Tạ Tri Phi có thể không giận sao?
Rõ ràng là hắn làm lỡ thời gian của Đỗ Y Vân, người này không nhắm về hắn lại nhắm về phía Yến Tam Hợp, như vậy nghĩa là gì?
Trên người mẫu thân mang theo chức tam phẩm phu nhân, hai chữ phu nhân là ôn hòa, là thiện lương, là cung liễm, bà đã làm được gì?
Vì cái gọi là gia hòa vạn sự hưng. Đỗ Y Vân lại lợi dụng nữ nhân trong nội trạch, khiến Tạ gia không được an bình, lòng dạ quá ác độc. Thủ đoạn dùng với Yến Tam Hợp cũng quá ác độc.
Khuôn mặt hắn càng thêm trong trẻo lạnh lùng, khí thế lại thấp thoáng sinh ra.
“Điều ta tò mò là, chủ ý ác động như vậy là của nàng hay có người sau lưng khác.”
Lời này vừa nói ra, Tiểu Bùi gia và Tạ tổng quản đồng thời biến sắc.
Nếu như là chủ ý của một mình nàng thì nói cho cùng chỉ là ân oán cá nhân từ yêu sinh hận.
Nếu như sau lưng nàng còn có người, vậy thì chuyện này rất nghiêm trọng, là Đỗ gia đang trả thù Tạ gia.
Tạ Tri Phi im lặng thật lâu: “Lão gia ngủ rồi à?”
Tạ tổng quản vội nói: "Hồi bẩm Tam gia, nghỉ ở thư phòng.”
“Ca ca đâu?”
“Đã ngủ rồi.”
“Tạ tổng quản, ngươi đi kể lại chuyện này cho ca ta nghe được, cũng đừng gạt đại tẩu ta, để cho hai phu thê bọn họ quyết định.”
Tạ tổng quản không nhúc nhích, lại nhích đầu đến gần hơn: “Tam gia nghĩ kỹ rồi chứ, nếu như vậy thì chuyện của phu nhân sẽ không giấu được, phía bên kia nhị phòng…”
“Tạ gia ở phía trước, đại phòng ở phía sau.” Tạ Tri Phi vuốt gương mặt mệt mỏi: "Tiểu Hoa, tuy Tam gia ta sống hơi cẩu thả, nhưng ai chủ, ai thứ, ai nhẹ, ai nặng ta vẫn phân biệt được.”
“Vâng!
“Đúng rồi!” Tạ Tri Phi nhìn Bùi Minh Đình: “Bọn họ quyết định thế nào ta không quan tâm, nhưng có một điều, Lý Chính Gia phải chết!”
Tim Tạ tổng quản rớt một nhịp: "Vâng!”
Tạ tổng quản không dám trì hoãn, vội vàng đi.
Tiểu Bùi gia ngã xuống giường, mắt híp lại: “Tạ Ngũ Thập, Lý Chính Gia phải chết, ý của ngươi là gì?”
Tạ Tri Phi dựa vào giường trúc, gối tay ra sau đầu: “Thứ nhất là người ăn trong móc ngoài, Tạ phủ không dung nạp được; thứ hai...” Ánh mắt hắn dừng ở ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: "Giết gà dọa khỉ.”
Khỉ là chỉ Đỗ gia.
Nếu chỉ là Đỗ Y Vân, vậy cảnh cáo cô đừng duỗi tay quá dài.
Nếu sau lưng cô còn có Đỗ Kiến Học, Lý Chính Gia vừa chết, Đỗ Kiến Học sẽ hiểu được một việc: Tạ gia không phải quả hồng mềm, bớt dùng âm mưu lại.
“Nói chứ, ngươi khác ngày xưa quá.” Bùi Tiếu buồn ngủ không mở mắt ra được.
"Ngày xưa thế nào?"
“Gặp người ba phần cười, là một tượng đất.”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ?” Tiểu Bùi gia xốc mí mắt lên nhìn hắn một cái: "Trên người mọc ra gai, sẽ lấy mạng người!”
Đương nhiên.
Tạ Tri Phi thầm cười gằn, ai dám động đến muội muội ta, ta lấy mạng người đó!
“Tam gia.” Đúng lúc này, Tạ tổng quản thò nửa cái đầu ra, bĩu bĩu môi với Tạ Tri Phi.
Đi rồi quay lại?
Tạ Tri Phi đừng dậy khỏi giường, vừa định hỏi một tiếng có chuyện gì, thì đầu Tạ tổng quản đã rụt lại.
Hắn sải bước ra gian ngoài.
Tạ tổng quản vội vàng dùng ánh mắt ý bảo: Tam gia chúng ta đi xa một chút.
Tạ Tri Phi thấy hắn thần bí như vậy, không chút suy nghĩ đã nhấc chân đi ra ngoài viện.
Lúc này, Tạ tổng quản mới kiễng mũi chân, ghé vào lỗ tai Tam gia nói: Có chyện này, lão phu nhân và lão gia có ý muốn gả Yến cô nương cho nhị gia, việc này Liễu di nương cũng biết.
Mặt Tạ Tri Phi trầm xuống, thầm mắng: Đệt!
“Tiểu Hoa!” Hắn bỗng nhiên thấp giọng gọi một tiếng.
Tạ tổng quản vừa nghe hai chữ này, bắp chân đã run rẩy, vội vàng thành thật khai báo.
“Việc này lão nô chỉ là vô tình nghe được, không nói với tam gia, một là gấp gáp làm việc cho tam gia, hai là lão gia và lão phu nhân không thấy bàn lại. Hôm nay muốn nói lại chuyện này cho tam gia là vì lão nô nghĩ…" Không nói thêm gì nữa, nhưng hắn tin chắc Tam gia đã hiểu.
Chuyện của Lý Chính Gia một khi bị tung ra, lão gia chán ghét phu nhân, ít nhiều sẽ sinh ra chút áy náy với Liễu di nương. Lão gia áy náy thì không chỉ nói ngoài miệng, mà chắc chắc làm làm việc thực tế, ai biết được Liễu di nương có nhân cơ hội lấy hôn sự của Nhị gia ra nói chuyện hay không.
Một người thông minh tuyệt đỉnh như Yến cô nương lại đặt ở nhị phòng, đại phòng ngoại trừ chiếm được một chữ đích ra thì còn gì nữa chứ?
“Tiểu Hoa, vẫn là ngươi thương ta!” Tay Tam gia đặt trên vai Tạ Tiểu Hoa, vỗ vỗ: “Đi đi, làm việc cho tốt, tranh thủ đến trang viện gánh phân muộn một chút, ở bên Tam gia thêm vài năm nữa.”
Ôi, tên nhóc thối tha này!
Tạ Tiểu Hoa há miệng, sững sờ không nói được nửa chữ.
Tên nhóc thối tha nhéo nhéo thịt sau gáy hắn, cười với hắn một cái, mặt mày cong cong, trái tim Tạ Tiểu Hoa lập tức mềm nhũn.
Người với người, tùy vào một chữ duyên.
Ba vì thiếu gia của Tạ phủ, chỉ có vị trước mắt này này có duyên với hắn.
Tổ tông này khi còn bé bị bệnh, không cần phu nhân ôm, không cần lão gia ôm, không cần vú em ôm, chỉ cần Tạ Tiểu Hoa hắn ôm.
Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, Tiểu Hoa...
Một ngày có thể kêu hắn mấy trăm tiếng, hồn cũng kêu hết sạch rồi.
Bây giờ trưởng thành rồi, tuy sẽ lạnh mặt nói mấy lời tàn nhẫn, nhưng chỉ có Tạ Tiểu Hoa hắn biết, Tam gia chưa từng coi hắn là người ngoài, cũng không đành để hắn đến trang viện gánh phân.
Vì sao?
Bởi vì Tam gia không giống với người khác, càng là người hắn thích, hắn sẽ nói đùa mấy câu, chọc cho hắn nhảy lên nhảy xuống, nghiến răng nghiến lợi, thì sẽ càng vui vẻ, đắc ý.
Tuy rằng nhìn hơi lộn xộn, nhưng sẽ bảo vệ người thân thiết, trong phủ nếu có ai dám nói Tạ Tiểu Hoa điều gì thì Tam gia sẽ là người đầu tiên trở mặt.
Dùng nguyên văn của Tam gia: Người của hắn, chỉ có thể để hắn ăn hiếp. Người khác, đều nương nó cút sang một bên.
……
Lúc dáng người Tạ tổng quản hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, nụ cười trên mặt Tạ tam gia đã không còn sót lại chút gì.
Tạ lão nhị với Yến Tam Hợp?
Ta nhổ!
Dù nam nhân trên đời đều chết hết thì Tam gia hắn cũng không thể gả muội muội mình cho hắn.
Tạ Tri Phi ở thầm mắng một tiếng, nhấc chân trở về phòng.
Trong phòng, Bùi Minh Đình nằm ngửa, áo dài cởi ra bốn nút áo, lộ ra yết hầu nhô lên, hai mắt thâm đen, giống như phóng túng quá độ vậy.
Nhưng chẳng biết vì sao, Tạ Tri Phi lại cảm thấy người này thân thiết.
“Minh Đình.” Tam gia khẽ gọi.
“Ừ.”
“Cảm thấy Yến Tam Hợp thế nào?”
Tiểu Bùi gia vốn dĩ đã ôm Chu công ngủ, vừa nghe lời này thì chợt giật mình mở to hai mắt.
Chết tiệt!
Ta lại quên mất mục đích ở lại Tạ phủ mất.
"Huynh đệ, Tạ Ngũ Thập, ngươi nói thật với ta, ngươi... có phải có ý với Yến Tam Hợp không?”
“Không có!”
“Không có?” Tiểu Bùi gia cả kinh bật dậy ngồi trên giường: “Sao có thể, tiểu gia ta thấy ngươi, rõ ràng là...”
Một đôi mắt lạnh lùng nhìn qua.
Ánh mắt hai người đụng nhau một cái, Tiểu Bùi gia hoảng sợ: "Chó má, ánh mắt ngươi là gì thế? Định ăn thịt người à?”
Tạ Tri Phi không nói gì, cứ im lặng nhìn hắn như vậy.
Ánh mắt này không đúng!
Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 308: Bảo vệ người mình
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương