Quỷ Cổ
Chương 2
Ở tuổi mười hai, Trần Hoài An đã thành thạo vu cổ.
Nhưng hắn đã nhiều lần hỏi cha mẹ xem cổ nào có thể giải cổ Giáng đầu
Còn hỏi Kim Tằm cổ đã phải cổ mạnh nhất chưa hay còn có loại cổ vương nào khác.
Cha chỉ nói với hắn rằng vu thuật chỉ một sớm một chiều mà luyện được, đồng thời yêu cầu hắn được để thù hận che lấp lý trí, trước tiên phải học làm người có tam quan ngay thẳng, nếu không sau khi trả thù thì bản thân cũng mất hết không còn lại gì.
Trần Hoài An dường như đã nghe lời, từ đó trở đi, hắn không còn tập trung vào việc nuôi cổ nữa, hắn sẽ cùng tôi hái hoa và trồng các loại thảo dược, hắn giảng bài cho tôi, cùng tôi đi bắt cá trên sông và hát cho tôi nghe.
Vào một đêm giữa hè năm tôi mười lăm tuổi, chúng tôi ngồi bên bờ sông, ngâm chân trần trong làn nước mát lạnh và ngắm đom đóm bay.
Hắn chợt siết c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Tư Tài, hình như anh đã yêu em rồi.”
Lúc đó mặt tôi nóng bừng, xấu hổ đến mức chưa kịp xỏ giày, đang định chạy về nhà thì chân tôi đã bị mảnh kính vỡ đ.â.m vào.
Hắn âu yếm bế tôi lên, lau chùi vết thương cho tôi và thậm chí còn mút vết m.á.u từ vết thương ở lòng bàn chân tôi rồi bế tôi suốt chặng đường về.
Đêm đó, hắn ta nói chuyện rất lâu với bố mẹ.
Mẹ tôi lại vào phòng tôi và hỏi: "Hoài An có nói với bố mẹ là nó thích con và muốn cưới con. Con có thích thằng bé không?"
Bởi vì lời nói khi nãy, tôi có chút đỏ mặt ngượng ngùng, chân vẫn còn chảy máu, nhưng tôi lại chẳng thấy đau đớn gì nữa...
Có lẽ tôi cũng thích anh ấy.
Hai ngày sau, chú của Trần Hoài An đích thân đến và tặng rất nhiều thứ, trong đó có một chiếc vòng tay ngọc bích đựng trong hộp gỗ đàn hương.
Nói rằng nó được bà ngoại của Trần Hoài An tặng cho tôi, chính thức thừa nhận tôi là cháu dâu của mình.
Kể từ đó trở đi, cha và mẹ cũng không còn khách sáo với Trần Hoài An nữa. HỌ dốc lòng dốc sức dạy cho Hoài An tất cả các loại vu thuật cổ mà họ biết.
Tình yêu hắn ta dành cho tôi thật nồng nàn và không hề che giấu.
Tất cả các cô gái trong làng đều ghen tị với tôi.
Trần Hoài An dáng dấp tốt, cổ thuật còn mạnh mẽ. Tuy lòng mang nặng thù hận nhưng tính tình lại hiền lành và thích cười. Hơn nữa, sự giàu có của anh ấy cũng đã mang đến rất nhiều lợi ích cho thôn làng.
Khi Trần Hoài An mười tám tuổi, cậu của hắn lại đến và nói rằng thế giới bên ngoài đang thay đổi. Trần Hoài An trong tương lai sẽ tiếp quản sự nghiệp khổng lồ của Trần gia, hắn vẫn phải học đại học. Hoài An cần phải quay lại.
Năm đó, Trần Hoài An đã trở thành cao thủ cổ thuật, vượt qua cha mẹ.
CỔ thuật chính là dựa vào lòng căm hận, c.h.ế.t đi sống lại, mới có thể càng ngày càng mạnh
Trần Hoài An, người đã c.h.ế.t một lần, có ý chí sinh tồn và hận thù mãnh liệt.
Luyện cổ đương nhiên tốt hơn cha mẹ tâm tính thiện lương rất nhiều.
Nhưng anh ấy nhất quyết muốn mang tôi ra thế giới bên ngoài.
Tôi chưa bao giờ rời làng và tôi không muốn rời xa cha mẹ mình.
Đêm trước khi đi, anh ôm chặt tôi nói: “Tư Tài, không được nghe người khác hát dưới lầu, em nhất định phải đợi anh về.”
(楼下唱歌: Hành động hát dưới lầu nhà, thường được sử dụng để tỏ tình hoặc bày tỏ tình cảm.)
Bất cứ khi nào trường học nghỉ lễ, Trần Hoài An đều sẽ quay lại.
Có khi nghỉ phép năm ngày, đi đi về về đã mất bốn ngày, dù chỉ có thể ngủ một đêm ở nhà tôi cũng sẽ nhờ tài xế đưa về.
Hắn ta khăng khăng muốn cùng tôi nói chuyện cả một đêm dài, nói rất nhiều chuyện.
Thế giới bên ngoài như thế nào?
Hắn đã bắt đầu tìm kiếm người đã hại gia đình mình năm đó ra sao.
Khi trả thù xong, hắn ta sẽ quay lại mang tôi và cha mẹ ra ngoài.
Nhưng một năm trôi qua, Hoài An càng ngày càng ít trở về, thậm chí khi trở về cũng không nói nhiều, ngược lại rất cô đơn, chỉ mày mò với đám cổ trùng đó.
Càng ngày chúng tôi càng ít tiếp xúc với nhau. Mẹ hỏi tôi: “Thế giới bên ngoài đầy rẫy xa hoa truỵ lạc, hay là thằng bé đã thay lòng đổi dạ rồi?”
Nhưng tôi đã hạ cổ tình cho hắn ta rồi, và tôi có thể cảm nhận được rằng Hoài An vẫn chưa hề thay lòng.
Nhưng hắn đã nhiều lần hỏi cha mẹ xem cổ nào có thể giải cổ Giáng đầu
Còn hỏi Kim Tằm cổ đã phải cổ mạnh nhất chưa hay còn có loại cổ vương nào khác.
Cha chỉ nói với hắn rằng vu thuật chỉ một sớm một chiều mà luyện được, đồng thời yêu cầu hắn được để thù hận che lấp lý trí, trước tiên phải học làm người có tam quan ngay thẳng, nếu không sau khi trả thù thì bản thân cũng mất hết không còn lại gì.
Trần Hoài An dường như đã nghe lời, từ đó trở đi, hắn không còn tập trung vào việc nuôi cổ nữa, hắn sẽ cùng tôi hái hoa và trồng các loại thảo dược, hắn giảng bài cho tôi, cùng tôi đi bắt cá trên sông và hát cho tôi nghe.
Vào một đêm giữa hè năm tôi mười lăm tuổi, chúng tôi ngồi bên bờ sông, ngâm chân trần trong làn nước mát lạnh và ngắm đom đóm bay.
Hắn chợt siết c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Tư Tài, hình như anh đã yêu em rồi.”
Lúc đó mặt tôi nóng bừng, xấu hổ đến mức chưa kịp xỏ giày, đang định chạy về nhà thì chân tôi đã bị mảnh kính vỡ đ.â.m vào.
Hắn âu yếm bế tôi lên, lau chùi vết thương cho tôi và thậm chí còn mút vết m.á.u từ vết thương ở lòng bàn chân tôi rồi bế tôi suốt chặng đường về.
Đêm đó, hắn ta nói chuyện rất lâu với bố mẹ.
Mẹ tôi lại vào phòng tôi và hỏi: "Hoài An có nói với bố mẹ là nó thích con và muốn cưới con. Con có thích thằng bé không?"
Bởi vì lời nói khi nãy, tôi có chút đỏ mặt ngượng ngùng, chân vẫn còn chảy máu, nhưng tôi lại chẳng thấy đau đớn gì nữa...
Có lẽ tôi cũng thích anh ấy.
Hai ngày sau, chú của Trần Hoài An đích thân đến và tặng rất nhiều thứ, trong đó có một chiếc vòng tay ngọc bích đựng trong hộp gỗ đàn hương.
Nói rằng nó được bà ngoại của Trần Hoài An tặng cho tôi, chính thức thừa nhận tôi là cháu dâu của mình.
Kể từ đó trở đi, cha và mẹ cũng không còn khách sáo với Trần Hoài An nữa. HỌ dốc lòng dốc sức dạy cho Hoài An tất cả các loại vu thuật cổ mà họ biết.
Tình yêu hắn ta dành cho tôi thật nồng nàn và không hề che giấu.
Tất cả các cô gái trong làng đều ghen tị với tôi.
Trần Hoài An dáng dấp tốt, cổ thuật còn mạnh mẽ. Tuy lòng mang nặng thù hận nhưng tính tình lại hiền lành và thích cười. Hơn nữa, sự giàu có của anh ấy cũng đã mang đến rất nhiều lợi ích cho thôn làng.
Khi Trần Hoài An mười tám tuổi, cậu của hắn lại đến và nói rằng thế giới bên ngoài đang thay đổi. Trần Hoài An trong tương lai sẽ tiếp quản sự nghiệp khổng lồ của Trần gia, hắn vẫn phải học đại học. Hoài An cần phải quay lại.
Năm đó, Trần Hoài An đã trở thành cao thủ cổ thuật, vượt qua cha mẹ.
CỔ thuật chính là dựa vào lòng căm hận, c.h.ế.t đi sống lại, mới có thể càng ngày càng mạnh
Trần Hoài An, người đã c.h.ế.t một lần, có ý chí sinh tồn và hận thù mãnh liệt.
Luyện cổ đương nhiên tốt hơn cha mẹ tâm tính thiện lương rất nhiều.
Nhưng anh ấy nhất quyết muốn mang tôi ra thế giới bên ngoài.
Tôi chưa bao giờ rời làng và tôi không muốn rời xa cha mẹ mình.
Đêm trước khi đi, anh ôm chặt tôi nói: “Tư Tài, không được nghe người khác hát dưới lầu, em nhất định phải đợi anh về.”
(楼下唱歌: Hành động hát dưới lầu nhà, thường được sử dụng để tỏ tình hoặc bày tỏ tình cảm.)
Bất cứ khi nào trường học nghỉ lễ, Trần Hoài An đều sẽ quay lại.
Có khi nghỉ phép năm ngày, đi đi về về đã mất bốn ngày, dù chỉ có thể ngủ một đêm ở nhà tôi cũng sẽ nhờ tài xế đưa về.
Hắn ta khăng khăng muốn cùng tôi nói chuyện cả một đêm dài, nói rất nhiều chuyện.
Thế giới bên ngoài như thế nào?
Hắn đã bắt đầu tìm kiếm người đã hại gia đình mình năm đó ra sao.
Khi trả thù xong, hắn ta sẽ quay lại mang tôi và cha mẹ ra ngoài.
Nhưng một năm trôi qua, Hoài An càng ngày càng ít trở về, thậm chí khi trở về cũng không nói nhiều, ngược lại rất cô đơn, chỉ mày mò với đám cổ trùng đó.
Càng ngày chúng tôi càng ít tiếp xúc với nhau. Mẹ hỏi tôi: “Thế giới bên ngoài đầy rẫy xa hoa truỵ lạc, hay là thằng bé đã thay lòng đổi dạ rồi?”
Nhưng tôi đã hạ cổ tình cho hắn ta rồi, và tôi có thể cảm nhận được rằng Hoài An vẫn chưa hề thay lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương