Quốc Gia Chế Tạo
Chương 2: Quý Dũng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quý Dũng ở trấn Tân Giang cũng coi như là có chút danh tiếng.
Cậu ta năm nay vừa tròn 15 tuổi, hiện đang học năm nhất ở trường trung học cơ sở. Thật ra thì cũng chả có gì đặc biệt, khi đó mọi người ai chả đi học muộn. Đại khái là do cậu nhóc ở bên ngoài chơi bời hăng say quá, đột nhiên phải đến trường, Quý Dũng không thể thích ứng được, cố gắng học tập như thể nào cũng không thể theo kịp bạn bè, đầu óc hỗn loạn, chả hiểu trời trăng mấy gió gì. Ngữ văn thì còn đỡ, hồi đó học về đồng dao(*), mấy cái "Phương đông hồng, sao năm cánh màu đỏ" thì vẫn có thể học thuộc được. Nhưng mà cậu nhóc đụng đến Toán thì lại tiêu đời, chỉ phép cộng trừ lớn hơn 10 thôi mà nhóc đã tính không xong, bởi vì nó vượt quá số mà ngón tay cậu có thể đếm được.
(*) Đồng dao (僮謠): là thơ ca dân gian truyền miệng của trẻ em dùng để hát khi đi làm đồng, làm ruộng. Đồng dao bao gồm nhiều loại: các bài hát, câu hát trẻ em, lời hát trong các trò chơi, bài hát ru em... ( Wikipedia)
Vì từ nhỏ cậu đã là một đứa nhóc ngang ngược bướng bỉnh, lớn lên đi học thì lại bị chửi là ngu ngốc khiến bạn nhỏ Quý Dũng nổi giận, cậu ta ngạnh cổ, đọc một loạt các câu trích từ "Hồng Bảo Thư"(*), lớn tiếng nói: "Con chỉ cần học thuộc Hồng Bảo Thư là được!"
(*) Mao chủ tịch ngữ lục (giản thể: 毛主席语录; phồn thể: 毛主席語錄), còn được gọi là Mao Trạch Đông ngữ lục (毛澤東語錄) hoặc gọi tắt là Mao ngữ lục, là sách tuyển biên một số câu nói trong trước tác của Mao Trạch Đông. Vì đa số các ấn bản của sách dùng bìa đỏ, lại là lý luận kinh điển của lãnh tụ cách mạng nên trong thời kỳ Đại cách mạng văn hóa cũng thường được gọi là Hồng bảo thư (紅寶書), nghĩa là cuốn Sách quý màu đỏ. (Wikipedia)
Tuy là cậu nhóc chưa từng đọc qua Hồng Bảo Thư, nhưng mà mỗi ngày đều nghe người lớn nói một hai câu, trên đường nơi nơi đều có khẩu hiệu nên cậu chàng cũng nhớ kỹ. Tuy nhóc không biết mấy câu trích dẫn ấy có nghĩa là gì, dùng như thế nào, dù sao cậu ta chỉ biết mấy câu đó nghe rất lợi hại, người lớn đều nghe nó nói nó, nên cậu liền dùng mấy lời đó để nói lại thầy của mình.
Thầy giáo dạy toán không phải là giáo viên chính quy, giáo viên chính quy thì phải đi học để học tập chuyên môn, mà trường học thì không thể không có giáo viên được, đành phải mời một số người có học thức đến dạy mấy đứa nhỏ. Lời nói của Quý Dũng làm cho thầy dạy toán bị sốc, cảm thấy mình hình như đã khai quật ra được một nhân tài cho đất nước.
Cậu bé này có thể trích lời từ Hồng Bảo Thư, tức là cũng có hiểu biết sợ bộ về cuốn sách này, đây nhất định là một hạt giống tốt của Hồng vệ binh(*). Vì thế, thầy dạy toán liền báo cáo lên Ủy ban. Ủy ban liền cử người đến chính tai nghe Quý Dũng đọc mấy lời của Hồng Bảo Thư, cảm thấy rất vừa lòng, điều này thực sự rất đáng để tuyên truyền.
(*)Hồng vệ binh hay là Vệ binh đỏ (giản thể: 红卫兵; phồn thể: 紅衛兵; bính âm: Hóng Wèibīng, chiến sĩ bảo vệ đỏ) là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng Chủ nghĩa Mác-Lênin và Tư tưởng Mao Trạch Đông. Trong Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc thập niên 1960, lực lượng này được coi là xung kích trong việc đấu tranh, phá bỏ những tập tục hủ lậu trong xã hội, nhưng dần dần lực lượng này đã trở nên quá khích, họ sử dụng bạo lực tra tấn, phá hoại và cướp đoạt tài sản, nhà cửa, bức tử, giết hại những cán bộ, đảng viên, tướng lĩnh và người dân bị họ cho là thiếu tin tưởng hoặc bất đồng chính kiến với Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc. ( Wikipedia)
Hồng vệ binh
Bạn nhỏ này thật giỏi nha, mới nhỏ mà đã có tâm với đất nước như vậy, mọi người nên học tập theo cậu bé này.
Vì vậy mà có một khoảng thời gian, tên bạn nhỏ Quý Dũng xuất hiện trên khắp các mặt báo dán to nhỏ ở trấn Tân Giang, kêu gọi tất cả mọi người từ nhỏ đến lớn đều nên noi gương của bạn nhỏ yêu nước này.
Vốn dĩ giai cấp của nhà Quý Dũng không cao, hơn nữa lại có quan hệ họ hàng với địa chủ, đương nhiên là không có tư cách trở thành tiểu Hồng vệ binh. Nhưng thấy cậu có lòng yêu nước thương nòi đến như vậy, liền đặc cách cho cậu ra nhập vào đội ngũ tiểu Hồng vệ binh, Quý Dũng liền trở thành "danh nhân" trong đám tiểu hồng binh.
Quý Dũng tuy là một Hồng vệ binh nhưng lập trường của nhóc rất kiên định, không hề xem giai cấp địa chủ như Lý Thư Lan là kẻ thù, mà ngược lại còn dùng danh nghĩa tiểu hồng binh mà bảo vệ bà, đối với em họ Quý Chuyên này cũng vô cùng yêu quý nên Quý Chuyên vẫn luôn xem cậu là anh trai ruột.
Quý Chuyên tin tưởng Quý Dũng, vì thế anh cũng không giấu giếm gì.
Về việc của Trương gia lần này, kết quả tốt nhất là hai nhà đều bồi thường tiền cho nhau. Nhưng mà anh chỉ hôn mê hơn hai giờ đồng hồ, tiền phí chữa bệnh và tiền dịch dinh dưỡng đều không vượt quá 5 đồng. Còn phía nhà mình phải bồi thường tiền sửa chữa vật dụng trong nhà cho nhà họ Trương, tiền bồi thường này quả thật không phải là ít.
Trương gia nếu như thành thật nhận sai, xin lỗi thì chuyện này còn có thể bỏ qua được ấy vậy mà hiện tại nhà đó lại tỏ thái độ như thế thì có ai nguyện ý bồi thường tiền cho nhà họ cơ chứ.
Anh không có xảy ra chuyện gì là do bản thân anh may mắn, đương nhiên không thể tha thứ cho nhà họ Trương dễ dàng như vậy được.
"Dũng ca, anh đưa em đến nông trường đi."
Quý Dũng vồn đang đạp xe rất bình thường ổn đinh, tự dưng Quý Chuyên ngồi yên sau mở miệng nói chuyện, làm cho Quý Dũng sợ đến nỗi lái xe loạng choạng, xém tí nữa là cả hai anh em đều té xuống đường. Cậu nhanh chóng dừng xe lại, kinh ngạc trừng mắt nhìn Quý Chuyên: "Duyên Duyên, em.......Em có thể nói hả?"
Những lúc đến mùa vụ, người lớn trong nhà đều ra ngoài hết, Quý Chuyên giao cho Quý Dũng chăm sóc, nên Quý Dũng biết rất rõ việc anh là một đứa ngốc.
Quý Chuyên không giả thích điều gì cho Quý Dũng cả, cũng giống như lúc cha mẹ biết anh có thể nói được, họ chỉ lo cao hứng, không cần quản lý do tại sao anh lại đột nhiên không bị ngốc nữa.
Quý Dũng cũng như thế, thấy Quý Chuyên có thể nói chuyện bình thường, cậu chỉ lo vui vẻ:" Điều nay thật tốt, chắc chắn chú ba thím ba sẽ rất vui cho coi, bậy giờ để anh mang em về cho hai người họ nhìn xem nha."
"Không cần đâu, ba mẹ em biết rồi." Quý Chuyên vội giữ chặt lấy Quý Dũng:" Bây giờ anh đưa em đến nông trường trước đi."
"A, em là muốn gặp mấy gia gia hả?" Quý Dũng lộ ra biểu tình có thể lý giải, một lần nữa leo lên xe bắt đầu đạp:" Nè, ta đi thôi, nhóm gia gia nhất định sẽ vui lắm cho mà xem."
Quý Dũng gọi là gia gia, đương nhiên không phải ông ruột của hai người họ, mà là những người cùng làm ở nông trường của trấn Tân Giang giống như Quý Kiến Quốc.
Năm đó bởi vì lấy Lý Thư Lan mà Quý Kiến Quốc bị đuổi đến nông trường làm việc. Lúc đó làm việc ở đây toàn là người trí thức, đều từng sống trong nhung lụa, một con dê cũng không bắt được chứ đừng nói gì đến mấy việc dơ bẩn cực nhọc này. Quý Kiến Quốc lấy một người vợ nằm trong giai cấp địa chủ nên đối với dàn tư bản ở đây đương nhiên không hề căm ghét, thấy bộ dạng của họ đáng thương tội nghiệp nên cũng thường xuyên giúp đỡ bọn họ làm việc. Sau đó Quý Lão Căn biết chuyện cũng nói với đội trưởng đội sản xuất, là chiến hữu năm xưa của ông, giúp ông chiếu cố một đám người đọc sách yếu ớt mong manh này.
Bọn họ vẫn rất cảm kích cả nhà Quý Kiến Quốc, nên sau khi Quý Chuyên ra đời, bọn họ cũng rất thân thiết với anh, đem anh như con ruột để đối đãi, có bao nhiêu đồ ăn ngon đều để dành cho anh. Sau này khi Quý Chuyên đã đến tuổi đi học, nhưng vì là một đứa ngốc nên không được đến trường, chính bọn họ là người dạy Quý Chuyên đọc sách viết chữ.
Nhóm gia gia này không ai nhắc đến trước khi đến đây mình có thân phận như thế nào, làm công việc gì, nhưng Quý Chuyên được bọn họ dạy dỗ nên cũng biết rõ ràng từng người họ am hiểu cái gì, lần này khỏe lại rồi anh liền muốn đến cảm ơn bọn họ trước.
Nông trường của trấn Tân Giang nằm ở vùng ngoại ô, muốn đến đó phải đi một đoạn đường dài, vòng qua cánh đồng rộng lớn, mới có thể nhìn thấy đồng cỏ mênh mang có hàng rào vây quanh. Lúc trước toàn bộ gia súc đều tập trung nuôi ở đây nên mảnh đất này cũng xem như có chút phồn vinh. Tuy nhiên thì làm việc ở nơi này cũng rất vất vả, mỗi ngày chỉ riêng việc rửa sạch phân ở đây thôi cũng mệt đến nỗi không đứng thẳng được.
Hiện tại thì mọi người đều tự nuôi gia súc ở nhà, nông trường cũng vì vậy mà bỏ hoang, chỉ có lò mổ muốn cung ứng thịt heo cho toàn thị trấn nên còn nuôi một đàn heo. Vì thế mà những người bị đưa đến đây, công việc chính của họ chỉ có nuôi đám heo này.
Lúc trước sau khi sửa lại án sai, không ít người ở nông trường cũng lục đục rời đi, nhóm thanh niên trai tráng chiếm đại đa số, còn người cao tuổi thì đều ở lại đây. Quý Chuyên nghe nhóm gia gia thảo luận với nhau rằng nếu rời khỏi công trường, họ liền thuộc vào diện những người thất nghiệp, muốn đi làm lại lần nữa thì phải chờ quốc gia sắp xếp công việc cho. Bọn họ cũng tính toán xin về đơn vị cũ của mình, nên đều đã viết đơn đệ lên. Có điều năm đó bọn họ bị điều xuống dưới đây, giờ muốn về lại đó thì cũng khó. Hơn nữa những kẻ thay thế vị trí họ cũng không chịu thoái nhượng, cho nên họ chỉ có thể ở lại nông trường mà chờ đợi.
Đương nhiên, tuy rằng trên danh nghĩa là họ ở lại nông trường công tác, nhưng địa vị của bọn họ so với trước kia đã hoàn toàn thay đổi. Mặc dù người quản lý nông trường không biết họ sẽ trở lại vị trí nào, nhưng cũng biết họ từng là cán bộ quốc gia, muốn bóp chết hắn như bóp chết một con kiến, dễ như trở bàn tay, nên hiện tại hắn không dám sai sử câu nào với nhóm người này, tùy bọn họ muốn làm gì thì làm, khiến họ nhàn nhã giống như một đám cán bộ đã về hưu.
Lúc Quý Chuyên đi tới nông trường, thấy nhóm cán bộ về hưu này từng người một đang ở trong thư phòng đọc sách. Bỏ hoang kiến thức mười mấy năm, hiện tại bọn họ xem sách như một thức quà quý giá, nhào đến "ăn" giống như người chết đói, tựa hồ mỗi ngày tay họ đều không rời xa cuốn sách.
Thuận tiện nói luôn, sách ở đây đều là do Quý Dũng mang đến. Năm đó văn phòng của nhóm Hồng vệ binh có một đống thư tịch tranh chữ, sau khi nhóm tiểu hồng binh bị giải tán, tiểu binh Quý Dũng cũng được nhận một ít sách chữ, nhưng cậu nhóc lại sợ người nhà bắt cậu đọc sách, liền mang đống sách này tới nông trường. Vì vậy mà nhóm gia gia này cũng xem cậu như cháu ruột mà đối đãi.
Nghe được tiếng chuông xe quen thuộc, mọi người sôi nổi ngẩng đầu, thấy Quý Dũng chở Quý Chuyên đi vào, mọi người đều cực kì vui vẻ. Vợ và con cái của họ không có ở cạnh, lúc buồn chán họ thích nhất là chơi đùa cũng mấy đứa trẻ nhà họ Quý.
"Tiểu Dũng, Duyên Duyên, làm sao mà đang giữa trưa mà lại chạy đến đây, không thấy trời đang nắng chang chang à, cần thận bị say nắng hết đó nghe không. Mấy đứa ăn cơm trưa chưa ấy?
Quý Chuyên vốn là một đứa ngốc, nhưng ở đây không ai coi anh là thằng ngốc cả, vẫn luôn đối xử với anh như người bình thường.
Nhưng mà lần này Quý Chuyên sẽ trả lời họ:" Con chào các gia gia, con trưa ăn cơm trưa, mọi người đã ăn chưa ạ?"
"......" Ông lão hỏi chuyện đang cười tủm tỉm đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Không chỉ có ông, tất cả mọi người đều choáng váng, nơi nay trong nháy mắt lâm vào yên lặng, sau đó mọi người đều xúm lại đây, lạ lẫm mà sờ sờ toàn thân Quý Chuyên.
"Này......Đây thực sự là Duyên Duyên hả?"
"Sao con đột nhiên lại nói chuyện được thế?"
"Không phải là anh em sinh đôi của Duyên Duyên chứ?"
Quý Chuyên đôi mắt long lanh, giả bộ vô tội, cái gì anh cũng đều không biết.
Anh không phải là trẻ con sao, đương nhiên cái vấn đề tại sao mình đột nhiên có thể nói, anh cũng không hề biết nha!
Quý Dũng lanh lẹ nói xen vào: " Con cũng không biết tại sao em ấy có thể nói được, nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, chúng ta cần gì quản mấy việc ấy làm chi đâu."
Hỏi không ra nguyên nhân, mọi người cũng không truy cứu nữa, chỉ cảm thấy vui mừng thay cho Quý Kiến Quốc: "Tốt quá tốt quá, tên tiểu tử Kiến Quốc kia cuối cùng có thể an tâm rồi nha."
Quý Chuyên tuy rằng rất muốn trò chuyện cũng nhóm gia gia, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện phiếm, nhóm chú bác của anh còn đang ở đồn công an kia kìa!
Anh nhìn về một lão gia gia khoảng chừng 50 tuổi, trên mặt mang một cái kính gọng bạc, nói:" Tằng gia gia, con có chuyện quan trọng muốn nói với ngài."
Quý Dũng ở trấn Tân Giang cũng coi như là có chút danh tiếng.
Cậu ta năm nay vừa tròn 15 tuổi, hiện đang học năm nhất ở trường trung học cơ sở. Thật ra thì cũng chả có gì đặc biệt, khi đó mọi người ai chả đi học muộn. Đại khái là do cậu nhóc ở bên ngoài chơi bời hăng say quá, đột nhiên phải đến trường, Quý Dũng không thể thích ứng được, cố gắng học tập như thể nào cũng không thể theo kịp bạn bè, đầu óc hỗn loạn, chả hiểu trời trăng mấy gió gì. Ngữ văn thì còn đỡ, hồi đó học về đồng dao(*), mấy cái "Phương đông hồng, sao năm cánh màu đỏ" thì vẫn có thể học thuộc được. Nhưng mà cậu nhóc đụng đến Toán thì lại tiêu đời, chỉ phép cộng trừ lớn hơn 10 thôi mà nhóc đã tính không xong, bởi vì nó vượt quá số mà ngón tay cậu có thể đếm được.
(*) Đồng dao (僮謠): là thơ ca dân gian truyền miệng của trẻ em dùng để hát khi đi làm đồng, làm ruộng. Đồng dao bao gồm nhiều loại: các bài hát, câu hát trẻ em, lời hát trong các trò chơi, bài hát ru em... ( Wikipedia)
Vì từ nhỏ cậu đã là một đứa nhóc ngang ngược bướng bỉnh, lớn lên đi học thì lại bị chửi là ngu ngốc khiến bạn nhỏ Quý Dũng nổi giận, cậu ta ngạnh cổ, đọc một loạt các câu trích từ "Hồng Bảo Thư"(*), lớn tiếng nói: "Con chỉ cần học thuộc Hồng Bảo Thư là được!"
(*) Mao chủ tịch ngữ lục (giản thể: 毛主席语录; phồn thể: 毛主席語錄), còn được gọi là Mao Trạch Đông ngữ lục (毛澤東語錄) hoặc gọi tắt là Mao ngữ lục, là sách tuyển biên một số câu nói trong trước tác của Mao Trạch Đông. Vì đa số các ấn bản của sách dùng bìa đỏ, lại là lý luận kinh điển của lãnh tụ cách mạng nên trong thời kỳ Đại cách mạng văn hóa cũng thường được gọi là Hồng bảo thư (紅寶書), nghĩa là cuốn Sách quý màu đỏ. (Wikipedia)
Tuy là cậu nhóc chưa từng đọc qua Hồng Bảo Thư, nhưng mà mỗi ngày đều nghe người lớn nói một hai câu, trên đường nơi nơi đều có khẩu hiệu nên cậu chàng cũng nhớ kỹ. Tuy nhóc không biết mấy câu trích dẫn ấy có nghĩa là gì, dùng như thế nào, dù sao cậu ta chỉ biết mấy câu đó nghe rất lợi hại, người lớn đều nghe nó nói nó, nên cậu liền dùng mấy lời đó để nói lại thầy của mình.
Thầy giáo dạy toán không phải là giáo viên chính quy, giáo viên chính quy thì phải đi học để học tập chuyên môn, mà trường học thì không thể không có giáo viên được, đành phải mời một số người có học thức đến dạy mấy đứa nhỏ. Lời nói của Quý Dũng làm cho thầy dạy toán bị sốc, cảm thấy mình hình như đã khai quật ra được một nhân tài cho đất nước.
Cậu bé này có thể trích lời từ Hồng Bảo Thư, tức là cũng có hiểu biết sợ bộ về cuốn sách này, đây nhất định là một hạt giống tốt của Hồng vệ binh(*). Vì thế, thầy dạy toán liền báo cáo lên Ủy ban. Ủy ban liền cử người đến chính tai nghe Quý Dũng đọc mấy lời của Hồng Bảo Thư, cảm thấy rất vừa lòng, điều này thực sự rất đáng để tuyên truyền.
(*)Hồng vệ binh hay là Vệ binh đỏ (giản thể: 红卫兵; phồn thể: 紅衛兵; bính âm: Hóng Wèibīng, chiến sĩ bảo vệ đỏ) là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng Chủ nghĩa Mác-Lênin và Tư tưởng Mao Trạch Đông. Trong Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc thập niên 1960, lực lượng này được coi là xung kích trong việc đấu tranh, phá bỏ những tập tục hủ lậu trong xã hội, nhưng dần dần lực lượng này đã trở nên quá khích, họ sử dụng bạo lực tra tấn, phá hoại và cướp đoạt tài sản, nhà cửa, bức tử, giết hại những cán bộ, đảng viên, tướng lĩnh và người dân bị họ cho là thiếu tin tưởng hoặc bất đồng chính kiến với Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc. ( Wikipedia)
Hồng vệ binh
Bạn nhỏ này thật giỏi nha, mới nhỏ mà đã có tâm với đất nước như vậy, mọi người nên học tập theo cậu bé này.
Vì vậy mà có một khoảng thời gian, tên bạn nhỏ Quý Dũng xuất hiện trên khắp các mặt báo dán to nhỏ ở trấn Tân Giang, kêu gọi tất cả mọi người từ nhỏ đến lớn đều nên noi gương của bạn nhỏ yêu nước này.
Vốn dĩ giai cấp của nhà Quý Dũng không cao, hơn nữa lại có quan hệ họ hàng với địa chủ, đương nhiên là không có tư cách trở thành tiểu Hồng vệ binh. Nhưng thấy cậu có lòng yêu nước thương nòi đến như vậy, liền đặc cách cho cậu ra nhập vào đội ngũ tiểu Hồng vệ binh, Quý Dũng liền trở thành "danh nhân" trong đám tiểu hồng binh.
Quý Dũng tuy là một Hồng vệ binh nhưng lập trường của nhóc rất kiên định, không hề xem giai cấp địa chủ như Lý Thư Lan là kẻ thù, mà ngược lại còn dùng danh nghĩa tiểu hồng binh mà bảo vệ bà, đối với em họ Quý Chuyên này cũng vô cùng yêu quý nên Quý Chuyên vẫn luôn xem cậu là anh trai ruột.
Quý Chuyên tin tưởng Quý Dũng, vì thế anh cũng không giấu giếm gì.
Về việc của Trương gia lần này, kết quả tốt nhất là hai nhà đều bồi thường tiền cho nhau. Nhưng mà anh chỉ hôn mê hơn hai giờ đồng hồ, tiền phí chữa bệnh và tiền dịch dinh dưỡng đều không vượt quá 5 đồng. Còn phía nhà mình phải bồi thường tiền sửa chữa vật dụng trong nhà cho nhà họ Trương, tiền bồi thường này quả thật không phải là ít.
Trương gia nếu như thành thật nhận sai, xin lỗi thì chuyện này còn có thể bỏ qua được ấy vậy mà hiện tại nhà đó lại tỏ thái độ như thế thì có ai nguyện ý bồi thường tiền cho nhà họ cơ chứ.
Anh không có xảy ra chuyện gì là do bản thân anh may mắn, đương nhiên không thể tha thứ cho nhà họ Trương dễ dàng như vậy được.
"Dũng ca, anh đưa em đến nông trường đi."
Quý Dũng vồn đang đạp xe rất bình thường ổn đinh, tự dưng Quý Chuyên ngồi yên sau mở miệng nói chuyện, làm cho Quý Dũng sợ đến nỗi lái xe loạng choạng, xém tí nữa là cả hai anh em đều té xuống đường. Cậu nhanh chóng dừng xe lại, kinh ngạc trừng mắt nhìn Quý Chuyên: "Duyên Duyên, em.......Em có thể nói hả?"
Những lúc đến mùa vụ, người lớn trong nhà đều ra ngoài hết, Quý Chuyên giao cho Quý Dũng chăm sóc, nên Quý Dũng biết rất rõ việc anh là một đứa ngốc.
Quý Chuyên không giả thích điều gì cho Quý Dũng cả, cũng giống như lúc cha mẹ biết anh có thể nói được, họ chỉ lo cao hứng, không cần quản lý do tại sao anh lại đột nhiên không bị ngốc nữa.
Quý Dũng cũng như thế, thấy Quý Chuyên có thể nói chuyện bình thường, cậu chỉ lo vui vẻ:" Điều nay thật tốt, chắc chắn chú ba thím ba sẽ rất vui cho coi, bậy giờ để anh mang em về cho hai người họ nhìn xem nha."
"Không cần đâu, ba mẹ em biết rồi." Quý Chuyên vội giữ chặt lấy Quý Dũng:" Bây giờ anh đưa em đến nông trường trước đi."
"A, em là muốn gặp mấy gia gia hả?" Quý Dũng lộ ra biểu tình có thể lý giải, một lần nữa leo lên xe bắt đầu đạp:" Nè, ta đi thôi, nhóm gia gia nhất định sẽ vui lắm cho mà xem."
Quý Dũng gọi là gia gia, đương nhiên không phải ông ruột của hai người họ, mà là những người cùng làm ở nông trường của trấn Tân Giang giống như Quý Kiến Quốc.
Năm đó bởi vì lấy Lý Thư Lan mà Quý Kiến Quốc bị đuổi đến nông trường làm việc. Lúc đó làm việc ở đây toàn là người trí thức, đều từng sống trong nhung lụa, một con dê cũng không bắt được chứ đừng nói gì đến mấy việc dơ bẩn cực nhọc này. Quý Kiến Quốc lấy một người vợ nằm trong giai cấp địa chủ nên đối với dàn tư bản ở đây đương nhiên không hề căm ghét, thấy bộ dạng của họ đáng thương tội nghiệp nên cũng thường xuyên giúp đỡ bọn họ làm việc. Sau đó Quý Lão Căn biết chuyện cũng nói với đội trưởng đội sản xuất, là chiến hữu năm xưa của ông, giúp ông chiếu cố một đám người đọc sách yếu ớt mong manh này.
Bọn họ vẫn rất cảm kích cả nhà Quý Kiến Quốc, nên sau khi Quý Chuyên ra đời, bọn họ cũng rất thân thiết với anh, đem anh như con ruột để đối đãi, có bao nhiêu đồ ăn ngon đều để dành cho anh. Sau này khi Quý Chuyên đã đến tuổi đi học, nhưng vì là một đứa ngốc nên không được đến trường, chính bọn họ là người dạy Quý Chuyên đọc sách viết chữ.
Nhóm gia gia này không ai nhắc đến trước khi đến đây mình có thân phận như thế nào, làm công việc gì, nhưng Quý Chuyên được bọn họ dạy dỗ nên cũng biết rõ ràng từng người họ am hiểu cái gì, lần này khỏe lại rồi anh liền muốn đến cảm ơn bọn họ trước.
Nông trường của trấn Tân Giang nằm ở vùng ngoại ô, muốn đến đó phải đi một đoạn đường dài, vòng qua cánh đồng rộng lớn, mới có thể nhìn thấy đồng cỏ mênh mang có hàng rào vây quanh. Lúc trước toàn bộ gia súc đều tập trung nuôi ở đây nên mảnh đất này cũng xem như có chút phồn vinh. Tuy nhiên thì làm việc ở nơi này cũng rất vất vả, mỗi ngày chỉ riêng việc rửa sạch phân ở đây thôi cũng mệt đến nỗi không đứng thẳng được.
Hiện tại thì mọi người đều tự nuôi gia súc ở nhà, nông trường cũng vì vậy mà bỏ hoang, chỉ có lò mổ muốn cung ứng thịt heo cho toàn thị trấn nên còn nuôi một đàn heo. Vì thế mà những người bị đưa đến đây, công việc chính của họ chỉ có nuôi đám heo này.
Lúc trước sau khi sửa lại án sai, không ít người ở nông trường cũng lục đục rời đi, nhóm thanh niên trai tráng chiếm đại đa số, còn người cao tuổi thì đều ở lại đây. Quý Chuyên nghe nhóm gia gia thảo luận với nhau rằng nếu rời khỏi công trường, họ liền thuộc vào diện những người thất nghiệp, muốn đi làm lại lần nữa thì phải chờ quốc gia sắp xếp công việc cho. Bọn họ cũng tính toán xin về đơn vị cũ của mình, nên đều đã viết đơn đệ lên. Có điều năm đó bọn họ bị điều xuống dưới đây, giờ muốn về lại đó thì cũng khó. Hơn nữa những kẻ thay thế vị trí họ cũng không chịu thoái nhượng, cho nên họ chỉ có thể ở lại nông trường mà chờ đợi.
Đương nhiên, tuy rằng trên danh nghĩa là họ ở lại nông trường công tác, nhưng địa vị của bọn họ so với trước kia đã hoàn toàn thay đổi. Mặc dù người quản lý nông trường không biết họ sẽ trở lại vị trí nào, nhưng cũng biết họ từng là cán bộ quốc gia, muốn bóp chết hắn như bóp chết một con kiến, dễ như trở bàn tay, nên hiện tại hắn không dám sai sử câu nào với nhóm người này, tùy bọn họ muốn làm gì thì làm, khiến họ nhàn nhã giống như một đám cán bộ đã về hưu.
Lúc Quý Chuyên đi tới nông trường, thấy nhóm cán bộ về hưu này từng người một đang ở trong thư phòng đọc sách. Bỏ hoang kiến thức mười mấy năm, hiện tại bọn họ xem sách như một thức quà quý giá, nhào đến "ăn" giống như người chết đói, tựa hồ mỗi ngày tay họ đều không rời xa cuốn sách.
Thuận tiện nói luôn, sách ở đây đều là do Quý Dũng mang đến. Năm đó văn phòng của nhóm Hồng vệ binh có một đống thư tịch tranh chữ, sau khi nhóm tiểu hồng binh bị giải tán, tiểu binh Quý Dũng cũng được nhận một ít sách chữ, nhưng cậu nhóc lại sợ người nhà bắt cậu đọc sách, liền mang đống sách này tới nông trường. Vì vậy mà nhóm gia gia này cũng xem cậu như cháu ruột mà đối đãi.
Nghe được tiếng chuông xe quen thuộc, mọi người sôi nổi ngẩng đầu, thấy Quý Dũng chở Quý Chuyên đi vào, mọi người đều cực kì vui vẻ. Vợ và con cái của họ không có ở cạnh, lúc buồn chán họ thích nhất là chơi đùa cũng mấy đứa trẻ nhà họ Quý.
"Tiểu Dũng, Duyên Duyên, làm sao mà đang giữa trưa mà lại chạy đến đây, không thấy trời đang nắng chang chang à, cần thận bị say nắng hết đó nghe không. Mấy đứa ăn cơm trưa chưa ấy?
Quý Chuyên vốn là một đứa ngốc, nhưng ở đây không ai coi anh là thằng ngốc cả, vẫn luôn đối xử với anh như người bình thường.
Nhưng mà lần này Quý Chuyên sẽ trả lời họ:" Con chào các gia gia, con trưa ăn cơm trưa, mọi người đã ăn chưa ạ?"
"......" Ông lão hỏi chuyện đang cười tủm tỉm đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Không chỉ có ông, tất cả mọi người đều choáng váng, nơi nay trong nháy mắt lâm vào yên lặng, sau đó mọi người đều xúm lại đây, lạ lẫm mà sờ sờ toàn thân Quý Chuyên.
"Này......Đây thực sự là Duyên Duyên hả?"
"Sao con đột nhiên lại nói chuyện được thế?"
"Không phải là anh em sinh đôi của Duyên Duyên chứ?"
Quý Chuyên đôi mắt long lanh, giả bộ vô tội, cái gì anh cũng đều không biết.
Anh không phải là trẻ con sao, đương nhiên cái vấn đề tại sao mình đột nhiên có thể nói, anh cũng không hề biết nha!
Quý Dũng lanh lẹ nói xen vào: " Con cũng không biết tại sao em ấy có thể nói được, nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, chúng ta cần gì quản mấy việc ấy làm chi đâu."
Hỏi không ra nguyên nhân, mọi người cũng không truy cứu nữa, chỉ cảm thấy vui mừng thay cho Quý Kiến Quốc: "Tốt quá tốt quá, tên tiểu tử Kiến Quốc kia cuối cùng có thể an tâm rồi nha."
Quý Chuyên tuy rằng rất muốn trò chuyện cũng nhóm gia gia, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện phiếm, nhóm chú bác của anh còn đang ở đồn công an kia kìa!
Anh nhìn về một lão gia gia khoảng chừng 50 tuổi, trên mặt mang một cái kính gọng bạc, nói:" Tằng gia gia, con có chuyện quan trọng muốn nói với ngài."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương