho anh.” “Ha ha…” Ánh mắt Nguyễn Hoàng Phúc đột nhiên dày đặc sương mù, anh chỉ Trần Hà Thu ở dưới chân,”An Như, em nói xem có ta có đê tiện không?” “Vô cùng đê tiện, nhìn thấy đàn ông là muốn dán người lên.” Thái Trúc lập tức giẫm chết cô, “Tổng giám đốc Nguyễn, khiến cô ta cút đi có được không? Người ta có rất nhiều biện pháp khiến anh vui vẻ, bảo đảm là ngoan ngoãn dễ bảo.” “Không vội, để anh cho cô ta uống tiếp.” Nguyễn Hoàng Phúc cầm bình rượu nhéo cằm khiến cô không ngậm được miệng, chỉ có thể thụ động nuốt xuống chất lỏng đang cuồn cuộn đổ xuống, giãy dụa kịch liệt cũng chẳng ích gì, hết ho khan lại giãy giụa cũng không được, chất rượu lạnh lẽ cọ rửa trên mặt cô chảy xuống, tưới cả người cô ướt đẫm.” Không biết đã uống bao nhiêu chai, nhưng Trần Hà Thu chỉ nhớ rất nhiều ánh đèn màu sắc sặc sỡ trong phòng, chiếu vào hai người ngồi trên ghế sô pha, Nguyễn Hoàng Phúc vuốt ve khuôn mặt của Thái Trúc, với vẻ trìu mến không hề che giấu: “An Như, An Như, anh rất nhớ em……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương