“Giết bọn họ, giết bọn họ!”
Nhiếp Cảnh Thiên xanh mặt, trong miệng nỉ non buông xuống kính viễn vọng Tây Dương trong tay, hắn không thể tiếp tục nhìn, Kỷ Thanh Phỉ dâm đãng làm hắn đau lòng.
Nhưng mà không xem, trong đầu Nhiếp Cảnh Thiên lại không thể vứt đi vẻ tuyệt sắc kia của Kỷ Thanh Phỉ, biểu tình thống khổ lại sung sướng, đôi môi nàng hồng nhuận nhuận, lộ ra một tầng trong suốt, hơi hơi giương, cổ hơi ngửa ra sau, hai tay lỏa lồ quấn lấy vai lưng nam nhân Ma giáo kia.
Ngày thường bộ dáng nàng thoạt nhìn tựa tiên nữ, biểu tình dâm đãng lúc này kia lại cùng nữ nhân bình thường giống nhau như đúc, có bao nhiêu sa đọa, đây là một nữ nhân dâm đãng, dâm đãng đến...Nhiếp Cảnh Thiên căn bản là không thể quên được dung nhan Kỷ Thanh Phỉ đang đắm chìm trong tính ái vui thích kia.
Ném xuống kính viễn vọng trong tay, Nhiếp Cảnh Thiên chật vật xoay người, đi vào thuyền hoa, hắn bi ai phát hiện hạ thân mình vậy mà lại có phản ứng, đúng vậy, nhìn đến bộ dáng dâm đãng kia của Kỷ Thanh Phỉ, dục vọng Nhiếp Cảnh Thiên bị câu động.
Có kỹ nữ đang co rút ở một góc trong khoang thuyền run bần bật, các nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thuyền hoa này liền xuất hiện rất nhiều người, đem thuyền hoa của các nàng khống chế, Nhiếp Cảnh Thiên tiến vào, các kỹ nữ rúc trong góc thấp thấp kinh hô một tiếng.
Trong đó một kỹ nữ mặc quần áo màu xanh lá bị Nhiếp Cảnh Thiên kéo lên một phen, trực tiếp vén làn váy lên, hai ba cái liền kéo rớt quần nàng, đem nàng ta đè ở bên cạnh trên bàn.
Trên mặt bàn bày biện trái cây rượu ngon bị quét xuống đinh đang leng keng rải đầy đất, kỹ nữ bị đè ở mặt bàn tràn ngập sợ hãi kêu lên chói tai, có vẻ tựa như vô cùng không tình nguyện.
Nhưng mà nữ nhân mặt ngoài thanh thuần không muốn, bên trong vẫn là dâm đãng như cũ, một tay Nhiếp Cảnh Thiên ấn lưng kỹ nữ, nàng ta càng không muốn, ánh mắt Nhiếp Cảnh Thiên liền càng lạnh, đem cự vật đã cướng cứng của mình thọc vào thân thể kỹ nữ dưới thân.
Nữ nhân này là dơ bẩn, nếu là trước kia, Nhiếp Cảnh Thiên căn bản sẽ không chạm vào loại kỹ nữ ngàn người gối vạn người cưỡi như vậy, nhưng mà trên đời này đã không có nữ nhân nào là sạch sẽ, ngay cả Kỷ Thanh Phỉ cũng có thể dâm đãng như thế, so với kỹ nữ dưới thân hắn cũng không thể sạch sẽ hơn bao nhiêu.
Trên boong tàu thuyền hoa, Hoài Vu đại sư chắp tay trước ngực tràn ngập từ bi nhắm hai mắt lại, hắc y nhân bên Nhiếp Cảnh Thiên đã rút đao ra, cùng người Sái trên thương thuyền đối diện đánh lên.
Người Sái giáo am hiểu dùng độc, vũ khí dùng đều là đao ngắn cận chiến, cho nên trong việc đua vũ lực, so với trường thương đại mã của người Bắc Mạc cũng không có ưu thế gì.
Huống chi lúc này hòa thượng mà Nhiếp Cảnh Thiên mời đến kia, đối với việc giải độc rất có khả năng.
Người Sái bị thương mấy cái, một bên đánh một bên lui, chạy tới bên ngoài khoang thuyền, lão bản thương thuyền ở ngoài cửa gấp đến độ xoay vòng vòng, nhìn thấy mấy hắc y nhân đã vọt lại đây, hắn vội xoay người, vỗ ván cửa hô to:
“Cổ mẫu, cổ mẫu!!”
Cửa đột nhiên bị mở ra một ít, vài miếng lá cây màu xanh lá từ kẹt cửa hở ra kia bay ra tới, cắm ở trên tường đối diện, mấy hắc y nhân vừa chạy tới đây, vài miếng lá cây kia liền không lửa tự cháy, toát ra từng sợi lửa màu xanh lá nhảy múa.
Lão bản mập mạp vội vàng bưng kín miệng mũi, một đường lui về sau, sau đó từ ống tay áo lấy ra một độc hoàn đặc chế giải độc của người Sái giáo, sau khi trực tiếp nuốt vào bụng, liền tìm một góc núp vào.
Toàn bộ khoang thuyền lối đi nhỏ nhỏ hẹp hòi nháy mắt bị một tầng khói màu xanh nhạt bao phủ, hắc y nhân vừa tiến vào còn không kịp phản ứng lại, liền trực tiếp hai mắt trợn trắng, chết bất đắc kỳ tử.
Quế Đường Phong Hữu Thời - Đại Bao Tử
Chương 122
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương