Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!
Chương 55
Quả nhiên Lý Hàn Trạch nghe cậu ta nói như vậy sắc mặt liền thay đổi, “Cậu nói cái gì?”
“Thề với trời luôn, tôi còn có ghi âm nữa này.” Mâu Miểu lấy điện thoại ra định cho Lý Hàn Trạch nghe, “Ủa hết pin rồi, chi bằng cho tôi ở lại sạc pin tí được không?”
Lý Hàn Trạch cho người chuẩn bị phòng cho Mâu Miểu, “Cậu sạc pin trước đi, sáng mai nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi.”
“Được!” Mâu Miểu vui vẻ muốn tiến lên ôm hắn một cái lại bị Bạch Nguyệt Minh cản lại, “Không được ôm chồng tôi!”
“Được thôi.” Mâu Miểu ném cho cậu một ánh mắt “Về sau tôi sẽ lén ôm”, đi theo người giúp việc vào phòng.
“Sao anh lại giữ anh ta lại? Tìm một chỗ ở cho anh ta không được sao?” Bạch Nguyệt Minh bĩu môi, vô cùng không vui.
Lý Hàn Trạch ôm cổ cậu, kéo cậu vào lòng an ủi nói, “Ngày mai sau khi anh hỏi hết ngọn nguồn sẽ đưa cậu ta đi ngay, trong nhà có camera, nếu em không yên tâm thì có thể xem.”
“Em phải đi học, không có rảnh.” Bạch Nguyệt Minh cọ tới cọ lui trong lồng ngực hắn, tủi thân nói, “Lỡ buổi tối anh ta không khống chế được bò lên giường thì sao?”
“Không phải em cũng ở trên giường à? Tưởng em sẽ đá anh ta xuống chứ?” Lý Hàn Trạch chọc cậu.
“Nhưng mà em ngủ rồi không nghe tiếng thì sao?”
Lý Hàn Trạch lắc đầu cười, “Lát nữa anh lấy ghế chặn cửa lại.”
“Cũng được.” Bạch Nguyệt Minh vẫn rất để ý, “Anh ta là bạn cùng bàn của anh ạ?”
“Ừm, chỉ một tuần thôi, sau đó anh không chịu nổi, xin thầy đổi chỗ.”
Bạch Nguyệt Minh ngửa đầu hỏi hắn, “Sao lại chịu không nổi anh ta? Anh ta lớn lên rất đẹp, lúc trẻ chắc cũng như vậy, đúng rồi, lúc đó anh trông như thế nào vậy? Em chưa được thấy bao giờ.”
“Dấm này mà em cũng ăn nữa hả?” Lý Hàn Trạch dẫn cậu vào phòng, lấy một quyển album ra cho Bạch Nguyệt Minh xem, “Trong đây có ảnh lúc anh học đại học, muốn xem thì xem đi.”
Bạch Nguyệt Minh mắt sáng rực mở album ra, đầu tiên là ảnh một đứa bé mũm mĩm đáng yêu, còn mặc quần thủng đít, “Lúc này anh nhỏ ghê.”
Lý Hàn Trạch hỏi cậu, “Chỗ nào nhỏ?”
Bạch Nguyệt Minh: “… Anh lưu manh quá đi! Em nói cơ thể nhỏ, sau này con mình lúc sinh ra chắc cũng đáng yêu như vầy ha!”
Bạch Nguyệt Minh hứng thú bừng bừng lật tiếp, có ảnh thời tiểu học với cấp hai, Lý Hàn Trạch lúc nhỏ mặt mũi cũng không quá khó gần, ngược lại có hơi đáng yêu. Lên cấp 2 thì biểu cảm mới dần dần nghiêm túc lại, đến cấp ba thì đã là một anh chàng đẹp trai rồi, “Lúc đó có phải anh đẹp trai nhất trường không?”
“Chắc vậy.” Lý Hàn Trạch không để ý lắm, “Thỉnh thoảng có nghe các bạn nói qua.”
Bạch Nguyệt Minh si mê sờ sờ ảnh chụp, “Haizz, nếu lúc đó em quen anh thì tốt rồi. Như vậy thì chắc chắn em sẽ giống như Mâu Miểu theo đuổi anh, chắc anh sẽ thấy em phiền lắm.”
Lý Hàn Trạch: “…”
“Sao anh không nói gì hết vậy,” Bạch Nguyệt Minh xích lại gần hỏi hắn, “Anh không thể lừa em là em với anh ta không giống nhau, anh sẽ không thấy em phiền à.”
“Nói không chừng là vậy.” Lý Hàn Trạch nhéo mũi cậu, nghĩ về lúc mới vừa gặp Bạch Nguyệt Minh, hắn bị gương mặt này mê hoặc đến điên đảo. Sau khi tiếp xúc nhiều hơn với cậu, suýt chút nữa hắn bị cậu làm cho tức chết, nếu không phải kết hôn rồi, e là Bạch Nguyệt Minh cũng bị hắn xua đuổi như Mâu Miểu.
“Anh to gan!” Bạch Nguyệt Minh tức tối trừng hắn, “Đêm nay đừng hòng vào phòng ngủ.”
“Thật à?” Lý Hàn Trạch cố ý chọc cậu, thấy bộ dáng giận dỗi của cậu đáng yêu không chịu được, muốn lấy tay nhéo mấy cái cho hả dạ.
“Anh! Anh toàn chọc tức em!” Bạch Nguyệt Minh kéo hắn về phòng ngủ, sợ hắn không về phòng mà đi tìm người khác, “Anh biết em đang mang thai cảm xúc không được ổn định mà còn cố ý chọc tức em!”
“...” Lý Hàn Trạch thầm nói, cái người này không mang thai thì cảm xúc cũng có ổn định bao giờ. Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc thù, nếu Bạch Nguyệt Minh nghĩ mình đang mang thai thì hắn phải phối hợp, không thể chọc cậu giận dỗi, nếu không lát nữa rất có khả năng là hắn sẽ bị Bạch Nguyệt Minh đuổi ra vườn ngủ.
“Được rồi, không chọc em nữa.”
“Vừa rồi là anh chọc em à?” Bạch Nguyệt Minh hất cằm nhìn hắn, rõ ràng không tin, “Lúc anh mới gặp em rõ ràng là thấy em rất phiền, còn không cho em ngủ chung, cũng may là em thông minh, đọc nhiều sách.”
“Haizz.” Bạch Nguyệt Minh thở dài, “Em đã nỗ lực biết bao nhiêu, cũng may người anh gặp là em, nếu là người khác thì họ không tốn nhiều tâm tư như vậy đâu, chắc chắn sẽ bỏ anh sống cô độc hết quãng đời còn lại.”
Lý Hàn Trạch kéo tay Bạch Nguyệt Minh, ôm trong tay vuốt ve, “Mặc kệ trước kia anh có nghĩ như thế nào, bây giờ trong lòng anh chỉ có em.”
Bạch Nguyệt Minh bĩu môi, tuy trong lòng vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục thể hiện sự bất mãn, “Trước kia hỏi anh có thích em không, anh vẫn cứ nói không thích, chết cũng không thừa nhận. Bây giờ nói lời âu yếm trơn tru như vậy? Quả nhiên có con rồi thì khác hẳn, em thấy anh chỉ thích mỗi đứa nhỏ này!”
Lý Hàn Trạch nhìn cái bụng xẹp lép của Bạch Nguyệt Minh, “…”
“Thôi mà, bảo bảo anh sai rồi, không phải em buồn ngủ sao.” Lý Hàn Trạch ôm cậu lên giường.
Bạch Nguyệt Minh ghé vào cổ hắn dụi dụi, “Anh xem anh chỉ kêu bảo bảo ngủ, không để ý đến em!”
Lý Hàn Trạch phụt cười, lấy tay vuốt lại đầu tóc lộn xộn của cậu, “Em chính là bảo bảo.”
“Vậy còn đứa này?” Bạch Nguyệt Minh chỉ vào bụng mình.
“Ờ…” Nó là bụng, Lý Hàn Trạch cười, “Nó là bảo bảo của bảo bảo.”
“Ui, thấy ghê quá đi.”
Lý Hàn Trạch lại bị ghét bỏ một lần nữa, hắn cũng không giận, cùng Bạch Nguyệt Minh thay đồ ngủ, đắp chăn cho cậu, “Hai bảo bảo có cần anh kể chuyện trước khi ngủ không?”
“Kể đi.” Bạch Nguyệt Minh ngẩng mặt nhìn hắn, “Nói em nghe một chút, bây giờ anh định làm sao.”
“Làm sao là làm sao?” Lý Hàn Trạch hiểu nhưng cố ý giả ngu.
“Chuyện đó đó, anh biết anh của anh muốn ám sát đức vua để đoạt vị, anh định làm sao?” Bạch Nguyệt Minh hỏi hắn, “Ngăn cản hả?”
“Không.” Lý Hàn Trạch lắc đầu, “Không cần thiết.”
Tuy ông ta là ba của hắn, nhưng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm. Ông ta không có tình cảm gì với những đứa con của mình, tất cả chỉ là quân cờ của ông ta, mặc cho ông ta tùy ý thay đổi vận mệnh. Kể từ lúc ba của Lý Thư bị ông ta ép chết, trong lòng Lý Hàn Trạch như có một lưỡi đao cắm trong đó, không sao rút ra được.
“Người anh trai kia của anh tuy cũng không phải thứ tốt lành gì, nhưng nếu hắn ta thật sự muốn ám sát đức vua thì cũng coi như thay trời hành đạo.”
“Nhưng mà em cảm thấy để anh ta lên ngôi thì cũng không khác gì ba anh.” Bạch Nguyệt Minh có hơi sợ hãi, “Hay là anh đi ngăn cản anh ấy đi, thay thế vị trí của anh ấy luôn.”
Lý Hàn Trạch lắc đầu, “Anh không có hứng thú với vị trí đó. Em còn nhớ Lý Vũ không? Ba của nó so với anh còn thích hợp hơn.”
“Vậy từ trước tới nay đều là ba của Lý Vũ với anh âm thầm bán thuốc ức chế ạ?” Bạch Nguyệt Minh hỏi.
“Ừ.” Lý Hàn Trạch gật đầu, “Không chỉ có một mình anh. Trừ chúng ta ra còn có rất nhiều người vô danh khác, bao gồm cả những học trưởng học tỷ của em, họ cũng đang rất cố gắng vì một thế giới bình đẳng hơn.”
“Vâng!” Bạch Nguyệt Minh gật đầu thật mạnh, nhắc tới xã đoàn là cậu liền kích động, “Học tỷ thật sự rất giỏi đó! Mấy ngày trước chị ấy còn nói muốn quyên góp tiền cho các alpha với omega bị bạc đãi, cho bọn họ chỗ ăn chỗ ở với việc làm nữa. Bọn họ thật sự rất đáng thương, sau khi bị mất khả năng sinh sản còn phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Em cũng muốn góp tiền cho bọn họ, em lấy tiền trong thẻ có được không ạ?”
Cậu nói tiền trong thẻ, chính là những bao lì xì mà Lý Hàn Trạch gửi cho cậu, bình thường Bạch Nguyệt Minh rất tiết kiệm, ít khi ra ngoài chơi, trừ những lúc phải mua sách ra thì cơ hồ không có xài tiền nên tiết kiệm được kha khá.
“Được, em không đủ tiền thì nói với anh.” Hắn hôn lên đầu Bạch Nguyệt Minh một cái, “Ngủ đi.”
“Vâng ạ.” Bạch Nguyệt Minh hạnh phúc lăn vào trong lòng Lý Hàn Trạch, nắm lấy góc áo hắn rồi ngủ mất.
Hôm sau lúc tan học, Bạch Nguyệt Minh nói với học tỷ về kế hoạch góp tiền, học tỷ bảo cậu mau về nhà dưỡng thai đi nhưng thấy cậu kiên trì đòi ở lại nên khen ngợi cậu hết lời.
Mấy ngày nay Bạch Nguyệt Minh như chìm trong biển lời khen, mọi người đều nói cậu cần cù, mang thai còn đi học rất nghiêm túc, không giống những omega khác ra vẻ này nọ. Được tâng bốc như vậy, ngoài sự ngượng ngùng ra Bạch Nguyệt Minh còn cảm thấy dường như omega vẫn bị phân biệt đối xử như cũ. Mang thai vốn là chuyện rất khổ cực và vất vả, có một số người khi mang thai không đủ sức để làm việc thì nói họ ra vẻ sao?
Cậu quyết định lần tới mở họp cậu sẽ trình bày suy nghĩ này với những thành viên của xã đoàn.
Lúc về đến nhà đã là hơn tám giờ rồi, Lý Hàn Trạch đang đợi cậu ăn cơm, Bạch Nguyệt Minh thấy chỉ có một mình hắn bèn hỏi, “Anh dâu đâu ạ?”
“Tiễn rồi.” Lý Hàn Trạch uống một ngụm trà, quần áo cứ như một ông cụ về hưu, “Lấy bản ghi âm xong mới kêu đi.”
“Anh ta đồng ý hả?” Bạch Nguyệt Minh hoài nghi xán lại gần ngửi ngửi mùi trên người Lý Hàn Trạch, “Anh có phải trả giá cái gì không đấy?”
“Anh trả giá bằng cái gì đây? Trinh tiết hả?” Lý Hàn Trạch lúc nào cũng muốn chọc ghẹo Bạch Nguyệt Minh.
“Chứ gì, anh đói khát như vậy, ai biết anh có…”
Lý Hàn Trạch nhét vào trong miệng cậu một viên kẹo, “Anh cho cậu ta một căn phòng, cậu ta liền vui vẻ đi ngay.”
Bạch Nguyệt Minh ngậm viên kẹo nói, “Anh cho em ăn kẹo vậy còn ăn cơm hong?”
“Ăn chứ.” Lý Hàn Trạch gọi người dọn cơm lên.
Bạch Nguyệt Minh thắc mắc, “Em còn tưởng anh ta rất khó thuyết phục, ai ngờ chỉ cần một căn phòng là đã giải quyết xong rồi?”
“Anh nói với cậu ta là em không dễ chọc, người câu dẫn anh lúc trước đã bị em băm ra đem cho cá mập ăn rồi.”
“Anh ta tin á?” Bạch Nguyệt Minh trợn mắt. “Sao anh không nói là anh băm, nói em làm gì? Y như em ác lắm vậy.”
Lý Hàn Trạch lắc đầu cười, “Vậy mà em cũng tin hả?”
“Anh, anh lại chọc em!” Bạch Nguyệt Minh tức giận nhổ viên kẹo ra, “Không ăn nữa.”
“Được rồi, không ăn kẹo thì ăn cơm.” Lý Hàn Trạch đưa cho cậu đôi đũa, “Anh nói với cậu ta, một là ngủ ngoài đường, hai là anh sẽ chuẩn bị cho cậu ta một căn phòng cho cậu ta tự chọn luôn, còn nếu một mực muốn ở lại đây thì anh sẽ nói với chồng cũ của cậu ta về chuyện cậu ta mật báo tin cho anh.”
Bạch Nguyệt Minh nhìn hắn bằng đôi mắt lạ lẫm, “Anh đúng là xảo trá quá nha.”
“Đúng vậy, không xảo trá thì buổi tối vợ anh không cho lên giường ngủ rồi sao?”
Bạch Nguyệt Minh nhớ lại ngày hôm qua cậu giữ hắn lại không cho đi phòng khác, xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, “Ai không cho anh lên giường ngủ đâu! Anh đừng có viện cớ cho sự xảo trá của anh!”
- --
Các bác khen tui đi, một ngày cày 2c muốn còng cái lưng 🤣 nhưng mà kiểu tui bị nghiện ấy, lười lắm mà mở máy lên là ngồi miết.
Hôm qua tui đọc được một bộ thế thân hay lắm các bác, đợi qua tết âm tui đi thực tập về tui edit bộ đó cho các bác đọc hị hị đồ mặn chứ ko phải đồ chay đâu 🤭
“Thề với trời luôn, tôi còn có ghi âm nữa này.” Mâu Miểu lấy điện thoại ra định cho Lý Hàn Trạch nghe, “Ủa hết pin rồi, chi bằng cho tôi ở lại sạc pin tí được không?”
Lý Hàn Trạch cho người chuẩn bị phòng cho Mâu Miểu, “Cậu sạc pin trước đi, sáng mai nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi.”
“Được!” Mâu Miểu vui vẻ muốn tiến lên ôm hắn một cái lại bị Bạch Nguyệt Minh cản lại, “Không được ôm chồng tôi!”
“Được thôi.” Mâu Miểu ném cho cậu một ánh mắt “Về sau tôi sẽ lén ôm”, đi theo người giúp việc vào phòng.
“Sao anh lại giữ anh ta lại? Tìm một chỗ ở cho anh ta không được sao?” Bạch Nguyệt Minh bĩu môi, vô cùng không vui.
Lý Hàn Trạch ôm cổ cậu, kéo cậu vào lòng an ủi nói, “Ngày mai sau khi anh hỏi hết ngọn nguồn sẽ đưa cậu ta đi ngay, trong nhà có camera, nếu em không yên tâm thì có thể xem.”
“Em phải đi học, không có rảnh.” Bạch Nguyệt Minh cọ tới cọ lui trong lồng ngực hắn, tủi thân nói, “Lỡ buổi tối anh ta không khống chế được bò lên giường thì sao?”
“Không phải em cũng ở trên giường à? Tưởng em sẽ đá anh ta xuống chứ?” Lý Hàn Trạch chọc cậu.
“Nhưng mà em ngủ rồi không nghe tiếng thì sao?”
Lý Hàn Trạch lắc đầu cười, “Lát nữa anh lấy ghế chặn cửa lại.”
“Cũng được.” Bạch Nguyệt Minh vẫn rất để ý, “Anh ta là bạn cùng bàn của anh ạ?”
“Ừm, chỉ một tuần thôi, sau đó anh không chịu nổi, xin thầy đổi chỗ.”
Bạch Nguyệt Minh ngửa đầu hỏi hắn, “Sao lại chịu không nổi anh ta? Anh ta lớn lên rất đẹp, lúc trẻ chắc cũng như vậy, đúng rồi, lúc đó anh trông như thế nào vậy? Em chưa được thấy bao giờ.”
“Dấm này mà em cũng ăn nữa hả?” Lý Hàn Trạch dẫn cậu vào phòng, lấy một quyển album ra cho Bạch Nguyệt Minh xem, “Trong đây có ảnh lúc anh học đại học, muốn xem thì xem đi.”
Bạch Nguyệt Minh mắt sáng rực mở album ra, đầu tiên là ảnh một đứa bé mũm mĩm đáng yêu, còn mặc quần thủng đít, “Lúc này anh nhỏ ghê.”
Lý Hàn Trạch hỏi cậu, “Chỗ nào nhỏ?”
Bạch Nguyệt Minh: “… Anh lưu manh quá đi! Em nói cơ thể nhỏ, sau này con mình lúc sinh ra chắc cũng đáng yêu như vầy ha!”
Bạch Nguyệt Minh hứng thú bừng bừng lật tiếp, có ảnh thời tiểu học với cấp hai, Lý Hàn Trạch lúc nhỏ mặt mũi cũng không quá khó gần, ngược lại có hơi đáng yêu. Lên cấp 2 thì biểu cảm mới dần dần nghiêm túc lại, đến cấp ba thì đã là một anh chàng đẹp trai rồi, “Lúc đó có phải anh đẹp trai nhất trường không?”
“Chắc vậy.” Lý Hàn Trạch không để ý lắm, “Thỉnh thoảng có nghe các bạn nói qua.”
Bạch Nguyệt Minh si mê sờ sờ ảnh chụp, “Haizz, nếu lúc đó em quen anh thì tốt rồi. Như vậy thì chắc chắn em sẽ giống như Mâu Miểu theo đuổi anh, chắc anh sẽ thấy em phiền lắm.”
Lý Hàn Trạch: “…”
“Sao anh không nói gì hết vậy,” Bạch Nguyệt Minh xích lại gần hỏi hắn, “Anh không thể lừa em là em với anh ta không giống nhau, anh sẽ không thấy em phiền à.”
“Nói không chừng là vậy.” Lý Hàn Trạch nhéo mũi cậu, nghĩ về lúc mới vừa gặp Bạch Nguyệt Minh, hắn bị gương mặt này mê hoặc đến điên đảo. Sau khi tiếp xúc nhiều hơn với cậu, suýt chút nữa hắn bị cậu làm cho tức chết, nếu không phải kết hôn rồi, e là Bạch Nguyệt Minh cũng bị hắn xua đuổi như Mâu Miểu.
“Anh to gan!” Bạch Nguyệt Minh tức tối trừng hắn, “Đêm nay đừng hòng vào phòng ngủ.”
“Thật à?” Lý Hàn Trạch cố ý chọc cậu, thấy bộ dáng giận dỗi của cậu đáng yêu không chịu được, muốn lấy tay nhéo mấy cái cho hả dạ.
“Anh! Anh toàn chọc tức em!” Bạch Nguyệt Minh kéo hắn về phòng ngủ, sợ hắn không về phòng mà đi tìm người khác, “Anh biết em đang mang thai cảm xúc không được ổn định mà còn cố ý chọc tức em!”
“...” Lý Hàn Trạch thầm nói, cái người này không mang thai thì cảm xúc cũng có ổn định bao giờ. Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc thù, nếu Bạch Nguyệt Minh nghĩ mình đang mang thai thì hắn phải phối hợp, không thể chọc cậu giận dỗi, nếu không lát nữa rất có khả năng là hắn sẽ bị Bạch Nguyệt Minh đuổi ra vườn ngủ.
“Được rồi, không chọc em nữa.”
“Vừa rồi là anh chọc em à?” Bạch Nguyệt Minh hất cằm nhìn hắn, rõ ràng không tin, “Lúc anh mới gặp em rõ ràng là thấy em rất phiền, còn không cho em ngủ chung, cũng may là em thông minh, đọc nhiều sách.”
“Haizz.” Bạch Nguyệt Minh thở dài, “Em đã nỗ lực biết bao nhiêu, cũng may người anh gặp là em, nếu là người khác thì họ không tốn nhiều tâm tư như vậy đâu, chắc chắn sẽ bỏ anh sống cô độc hết quãng đời còn lại.”
Lý Hàn Trạch kéo tay Bạch Nguyệt Minh, ôm trong tay vuốt ve, “Mặc kệ trước kia anh có nghĩ như thế nào, bây giờ trong lòng anh chỉ có em.”
Bạch Nguyệt Minh bĩu môi, tuy trong lòng vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục thể hiện sự bất mãn, “Trước kia hỏi anh có thích em không, anh vẫn cứ nói không thích, chết cũng không thừa nhận. Bây giờ nói lời âu yếm trơn tru như vậy? Quả nhiên có con rồi thì khác hẳn, em thấy anh chỉ thích mỗi đứa nhỏ này!”
Lý Hàn Trạch nhìn cái bụng xẹp lép của Bạch Nguyệt Minh, “…”
“Thôi mà, bảo bảo anh sai rồi, không phải em buồn ngủ sao.” Lý Hàn Trạch ôm cậu lên giường.
Bạch Nguyệt Minh ghé vào cổ hắn dụi dụi, “Anh xem anh chỉ kêu bảo bảo ngủ, không để ý đến em!”
Lý Hàn Trạch phụt cười, lấy tay vuốt lại đầu tóc lộn xộn của cậu, “Em chính là bảo bảo.”
“Vậy còn đứa này?” Bạch Nguyệt Minh chỉ vào bụng mình.
“Ờ…” Nó là bụng, Lý Hàn Trạch cười, “Nó là bảo bảo của bảo bảo.”
“Ui, thấy ghê quá đi.”
Lý Hàn Trạch lại bị ghét bỏ một lần nữa, hắn cũng không giận, cùng Bạch Nguyệt Minh thay đồ ngủ, đắp chăn cho cậu, “Hai bảo bảo có cần anh kể chuyện trước khi ngủ không?”
“Kể đi.” Bạch Nguyệt Minh ngẩng mặt nhìn hắn, “Nói em nghe một chút, bây giờ anh định làm sao.”
“Làm sao là làm sao?” Lý Hàn Trạch hiểu nhưng cố ý giả ngu.
“Chuyện đó đó, anh biết anh của anh muốn ám sát đức vua để đoạt vị, anh định làm sao?” Bạch Nguyệt Minh hỏi hắn, “Ngăn cản hả?”
“Không.” Lý Hàn Trạch lắc đầu, “Không cần thiết.”
Tuy ông ta là ba của hắn, nhưng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm. Ông ta không có tình cảm gì với những đứa con của mình, tất cả chỉ là quân cờ của ông ta, mặc cho ông ta tùy ý thay đổi vận mệnh. Kể từ lúc ba của Lý Thư bị ông ta ép chết, trong lòng Lý Hàn Trạch như có một lưỡi đao cắm trong đó, không sao rút ra được.
“Người anh trai kia của anh tuy cũng không phải thứ tốt lành gì, nhưng nếu hắn ta thật sự muốn ám sát đức vua thì cũng coi như thay trời hành đạo.”
“Nhưng mà em cảm thấy để anh ta lên ngôi thì cũng không khác gì ba anh.” Bạch Nguyệt Minh có hơi sợ hãi, “Hay là anh đi ngăn cản anh ấy đi, thay thế vị trí của anh ấy luôn.”
Lý Hàn Trạch lắc đầu, “Anh không có hứng thú với vị trí đó. Em còn nhớ Lý Vũ không? Ba của nó so với anh còn thích hợp hơn.”
“Vậy từ trước tới nay đều là ba của Lý Vũ với anh âm thầm bán thuốc ức chế ạ?” Bạch Nguyệt Minh hỏi.
“Ừ.” Lý Hàn Trạch gật đầu, “Không chỉ có một mình anh. Trừ chúng ta ra còn có rất nhiều người vô danh khác, bao gồm cả những học trưởng học tỷ của em, họ cũng đang rất cố gắng vì một thế giới bình đẳng hơn.”
“Vâng!” Bạch Nguyệt Minh gật đầu thật mạnh, nhắc tới xã đoàn là cậu liền kích động, “Học tỷ thật sự rất giỏi đó! Mấy ngày trước chị ấy còn nói muốn quyên góp tiền cho các alpha với omega bị bạc đãi, cho bọn họ chỗ ăn chỗ ở với việc làm nữa. Bọn họ thật sự rất đáng thương, sau khi bị mất khả năng sinh sản còn phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Em cũng muốn góp tiền cho bọn họ, em lấy tiền trong thẻ có được không ạ?”
Cậu nói tiền trong thẻ, chính là những bao lì xì mà Lý Hàn Trạch gửi cho cậu, bình thường Bạch Nguyệt Minh rất tiết kiệm, ít khi ra ngoài chơi, trừ những lúc phải mua sách ra thì cơ hồ không có xài tiền nên tiết kiệm được kha khá.
“Được, em không đủ tiền thì nói với anh.” Hắn hôn lên đầu Bạch Nguyệt Minh một cái, “Ngủ đi.”
“Vâng ạ.” Bạch Nguyệt Minh hạnh phúc lăn vào trong lòng Lý Hàn Trạch, nắm lấy góc áo hắn rồi ngủ mất.
Hôm sau lúc tan học, Bạch Nguyệt Minh nói với học tỷ về kế hoạch góp tiền, học tỷ bảo cậu mau về nhà dưỡng thai đi nhưng thấy cậu kiên trì đòi ở lại nên khen ngợi cậu hết lời.
Mấy ngày nay Bạch Nguyệt Minh như chìm trong biển lời khen, mọi người đều nói cậu cần cù, mang thai còn đi học rất nghiêm túc, không giống những omega khác ra vẻ này nọ. Được tâng bốc như vậy, ngoài sự ngượng ngùng ra Bạch Nguyệt Minh còn cảm thấy dường như omega vẫn bị phân biệt đối xử như cũ. Mang thai vốn là chuyện rất khổ cực và vất vả, có một số người khi mang thai không đủ sức để làm việc thì nói họ ra vẻ sao?
Cậu quyết định lần tới mở họp cậu sẽ trình bày suy nghĩ này với những thành viên của xã đoàn.
Lúc về đến nhà đã là hơn tám giờ rồi, Lý Hàn Trạch đang đợi cậu ăn cơm, Bạch Nguyệt Minh thấy chỉ có một mình hắn bèn hỏi, “Anh dâu đâu ạ?”
“Tiễn rồi.” Lý Hàn Trạch uống một ngụm trà, quần áo cứ như một ông cụ về hưu, “Lấy bản ghi âm xong mới kêu đi.”
“Anh ta đồng ý hả?” Bạch Nguyệt Minh hoài nghi xán lại gần ngửi ngửi mùi trên người Lý Hàn Trạch, “Anh có phải trả giá cái gì không đấy?”
“Anh trả giá bằng cái gì đây? Trinh tiết hả?” Lý Hàn Trạch lúc nào cũng muốn chọc ghẹo Bạch Nguyệt Minh.
“Chứ gì, anh đói khát như vậy, ai biết anh có…”
Lý Hàn Trạch nhét vào trong miệng cậu một viên kẹo, “Anh cho cậu ta một căn phòng, cậu ta liền vui vẻ đi ngay.”
Bạch Nguyệt Minh ngậm viên kẹo nói, “Anh cho em ăn kẹo vậy còn ăn cơm hong?”
“Ăn chứ.” Lý Hàn Trạch gọi người dọn cơm lên.
Bạch Nguyệt Minh thắc mắc, “Em còn tưởng anh ta rất khó thuyết phục, ai ngờ chỉ cần một căn phòng là đã giải quyết xong rồi?”
“Anh nói với cậu ta là em không dễ chọc, người câu dẫn anh lúc trước đã bị em băm ra đem cho cá mập ăn rồi.”
“Anh ta tin á?” Bạch Nguyệt Minh trợn mắt. “Sao anh không nói là anh băm, nói em làm gì? Y như em ác lắm vậy.”
Lý Hàn Trạch lắc đầu cười, “Vậy mà em cũng tin hả?”
“Anh, anh lại chọc em!” Bạch Nguyệt Minh tức giận nhổ viên kẹo ra, “Không ăn nữa.”
“Được rồi, không ăn kẹo thì ăn cơm.” Lý Hàn Trạch đưa cho cậu đôi đũa, “Anh nói với cậu ta, một là ngủ ngoài đường, hai là anh sẽ chuẩn bị cho cậu ta một căn phòng cho cậu ta tự chọn luôn, còn nếu một mực muốn ở lại đây thì anh sẽ nói với chồng cũ của cậu ta về chuyện cậu ta mật báo tin cho anh.”
Bạch Nguyệt Minh nhìn hắn bằng đôi mắt lạ lẫm, “Anh đúng là xảo trá quá nha.”
“Đúng vậy, không xảo trá thì buổi tối vợ anh không cho lên giường ngủ rồi sao?”
Bạch Nguyệt Minh nhớ lại ngày hôm qua cậu giữ hắn lại không cho đi phòng khác, xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, “Ai không cho anh lên giường ngủ đâu! Anh đừng có viện cớ cho sự xảo trá của anh!”
- --
Các bác khen tui đi, một ngày cày 2c muốn còng cái lưng 🤣 nhưng mà kiểu tui bị nghiện ấy, lười lắm mà mở máy lên là ngồi miết.
Hôm qua tui đọc được một bộ thế thân hay lắm các bác, đợi qua tết âm tui đi thực tập về tui edit bộ đó cho các bác đọc hị hị đồ mặn chứ ko phải đồ chay đâu 🤭
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương