Quốc Gia Chế Tạo
Chương 12: Tìm được rồi
Hết một buổi sáng, Quý Chuyên bị nhóm gia gia vây quanh âu yếm, giả vờ đáng yêu càng thêm thuần thục, vì yêu cầu của bản thân, canh có thể không biết xấu hổ nằm trên đất ăn vạ gào khóc. Nhưng dù sao cũng là để dỗ mấy gia gia, vẫn câu nói cũ, các ông vui vẻ là tốt rồi.
Giữa trưa Quý Dũng đạp xe tới đón Quý Chuyên, hôm qua bọn họ đã hẹn là giữa trưa hôm nay sẽ tập hợp ở đập nước để tìm bảo vật, kết quả Quý Chuyên không có ở nhà, hại cậu trời nắng chang chang phải đạp xe đến nông trường đón anh.
“Sao nhóc không ở nhà chờ anh đến hả! Nếu không phải ông nội Căn mở cửa, là anh phải đi một chuyến về tay không rồi.”
Quý Chuyên oan uổng: “Em cũng đâu có biết là sáng nay ba sẽ mang em đến nông trường đâu, cả máy thăm dò kim loại em cũng chưa mang theo kìa!”
“Anh mang ra rồi, tiểu Tống đang cầm đấy!”
Hai anh em đi xe đạp theo còn đường lúc trước đến cạnh bờ sông, nơi đó đã có mấy chiếc xe đạp xếp tứ tung, không thấy bóng người, chắc là đã đi đến đập chứa nước hết rồi.
Quý Chuyên từ nhớ tới đập chứa nước vẫn còn một viên pháo lép liền cảm thấy rất lo lắng, sợ mấy đứa nhóc này không cẩn thận chọc vào, làm nó nổ tung. Anh vừa sợ hãi, vừa lo lắng đi theo sau Quý Dũng đến đập. Quý Dũng còn tưởng rằng anh vội vã muốn chơi, cười nói: “Nhóc yên tâm, còn hai tiếng nữa mới đến giờ học biểu chiều lận, đủ chúng ta chơi đã.”
Hai người rất nhanh chạy đến đập chứa nước, điều Quý Chuyên lo lắng thật sự đã xảy ra.
Mấy đứa trẩu tre kia đang ngồi cạnh bờ sông nướng cá!
“…… Mấy anh lại tạc cá hả?”
Tống Ký Ninh thấy sắc mặt anh trắng bệch, trong lòng khinh bỉ gan anh quá nhỏ nhưng hắn vẫn trả lời: “Yên tâm đi, bọn này không tạc, không đủ hỏa dược, mấy con cá đó là bơi xuống bắt.”
Quý Chuyên thở phào nhẹ nhõm. Anh quyết định hôm nay nhất định phải tìm ra được quả pháo lép kia, nếu không như vậy cứ mang tâm trạng kinh hồn táng đảm (1) này về nhà thì việc anh còn trẻ mà bạc tóc cũng phải chuyện vô lí.
(1) Kinh hồn táng đảm – 心惊胆战: sợ hãi đến kinh hoảng, mất hết tinh thần.
Chờ mọi người ăn cá nướng xong, Quý Chuyên lấy máy thăm dò kim loại đặt ở bên cạnh giao cho Quý Dũng: “Dũng ca, anh có thể dùng cái này xuống đập chứa nước xem ở đó có gì được không?”
“Được thôi!” Quý Dũng cũng cảm thấy khá hứng thú, cậu liền mang theo máy thăm dò kim loại bơi vào trong nước.
Đập chứa nước không tính là quá lớn, nhưng cũng không phải nhỏ, Quý Dũng không tìm thấy cái gì, cậu trồi lên lau mặt, nói: “Ở đây không thấy cái gì hết á.”
“Ha ha ha, thời gian lặn của mày ngắn thế, coi tao nè!” Một cậu nhóc mập mạp cầm máy thăm dò kim loại bơi vào trong nước, chỉ chốc lát liền bơi lên thở dốc: “Nghẹn chết tui, không thấy cái gì hết trơn á.”
“Mày coi tao nè, tao nhất định sẽ lặn lâu hơn bọn mày đó.”
Mấy đứa nhóc này đâu biết thứ bọn nó tìm là một quả pháo đã chôn trong nước rất nhiều năm, đương nhiên không quan tâm mấy, chỉ cho là đa thi xem đứa nào lặn lâu hơn, thuận tiện tìm bảo bối. Lặn xuống nước một lúc, tìm mãi không thấy cái gì, bọn họ cũng không quan tâm mà tiếp tục bơi.
Quý Chuyên gấp đến độ sắc mặt xanh mét, nếu như anh biết bơi thì đã tự mình xuống tìm, đáng hận là anh lại không biết. Tống Ký Ninh là người cuối cùng chơi, cũng là lặn xuống nước lâu nhất, nhưng vẫn không tìm được gì. Hắn ngoi lên khỏi mặt nước, lấy tay lau mặt, đưa máy thăm dò kim loại lại cho Quý Chuyên đang đứng bên bờ.
“Không có cái gì hết, không chơi nữa.”
Quý Chuyên không đáp lại, anh nhìn hắn nói: “Tìm một lần nữa đi.”
Tống Ký Ninh ngốc lăng, Quý Chuyên nhìn chằm chằm hắn, nói: “Tìm thêm lần nữa.”
“Không phải là nhóc tin là ở dưới đập chứa nước có bảo bối của ông địa chủ kia đó chớ?”
Quý Chuyên mặt vô biểu tình nghe hắn nói, anh chuyển hướng sang Quý Dũng: “Dũng ca, anh tìm thêm lần nữa có được không?”
“Duyên Duyên, thì ra nhóc muốn tìm bảo bối đến vậy à?” Quý Dũng tỏ vẻ không sao, quay người lặn vào trong nước thêm lần nữa, máy thăm dò kim loại vẫn không dò được gì hết.
“Không có gì hết á Duyên Duyên, nhóc đừng cố chấp như thế nữa!”
“Đưa em xem.” Quý Chuyên lấy máy thăm dò kim loại qua, vặn lớp vỏ ngoài ra, xác nhận bên trong không bị dính nước liền lắp lại một lần nữa rồi đưa cho Tống Ký Ninh đang đứng cạnh.
“Anh tiểu Tống, anh xuống nước tìm thêm một lúc nữa được không?”
“Anh không……” Tống Ký Ninh vốn định cự tuyệt, lại đối diện với đôi mặt quật cường của Quý Chuyên.
Nếu mình từ chối, có phải nó sẽ khóc không.
Cuối cùng Tống Ký Ninh vẫn nhận máy thăm dò kim loại: “Rốt cuộc nhóc muốn tìm cái gì, làm rơi cái gì xuống đó hả?”
Quý Chuyên không nói lời nào, mắt không thèm chớp nhìn Tống Dực Ninh dần chìm vào trong nước. Vốn dĩ cho rằng có máy thăm dò kim loại là có thể mau chóng tìm được, nhưng ai cũng lặn xuống dưới một lần rồi, vậy mà vẫn chưa phát hiện. Qua mấy ngày nữa là anh phải đi học rồi, mà trường Tiểu học và Trung học cách nhau khá xa, anh không có khả năng lúc nào cũng kè kè theo Quý Dũng, ai biết bọn họ khi nào sẽ xảy ra chuyện chứ.
Tuy rằng hiện tại Tống Ký Ninh cùng anh không có quan hệ gì, nhưng tương lai thầy ấy có ân lớn với anh, cchoduf có bị chán ghét, anh cũng phải buộc hắn tìm được viên pháo lép kia.
Tống Ký Ninh nín thở tìm trong nước một lúc lâu, máy dò trong tay hắn vẫn không có bất kì phản ứng nào, bản thân hắn đối với trò tìm bảo vật này không hứng thú lắm, định trồi lên mặt nước, trong đầu lại nghĩ tới bộ dạng muốn khóc của Quý Chuyên.
Một thằng con trai mà hở tí là khóc thì quả là vô dụng.
Trong lòng hắn khinh thường như vậy, nhưng ngẫm lại nó là em trai của Quý Dũng, cũng xem như là em trai hắn, đành giúp nó vậy, chỉ là không biết nó muốn tìm cái gì ở đập nước này.
Nghĩ như vậy, hắn bơi lên trước một chút, đột nhiên máy dò trong tay chấn động. Rất nhỏ thôi, là tiếng loa của máy, ở trong nước nên nghe không được tiếng, chỉ cảm thấy vật trên tay chấn động.
Có cái gì ở đó!
Tống Ký Ninh lúc này đã nhịn đến cực hạn, vội vàng trồi lên, sau khi thở hổn hển vài hơi, hắn nhìn về đám bạn đang bơi bên cạnh: “Đừng giỡn nữa, bơi lại đây mau, dưới nước có cái gì đấy.”
Đám nay toàn là mấy đứa trẻ vô pháp vô thiên, nghe nói dưới nước có cái gì đó, không những không sợ, ngược lại đều tò mò bơi tới, Quý Võ bên kia đại diện cho đám nhỏ bơi tới.
Mọi người theo Tống Ký Ninh cùng nhau lặn vào trong nước, tìm thấy một vật gì đó bị rong biển che mất, họ không chê dơ lột rong ra, cả đám thấy được một viên pháo khổng lồ.
“Phụt……Khụ khụ” Mọi người bị dọa nhảy dựng, có mấy đứa bị sặc nước, vội vàng trồi lên, những người khác cũng nổi lên mặt nước.
“Là đạn pháo, sẽ nổ mạnh!” Quý Võ và mấy đứa bạn cậu đều đã từng xem qua phim kháng chiến kháng Nhật, biết đạn pháo trông như thế nào, cũng biết vật kia sẽ nổ mạnh, sợ tới mức muốn khóc, không ngừng bơi về lại bờ.
Tìm được rồi!
Quý Chuyên thả lỏng, nở nụ cười hỏi: “Anh tiểu Võ, mọi người tìm thấy gì thế?”
“Là đạn pháo, đạn pháo! Là loại pháo ở trong phim á!” Biểu tình của Quý Võ vừa sợ hãi vừa hưng phấn, bò lên trên bờ liền bô bô phổ cập kiến thức cho Quý Chuyên: “Là cái loại mà nhóc động vào một cái là có thể nổ bay luôn phòng ở á!”
Tống Ký Ninh cuối cùng lên bờ, thấy đám bạn đứa nào cũng mang bộ dạng sợ hãi, bình tĩnh trấn an nói: “Yên tâm đi, nó ở dưới nước lâu lắc rồi mà vẫn chưa nổ, bây giờ cũng không đột ngột nổ đâu, quả pháo này gọi là pháo lép.”
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện mình thường xuyên đến đây tạc cá, lưng đột ngột lạnh ngắt, không khỏi nhìn về phía Quý Chuyên.
Quý Chuyên nhìn có vẻ cái gì cũng không biết, tò mò nghe Quý Võ và mấy đứa bạn cậu miêu tả về quả pháo, cười đến mi mắt cong cong, chút lo âu trong lòng hắn chợt biến mất vô tung.
“Quý Chuyên, có phải nhóc biết dưới nước có cái gì không?”
“Dạ, em biết, có bom dưới đó, anh Quý Võ mới nói cho em biết.” Quý Chuyên cười, trên mặt tràn ngập sự sùng bái: “Anh tiểu Tống lợi hại quá đi, vậy mà có thể tìm được bom luôn!”
“……” Tống Ký Ninh khẳng định, thằng nhóc này chắc chắn biết được cái gì đó.
Nhưng tốt xấu gì Quý Chuyên cũng đã cứu hắn, Tống Ký Ninh cũng lười hỏi nhiều, hắn đưa máy thăm dò kim loại cho Quý Chuyên: “Cảm ơn.”
Giữa trưa Quý Dũng đạp xe tới đón Quý Chuyên, hôm qua bọn họ đã hẹn là giữa trưa hôm nay sẽ tập hợp ở đập nước để tìm bảo vật, kết quả Quý Chuyên không có ở nhà, hại cậu trời nắng chang chang phải đạp xe đến nông trường đón anh.
“Sao nhóc không ở nhà chờ anh đến hả! Nếu không phải ông nội Căn mở cửa, là anh phải đi một chuyến về tay không rồi.”
Quý Chuyên oan uổng: “Em cũng đâu có biết là sáng nay ba sẽ mang em đến nông trường đâu, cả máy thăm dò kim loại em cũng chưa mang theo kìa!”
“Anh mang ra rồi, tiểu Tống đang cầm đấy!”
Hai anh em đi xe đạp theo còn đường lúc trước đến cạnh bờ sông, nơi đó đã có mấy chiếc xe đạp xếp tứ tung, không thấy bóng người, chắc là đã đi đến đập chứa nước hết rồi.
Quý Chuyên từ nhớ tới đập chứa nước vẫn còn một viên pháo lép liền cảm thấy rất lo lắng, sợ mấy đứa nhóc này không cẩn thận chọc vào, làm nó nổ tung. Anh vừa sợ hãi, vừa lo lắng đi theo sau Quý Dũng đến đập. Quý Dũng còn tưởng rằng anh vội vã muốn chơi, cười nói: “Nhóc yên tâm, còn hai tiếng nữa mới đến giờ học biểu chiều lận, đủ chúng ta chơi đã.”
Hai người rất nhanh chạy đến đập chứa nước, điều Quý Chuyên lo lắng thật sự đã xảy ra.
Mấy đứa trẩu tre kia đang ngồi cạnh bờ sông nướng cá!
“…… Mấy anh lại tạc cá hả?”
Tống Ký Ninh thấy sắc mặt anh trắng bệch, trong lòng khinh bỉ gan anh quá nhỏ nhưng hắn vẫn trả lời: “Yên tâm đi, bọn này không tạc, không đủ hỏa dược, mấy con cá đó là bơi xuống bắt.”
Quý Chuyên thở phào nhẹ nhõm. Anh quyết định hôm nay nhất định phải tìm ra được quả pháo lép kia, nếu không như vậy cứ mang tâm trạng kinh hồn táng đảm (1) này về nhà thì việc anh còn trẻ mà bạc tóc cũng phải chuyện vô lí.
(1) Kinh hồn táng đảm – 心惊胆战: sợ hãi đến kinh hoảng, mất hết tinh thần.
Chờ mọi người ăn cá nướng xong, Quý Chuyên lấy máy thăm dò kim loại đặt ở bên cạnh giao cho Quý Dũng: “Dũng ca, anh có thể dùng cái này xuống đập chứa nước xem ở đó có gì được không?”
“Được thôi!” Quý Dũng cũng cảm thấy khá hứng thú, cậu liền mang theo máy thăm dò kim loại bơi vào trong nước.
Đập chứa nước không tính là quá lớn, nhưng cũng không phải nhỏ, Quý Dũng không tìm thấy cái gì, cậu trồi lên lau mặt, nói: “Ở đây không thấy cái gì hết á.”
“Ha ha ha, thời gian lặn của mày ngắn thế, coi tao nè!” Một cậu nhóc mập mạp cầm máy thăm dò kim loại bơi vào trong nước, chỉ chốc lát liền bơi lên thở dốc: “Nghẹn chết tui, không thấy cái gì hết trơn á.”
“Mày coi tao nè, tao nhất định sẽ lặn lâu hơn bọn mày đó.”
Mấy đứa nhóc này đâu biết thứ bọn nó tìm là một quả pháo đã chôn trong nước rất nhiều năm, đương nhiên không quan tâm mấy, chỉ cho là đa thi xem đứa nào lặn lâu hơn, thuận tiện tìm bảo bối. Lặn xuống nước một lúc, tìm mãi không thấy cái gì, bọn họ cũng không quan tâm mà tiếp tục bơi.
Quý Chuyên gấp đến độ sắc mặt xanh mét, nếu như anh biết bơi thì đã tự mình xuống tìm, đáng hận là anh lại không biết. Tống Ký Ninh là người cuối cùng chơi, cũng là lặn xuống nước lâu nhất, nhưng vẫn không tìm được gì. Hắn ngoi lên khỏi mặt nước, lấy tay lau mặt, đưa máy thăm dò kim loại lại cho Quý Chuyên đang đứng bên bờ.
“Không có cái gì hết, không chơi nữa.”
Quý Chuyên không đáp lại, anh nhìn hắn nói: “Tìm một lần nữa đi.”
Tống Ký Ninh ngốc lăng, Quý Chuyên nhìn chằm chằm hắn, nói: “Tìm thêm lần nữa.”
“Không phải là nhóc tin là ở dưới đập chứa nước có bảo bối của ông địa chủ kia đó chớ?”
Quý Chuyên mặt vô biểu tình nghe hắn nói, anh chuyển hướng sang Quý Dũng: “Dũng ca, anh tìm thêm lần nữa có được không?”
“Duyên Duyên, thì ra nhóc muốn tìm bảo bối đến vậy à?” Quý Dũng tỏ vẻ không sao, quay người lặn vào trong nước thêm lần nữa, máy thăm dò kim loại vẫn không dò được gì hết.
“Không có gì hết á Duyên Duyên, nhóc đừng cố chấp như thế nữa!”
“Đưa em xem.” Quý Chuyên lấy máy thăm dò kim loại qua, vặn lớp vỏ ngoài ra, xác nhận bên trong không bị dính nước liền lắp lại một lần nữa rồi đưa cho Tống Ký Ninh đang đứng cạnh.
“Anh tiểu Tống, anh xuống nước tìm thêm một lúc nữa được không?”
“Anh không……” Tống Ký Ninh vốn định cự tuyệt, lại đối diện với đôi mặt quật cường của Quý Chuyên.
Nếu mình từ chối, có phải nó sẽ khóc không.
Cuối cùng Tống Ký Ninh vẫn nhận máy thăm dò kim loại: “Rốt cuộc nhóc muốn tìm cái gì, làm rơi cái gì xuống đó hả?”
Quý Chuyên không nói lời nào, mắt không thèm chớp nhìn Tống Dực Ninh dần chìm vào trong nước. Vốn dĩ cho rằng có máy thăm dò kim loại là có thể mau chóng tìm được, nhưng ai cũng lặn xuống dưới một lần rồi, vậy mà vẫn chưa phát hiện. Qua mấy ngày nữa là anh phải đi học rồi, mà trường Tiểu học và Trung học cách nhau khá xa, anh không có khả năng lúc nào cũng kè kè theo Quý Dũng, ai biết bọn họ khi nào sẽ xảy ra chuyện chứ.
Tuy rằng hiện tại Tống Ký Ninh cùng anh không có quan hệ gì, nhưng tương lai thầy ấy có ân lớn với anh, cchoduf có bị chán ghét, anh cũng phải buộc hắn tìm được viên pháo lép kia.
Tống Ký Ninh nín thở tìm trong nước một lúc lâu, máy dò trong tay hắn vẫn không có bất kì phản ứng nào, bản thân hắn đối với trò tìm bảo vật này không hứng thú lắm, định trồi lên mặt nước, trong đầu lại nghĩ tới bộ dạng muốn khóc của Quý Chuyên.
Một thằng con trai mà hở tí là khóc thì quả là vô dụng.
Trong lòng hắn khinh thường như vậy, nhưng ngẫm lại nó là em trai của Quý Dũng, cũng xem như là em trai hắn, đành giúp nó vậy, chỉ là không biết nó muốn tìm cái gì ở đập nước này.
Nghĩ như vậy, hắn bơi lên trước một chút, đột nhiên máy dò trong tay chấn động. Rất nhỏ thôi, là tiếng loa của máy, ở trong nước nên nghe không được tiếng, chỉ cảm thấy vật trên tay chấn động.
Có cái gì ở đó!
Tống Ký Ninh lúc này đã nhịn đến cực hạn, vội vàng trồi lên, sau khi thở hổn hển vài hơi, hắn nhìn về đám bạn đang bơi bên cạnh: “Đừng giỡn nữa, bơi lại đây mau, dưới nước có cái gì đấy.”
Đám nay toàn là mấy đứa trẻ vô pháp vô thiên, nghe nói dưới nước có cái gì đó, không những không sợ, ngược lại đều tò mò bơi tới, Quý Võ bên kia đại diện cho đám nhỏ bơi tới.
Mọi người theo Tống Ký Ninh cùng nhau lặn vào trong nước, tìm thấy một vật gì đó bị rong biển che mất, họ không chê dơ lột rong ra, cả đám thấy được một viên pháo khổng lồ.
“Phụt……Khụ khụ” Mọi người bị dọa nhảy dựng, có mấy đứa bị sặc nước, vội vàng trồi lên, những người khác cũng nổi lên mặt nước.
“Là đạn pháo, sẽ nổ mạnh!” Quý Võ và mấy đứa bạn cậu đều đã từng xem qua phim kháng chiến kháng Nhật, biết đạn pháo trông như thế nào, cũng biết vật kia sẽ nổ mạnh, sợ tới mức muốn khóc, không ngừng bơi về lại bờ.
Tìm được rồi!
Quý Chuyên thả lỏng, nở nụ cười hỏi: “Anh tiểu Võ, mọi người tìm thấy gì thế?”
“Là đạn pháo, đạn pháo! Là loại pháo ở trong phim á!” Biểu tình của Quý Võ vừa sợ hãi vừa hưng phấn, bò lên trên bờ liền bô bô phổ cập kiến thức cho Quý Chuyên: “Là cái loại mà nhóc động vào một cái là có thể nổ bay luôn phòng ở á!”
Tống Ký Ninh cuối cùng lên bờ, thấy đám bạn đứa nào cũng mang bộ dạng sợ hãi, bình tĩnh trấn an nói: “Yên tâm đi, nó ở dưới nước lâu lắc rồi mà vẫn chưa nổ, bây giờ cũng không đột ngột nổ đâu, quả pháo này gọi là pháo lép.”
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện mình thường xuyên đến đây tạc cá, lưng đột ngột lạnh ngắt, không khỏi nhìn về phía Quý Chuyên.
Quý Chuyên nhìn có vẻ cái gì cũng không biết, tò mò nghe Quý Võ và mấy đứa bạn cậu miêu tả về quả pháo, cười đến mi mắt cong cong, chút lo âu trong lòng hắn chợt biến mất vô tung.
“Quý Chuyên, có phải nhóc biết dưới nước có cái gì không?”
“Dạ, em biết, có bom dưới đó, anh Quý Võ mới nói cho em biết.” Quý Chuyên cười, trên mặt tràn ngập sự sùng bái: “Anh tiểu Tống lợi hại quá đi, vậy mà có thể tìm được bom luôn!”
“……” Tống Ký Ninh khẳng định, thằng nhóc này chắc chắn biết được cái gì đó.
Nhưng tốt xấu gì Quý Chuyên cũng đã cứu hắn, Tống Ký Ninh cũng lười hỏi nhiều, hắn đưa máy thăm dò kim loại cho Quý Chuyên: “Cảm ơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương