Lưu Diễm phái to như vậy lại trở nên im ắng, đầy đất đều là người trúng độc không nhúc nhích.
Bọn họ cũng chưa chết, chỉ là bị độc đến miệng không thể nói, thân không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn người Sái giáo thân mặc phục sức Nam Cương, đưa toàn bộ tài vật trong phái của bọn họ dọn hết đi.
Dưới mái hiên trong tổng viện, Kỷ Thanh Phỉ ngồi giữa màn đêm đen lộng gió, dáng người nàng mềm mại thướt tha, tư thái có chút lười biếng, dựa vào tay vịn ghế dựa, một bàn tay chống trán, nhìn qua hình như có chút buồn ngủ.
Tinh Thần đứng ở phía sau Kỷ Thanh Phỉ, cũng chưa hề động đậy, giống như một pho tượng, trung thành và tận tâm hộ vệ cổ mẫu của mình.
Đầy đất đều là người bị độc đến tê liệt, một rương lại một rương tài vật thỉnh thoảng đặt ở giữa bọn họ, không chỉ có tài vật chung của Lưu Diễm phái, cũng có tài vật riêng của chưởng môn Lưu Diễm phái, đà chủ.......
Một nam nhân cả người vô lực, bị người Sái giáo kéo dài tới trước mặt Kỷ Thanh Phỉ, nàng hơi hơi vén lông mi lên, như cũ chống trán, ở trong gió đêm nhu nhu, khinh thanh tế ngữ hỏi:
“Ngươi là chưởng môn Lưu Diễm phái?”
Nam nhân trên mặt đất vô lực nói chuyện, chỉ là khẽ hừ một tiếng, một tiếng này cũng ước chừng đã dùng hết sức lực hiện tại của hắn.
Kỷ Thanh Phỉ khẽ cười một chút, đem thân mình ngồi thẳng, lúc này, có người Sái giáo dùng đôi tay dâng lên một cái rương nhỏ, quỳ gối trước mặt Kỷ Thanh Phỉ, đem cái rương đặt ở dưới chân nàng.
Mũi chân mang theo huyết ngọc trên giày thêu, đạp trên rương nhỏ, Kỷ Thanh Phỉ hơi hơi khom lưng, nhìn lão đại chưởng môn Lưu Diễm phái mắt trừng ro, xụi lơ trên mặt đất phía trước, hỏi:
“Trong này là cái gì?”
Thực hiển nhiên, đồ vật trong rương nhỏ này rất quan trọng, cho nên biểu tình của chưởng môn Lưu Diễm phái đều thay đổi.
“Không...... Cái gì...... Ma giáo...... Yêu nữ......”
Chưởng môn Lưu Diễm phái thực gian nan bài trừ ra mấy chữ kính từ trong miệng, cả người hắn phảng phất như bị kim đâm, chưa nói ra được một chữ hoàn chỉnh, thân mình đã bị kim đâm vô hình đâm một lần, đau đến cả người hắn thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Kỷ Thanh Phỉ đối với việc hắn thống khổ làm như không thấy, gật đầu, thong thả ung dung nhẹ giọng nói:
“Còn có sức lực mắng chửi người, chứng minh còn chưa đủ thống khổ đâu.”
Nàng vừa dứt lời, Tinh Thần đứng ở nàng sau lưng đem ánh mắt từ trên người nàng, dịch tới trên người chưởng môn Lưu Diễm trên mặt đất kia phái.
Cũng không thấy Tinh Thần có động tác gì, cả người chưởng môn Lưu Diễm phái trên mặt đất lại quằn quại, hai tròng mắt trừng lớn, tròng mắt đều phiếm ra tơ máu.
Đau, đau đến một câu cũng đều nói không nên lời.
Kỷ Thanh Phỉ câu khóe môi đỏ bừng một chút, dùng mũi chân đẩy rương nhỏ trên mặt đất ra, bên trong có nửa rương độc dược do Hình Hải giáo đặc chế, nửa rương thư từ, còn có thứ mộc giản tím đậm giống với mộc giản dùng để truyền tin của người Sái giáo ở Nam Cương.
Nhất nhất lật xem chữ trên mộc giản này, cùng với những thư từ trong đó, trong miệng Kỷ Thanh Phỉ tràn ra một tiếng,
“A ~~”
Gió đêm phơ phất, mang theo một tia hơi lạnh, Kỷ Thanh Phỉ đem thân mình dựa hướng về phía lưng ghế phía sau, đầu hơi hơi ngửa, gối lên trên bụng eo Tinh Thần, đôi tay Tinh Thần đưa lên phía trước, đáp ở trên đầu vai nàng, hướng thân thể của nàng truyền nội khí.
Đêm có chút sâu, hắn sợ nàng lạnh.
Kỷ Thanh Phỉ thoải mái hơi hơi nhắm mắt, trong tay cầm một phong thư, đối với Tinh Thần ở phía sau nói:
“Những người này, thật đúng là thích lăn lộn, không cần phải đi Phi Ưng bảo, truyền lời đến Kỷ phủ, ta muốn đi qua cùng bọn họ ôn chuyện.”
Lại cười một tiếng, nhẹ giọng nói:
“Cũng hồi bẩm với giáo chủ, chuyện của Độ Ách đan đã giải quyết xong, không cần tiếp tục tra, chờ sau khi ta đem ân oán của Trung Nguyên giải quyết, lập tức sẽ trở về giáo cùng nàng báo cáo hết thảy.”
Quế Đường Phong Hữu Thời - Đại Bao Tử
Chương 109
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương