Quay Về Quá Khứ

Chương 67



Trên bầu trời tối đen một tia chớp xẹt qua, ngay sau đó một tiếng sấm sét vang vọng không trung, một hồi bão táp ập đến.

Snape vẫn còn đang ngủ bị tiếng sấm làm bừng tỉnh, anh mới vừa mở mắt đầu óc vẫn chưa được tỉnh táo, chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị cái gì nghiền qua, dưới chân không còn cảm giác, đến nỗi anh cho rằng trước khi ngủ mình vừa bị Chúa tể Hắc ám cho vài cái Crucio. Snape thử cử chuyển động, nhưng dị vật trong thân thể làm anh cứng đờ, cử động mang đến đau đớn lại làm cho anh hoàn toàn tỉnh lại.

Ký ức trước khi bất tỉnh lập tức giống như đèn kéo quân hiện lên trong đầu anh, đùng một cái mặt Snape trở nên đỏ bừng. Anh hung hăng trừng mắt nhìn một nửa thân thể của Salazar còn ngủ đang đè lên thân anh, sau đó thong thả lùi thân mình về phía sau, để làm cho cái của người nào đó rời đi thân thể mình. Ở cử động thoát ra cuối cùng, Snape phát ra một tiếng rên khẽ, lập tức cắn môi kìm nén một sự sung sướng trong chớp mắt kia.

Mưa to rơi nặng hạt, của sổ phòng ngủ rộng mở cũng bị gió quật rung lên, từng đợt gió lạnh ùa vào bên trong hòa tan không khí kiều diễm cùng mùi hương đặc biệt bên trong.

Snape nhìn thân thể trần truồng không phòng bị say ngủ của Salazar, đưa tay đắp chăn cho y, sau đó chậm rãi xuống giường. Hai chân vừa mới đứng vững, Snape liền cảm thấy bộ phận khó nói trên thân thể truyền đến từng cơn đau, theo động tác của anh có không ít dịch thể dinh dính từ nơi ấy chảy ra. Điều này làm cho Snape lần thứ hai dùng ánh mắt ân cần thăm hỏi gã bạn đời vừa thượng anh.

Snape có thể nói là dùng tốc độ của rùa đi đến phía trước cửa sổ muốn đóng cửa lại, nhưng ánh lửa tận trời xa xa nói cho anh biết đã xảy ra chuyện không bình thường.

Đó là Hogsmeade! Snape không khỏi nắm chặt bệ cửa sổ.

Lúc này ở Hogsmeade, lấy Godric, Rowena, Helga dẫn đầu, nhóm phù thủy đang cùng một đội quân thánh kỵ sĩ đông đúc trang bị đầy đủ của Giáo Hội giằng co.

Vì để cho đôi bạn trẻ có thể hưởng thụ một thế giới hai người, mọi thầy trò Hogwarts đều ở Hogsmeade tổ chức tiệc tùng suốt đêm. Nhưng khi tiệc rượu sắp tan, một đội thánh điện kỵ sĩ đột nhiên xông tới trước mặt bọn họ.

Bởi vì hiện trường có rất nhiều đứa nhỏ cần được bảo vệ, nhóm Godric vây bọn trẻ vào giữa, còn những người trưởng thành thì đứng bên ngoài dàn trận sẵn sàng đón quân địch.

Quan hệ giữa phù thủy và Giáo Hội vì hoạt động săn lùng phù thủy mấy năm nay vốn đã không chết không ngừng. Hai bên một khi chạm mặt sẽ không như kỵ sĩ quyết đấu còn phải xưng tên linh tinh mà là trực tiếp bắt đầu chiến đấu. Lúc này đây cũng không ngoại lệ, cho dù thủ lĩnh đối phương là cái gã thánh điện kỵ sĩ đã cứu Snape mà bọn Godric từng gặp qua cũng vậy.

Ở hiện trường số lượng trẻ con nhiều hơn rất nhiều so với người trưởng thành, chúng là tương lai của giới phù thủy. Godric đưa mắt về phía Rowena và Helga, ý bảo các cô đi sơ tán bọn nhỏ, mà anh thì phụ trách ngăn cản đám đao phủ Giáo Hội đáng ghét này.

Rowena hơi do dự, “Helga bọn nhỏ giao cho cậu, tớ đi giúp cái tên Godric ngu ngốc kia.”

Helga đằng sau cũng không chối từ, tranh thủ thời điểm Godric mang theo nhưng phù thủy trưởng thành bắt đầu ngăn cản thánh điện kỵ sĩ cô liền nhanh chóng chỉ huy người phụ trách các niên cấp mang theo học trò của mình, sau đó dưới sự bảo vệ của Reinhardt Torre chạy về tòa thành.

Thế nhưng hôm nay hiển nhiên vận may không thuộc về phe phù thủy, bọn họ còn chưa kịp rời khỏi hội trường, đã bị một đội thánh điện kỵ sĩ khác vây quanh. Helga trong lòng hồi hộp lo lắng, đám tay sai Giáo Hội kia hiểu rất rõ địa hình nơi này, vậy có nghĩa là bên trong Hogwarts có gián điệp của Giáo Hội.

Bởi vì mang theo đám nhóc, Helga không thể liều chết phá tan vòng vây của đội thánh điện kỵ sĩ, chỉ có thể lui về phía sau, cùng Godric, Rowena đang ngăn cản quân địch ở phía sau hội hợp. Nói cách khác nhóm phù thủy bị bao vây.

“Mọi người cùng nhau đi hỗ trợ!” Vốn bị người lớn bảo vệ ở phía sau trong bọn nhỏ không biết là ai hô một tiếng. Những đứa có gan lớn xoa tay nóng lòng muốn thử đã chạy ra khỏi vòng bảo vệ của người lớn. Những đứa vốn có chút sợ hãi  cũng sôi nổi lấy ra đũa phép bản thân. Trên chiến trường một mảnh hỗn loạn, tiếng kêu vang lên, rất nhiều bàn ghế bị đốt cháy, ánh lửa tận trời, rất xa có thể nhìn thấy.

Snape cầm lấy tay Salazar trực tiếp độn thổ đi vào Hogsmeade. Ngay khi nhận ra Hogsmeade nơi đó đã xảy ra chuyện, Snape lập tức đánh thức Salazar, hai người từ tòa thành độn thổ lại đây. Vốn định trực tiếp độn thổ đến hội trường hôn lễ, kết quả phát hiện nơi đó không biết đã bị người nào bày pháp trận cấm độn thổ, không cách nào trực tiếp đi tới. Phát hiện này làm sắc mặt Snape thay đổi, cách bày trận quen thuộc này làm cho anh nhớ tới thánh điện kỵ sĩ đã hủy diệt tòa thành Prince.

Hai người nhanh chạy đến hội trường, tình cảnh trước mắt làm cho bọn họ nhất thời quên hành động. Bọn kỵ sĩ múa may kiếm bổ về phía những đứa nhỏ, rất nhiều phù thủy trưởng thành đã bị kỵ sĩ chém rớt cánh tay, nhưng vẫn kiên trì chiến đấu. Bọn họ hoặc là quỳ rạp trên mặt đất ôm lấy đùi kỵ sĩ nghĩ biện pháp cùng bọn chúng đồng quy vu tận, hoặc là mặc kệ kỵ sĩ chém bao nhiêu đao vẫn không sợ hãi chút nào xông đi lên. Đũa phép bị chặt đứt, bọn họ dùng nắm tay, dùng răng nanh cùng kẻ địch chiến đấu.

“Cẩn thận!” Snape đỏ mắt nhằm phía một gã thánh điện kỵ sĩ vội xông lên.

Snape huy trượng đánh bại gã kỵ sĩ đang chém tới, mới dừng một lúc định quay đầu lại nhìn xem Lily vừa được anh kéo ra sau mình, lại cảm thấy phía sau truyền đến từng cơn đau, một vật sắc bén cắm vào ngực của anh.

Snape không thể tin thong thả xoay người nhìn cô bé giơ một con dao găm hoảng sợ nhìn anh, “Lily.”

Salazar đã phát hiện anh có gì đó không thích hợp vọt lại đây đỡ lấy anh, đồng thời chuẩn bị giết chết con nhóc vẫn luôn khiến y nhìn không vừa mắt trước mặt.

“Đừng Salazar, buông tha cô bé đi.” Snape đè xuống cánh tay phải giơ lên của Salazar. Salazar cẩn thận giúp đỡ Snape, tuy rằng Snape không cho phép y ra tay giết con bé đáng ghét trước mắt này, nhưng y vẫn dùng cặp mắt lạnh như băng đầy máu và ý muốn giết người tàn sát cô ta..

“Không, con không muốn giết ngài giáo sư, nhưng tại sao ngài là phù thủy, vì sao ngài lại muốn vi phạm giới luật của thượng đế kết hôn cùng một người đàn ông?” Lily có thể là chịu không nổi kích thích, lẩm bẩm với Snape, cũng có thể là với mình. Tại Hogwarts cô bé đã trải qua những ngày thật vui vẻ, vui đến nỗi cô suýt nữa quên đi mình là gián điệp được Giáo Hội tỉ mỉ bồi dưỡng chuyên dò hỏi cung cấp tình báo về phù thủy. Cô thậm chí cảm thấy mình thích vị phù thủy áo đen mặt lạnh độc mồm độc miệng lại bảo vệ cô kia. Cho đến ngày tin Snape và Salazar kết hôn truyền ra, cô mới chợt tỉnh táo lại. Thế giới phù thủy và tín ngưỡng của cô không giống nhau, mới tỉnh táo nhớ tới trách nhiệm của mình. Sau khi do dự mãi cô đã báo cáo Giáo Hội tình huống lần hôn lễ này, cho rằng đây là thời điểm cực tốt diệt trừ Hogwarts căn cứ của nhóm phù thủy. Nhưng hôm nay nhìn thấy nhiều người cô quen thuộc ngã xuống trước mặt mình như vậy, lòng của cô lại một lần nữa rung động.

Snape không có nhìn Lily đang chìm vào thế giới của mình, anh nắm chặt tay Salazar để cho mình đứng vững, một đao kia của Lily đâm rất sâu, dường như đã đâm trúng nơi hiểm yếu của anh. Anh cần nhờ Salazar giúp mới có thể ổn định cơ thể.

Snape lấy ra mấy bình độc dược uống ngay, sắc mặt của anh nếu so với trước tốt hơn rất nhiều. Sau đó anh gọi gia tinh trong tòa thành bắt đầu ra mệnh lệnh, “Mang theo bọn nhỏ trở về thành, và bất chấp đánh thức Valkin, nói cho lão biết có người muốn đốt thành của lão ta.”

Phù thủy bị cấm độn thổ, nhưng gia tinh lại không bị cấm, vì thế Snape lệnh cho gia tinh mang theo những đứa nhỏ trở lại tòa thành. Bởi vì bọn nhỏ liên tục rút lui khiến cho những phù thủy vừa chiến đấu vừa còn phải bảo vệ bọn nhỏ thoải mái hơn rất nhiều.

Salazar thả Tử Xà Herpo ra ngoài, biến trở về nguyên hình. Herpo lập tức làm xoay chuyển tình hình. Dù Salazar vì Snape bị thương mà tức giận vô cùng, nhưng y còn giữ được một chút lý trí nhớ rõ phải bảo vệ Snape đang bị thương. Vì thế y cẩn thận giúp đỡ Snape muốn đưa anh đến nơi an toàn.

Tuy vậy Snape không định cho y cơ hội này, “Tôi vừa uống độc dược đã không có chuyện gì, anh đi giúp bọn Godric đi.” Salazar không định nghe lời Snape nói, vẫn là cố chấp dự định ban đầu. Snape đành phải nhếch khóe, mỉm cười đông cứng trấn an y, “Tôi không sao, tôi có thể ở nơi không xa nhìn anh.”

Được Snape khuyên bảo không ngừng, Salazar đành phải không tình nguyện đi giúp những người khác. Y đi vài bước lại quay đầu nhìn Snape đang đứng ở tại chỗ nhìn y.

Nhưng thời điểm y quay đầu nhìn lại lần nữa, vẻ mặt hoảng sợ hiện ra trên mặt của y. Salazar thấy được một người tuyệt đối không có khả năng xuất hiện đang ở phía sau Snape.

Đó là một phụ nữ, một phụ nữ có bề ngoài coi như xinh đẹp, nhưng lúc này oán hận, ghen tị, phẫn nộ từng cảm xúc hiện ra trên mặt đã phá hủy vẻ đẹp của cô ta. Người này Salazar biết, đó chính là chị gái của y.

“Nguy hiểm Severus!” Trên mặt Salazar từ từ xuất hiện lo lắng sợ hãi, chạy vội về phía Snape.

Snape đang chú ý nhìn Salazar, đột nhiên anh thấy được vẻ mặt Salazar biến hóa, sau đó anh nhận ra phía sau anh tồn tại cái gì đó nguy hiểm, vội xoay người sang chỗ khác, nhưng đối phương tất nhiên không cho anh cơ hội này.

Một con rắn to hơn so với cánh tay quấn lấy cơ thể anh, cảm giác thân rắn lạnh lẽo làm cho anh lạnh run. Một giọng nói nhẹ làm người ta sợ hãi vang lên, “Tên sâu bọ đáng ghét ngươi rốt cục bị ta bắt được rồi.”

Một phụ nữ khe khẽ nói nhỏ sát bên tai anh, đây là một hình ảnh khiến người ta thấy rất hạnh phúc, nhưng Snape và Salazar đã chạy tới lại không nghĩ như vậy.

Salazar định tiến lên một bước, nhưng một pháp thuật người kia bắn ra chặt đứt dây chuyền bởi vì chạy vội lộ ở bên ngoài của y, cũng thành công ngăn lại bước chân y.

“Không nên cử động nha, em trai thân mến ngu xuẩn của ta.”

“Buông anh ấy ra!” Tuy rằng Salazar nghe lời không đi tới, nhưng giọng điệu của y đã nói cho đối phương rõ mong muốn của y. Bàn tay Salazar giấu ở trong tay áo đã nắm chặt thành quyền, y cố gắng tự nói với mình không phải sợ, y đã không còn là Salazar Slytherin trước kia, người đàn bà trước mắt này không bao giờ… có thể gây tổn thương cho y, cũng không thể gây hại người yêu của y nữa.

“Ha ha, em trai ngu ngốc là ai cho em quyền cãi lời chị gái của mình, chẳng lẽ chính là cái tên đàn ông dơ bẩn này?” Ả vừa điên cuồng cười vừa dùng pháp thuật đánh lên miệng vết thương của Snape.

Snape cảm thấy người đàn bà này dường như đầu óc không tỉnh táo, giống hệt Bella năm đó điên cuồng say mê Chúa tể Hắc ám. Say mê? Liên tưởng đến lời Salazar đã từng nói, Snape đã hiểu ra phần nào ân oán tình cừu của chị em nhà Slytherin.

“Ngươi muốn thế nào?” Nhìn Snape bị thương ở trước mặt mình, vẻ mặt Salazar  trở nên rất khó coi.

“Ta muốn thế nào? Ta vốn muốn mang em đi, nhưng nhìn thấy hôn lễ của các ngươi ta phát hiện để cho các ngươi – cặp đôi được Merlin chúc phúc vĩnh viễn tách ra mới là điều ta muốn làm nhất.” Ngay tại thời điểm chị Salazar nói, trên người ả ta và Snape bị ngọn lửa màu đen bao bọc. Salazar muốn xông lên, lại bị ngọn lửa ngăn cản, không thể nào tiến về phía trước, y chỉ có thể dùng tiếng hét thê lương khẩn thiết gọi tên người yêu của mình.

“Salazar, cái chết cũng không thể tách rời chúng ta, tôi vĩnh viễn tồn tại cùng anh.” Snape cảm thấy thân thể, linh hồn của mình đều bốc cháy, nhưng anh vẫn cười với người yêu của mình.

Đừng, người tôi yêu! Cột lửa màu đen cháy cao tận trời, mang đi người Salazar cả đời này yêu nhất và người y hận nhất.

Cách đó không xa, một kỵ sĩ lạnh lùng nhìn mọi việc xảy ra, thong thả thu hồi cánh tay vừa vươn ra.

Tuy rằng rất nhiều người chết và bị thương, nhưng bên phù thủy cuối cùng vẫn đánh lui một lần tiến công của Giáo Hội.

Một cái cô gái nhỏ nhân lúc những người khác không chú ý nhặt lên dây chuyền Salazar rơi trên mặt đất, lại một lần nữa nhìn nơi mẹ mình biến mất, sau đó không quay đầu lại rời đi.

Mười năm sau Salazar giao chức chủ nhiệm Nhà Slytherin cho học sinh của mình Phineas Black.

“Thầy thật sự phải đi ạ?”

“Ta muốn đi tìm Severus.” Mấy năm nay nếu không phải Godric cố lôi kéo y đánh nhau để phân tán lực chú ý, y nhất định sẽ phát điên vì mong nhớ Severus mất.

Sau khi Salazar đi Godric lo lắng cũng lập tức đuổi theo. Tại nơi ước định một đứa bé không kiên nhẫn cắn móng tay, “Cuối cùng anh đã đến đây, tất cả được sắp xếp tốt chưa?”

Salazar gật gật đầu, “Trường học đã được an bài ổn thỏa, bọn nhỏ của Severus cũng đã tự lập. Ngươi thật sự có thể giúp ta tìm thấy Severus?”

“Tất nhiên là vậy rồi, ta là ai chứ.” Tên nhóc giơ tay dậm chân bởi vì Salazar không tin tưởng.

Hai người không có nhiều lời, tên nhóc phất tay giống như đuổi ruồi bọ, thân thể Salazar đã bị một lốc xoáy nhỏ quay chung quanh.

“Trời ạ, Salazar cẩn thận!” Vừa mới tìm được Salazar Godric liền nhìn thấy tình hình trước mắt, tưởng rằng Salazar xảy ra chuyện ngoài ý muốn anh lập tức vọt tới. Sau đó khi anh mới vừa túm lấy áo choàng của Salazar, hai người cùng nhau biến mất.

“Không xong rồi.” Tên nhóc này chính là Merlin trừng to mắt nhìn những gì vừa xảy ra, bởi vì cậu rời đi không cẩn thận khiến cho chị gái Salazar có cơ hội dùng linh hồn của chính mình hiến tế cho thần Ai Cập suýt chút nữa hại Snape. Cũng may cậu đúng lúc sửa chữa sai lầm, hiện tại định đưa Salazar đi đoàn tụ, nhưng không nghĩ tới lại dẫn theo đứa con chồng trước qua cùng.

Đột nhiên Merlin như nhận ra được cái gì, lâm vào trạng thái không tưởng, “Không nghĩ tới còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, người rơi đến thời không kia, hy vọng Severus ngươi có thể vừa lòng với tương lai của mình. Ngàn vạn lần đừng tạo thêm những từ ngữ quỷ dị nữa.”

– Hết chương 67 –

Tác giả: Phần truyện ngàn năm trước kết thúc, tóm lại giáo sư cuối cùng rất xui xẻo, trước là bị người đâm một đao, sau đó lại bị tình địch kéo theo đồng quy vu tận. Chương tiếp theo bắt đầu ngàn năm sau, thời đại của Snape ngoài Salazar và Godric không hay ho ở đó còn có một người xuyên qua, ha ha đoán xem là ai vậy.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...