Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới
Chương 185: Dâm tặc (3)
1.
Ta vẫn chưa nói cho Mặc Dung biết, minh chủ võ lâm đang cử người truy bắt hắn. Và cái người được cử đi đó...
Là ta.
Ta ngồi đắn đo suy nghĩ.
Không biết lựa chọn làm sao.
Một bên là nghĩa huynh kết bái kim lan, tình nghĩa gắn bó hơn cả ruột thịt
Một bên là... Mặc Dung.
Ta ngồi vẽ vòng tròn dưới đất mà não nề tâm can.
Đời là bể khổ.
2.
Bây giờ nghĩ lại, tính ra Mặc Dung không chỉ hơn ta một, hai tuổi đâu.
Nghĩa huynh ta gọi hắn là cha được đó.
Ta cùng ăn cùng ngủ với hắn như vậy, thật không phải phép.
Thế nhưng ta lại thích.
Giữa lễ nghi phép tắc với niềm vui nho nhỏ của mình.
Ta phải chọn bên nào đây?
Tiếp tục vẽ vòng tròn trên đất, ta lại tiếp tục thở dài.
Đời lắm thương đau.
3.
Được mấy ngày, Mặc Dung dường như bắt đầu để ý đến những biểu hiện kỳ lạ của ta.
Hắn hỏi, ta làm sao vậy.
Ta đáp: "Ta không dám làm phiền tiền bối."
Hắn có chút thích thú hỏi, tại sao ta lại gọi hắn là tiền bối.
Ta đáp: "Tại vì người lớn tuổi hơn ta."
Mặc Dung sững người ra một chút, nét mặt có chút bất ngờ.
"Ừ... ừ nhỉ..." Hắn đưa mắt nhìn ngang, lấy tay khều khều má, giống như thể mới nhận ra điều này.
Sau đó, hắn nhìn ta bằng cặp mắt như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng vẫn im lặng quay đi.
4.
Ta quyết định rồi.
Ta sẽ quay về, báo với nghĩa huynh là việc hắn giao phó, ta lực bất tòng tâm.
Sau đó trở lại, bảo Mặc Dung làm người lương thiện, đừng có làm chuyện khiến người ta săn lùng hắn nữa.
Như vậy là vẹn cả đôi đường! Mọi người cùng vui!!
Tính ra đời cũng không khó lắm.
Ta vui vẻ, vừa huýt sáo vừa đi tìm hắn.
À đúng rồi, còn chuyện tuổi tác.
Mấy cái đó xem như không có đi, dù gì thì Mặc Dung trông còn trẻ hơn...
"..."
Ta lặng im nhìn lão già lụ khụ đang đứng trong phòng Mặc Dung.
"Ngươi là ai?"
Lão già đó tự nhiên đứng thằng lên, dùng giọng nói trong trẻo của Mặc Dung đáp lại:
"Là tiền bối của ngươi nè."
Ta im lặng.
5.
Hóa ra lớp da nhăn nheo bên ngoài chỉ là nhân bì diện cụ.
Ta bây giờ mới biết, hóa ra Mặc Dung còn có khả năng siêu việt như vậy!
Ta hỏi hắn, tại sao hắn lại nổi hứng hóa trang thành bộ dạng này.
Hắn nói:
"Ta muốn đi ăn trộm."
6.
Bấy lâu nay ta vẫn suy nghĩ, Mặc Dung sống có một mình, không có kế sinh nhai, cũng không chăn nuôi hay trồng trọt, thức ăn đồ dùng trong hang đá của hắn không biết là kiếm từ đâu.
Không ngờ là do trộm.
Ta trước giờ chỉ biết Huyễn Tử Y Nhân hay đi quấy rối người khác thôi, chứ không ngờ hắn còn đi trộm.
Ta liền khuyên hắn đừng làm vậy, ăn trộm là sai.
Hắn nói: "Ngươi làm gì mà vừa mở miệng đã sặc mùi của lũ người chính phái thế!"
Ừm thì... ta là người của chính phái mà.
Bộ ta chưa nói cho hắn nghe hả?
Ồ...
Hình như là chưa thật.
7.
Mặc Dung vừa nghe tin ta là người của chính đạo, cả người liền sốt sắng đề phòng. Hắn chỉ tay hỏi ta, đây là địa bàn của ma giáo, ta đến đây để làm gì.
Ta thành thật nói: "Ta theo lệnh nghĩa huynh đến đây bắt ngươi."
Hắn hỏi, tại sao ta ở đây bao lâu vẫn chưa ra tay bắt hắn!
Ta đáp: "Tại thích."
Mặc Dung có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của ta. Ta sợ hắn không hiều rõ ý mình, nên nói rõ luôn:
"Tại thích tiền bối."
Nghe tới đây, hắn liền vô thức lùi lại một bước, cả mặt đều đỏ ửng lên.
Mặc Dung vội vàng đeo cái nhân bì diện cụ già nua lên.
"Ngươi... ngươi đợi ở đây. Ta... ta... ta... đi kiếm ăn trước. Nói... nói... nói với ngươi... ngươi sau!!"
Đến lúc hắn quay lưng rời khỏi, hai bên tai vẫn còn đỏ hỏn.
8.
Ta nghe lời Mặc Dung, ngồi đợi ở đây, chờ hắn quay về.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, ta chợt nhận ra, hắn nói đi "kiếm ăn," ý chính là vẫn muốn đi ăn trộm.
Nếu ta nhận ra ngụ ý trong câu từ của hắn sớm hơn thì đã không để hắn rời đi rồi.
Không được! Ta không thể để hắn làm ra chuyện sai trái nữa! Chỉ mỗi việc quấy rối người ta mà cả võ lâm đã săn lùng hắn rồi, bây giờ mà còn thêm tội ăn trộm, ta không biết bảo vệ hắn như thế nào đâu.
Thế là ta đứng dậy, quyết định đi tìm hắn.
Thế nhưng ta tìm Mặc Dung cả đêm không ra. Đến khi gần sáng, ta đoán thầm lúc này hắn cũng đã trở về rồi.
Ta liền quay về hang đá.
Nhưng không ngờ vừa quay về, người đầu tiên ta nhìn thấy không phải Mặc Dung.
Mà là một đám nhân sĩ chính phái.
"Tần thiếu hiệp!" Vừa nhìn, bọn họ đã nhận ra thân phận của ta.
Ta hỏi bọn họ ở đây làm gì.
Bọn họ đáp:
"Bọn ta cuối cùng cũng đã bắt được Huyễn Tử Y Nhân rồi!"
9.
Hóa ra nghĩa huynh thấy ta lâu ngày không trở lại, sợ ta xảy ra chuyện, liền cử người đi yểm trợ.
Không ngờ đám người này lần theo manh mối cuối cùng cũng tìm được tới đây. Bọn họ vừa vào trong hang đá đã nhìn thấy một tên già đứng giữa hang, trông rất ra dáng lão dâm tặc được người đời đồn thổi.
Cả đám liền nhào vào, thay mặt những người từng bị trúng độc chiêu của Huyễn Tử Y Nhân đánh cho hắn một trận, sau đó trói lại, chuẩn bị giải về cho minh chủ võ lâm thì ta xuất hiện.
Nghe vậy, ta liền sốt sắng chạy đến xem Mặc Dung thế nào.
Hắn bị trói lại nằm một góc, toàn thân bị đánh đến không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Ta đau lòng, lấy tay cởi nhân bì diện cụ trên mặt hắn ra, cho hắn dễ thở một chút.
Nhưng mà.
Tháo không ra.
10.
Lão già đó hóa ra không phải Mặc Dung. Lão chỉ là một tên sơn tặc phổ thông tầm thường mà thôi.
Bởi vì đại ca trong băng cướp bảo lão đến đây lấy đồ, lão mới tìm tới hang đá này. Ai ngờ vừa xong việc trở ra đã bị tẩn cho một trận.
Nghe tới đây, trong lòng ta liền băn khoăn, trăn trở.
Thậm chí là lo lắng.
Nếu lão già này ở đây, vậy thì Mặc Dung đang ở đâu. Tại sao ta tìm khắp nơi không thấy hắn, đợi đến tối cũng không thấy về?
11.
Lão sơn tặc kia kể lại, lý do lão tới nơi này là do đại ca băng cướp bọn họ mới bắt được một người muốn nạp làm áp trại phu nhân.
Sau đó liền cử lão đến đây lấy đồ để dùng trong hôn lễ.
Bây giờ ta nghĩ lại, lão sơn tặc kia làm sao biết được vị trí hang động này mà tìm tới? Chẳng lẽ tuyệt sắc giai nhân trong miệng lão chính là... Mặc Dung.
Có khi nào hắn đi trộm đồ của đám sơn tặc, bị chúng bắt được rồi không?
Nghĩ tới đây, trong lòng ta liền dâng lên một cỗ sợ hãi.
Không nghĩ nhiều, ta bảo đám nhân sĩ bên kia trở về báo cáo lại với nghĩa huynh, rồi lập tức theo sự chỉ đường của lão sơn tặc, phóng thẳng đến hang ổ của bọn cướp.
12.
Lúc ta đến nơi, đám cướp đang mở tiệc ăn mừng.
Bọn chúng liên miệng bàn tán, chúc mừng đại ca bắt được một áp trại phu nhân quá đỗi xinh đẹp, tuyệt sắc giai nhân.
Ta vừa nghe qua hai từ "xinh đẹp" với "tuyệt sắc giai nhân," lồng ngực đột nhiên giật lên một cái.
Chẳng lẽ là đang nói Mặc Dung?
Bọn cướp nói, áp trại phu nhân kia xem ra không chịu nghe lời, hiện tại vẫn đang phản kháng rất kịch liệt.
Lại có kẻ nói, đợi đại ca lấy được "thứ đó," liền lập tức cho phu nhân dục tiên dục tử.
Ta nghe như vậy, liền quay sang hỏi lão già sơn tặc kia, "thứ đó" là thứ gì.
Lão nói, đó chính là thứ mà đại ca cử lão đi lấy. Nghe nói, "thứ đó" chỉ độc nhất có ở chỗ hang đá của bọn ta.
Vừa nói, lão vừa đưa tay vào vạt áo, lấy ra một lọ...
Dâm Độc.
13.
Dâm Độc chính là loại dược Mặc Dung trúng phải vào ngày đầu tiên bọn ta gặp gỡ.
Nghĩ đến việc tên cướp kia muốn cho Mặc Dung dùng Dâm Độc, không hiểu sao trong lòng ta lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Mặc dù Dâm Độc không có tác dụng nào khác ngoài việc khiến chỗ đó đứng lên, nhưng ta không muốn bộ dạng đó của Mặc Dung bị kẻ khác thấy được!!
Không nghĩ nhiều, ta lập tức xông vào hang ổ bọn cướp, chen ngang bữa tiệc của chúng. Đám cướp còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã bị ta đánh cho bất tỉnh.
Sau đó, ta lập tức chạy sâu vào trong hang ổ, lùng sục khắp nơi tìm cho ra tung tích Mặc Dung.
Bất chợt, ta nghe thấy tiếng người phát ra từ một gian phòng.
"Tiểu mỹ nhân, đừng chạy, lại đây với ta."
Tiếp đó, là giọng người khàn đặc đang khóc nấc.
"Đừng... đừng qua đây..."
"Tiểu mỹ nhân, ai bảo ngươi tự đưa mình vào hang cọp để ta bắt được chứ. Ban nãy ta còn định đợi Dâm Độc về đây rồi mới động phòng. Nhưng ngươi đẹp như vậy, ta hết nhịn nổi rồi."
"Đừng mà, đừng mà..."
Ta tức điên người lập tức xông vào trong. Vừa bước vào liền nhìn thấy một nam nhân to lớn đang nằm sấp trên giường, gã ra sức cắn loạn xạ vào cổ người bên dưới.
"Ngươi là ai?" Vừa nhìn thấy ta, gã liền ngẩng đầu trợn mắt hỏi.
Ta không thèm đáp, trực tiếp kéo gã từ trên giường xuống, đánh tới tấp, đánh liên tục, đánh cho đến khi gã bất tỉnh không còn động đậy.
"Tiền bối, ngươi không sao..."
Lúc này ta mới quay sang kiểm tra tình hình Mặc Dung. Sau đó ta phát hiện, người ở trên giường...
Là một cô gái.
"Tần Dương, ngươi làm gì mà xông vào phòng tân hôn nhà người ta thế?" Giọng nói quen thuộc chợt vang lên từ phía sau.
Ta quay lại thì thấy Mặc Dung một tay đang cầm nhân bì diện cụ, tay kia cầm một cái chân gà nhai ngấu nghiến.
14.
Hóa ra... Mặc Dung và vị đại ca bên kia là chỗ quen biết.
Hắn định đi trộm đồ của bá tánh dưới núi, không ngờ lại nhận được tin đại ca vô tình bắt được một tiểu mỹ nhân đi lạc, muốn ngay trong đêm nạp nàng làm áp trại phu nhân. Thế là hắn liền bỏ hết, chạy đến uống ly rượu mừng, ăn uống vui chơi đến tối.
Khi đại ca chuẩn bị động phòng, nghe tin tân nương không hợp tác, Mặc Dung mới ngỏ ý muốn tặng cho đại ca một lo Dâm Độc làm quà cưới, bảo lão sơn tặc kia đi lấy.
Nói tóm lại, tất cả chỉ là hiểu lầm.
15.
Mặc Dung nhìn thấy ta đánh bằng hữu của hắn thê thảm, đã vậy còn thả cô nương kia đi thì vô cùng tức giận.
Nhưng khi nghe ta kể lại chuyện ta đi tìm hắn như thế nào, lo cho hắn ra sao, lại còn hiểu lầm hắn bị đám sơn tặc này ức hiếp nên mới hành động hấp tấp— sắc mắt Mặc Dung liền dịu xuống. Hắn thay đổi thái độ, mặt hơi đỏ lên, giọng mềm mỏng:
"Hóa ra là do ngươi lo cho ta sao?"
Ta có chút xấu hổ, gãi đầu.
Mặc Dung lại nói: "Thế Dâm Độc của ta thế nào? Có lấy được không? Đợi đại ca tỉnh dậy, ta lấy đó làm quà tạ tội."
Dâm Độc ban nãy lão sơn tặc đưa ra, ta đang cất trong người. Mặc Dung vừa hỏi tới, ta liền bỏ tay vào vạt áo lấy ra.
Rồi ta chợt phát hiện.
Ban nãy ta đánh tên đại ca kia quá dữ dội, không biết va đập vào đâu, lọ Dâm Độc kia bị vỡ, chất độc bên trong... dính hết lên người ta rồi.
Tự nhiên...
Ta cảm thấy bản thân mình thật nóng.
Còn Mặc Dung thì thật thơm.
16.
Ngày hôm sau.
Ta ngồi trên mái nhà, nghĩ lại chuyện đêm qua.
Khi ấy cơ thể ta nóng lên.
Hai mắt cũng trở nên mờ mịt.
Nhận thức mờ hồ.
Sau đó, ta nói gì đó với Mặc Dung.
Ta không nhớ ta đã nói với hắn cái gì, chỉ biết ngay sau đó hai má hắn đỏ bừng lên, vội vàng hấp tấp kéo cái tên đại ca đang nằm bẹp dí dưới sàn ném ra ngoài sân, đóng cửa cài then lại.
Sau đó, toàn thân ta chao đảo tiến tới chỗ Mặc Dung.
Đưa tay lên, nắm được một góc y phục của hắn.
Kéo xuống.
Sau đó... sau đó...
Ta không nhớ gì nữa.
Chỉ nhớ rõ trong lúc mơ màng, ta liên tục cảm nhận được một cảm giác vô cùng thư thái.
Toàn thân ta tựa như sóng biển vậy, đánh vào lại ra, đánh vào lại ra.
Sau đó thì cuồng phong nổi lên, sóng thần dữ dội kéo tới, đập mạnh vào bờ một cái!
Rồi rút xuống.
Để lại sau đó là một khung cảnh bình yên đến ngỡ ngàng. Vạn vật được nước biển tưới táp, trở nên ấm nóng, mềm mại...
Hình như là cũng có chút sền sệt?
Ta không nhớ rõ lắm, chỉ biết cảm giác đó cứ lặp đi lặp lại bảy, tám lần gì đó. Đến lúc thần trí ta tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Mặc Dung không biết tại sao lại nằm rút trong lồng ngực ta. Tay run run đưa xuống hông nhẹ nhàng xoa nắn. Thế nhưng vẻ mặt thì trông như vừa ăn được đồ ăn ngon, vô cùng thỏa mãn.
Hắn dụi đầu vào người ta, mê mẩn nói: "Nếu biết trước là sẽ sung sướng như vậy, ta đã phá thân từ lâu rồi."
Ta nghe không hiểu hắn nói "phá thân" là ý gì. Nhưng nhìn hắn thoải mái, trong người ta không hiểu sao có cảm giác thành tựu, vô cùng tự hào.
Sau đó Mặc Dung lại đưa tay vào chăm chạm vào bên dưới của ta. Lồng ngực hắn trông rất thê thảm, nhưng hai mắt lại rất có tinh thần:
"Thứ này của ngươi là quốc bảo, chắc chắn là quốc bảo! Sau này ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta, tùy ý cho ta sử dụng!!"
Ta nghe chẳng hiểu, tại sao thứ dùng để đi tè của ta lại là quốc bảo?
Mà thôi, hắn vui là được.
Trong lúc ta đang lâng lâng vui vẻ vì được Mặc Dung bám dính lấy, thì đột ngột có tiếng bước chân ầm ầm kéo tới.
Cái tên đại ca đêm qua bị ta đánh cho một trận cùng đám đàn em lúc này kéo nhau phá cửa xông vào phòng.
Đứng trước mặt ta.
Ta chợt nhớ ra hôm qua ta hiểu nhầm bọn họ, ra tay hơi quá đáng. Ta vừa định ngồi dậy mặc quần vào rồi xin lỗi thì...
"Bịch"
Tên đại ca cùng đám sơn tặc đồng loạt quỳ xuống.
Bọn họ nhìn ta, kêu một tiếng:
"Đại ca!!!"
17.
Luật rừng của đám sơn tặc, ai hạ gục được lão đại thì sẽ được làm lão đại mới.
Bị ta đánh thê thảm, tên đại ca kia lập tức từ chức, cùng đám đàn em tôn ta lên làm thủ lĩnh mới.
Ta là nhân sĩ chính phái, làm sao có thể cầm đầu một băng cướp được. Thế là ta đành nhỏ nhẹ từ tốn, từ chối vinh dự này.
Thế nhưng đám sơn tặc này quá bám người, ta từ chối thế nào bọn họ cũng không cho ta đi.
18.
Ta ngồi trên mái nhà nghĩ về những chuyện xảy ra đêm qua mà trong lòng đầy phiền muộn, không biết phải làm gì với cái chức thủ lãnh băng cướp.
Đang suy tư thì Mặc Dung đột ngột xuất hiện.
Hắn chạy lại ôm lấy bắp tay rồi tựa đầu lên vai ta, nhẹ giọng nói:
"Hôm qua ta mới phá thân, bây giờ đã có thể luyện tiếp công pháp sư phụ để lại."
Hắn vẽ vẽ vòng tròn trên ngực ta, bảo ta cùng hắn đi... luyện công.
Nghe xong, ta liền ngồi thẳng lưng dậy, gật đầu. Tưởng gì, chứ việc luyện công ta hiển nhiên là sẽ giúp hắn. Trước đây ngao du bốn phương, ta cũng thường xuyên giúp đỡ người khác truyền nội công, điều tức, giúp nâng cao công pháp.
Ta nhiệt tình hỏi: "Tiền bối muốn ta giúp ngươi luyện công kiểu nào."
Vừa nghe ta gọi hắn "tiền bối," Mặc Dung tự nhiên nghiêng đầu, đắn đo cân nhắc gì đó, rồi nói:
"Thật ra ta không có lớn tuổi như vậy đâu. Cái danh Huyễn Tử Y Nhân là từ đời..."
Cùng lúc này, đột ngột một đám nhân sĩ chính phái xuất hiện trước mặt ta.
Bọn họ chính là những người được nghĩa huynh cử đi tìm kiếm yểm trợ ta hôm qua.
Vừa nhìn thấy ta và Mặc Dung ngồi kế nhau, bọn họ liền hỏi:
"Tần thiếu hiệp, người này là..."
Ta nhanh miệng đáp: "Là bằng hữu của ta!"
Nghe thấy ta nói ra hai từ "bằng hữu," Mặc Dung liên chau mày.
Ta hỏi tiếp: "Không phải hôm qua ta bảo các ngươi trở về báo cáo với nghĩa huynh rồi sao, tại sao bây giờ lại đến đây?"
Bọn họ nói: "Minh chủ muốn bọn ta truyền lời tới ngươi, nói Huyễn Tử Y Nhân gần đây im hơi lặng tiếng, tạm thời không cần quan tâm. Minh chủ có một kẻ đáng ghét hơn cần phải loại bỏ, muốn giao phó cho ngươi!"
Nghe thấy nghĩa huynh tạm thời không truy đuổi Mặc Dung nữa, sự khó xử trong lòng ta bao lâu này tự nhiên nhẹ hẳn đi.
Ta vui vẻ nói: "Nghĩa huynh muốn ta trừ khử ai?"
"Kẻ đó tên là..." Bọn người kia chậm rãi nói ra một cái tên.
"Đông Phương Kỳ."
___________________
Lời tác giả: ầy, minh chủ võ lầm cũng từng có thời không ưa con dâu tương lai.
Ta vẫn chưa nói cho Mặc Dung biết, minh chủ võ lâm đang cử người truy bắt hắn. Và cái người được cử đi đó...
Là ta.
Ta ngồi đắn đo suy nghĩ.
Không biết lựa chọn làm sao.
Một bên là nghĩa huynh kết bái kim lan, tình nghĩa gắn bó hơn cả ruột thịt
Một bên là... Mặc Dung.
Ta ngồi vẽ vòng tròn dưới đất mà não nề tâm can.
Đời là bể khổ.
2.
Bây giờ nghĩ lại, tính ra Mặc Dung không chỉ hơn ta một, hai tuổi đâu.
Nghĩa huynh ta gọi hắn là cha được đó.
Ta cùng ăn cùng ngủ với hắn như vậy, thật không phải phép.
Thế nhưng ta lại thích.
Giữa lễ nghi phép tắc với niềm vui nho nhỏ của mình.
Ta phải chọn bên nào đây?
Tiếp tục vẽ vòng tròn trên đất, ta lại tiếp tục thở dài.
Đời lắm thương đau.
3.
Được mấy ngày, Mặc Dung dường như bắt đầu để ý đến những biểu hiện kỳ lạ của ta.
Hắn hỏi, ta làm sao vậy.
Ta đáp: "Ta không dám làm phiền tiền bối."
Hắn có chút thích thú hỏi, tại sao ta lại gọi hắn là tiền bối.
Ta đáp: "Tại vì người lớn tuổi hơn ta."
Mặc Dung sững người ra một chút, nét mặt có chút bất ngờ.
"Ừ... ừ nhỉ..." Hắn đưa mắt nhìn ngang, lấy tay khều khều má, giống như thể mới nhận ra điều này.
Sau đó, hắn nhìn ta bằng cặp mắt như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng vẫn im lặng quay đi.
4.
Ta quyết định rồi.
Ta sẽ quay về, báo với nghĩa huynh là việc hắn giao phó, ta lực bất tòng tâm.
Sau đó trở lại, bảo Mặc Dung làm người lương thiện, đừng có làm chuyện khiến người ta săn lùng hắn nữa.
Như vậy là vẹn cả đôi đường! Mọi người cùng vui!!
Tính ra đời cũng không khó lắm.
Ta vui vẻ, vừa huýt sáo vừa đi tìm hắn.
À đúng rồi, còn chuyện tuổi tác.
Mấy cái đó xem như không có đi, dù gì thì Mặc Dung trông còn trẻ hơn...
"..."
Ta lặng im nhìn lão già lụ khụ đang đứng trong phòng Mặc Dung.
"Ngươi là ai?"
Lão già đó tự nhiên đứng thằng lên, dùng giọng nói trong trẻo của Mặc Dung đáp lại:
"Là tiền bối của ngươi nè."
Ta im lặng.
5.
Hóa ra lớp da nhăn nheo bên ngoài chỉ là nhân bì diện cụ.
Ta bây giờ mới biết, hóa ra Mặc Dung còn có khả năng siêu việt như vậy!
Ta hỏi hắn, tại sao hắn lại nổi hứng hóa trang thành bộ dạng này.
Hắn nói:
"Ta muốn đi ăn trộm."
6.
Bấy lâu nay ta vẫn suy nghĩ, Mặc Dung sống có một mình, không có kế sinh nhai, cũng không chăn nuôi hay trồng trọt, thức ăn đồ dùng trong hang đá của hắn không biết là kiếm từ đâu.
Không ngờ là do trộm.
Ta trước giờ chỉ biết Huyễn Tử Y Nhân hay đi quấy rối người khác thôi, chứ không ngờ hắn còn đi trộm.
Ta liền khuyên hắn đừng làm vậy, ăn trộm là sai.
Hắn nói: "Ngươi làm gì mà vừa mở miệng đã sặc mùi của lũ người chính phái thế!"
Ừm thì... ta là người của chính phái mà.
Bộ ta chưa nói cho hắn nghe hả?
Ồ...
Hình như là chưa thật.
7.
Mặc Dung vừa nghe tin ta là người của chính đạo, cả người liền sốt sắng đề phòng. Hắn chỉ tay hỏi ta, đây là địa bàn của ma giáo, ta đến đây để làm gì.
Ta thành thật nói: "Ta theo lệnh nghĩa huynh đến đây bắt ngươi."
Hắn hỏi, tại sao ta ở đây bao lâu vẫn chưa ra tay bắt hắn!
Ta đáp: "Tại thích."
Mặc Dung có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của ta. Ta sợ hắn không hiều rõ ý mình, nên nói rõ luôn:
"Tại thích tiền bối."
Nghe tới đây, hắn liền vô thức lùi lại một bước, cả mặt đều đỏ ửng lên.
Mặc Dung vội vàng đeo cái nhân bì diện cụ già nua lên.
"Ngươi... ngươi đợi ở đây. Ta... ta... ta... đi kiếm ăn trước. Nói... nói... nói với ngươi... ngươi sau!!"
Đến lúc hắn quay lưng rời khỏi, hai bên tai vẫn còn đỏ hỏn.
8.
Ta nghe lời Mặc Dung, ngồi đợi ở đây, chờ hắn quay về.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, ta chợt nhận ra, hắn nói đi "kiếm ăn," ý chính là vẫn muốn đi ăn trộm.
Nếu ta nhận ra ngụ ý trong câu từ của hắn sớm hơn thì đã không để hắn rời đi rồi.
Không được! Ta không thể để hắn làm ra chuyện sai trái nữa! Chỉ mỗi việc quấy rối người ta mà cả võ lâm đã săn lùng hắn rồi, bây giờ mà còn thêm tội ăn trộm, ta không biết bảo vệ hắn như thế nào đâu.
Thế là ta đứng dậy, quyết định đi tìm hắn.
Thế nhưng ta tìm Mặc Dung cả đêm không ra. Đến khi gần sáng, ta đoán thầm lúc này hắn cũng đã trở về rồi.
Ta liền quay về hang đá.
Nhưng không ngờ vừa quay về, người đầu tiên ta nhìn thấy không phải Mặc Dung.
Mà là một đám nhân sĩ chính phái.
"Tần thiếu hiệp!" Vừa nhìn, bọn họ đã nhận ra thân phận của ta.
Ta hỏi bọn họ ở đây làm gì.
Bọn họ đáp:
"Bọn ta cuối cùng cũng đã bắt được Huyễn Tử Y Nhân rồi!"
9.
Hóa ra nghĩa huynh thấy ta lâu ngày không trở lại, sợ ta xảy ra chuyện, liền cử người đi yểm trợ.
Không ngờ đám người này lần theo manh mối cuối cùng cũng tìm được tới đây. Bọn họ vừa vào trong hang đá đã nhìn thấy một tên già đứng giữa hang, trông rất ra dáng lão dâm tặc được người đời đồn thổi.
Cả đám liền nhào vào, thay mặt những người từng bị trúng độc chiêu của Huyễn Tử Y Nhân đánh cho hắn một trận, sau đó trói lại, chuẩn bị giải về cho minh chủ võ lâm thì ta xuất hiện.
Nghe vậy, ta liền sốt sắng chạy đến xem Mặc Dung thế nào.
Hắn bị trói lại nằm một góc, toàn thân bị đánh đến không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Ta đau lòng, lấy tay cởi nhân bì diện cụ trên mặt hắn ra, cho hắn dễ thở một chút.
Nhưng mà.
Tháo không ra.
10.
Lão già đó hóa ra không phải Mặc Dung. Lão chỉ là một tên sơn tặc phổ thông tầm thường mà thôi.
Bởi vì đại ca trong băng cướp bảo lão đến đây lấy đồ, lão mới tìm tới hang đá này. Ai ngờ vừa xong việc trở ra đã bị tẩn cho một trận.
Nghe tới đây, trong lòng ta liền băn khoăn, trăn trở.
Thậm chí là lo lắng.
Nếu lão già này ở đây, vậy thì Mặc Dung đang ở đâu. Tại sao ta tìm khắp nơi không thấy hắn, đợi đến tối cũng không thấy về?
11.
Lão sơn tặc kia kể lại, lý do lão tới nơi này là do đại ca băng cướp bọn họ mới bắt được một người muốn nạp làm áp trại phu nhân.
Sau đó liền cử lão đến đây lấy đồ để dùng trong hôn lễ.
Bây giờ ta nghĩ lại, lão sơn tặc kia làm sao biết được vị trí hang động này mà tìm tới? Chẳng lẽ tuyệt sắc giai nhân trong miệng lão chính là... Mặc Dung.
Có khi nào hắn đi trộm đồ của đám sơn tặc, bị chúng bắt được rồi không?
Nghĩ tới đây, trong lòng ta liền dâng lên một cỗ sợ hãi.
Không nghĩ nhiều, ta bảo đám nhân sĩ bên kia trở về báo cáo lại với nghĩa huynh, rồi lập tức theo sự chỉ đường của lão sơn tặc, phóng thẳng đến hang ổ của bọn cướp.
12.
Lúc ta đến nơi, đám cướp đang mở tiệc ăn mừng.
Bọn chúng liên miệng bàn tán, chúc mừng đại ca bắt được một áp trại phu nhân quá đỗi xinh đẹp, tuyệt sắc giai nhân.
Ta vừa nghe qua hai từ "xinh đẹp" với "tuyệt sắc giai nhân," lồng ngực đột nhiên giật lên một cái.
Chẳng lẽ là đang nói Mặc Dung?
Bọn cướp nói, áp trại phu nhân kia xem ra không chịu nghe lời, hiện tại vẫn đang phản kháng rất kịch liệt.
Lại có kẻ nói, đợi đại ca lấy được "thứ đó," liền lập tức cho phu nhân dục tiên dục tử.
Ta nghe như vậy, liền quay sang hỏi lão già sơn tặc kia, "thứ đó" là thứ gì.
Lão nói, đó chính là thứ mà đại ca cử lão đi lấy. Nghe nói, "thứ đó" chỉ độc nhất có ở chỗ hang đá của bọn ta.
Vừa nói, lão vừa đưa tay vào vạt áo, lấy ra một lọ...
Dâm Độc.
13.
Dâm Độc chính là loại dược Mặc Dung trúng phải vào ngày đầu tiên bọn ta gặp gỡ.
Nghĩ đến việc tên cướp kia muốn cho Mặc Dung dùng Dâm Độc, không hiểu sao trong lòng ta lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Mặc dù Dâm Độc không có tác dụng nào khác ngoài việc khiến chỗ đó đứng lên, nhưng ta không muốn bộ dạng đó của Mặc Dung bị kẻ khác thấy được!!
Không nghĩ nhiều, ta lập tức xông vào hang ổ bọn cướp, chen ngang bữa tiệc của chúng. Đám cướp còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã bị ta đánh cho bất tỉnh.
Sau đó, ta lập tức chạy sâu vào trong hang ổ, lùng sục khắp nơi tìm cho ra tung tích Mặc Dung.
Bất chợt, ta nghe thấy tiếng người phát ra từ một gian phòng.
"Tiểu mỹ nhân, đừng chạy, lại đây với ta."
Tiếp đó, là giọng người khàn đặc đang khóc nấc.
"Đừng... đừng qua đây..."
"Tiểu mỹ nhân, ai bảo ngươi tự đưa mình vào hang cọp để ta bắt được chứ. Ban nãy ta còn định đợi Dâm Độc về đây rồi mới động phòng. Nhưng ngươi đẹp như vậy, ta hết nhịn nổi rồi."
"Đừng mà, đừng mà..."
Ta tức điên người lập tức xông vào trong. Vừa bước vào liền nhìn thấy một nam nhân to lớn đang nằm sấp trên giường, gã ra sức cắn loạn xạ vào cổ người bên dưới.
"Ngươi là ai?" Vừa nhìn thấy ta, gã liền ngẩng đầu trợn mắt hỏi.
Ta không thèm đáp, trực tiếp kéo gã từ trên giường xuống, đánh tới tấp, đánh liên tục, đánh cho đến khi gã bất tỉnh không còn động đậy.
"Tiền bối, ngươi không sao..."
Lúc này ta mới quay sang kiểm tra tình hình Mặc Dung. Sau đó ta phát hiện, người ở trên giường...
Là một cô gái.
"Tần Dương, ngươi làm gì mà xông vào phòng tân hôn nhà người ta thế?" Giọng nói quen thuộc chợt vang lên từ phía sau.
Ta quay lại thì thấy Mặc Dung một tay đang cầm nhân bì diện cụ, tay kia cầm một cái chân gà nhai ngấu nghiến.
14.
Hóa ra... Mặc Dung và vị đại ca bên kia là chỗ quen biết.
Hắn định đi trộm đồ của bá tánh dưới núi, không ngờ lại nhận được tin đại ca vô tình bắt được một tiểu mỹ nhân đi lạc, muốn ngay trong đêm nạp nàng làm áp trại phu nhân. Thế là hắn liền bỏ hết, chạy đến uống ly rượu mừng, ăn uống vui chơi đến tối.
Khi đại ca chuẩn bị động phòng, nghe tin tân nương không hợp tác, Mặc Dung mới ngỏ ý muốn tặng cho đại ca một lo Dâm Độc làm quà cưới, bảo lão sơn tặc kia đi lấy.
Nói tóm lại, tất cả chỉ là hiểu lầm.
15.
Mặc Dung nhìn thấy ta đánh bằng hữu của hắn thê thảm, đã vậy còn thả cô nương kia đi thì vô cùng tức giận.
Nhưng khi nghe ta kể lại chuyện ta đi tìm hắn như thế nào, lo cho hắn ra sao, lại còn hiểu lầm hắn bị đám sơn tặc này ức hiếp nên mới hành động hấp tấp— sắc mắt Mặc Dung liền dịu xuống. Hắn thay đổi thái độ, mặt hơi đỏ lên, giọng mềm mỏng:
"Hóa ra là do ngươi lo cho ta sao?"
Ta có chút xấu hổ, gãi đầu.
Mặc Dung lại nói: "Thế Dâm Độc của ta thế nào? Có lấy được không? Đợi đại ca tỉnh dậy, ta lấy đó làm quà tạ tội."
Dâm Độc ban nãy lão sơn tặc đưa ra, ta đang cất trong người. Mặc Dung vừa hỏi tới, ta liền bỏ tay vào vạt áo lấy ra.
Rồi ta chợt phát hiện.
Ban nãy ta đánh tên đại ca kia quá dữ dội, không biết va đập vào đâu, lọ Dâm Độc kia bị vỡ, chất độc bên trong... dính hết lên người ta rồi.
Tự nhiên...
Ta cảm thấy bản thân mình thật nóng.
Còn Mặc Dung thì thật thơm.
16.
Ngày hôm sau.
Ta ngồi trên mái nhà, nghĩ lại chuyện đêm qua.
Khi ấy cơ thể ta nóng lên.
Hai mắt cũng trở nên mờ mịt.
Nhận thức mờ hồ.
Sau đó, ta nói gì đó với Mặc Dung.
Ta không nhớ ta đã nói với hắn cái gì, chỉ biết ngay sau đó hai má hắn đỏ bừng lên, vội vàng hấp tấp kéo cái tên đại ca đang nằm bẹp dí dưới sàn ném ra ngoài sân, đóng cửa cài then lại.
Sau đó, toàn thân ta chao đảo tiến tới chỗ Mặc Dung.
Đưa tay lên, nắm được một góc y phục của hắn.
Kéo xuống.
Sau đó... sau đó...
Ta không nhớ gì nữa.
Chỉ nhớ rõ trong lúc mơ màng, ta liên tục cảm nhận được một cảm giác vô cùng thư thái.
Toàn thân ta tựa như sóng biển vậy, đánh vào lại ra, đánh vào lại ra.
Sau đó thì cuồng phong nổi lên, sóng thần dữ dội kéo tới, đập mạnh vào bờ một cái!
Rồi rút xuống.
Để lại sau đó là một khung cảnh bình yên đến ngỡ ngàng. Vạn vật được nước biển tưới táp, trở nên ấm nóng, mềm mại...
Hình như là cũng có chút sền sệt?
Ta không nhớ rõ lắm, chỉ biết cảm giác đó cứ lặp đi lặp lại bảy, tám lần gì đó. Đến lúc thần trí ta tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Mặc Dung không biết tại sao lại nằm rút trong lồng ngực ta. Tay run run đưa xuống hông nhẹ nhàng xoa nắn. Thế nhưng vẻ mặt thì trông như vừa ăn được đồ ăn ngon, vô cùng thỏa mãn.
Hắn dụi đầu vào người ta, mê mẩn nói: "Nếu biết trước là sẽ sung sướng như vậy, ta đã phá thân từ lâu rồi."
Ta nghe không hiểu hắn nói "phá thân" là ý gì. Nhưng nhìn hắn thoải mái, trong người ta không hiểu sao có cảm giác thành tựu, vô cùng tự hào.
Sau đó Mặc Dung lại đưa tay vào chăm chạm vào bên dưới của ta. Lồng ngực hắn trông rất thê thảm, nhưng hai mắt lại rất có tinh thần:
"Thứ này của ngươi là quốc bảo, chắc chắn là quốc bảo! Sau này ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta, tùy ý cho ta sử dụng!!"
Ta nghe chẳng hiểu, tại sao thứ dùng để đi tè của ta lại là quốc bảo?
Mà thôi, hắn vui là được.
Trong lúc ta đang lâng lâng vui vẻ vì được Mặc Dung bám dính lấy, thì đột ngột có tiếng bước chân ầm ầm kéo tới.
Cái tên đại ca đêm qua bị ta đánh cho một trận cùng đám đàn em lúc này kéo nhau phá cửa xông vào phòng.
Đứng trước mặt ta.
Ta chợt nhớ ra hôm qua ta hiểu nhầm bọn họ, ra tay hơi quá đáng. Ta vừa định ngồi dậy mặc quần vào rồi xin lỗi thì...
"Bịch"
Tên đại ca cùng đám sơn tặc đồng loạt quỳ xuống.
Bọn họ nhìn ta, kêu một tiếng:
"Đại ca!!!"
17.
Luật rừng của đám sơn tặc, ai hạ gục được lão đại thì sẽ được làm lão đại mới.
Bị ta đánh thê thảm, tên đại ca kia lập tức từ chức, cùng đám đàn em tôn ta lên làm thủ lĩnh mới.
Ta là nhân sĩ chính phái, làm sao có thể cầm đầu một băng cướp được. Thế là ta đành nhỏ nhẹ từ tốn, từ chối vinh dự này.
Thế nhưng đám sơn tặc này quá bám người, ta từ chối thế nào bọn họ cũng không cho ta đi.
18.
Ta ngồi trên mái nhà nghĩ về những chuyện xảy ra đêm qua mà trong lòng đầy phiền muộn, không biết phải làm gì với cái chức thủ lãnh băng cướp.
Đang suy tư thì Mặc Dung đột ngột xuất hiện.
Hắn chạy lại ôm lấy bắp tay rồi tựa đầu lên vai ta, nhẹ giọng nói:
"Hôm qua ta mới phá thân, bây giờ đã có thể luyện tiếp công pháp sư phụ để lại."
Hắn vẽ vẽ vòng tròn trên ngực ta, bảo ta cùng hắn đi... luyện công.
Nghe xong, ta liền ngồi thẳng lưng dậy, gật đầu. Tưởng gì, chứ việc luyện công ta hiển nhiên là sẽ giúp hắn. Trước đây ngao du bốn phương, ta cũng thường xuyên giúp đỡ người khác truyền nội công, điều tức, giúp nâng cao công pháp.
Ta nhiệt tình hỏi: "Tiền bối muốn ta giúp ngươi luyện công kiểu nào."
Vừa nghe ta gọi hắn "tiền bối," Mặc Dung tự nhiên nghiêng đầu, đắn đo cân nhắc gì đó, rồi nói:
"Thật ra ta không có lớn tuổi như vậy đâu. Cái danh Huyễn Tử Y Nhân là từ đời..."
Cùng lúc này, đột ngột một đám nhân sĩ chính phái xuất hiện trước mặt ta.
Bọn họ chính là những người được nghĩa huynh cử đi tìm kiếm yểm trợ ta hôm qua.
Vừa nhìn thấy ta và Mặc Dung ngồi kế nhau, bọn họ liền hỏi:
"Tần thiếu hiệp, người này là..."
Ta nhanh miệng đáp: "Là bằng hữu của ta!"
Nghe thấy ta nói ra hai từ "bằng hữu," Mặc Dung liên chau mày.
Ta hỏi tiếp: "Không phải hôm qua ta bảo các ngươi trở về báo cáo với nghĩa huynh rồi sao, tại sao bây giờ lại đến đây?"
Bọn họ nói: "Minh chủ muốn bọn ta truyền lời tới ngươi, nói Huyễn Tử Y Nhân gần đây im hơi lặng tiếng, tạm thời không cần quan tâm. Minh chủ có một kẻ đáng ghét hơn cần phải loại bỏ, muốn giao phó cho ngươi!"
Nghe thấy nghĩa huynh tạm thời không truy đuổi Mặc Dung nữa, sự khó xử trong lòng ta bao lâu này tự nhiên nhẹ hẳn đi.
Ta vui vẻ nói: "Nghĩa huynh muốn ta trừ khử ai?"
"Kẻ đó tên là..." Bọn người kia chậm rãi nói ra một cái tên.
"Đông Phương Kỳ."
___________________
Lời tác giả: ầy, minh chủ võ lầm cũng từng có thời không ưa con dâu tương lai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương