Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới
Chương 179: Gương (2)
1.
Những ngày kế tiếp, tôi cứ canh lúc hắn đang ngủ mà đi xuống tầng hầm.
Cầm chiếc gương kia, nhìn một chút.
Rồi đi ra ngoài.
Tôi cứ ra ra vào vào nơi đó.
Nhưng chưa bao giờ tôi đập vỡ chiếc gương để trở về.
Đến tôi cũng chẳng biết tôi muốn cái gì.
Cho đến một ngày.
Tôi đang cầm chiếc gương kia trên tay, chần chừ đắn đó không biết nên làm gì với nó.
Thì một âm thanh bất chợt vang lên từ phía sau.
"Ngươi đang làm gì thế?"
2.
Người ta nói.
Đi đêm thì có ngày gặp ma.
Nói rất đúng.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy tôi cầm trên tay chiếc gương được giấu dưới tầng hầm.
Tôi biết.
Mọi thứ sẽ không thể trở về như xưa nữa.
Nếu hắn biết tôi có dự định giết hắn để thoát ra khỏi đây, thì không biết sẽ nổi giận đến mức nào.
Thế nhưng khác với những gì tôi nghĩ, con quỷ kia không nổi giận, nó chỉ nói:
"Nếu ngươi đập vỡ chiếc gương đó— NGƯƠI SẼ CHẾT!"
3.
Từ ngàn xưa, loài quỷ đã bị đày ải, cách biệt với thế giới loài người.
Cửa sổ duy nhất của chúng với thế giới bên ngoài— là thông qua những chiếc gương.
Để được giải thoát, dù chỉ là trong chốc lát, chúng sẵn sàng làm bất cứ thứ gì, thực hiện nguyện vọng của bất kỳ ai.
Bởi vậy nên từ đó, nghi thức triệu hồi quỷ mới hình thành.
Kẻ thực hiện nghi thức, sẽ đánh đổi cuộc sống của bản thân mình để đổi lấy liên kết với loài quỷ, trong vòng mười năm.
Trong mười năm đó, kẻ triệu hồi chỉ cần thực hiện nghi thức hiến tế là có thể tạm thời thả con quỷ từ trong gương ra để thực hiện nguyện vọng của mình.
Sau khi thời hạn mười năm kết thúc, con quỷ sẽ được giải thoát, đoạt đi thân phận của kẻ triệu hồi mình để có thể ngang nhiên bước dưới ánh mặt trời.
Còn kẻ thực hiện nghi thức sẽ thế chỗ con quỷ, trở thành tù binh của chiếc gương.
Gắn liền sinh mệnh mình với bóng tối vĩnh cửu.
4.
Qua những tài liệu ghi chép, tôi chỉ biết hậu quả của việc triệu hồi quỷ là bị quỷ tước đoạt tất cả.
Còn "tước đoạt tất cả" ở đây có nghĩa là gì, thật lòng tôi chưa từng nghĩ tới.
Tôi chỉ cho rằng trường hợp tệ nhất là chết thôi, cũng không lường trước mình sẽ thế chỗ con quỷ đó.
Trở thành tù nhân mới của nơi này.
5.
Sự thật khiến tôi suy sụp hoàn toàn.
Hoá ra, kể cả khi đập vỡ chiếc gương kia, người được giải phóng ở đây là hắn chứ không phải tôi.
Mấy ngày nay, tôi đang làm trò nguy hại đến tính mạng mình, vậy mà còn ngỡ bản thân đi làm ân cho kẻ khác.
Thật nực cười.
Tôi nằm trên giường nhiều ngày không dậy nổi.
Còn con quỷ kia cứ kè kè bên cạnh.
Hắn đặt gà cho tôi ăn, tôi không ăn.
Hắn rủ tôi cày phim, tôi cũng không cày.
Hắn chọt chọt để tôi động đậy, tôi cũng không động.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Nhiều ngày cứ thế trôi qua.
6.
Con quỷ kia từng nói, thế giới trong gương vốn dĩ không có nhà cửa, con người; càng không có bầu trời mặt đất.
Nguyên bản, nơi đây chỉ có bóng tối trống không mênh mang vô tận.
Nơi này trở nên sống động như vậy, thực chất là nhờ liên kết giữa hắn với tôi; hay chính xác hơn là với cuộc đời của tôi.
Nghĩa là sau khi hắn rời khỏi, thế giới này sẽ chỉ còn lại bóng tối.
Và một mình tôi.
7.
Tôi cứ nằm trên giường ôm ấp một nỗi sợ không nói nên lời.
Tôi sợ rằng bản thân sẽ mặc kẹt một mình ở thế giới trong gương, xung quanh chỉ còn sự tối tăm đơn độc.
Trên đời này có ai mà không sợ cô đơn chứ, nhất là khi tôi lại là một đại minh tinh đã quá quen với việc được người khác bao quanh.
Phải trải qua thời gian vĩnh cửu với bóng đêm, tôi thà rằng mình chết đi còn nhẹ nhàng hơn.
8.
Một ngày nọ, con quỷ kia mang cháo lên cho tôi, tôi không kìm được hỏi hắn:
"Tại sao ngươi vẫn chưa rời đi?"
Đúng vậy, tại sao hắn vẫn chưa rời đi.
Tù nhân hiện tại của chiếc gương là tôi, không phải hắn.
Hắn hoàn toàn có thể rời khỏi nơi này bất kỳ lúc nào hắn muốn.
Nghe câu hỏi của tôi, hắn lập tức trầm ngâm.
Sắc mặt buồn bã.
"Nguyên nhân ta muốn ở lại..."
Hắn thở dài:
"Là để cày cho hết mấy bộ phim truyền hình."
9.
Lý do lý trấu!
Đồ con quỷ sỉ diện, ăn nói hàm hồ!
Đừng thấy tôi suy sụp mà tưởng tôi không nhìn ra!
Lý do thật sự đằng sau việc hắn vẫn ở lại nơi này là...
10.
"Ta sẽ chỉ cho ngươi cách làm đại minh tinh!"
Tôi nhảy xuống giường, dõng dạc chỉ tay lên trời tuyên bố.
Con quỷ đó trơ mắt nhìn tôi.
"Hả?" Hắn nghiêng đầu nói.
Mấy ngày trôi qua, tôi đã nghĩ kỹ rồi.
Dù tôi có bị kẹt ở trong này, thì kẻ làm đại minh tinh ngoài kia vẫn phải phong quang vô hạn, đứng trên đỉnh vinh quang nhìn xuống!!
Thế nhưng cuộc đời của đại minh tinh vốn có nhiều thử thách cam go. Thành ra con quỷ của tôi mới ngại ngùng e ấp, chưa dám đối mặt với những sóng gió trên showbiz là chuyện dễ hiểu. Bởi vậy nên hắn mới bám víu cái góc an toàn này chưa rời đi.
"Ngươi vì vậy nên mới tiếp tục ở lại đây, có phải hay không?"
Nghe thấy suy đoán của tôi, con quỷ kia nheo mắt, gãi gãi đầu.
"Ừm... ờ..."
Đó, im lặng tất đồng ý, bởi vậy nên tôi quyết định sẽ huấn luyện con quỷ kia trở thành đại minh tinh; để hắn tiếp bước tôi đi tiếp con đường hào quang chói lọi.
Vừa nghĩ đến đây, tâm hồn đang suy sụp của tôi lại một lần nữa phấn chấn!
11.
Tôi lại suy sụp rồi.
Tôi quên mất con quỷ kia đã sống qua mấy ngàn năm. Lòng người trong showbiz, hắn làm sao không thấu. Chưa kể hắn còn là một con quỷ cuồng phim, kiến thức về kỹ năng diễn xuất vô cùng phong phú.
Tôi mang một tâm trạng u ám quay trở về giường.
"Ta không còn cái gì để dạy cho ngươi nữa..."
Tôi kéo chăn trùm kín đầu
"... ngươi đi đi." Tôi uể oải nói.
Con quỷ đó không hiểu sao lại đứng thinh lặng nhìn tôi một hồi lâu.
Sau đó ra ngoài, đóng cửa.
Khoảnh khắc đó tôi không hề nghĩ rằng...
Hắn sẽ đi thật.
12.
Khi tôi tỉnh dậy, xung quanh chỉ còn là bóng tối.
Biệt thự của tôi, đường sá, fan hâm mộ ngoài cổng, tất cả đều biến mất.
Thứ còn lại là một màn đêm vô tận.
Ngay tức thì, tôi nhận ra... hắn đã rời đi rồi.
Cũng không phải chuyện gì khó lường. Hắn là quỷ, bị kẹt trong tấm gương này lâu như vậy, khó khăn lắm mới tìm được một đứa ngu ngốc chịu thế chỗ hắn, đâu có lý do gì mà hắn lại ở mãi chỗ này.
Việc hắn rời đi, tận hưởng thế giới tự do bên ngoài cũng là điều tất yếu mà thôi.
Thế nhưng... mọi việc xảy ra đột ngột quá.
Hắn có nhất định phải đi mà không nói một lời không?
Thật sự...
Đột ngột quá.
13.
Tôi khóc.
Để bước được lên đỉnh vinh quang, việc đầu tiên cần làm là phải triệt tiêu đi những cảm xúc yếu đuối.
Bởi vậy nên đã rất lâu rồi tôi không khóc.
Nhưng bây giờ nhìn thấy xung quanh chỉ toàn một màu u ám, cảm giác tuyệt vọng cứ đeo bám lấy tôi.
Sau một hồi khóc lóc thì tôi phát hiện, không gian xung quanh không chỉ có mỗi mình tôi.
Mà còn có một chiếc gương.
Đấy chính là chiếc gương ở bên dưới tầng hầm.
Mà điều đáng sợ nhất là...
Khi tôi soi mình vào gương...
Đôi mắt được phản chiếu bên trong bây giờ lại nhuộm một màu đỏ sẫm như máu— đôi mắt của quỷ.
Chính thức rồi, tôi bây giờ đã chính thức thế chỗ của quỷ rồi.
Không còn hy vọng nào nữa.
Vào khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ ra.
Chiếc gương này— chỉ cần tôi phá hủy nó, thì thế giới này sẽ sụp đổ.
Và...
Bản thân tôi cũng tan biến.
Sẽ không phải lo lắng bị sự đơn độc trống rỗng dày vò đến vô tận nữa.
14.
Sau khi dằn vặt tâm lý một hồi, tôi quyết định giơ cao tấm gương lên.
Thế nhưng trước khi tôi kịp đập xuống.
Thì một tia sáng đột ngột phóng ra từ bên trên mặt gương.
Sau đó.
Hình ảnh trong gương biến đổi.
Thông qua chiếc gương, tôi nhìn thấy phòng ngủ của mình.
Và trận pháp dùng để triệu hồi quỷ giữa phòng.
Mà kẻ đang đứng giữa vòng tròn trận pháp lúc bấy giờ lại chính là tôi.
Nhưng mà với đôi mắt của một con người.
"Hỡi tín đồ của ta, lần này ngươi lại muốn cái gì—"
Kẻ kia ngước mặt mỉm cười, đùa giỡn nũng nịu nói:
"Người ta triệu hồi ngươi, ngươi phải nói ra câu đó mới đúng bài chứ!"
15.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy quỷ mà mừng rỡ vậy.
À không, bây giờ hắn là người, tôi mới là quỷ.
Do hắn thực hiện nghi thức triệu hồi, nên tôi tạm thời được thả về thế giới thực.
Vừa mới thoát khỏi nơi tối tăm đó, tôi liền đè hắn ra, mắng cho con cựu quỷ đó một trận.
Tôi mắng hắn làm cái mẹ gì mà rời đi.
Biết rằng hắn rất nôn nóng được tận hưởng thế giới bên ngoài, nhưng cũng không thể không nói một lời liền biến mất.
Mắng hắn xong một trận, tôi mới chất vấn:
"Ngươi triệu hồi ta như vậy là muốn ước cái gì?"
Sắc mặt hắn thoáng trầm ngâm:
"Ta muốn..."
Lúc này tôi mới chợt nhận ra
"Này, nếu ngươi dùng trận pháp triệu hồi ta như vậy, không phải mười năm sau, ngươi sẽ quay về làm quỷ sao?"
Con cựu quỷ đó nghe câu hỏi của tôi thì mỉm cười.
"Không hẳn."
Hắn nói.
"Nếu ta ước điều ước này, thì mười năm sau hai người chúng ta sẽ không đổi chỗ."
Nói thật, tôi cũng không quá ngạc nhiên, hắn khó khăn lắm mới có được tự do, làm sao mà dễ dàng buông tay như vậy được.
Nếu hắn có cách nào để kéo dài liên kết giữa bọn tôi hơn mười năm, để tôi tùy lúc được thả ra, không cần phải 24/7 bị nhốt trong bóng tối là tôi đã mãn nguyện rồi.
"Ngươi ước cái gì?" Tôi gấp gáp hỏi.
Con cựu quỷ kia đưa tay lên, vén tóc cho tôi
"Ta ước, ta và ngươi đổi chỗ cho nhau..."
Hắn mỉm cười trong sự ngơ ngác của tôi.
"... ngay bây giờ."
_________________
Lời tác giả: dạo này tâm trạng tui chán chường quá, mọi người để tui đặt tay lên trán quyết định xem thử nên kết truyện này kiểu nào.
Những ngày kế tiếp, tôi cứ canh lúc hắn đang ngủ mà đi xuống tầng hầm.
Cầm chiếc gương kia, nhìn một chút.
Rồi đi ra ngoài.
Tôi cứ ra ra vào vào nơi đó.
Nhưng chưa bao giờ tôi đập vỡ chiếc gương để trở về.
Đến tôi cũng chẳng biết tôi muốn cái gì.
Cho đến một ngày.
Tôi đang cầm chiếc gương kia trên tay, chần chừ đắn đó không biết nên làm gì với nó.
Thì một âm thanh bất chợt vang lên từ phía sau.
"Ngươi đang làm gì thế?"
2.
Người ta nói.
Đi đêm thì có ngày gặp ma.
Nói rất đúng.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy tôi cầm trên tay chiếc gương được giấu dưới tầng hầm.
Tôi biết.
Mọi thứ sẽ không thể trở về như xưa nữa.
Nếu hắn biết tôi có dự định giết hắn để thoát ra khỏi đây, thì không biết sẽ nổi giận đến mức nào.
Thế nhưng khác với những gì tôi nghĩ, con quỷ kia không nổi giận, nó chỉ nói:
"Nếu ngươi đập vỡ chiếc gương đó— NGƯƠI SẼ CHẾT!"
3.
Từ ngàn xưa, loài quỷ đã bị đày ải, cách biệt với thế giới loài người.
Cửa sổ duy nhất của chúng với thế giới bên ngoài— là thông qua những chiếc gương.
Để được giải thoát, dù chỉ là trong chốc lát, chúng sẵn sàng làm bất cứ thứ gì, thực hiện nguyện vọng của bất kỳ ai.
Bởi vậy nên từ đó, nghi thức triệu hồi quỷ mới hình thành.
Kẻ thực hiện nghi thức, sẽ đánh đổi cuộc sống của bản thân mình để đổi lấy liên kết với loài quỷ, trong vòng mười năm.
Trong mười năm đó, kẻ triệu hồi chỉ cần thực hiện nghi thức hiến tế là có thể tạm thời thả con quỷ từ trong gương ra để thực hiện nguyện vọng của mình.
Sau khi thời hạn mười năm kết thúc, con quỷ sẽ được giải thoát, đoạt đi thân phận của kẻ triệu hồi mình để có thể ngang nhiên bước dưới ánh mặt trời.
Còn kẻ thực hiện nghi thức sẽ thế chỗ con quỷ, trở thành tù binh của chiếc gương.
Gắn liền sinh mệnh mình với bóng tối vĩnh cửu.
4.
Qua những tài liệu ghi chép, tôi chỉ biết hậu quả của việc triệu hồi quỷ là bị quỷ tước đoạt tất cả.
Còn "tước đoạt tất cả" ở đây có nghĩa là gì, thật lòng tôi chưa từng nghĩ tới.
Tôi chỉ cho rằng trường hợp tệ nhất là chết thôi, cũng không lường trước mình sẽ thế chỗ con quỷ đó.
Trở thành tù nhân mới của nơi này.
5.
Sự thật khiến tôi suy sụp hoàn toàn.
Hoá ra, kể cả khi đập vỡ chiếc gương kia, người được giải phóng ở đây là hắn chứ không phải tôi.
Mấy ngày nay, tôi đang làm trò nguy hại đến tính mạng mình, vậy mà còn ngỡ bản thân đi làm ân cho kẻ khác.
Thật nực cười.
Tôi nằm trên giường nhiều ngày không dậy nổi.
Còn con quỷ kia cứ kè kè bên cạnh.
Hắn đặt gà cho tôi ăn, tôi không ăn.
Hắn rủ tôi cày phim, tôi cũng không cày.
Hắn chọt chọt để tôi động đậy, tôi cũng không động.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Nhiều ngày cứ thế trôi qua.
6.
Con quỷ kia từng nói, thế giới trong gương vốn dĩ không có nhà cửa, con người; càng không có bầu trời mặt đất.
Nguyên bản, nơi đây chỉ có bóng tối trống không mênh mang vô tận.
Nơi này trở nên sống động như vậy, thực chất là nhờ liên kết giữa hắn với tôi; hay chính xác hơn là với cuộc đời của tôi.
Nghĩa là sau khi hắn rời khỏi, thế giới này sẽ chỉ còn lại bóng tối.
Và một mình tôi.
7.
Tôi cứ nằm trên giường ôm ấp một nỗi sợ không nói nên lời.
Tôi sợ rằng bản thân sẽ mặc kẹt một mình ở thế giới trong gương, xung quanh chỉ còn sự tối tăm đơn độc.
Trên đời này có ai mà không sợ cô đơn chứ, nhất là khi tôi lại là một đại minh tinh đã quá quen với việc được người khác bao quanh.
Phải trải qua thời gian vĩnh cửu với bóng đêm, tôi thà rằng mình chết đi còn nhẹ nhàng hơn.
8.
Một ngày nọ, con quỷ kia mang cháo lên cho tôi, tôi không kìm được hỏi hắn:
"Tại sao ngươi vẫn chưa rời đi?"
Đúng vậy, tại sao hắn vẫn chưa rời đi.
Tù nhân hiện tại của chiếc gương là tôi, không phải hắn.
Hắn hoàn toàn có thể rời khỏi nơi này bất kỳ lúc nào hắn muốn.
Nghe câu hỏi của tôi, hắn lập tức trầm ngâm.
Sắc mặt buồn bã.
"Nguyên nhân ta muốn ở lại..."
Hắn thở dài:
"Là để cày cho hết mấy bộ phim truyền hình."
9.
Lý do lý trấu!
Đồ con quỷ sỉ diện, ăn nói hàm hồ!
Đừng thấy tôi suy sụp mà tưởng tôi không nhìn ra!
Lý do thật sự đằng sau việc hắn vẫn ở lại nơi này là...
10.
"Ta sẽ chỉ cho ngươi cách làm đại minh tinh!"
Tôi nhảy xuống giường, dõng dạc chỉ tay lên trời tuyên bố.
Con quỷ đó trơ mắt nhìn tôi.
"Hả?" Hắn nghiêng đầu nói.
Mấy ngày trôi qua, tôi đã nghĩ kỹ rồi.
Dù tôi có bị kẹt ở trong này, thì kẻ làm đại minh tinh ngoài kia vẫn phải phong quang vô hạn, đứng trên đỉnh vinh quang nhìn xuống!!
Thế nhưng cuộc đời của đại minh tinh vốn có nhiều thử thách cam go. Thành ra con quỷ của tôi mới ngại ngùng e ấp, chưa dám đối mặt với những sóng gió trên showbiz là chuyện dễ hiểu. Bởi vậy nên hắn mới bám víu cái góc an toàn này chưa rời đi.
"Ngươi vì vậy nên mới tiếp tục ở lại đây, có phải hay không?"
Nghe thấy suy đoán của tôi, con quỷ kia nheo mắt, gãi gãi đầu.
"Ừm... ờ..."
Đó, im lặng tất đồng ý, bởi vậy nên tôi quyết định sẽ huấn luyện con quỷ kia trở thành đại minh tinh; để hắn tiếp bước tôi đi tiếp con đường hào quang chói lọi.
Vừa nghĩ đến đây, tâm hồn đang suy sụp của tôi lại một lần nữa phấn chấn!
11.
Tôi lại suy sụp rồi.
Tôi quên mất con quỷ kia đã sống qua mấy ngàn năm. Lòng người trong showbiz, hắn làm sao không thấu. Chưa kể hắn còn là một con quỷ cuồng phim, kiến thức về kỹ năng diễn xuất vô cùng phong phú.
Tôi mang một tâm trạng u ám quay trở về giường.
"Ta không còn cái gì để dạy cho ngươi nữa..."
Tôi kéo chăn trùm kín đầu
"... ngươi đi đi." Tôi uể oải nói.
Con quỷ đó không hiểu sao lại đứng thinh lặng nhìn tôi một hồi lâu.
Sau đó ra ngoài, đóng cửa.
Khoảnh khắc đó tôi không hề nghĩ rằng...
Hắn sẽ đi thật.
12.
Khi tôi tỉnh dậy, xung quanh chỉ còn là bóng tối.
Biệt thự của tôi, đường sá, fan hâm mộ ngoài cổng, tất cả đều biến mất.
Thứ còn lại là một màn đêm vô tận.
Ngay tức thì, tôi nhận ra... hắn đã rời đi rồi.
Cũng không phải chuyện gì khó lường. Hắn là quỷ, bị kẹt trong tấm gương này lâu như vậy, khó khăn lắm mới tìm được một đứa ngu ngốc chịu thế chỗ hắn, đâu có lý do gì mà hắn lại ở mãi chỗ này.
Việc hắn rời đi, tận hưởng thế giới tự do bên ngoài cũng là điều tất yếu mà thôi.
Thế nhưng... mọi việc xảy ra đột ngột quá.
Hắn có nhất định phải đi mà không nói một lời không?
Thật sự...
Đột ngột quá.
13.
Tôi khóc.
Để bước được lên đỉnh vinh quang, việc đầu tiên cần làm là phải triệt tiêu đi những cảm xúc yếu đuối.
Bởi vậy nên đã rất lâu rồi tôi không khóc.
Nhưng bây giờ nhìn thấy xung quanh chỉ toàn một màu u ám, cảm giác tuyệt vọng cứ đeo bám lấy tôi.
Sau một hồi khóc lóc thì tôi phát hiện, không gian xung quanh không chỉ có mỗi mình tôi.
Mà còn có một chiếc gương.
Đấy chính là chiếc gương ở bên dưới tầng hầm.
Mà điều đáng sợ nhất là...
Khi tôi soi mình vào gương...
Đôi mắt được phản chiếu bên trong bây giờ lại nhuộm một màu đỏ sẫm như máu— đôi mắt của quỷ.
Chính thức rồi, tôi bây giờ đã chính thức thế chỗ của quỷ rồi.
Không còn hy vọng nào nữa.
Vào khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ ra.
Chiếc gương này— chỉ cần tôi phá hủy nó, thì thế giới này sẽ sụp đổ.
Và...
Bản thân tôi cũng tan biến.
Sẽ không phải lo lắng bị sự đơn độc trống rỗng dày vò đến vô tận nữa.
14.
Sau khi dằn vặt tâm lý một hồi, tôi quyết định giơ cao tấm gương lên.
Thế nhưng trước khi tôi kịp đập xuống.
Thì một tia sáng đột ngột phóng ra từ bên trên mặt gương.
Sau đó.
Hình ảnh trong gương biến đổi.
Thông qua chiếc gương, tôi nhìn thấy phòng ngủ của mình.
Và trận pháp dùng để triệu hồi quỷ giữa phòng.
Mà kẻ đang đứng giữa vòng tròn trận pháp lúc bấy giờ lại chính là tôi.
Nhưng mà với đôi mắt của một con người.
"Hỡi tín đồ của ta, lần này ngươi lại muốn cái gì—"
Kẻ kia ngước mặt mỉm cười, đùa giỡn nũng nịu nói:
"Người ta triệu hồi ngươi, ngươi phải nói ra câu đó mới đúng bài chứ!"
15.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy quỷ mà mừng rỡ vậy.
À không, bây giờ hắn là người, tôi mới là quỷ.
Do hắn thực hiện nghi thức triệu hồi, nên tôi tạm thời được thả về thế giới thực.
Vừa mới thoát khỏi nơi tối tăm đó, tôi liền đè hắn ra, mắng cho con cựu quỷ đó một trận.
Tôi mắng hắn làm cái mẹ gì mà rời đi.
Biết rằng hắn rất nôn nóng được tận hưởng thế giới bên ngoài, nhưng cũng không thể không nói một lời liền biến mất.
Mắng hắn xong một trận, tôi mới chất vấn:
"Ngươi triệu hồi ta như vậy là muốn ước cái gì?"
Sắc mặt hắn thoáng trầm ngâm:
"Ta muốn..."
Lúc này tôi mới chợt nhận ra
"Này, nếu ngươi dùng trận pháp triệu hồi ta như vậy, không phải mười năm sau, ngươi sẽ quay về làm quỷ sao?"
Con cựu quỷ đó nghe câu hỏi của tôi thì mỉm cười.
"Không hẳn."
Hắn nói.
"Nếu ta ước điều ước này, thì mười năm sau hai người chúng ta sẽ không đổi chỗ."
Nói thật, tôi cũng không quá ngạc nhiên, hắn khó khăn lắm mới có được tự do, làm sao mà dễ dàng buông tay như vậy được.
Nếu hắn có cách nào để kéo dài liên kết giữa bọn tôi hơn mười năm, để tôi tùy lúc được thả ra, không cần phải 24/7 bị nhốt trong bóng tối là tôi đã mãn nguyện rồi.
"Ngươi ước cái gì?" Tôi gấp gáp hỏi.
Con cựu quỷ kia đưa tay lên, vén tóc cho tôi
"Ta ước, ta và ngươi đổi chỗ cho nhau..."
Hắn mỉm cười trong sự ngơ ngác của tôi.
"... ngay bây giờ."
_________________
Lời tác giả: dạo này tâm trạng tui chán chường quá, mọi người để tui đặt tay lên trán quyết định xem thử nên kết truyện này kiểu nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương