Kỷ Thanh Phỉ bị cây dương v*t kia của Tinh Thần đâm thọc, nàng đã hoàn toàn không có sức lực nhúc nhích, thân mình có tiết tấu theo Tinh Thần xô đẩy mà đong đưa, nàng ở trong tình dục chìm nổi, bắt được một tia lý trí, rên rỉ hỏi:
“Cái hòa thượng này, chẳng lẽ là Hoài Vu đại sư trong chùa Mật Ấn ở đế đô?”
Người có thể giải ba loại độc của Tinh Thần thật đúng là hiếm có trên đời, rốt cuộc thì sau khi ở trong chỗ của người Sái giáo mấy năm, Kỷ Thanh Phỉ mang theo Tinh Thần một đường hoành hành, trừ bỏ giáo chủ Bạc Thuyền, tất cả người cổ từ trong sái bồn bò ra đều không thể giải độc của Tinh Thần, bọn họ ngay cả một chiêu của Tinh Thần cũng đều tiếp không được.
Huống chi còn có thể có người liên tục giải ba loại độc của Tinh Thần.
Cho nên những điều này tự nhiên khiến cho Kỷ Thanh Phỉ nhớ tới Hoài Vu trong chùa Mật của đế đô Ấn.
Trước kia khi nàng chưa từng tiến vào Sái giáo, đã nghe qua pháp hiệu Hoài Vu đại sư, nhưng trên thực tế, người này sinh ra trong quan gia, rất nhiều năm trước nghe nói đã từng ở Nam Cương du lịch, học một thân bản lĩnh giải độc, sau lại khám phá hồng trần, xuất gia làm tăng.
Sau lại bởi vì hoàng gia coi trọng, danh khí liền càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành thánh thủ chuyên giải độc cho người hoàng gia, người khác muốn thỉnh hắn ra khỏi chùa Mật Ấn đã khó càng thêm khó, huống chi còn có thể thỉnh hắn đi ra khỏi đế đô.
Nhìn dáng vẻ này, địa vị của Nhiếp Cảnh Thiên ở kinh thành đã hết sức quan trọng a.
Kỷ Thanh Phỉ nhắm hai mắt lại, đầy mặt ửng hồng, bị Tinh Thần bắt lấy vòng eo bò quỳ trên trường kỷ, nàng mềm mại lại dựa vào trên tay vịn trường kỷ, hai vú đè nặng tay vịn trúc tinh tế màu vàng kim, đem kia hai luồng nhũ thịt nộn hoạt ép tới chia làm bốn.
Sữa tươi làm ướt trúc mộc, mềm mại nhũ thịt bị mông sau thao lộng nàng Tinh Thần một chút một chút đè ép, đỏ bừng đầu v* dán trúc mộc tay vịn mộc duyên, không ngừng cọ xát, tiết ra từng giọt lại từng giọt sữa trắng.
Từng giọt sữa đạm trắng dừng ở trên tay vịn trúc, cuối cùng liền thành một hàng, theo vân gỗ chảy xuống, thấm vào giường gỗ tinh mịn.
Trên má Kỷ Thanh Phỉ đều là mồ hôi, tóc cứ như vậy dán đầy hai bên thái dương nàng, uốn lượn, mang theo vẻ yêu mị dâm loạn, thân mình nàng lắc qua lắc lại, quay đầu lại, đối Tinh Thần sau lưng kiều thanh nói:
“Tinh Thần ~~ ngươi, ngươi thật là càng thêm không biết tiết chế, lại bị ngươi như vậy ~~ tiếp tục làm ~~ ta thật sự chịu không nổi ~~ a ~ sau này, chúng ta vẫn là dựa vào quy củ ban đầu, một tháng một lần.... A ~~”
Nàng vốn là muốn nhắc nhở Tinh Thần, loại chuyện hoan ái này gần đây hai người làm cũng quá thường xuyên rồi, nàng quá mệt mỏi, thời khắc thanh tỉnh mỗi ngày để xử lý sự vụ trong giáo cũng không nhiều, đại đa số thời gian đều bị Tinh Thần bá chiếm đi.
Nếu cứ tiếp diễn như vậy, thời gian nàng có thể bảo trì bình tĩnh suy ngẫm cũng không nhiều lắm, hiện tại nàng rất mệt, chuyện của Hoài Vu này còn chưa kịp nghĩ cách đối ứng đã bị Tinh Thần kéo đi.
Tinh Thần lại đối với lời nói nàng nổi lên chút tâm lý nghịch phản, đôi tay dùng sức bắt lấy eo Kỷ Thanh Phỉ, đem hai cánh mông trắng nõn của nàng hướng trên người hắn kéo, hắn đĩnh eo bụng đón nhận, dùng sức va chạm mông thịt nàng, đem căn nguyên dục vọng của mình, chôn nhập càng sâu trong thân thể Kỷ Thanh Phỉ.
Sau đó lại rút ra một ít, lại dùng lực đâm vào.
Kỷ Thanh Phỉ kêu lên chói tai, nàng cảm thấy mình phảng phất một khối vải, bị Tinh Thần điên cuồng tạp lộng, hắn không đồng ý trở lại quy củ trước kia, vì thế dùng hành động tới phản kháng Kỷ Thanh Phỉ.
Nào có con sói nào nếm được vị thịt còn có thể trở về ăn cỏ? Hắn nguyện ý vì Kỷ Thanh Phỉ tan xương nát thịt, nhưng nàng muốn hạn chế số lần uy nuôi hắn, nghĩ cũng đừng nghĩ.
—o—
Quế Đường Phong Hữu Thời - Đại Bao Tử
Chương 124
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương