Chương 624: Trời sập
Tiểu Bùi gia run rẩy vươn tay, dò xét hơi thở của y.
"Hắn, hắn đi rồi."
"Không thể đi, không thể đi, phải nói rõ ràng, ngươi nói rõ ràng cho ta..." Giọng Chu Viễn Mặc khàn đến đã nói không ra lời, cả người tê liệt ngồi dưới đất, lặp đi lặp lại mấy câu này, cả người đều sụp đổ.
Không khí đã không thể dùng từ hít thở không thông để hình dung nữa rồi.
Biểu cảm trên mặt mỗi người giống như là cá sắp chết, đều mở to hai con mắt mờ mịt.
"Chuyện khác để sau nói, chôn hắn trước đã." Yến Tam Hợp khôi phục tỉnh táo trước: "Tạ Thừa Vũ, bảo Đinh Nhất đưa hắn đến phủ Tuyên Hóa đi, mộ phần đã có sẵn, coi như lá rụng về cội."
Tạ Tri Phi gật đầu, nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh vội mở cửa, đi tới bên cạnh Đinh Nhất nói nhỏ vài câu.
Đinh Nhất đầu tiên là ngẩn người, lập tức vào nhà bế người đi ra ngoài.
Cửa, đóng lại lần nữa.
Không khí hít thở không thông, không vì mất đi một thi thể mà hòa hoãn xuống, mà càng lúc càng nặng nề.
Ai có thể ngờ được cái tâm ma này điều tra tới cuối cùng lại rẽ ngoặt, thẳng đến vụ án kinh thiên động địa mười bảy năm trước chứ.
Ai có thể điều tra tiếp đây?
Ai dám điều tra tiếp?
"Hay là..." Lý Bất Ngôn thật sự là chịu không nổi áp lực này: "... Hôm nay tới đây đi, ngày hôm nay đều mệt mỏi rồi."
Không ai lên tiếng trả lời.
Cũng không có một người động đậy.
"Cũng không thể cứ như vậy ngồi đến sáng chứ!" Lý Bất Ngôn giậm chân: "Hơn nữa, cũng chưa chắc có liên quan đến vụ án kia."
"Đúng, đúng, đúng!" Bùi Tiếu như là nằm mơ vừa tỉnh: "Đều, đều, đều trở về đi, ta và Tạ Ngũ Thập đã nhiều đêm không ngủ, mệt mỏi, mệt chết đi được."
"Chu Thanh?"
"Tiểu Bùi gia?"
"Đưa gia ngươi về phòng."
Chu Thanh không dám lên tiếng trả lời, nhìn Tam gia.
Tạ tam gia lướt qua ánh mắt Chu Thanh, nhìn chằm chằm đại ca Tạ Nhi Lập.
"Lão Tam." Tạ Nhi Lập đón ánh mắt hắn, chậm rãi nói: "Chân đệ bị thương, nghỉ ngơi trước đi."
Tạ Tri Phi cắn răng gật đầu.
Lúc này Chu Thanh mới dám bước đến cõng người lên.
Bùi Tiếu vừa nghe Tạ Nhi Lập nói, biết vị này là một người bình tĩnh, vội vàng nói: "Tạ đại ca, huynh cũng về với Chu đại ca đi, đêm đầu tiên của phu nhân, chắc chắn còn phải giữ linh. còn một canh giờ nữa trời sẽ sáng."
Tạ Nhi Lập nhìn Bùi Tiếu một cái, nhấc Chu Viễn Mặc lên, không nói một lời đi ra ngoài.
"Tam, Tam Hợp, ngươi cũng đi ngủ."
Tiểu Bùi gia chẳng những đầu lưỡi thắt lại, đầu óc cũng thắt lại.
"Ngủ, ngủ một giấc chắc chắn tinh thần sảng khoái, sắc mặt sẽ tốt, cô nương các ngươi đừng thức đêm, dễ già."
Tạ Tri Phi chờ ở ngưỡng cửa nhắm mắt lại với Yến Tam Hợp, như giải thích, lại như cảm thán nói: "Chuyện này quá lớn, phải chậm lại một chút."
"Ừ."
Yến Tam Hợp khoát tay, ý bảo bọn họ đi trước.
Tạ Tri Phi nhìn Bùi Tiếu, ba người vội biến mất trong bóng đêm.
Trong phòng khách trống trải.
Lý Bất Ngôn tiến lên một bước, đóng sầm cửa lại, sau đó trở lại bên người Yến Tam Hợp, vạn phần căng thẳng hỏi: "Tam Hợp, câu nói cuối cùng của Thái Vi là thật hay giả thế?"
Yến Tam Hợp đi tới trước bàn, cầm lấy tờ giấy viết mấy chữ cuối cùng, nét bút rất dùng sức, có thể thấy được là dùng hết sức để viết.
"Là thật."
"Vì sao lại chắc chắn như vậy?" Lý Bất Ngôn ngẫm lại: "Chỉ dựa vào mối quan hệ giữa Thiên Thị và Nghiêm Như Hiền, thì cũng không thể."
Yến Tam Hợp suy nghĩ hồi lâu: "Điều trước mắt ta nghĩ đến, có ba điểm."
Ba điểm?
Nhiều thế à?
Lý Bất Ngôn trợn tròn mắt: "Ngươi mau nói đi."
"Điểm thứ nhất, tâm ma từ lúc giải đến bây giờ, Chu Toàn Cửu là một ngụy quân tử." Yến Tam Hợp: "Hắn thích làm việc xấu sau lưng người khác, chuyện xấu để người khác làm, thanh danh người tốt rơi trên đầu hắn."
"Ý của ngươi là..." Lý Bất Ngôn phản ứng phi thường nhanh.
"Thiên Thị và Nghiêm Như Hiền kết giao, hắn thực ra là biết, thực ra cũng giống như việc chia rẽ Canh Tống Sinh và Chu Vị Hi, hắn mới là người thao túng phía sau."
"Đúng vậy."
"Chứng cứ?"
"Thiên thị từng nói với Thái Vi một câu: trước kia làm chó, chủ tử bảo cắn ai, ta sẽ cắn người đó; về sau người khác gọi ta một tiếng gia, bèn cảm thấy mình là người." Yến Tam Hợp: "Trên thực tế, ta vẫn là chó. Chủ tử bảo kêu, ta mới có thể kêu, chủ tử không cho kêu... Dây thừng đều nằm trong tay hắn."
"Ta hiểu rồi." Lý Bất Ngôn vỗ trán: "Thiên Thị cho rằng mình có tiền đồ, có bản lĩnh, trên thực tế tất cả đều nằm trong tay Chu Toàn Cửu."
Yến Tam Hợp gật gật đầu: "Phải nói Thiên Thị là một quân cờ trong tay Chu Toàn Cửu, đi đâu, đi như thế nào, đều nằm trong tính toán của hắn.
Đúng vậy, Chu Toàn Cửu coi tất cả mọi người là quân cờ trong tay hắn.
Lý Bất Ngôn: "Vậy điểm thứ hai thì sao?"
Yến Tam Hợp: "Vu chú."
Lý Bất Ngôn nhướng mày: "Vu chú?"
Yến Tam Hợp: "Những thứ thần thần quỷ quỷ này, là điều Chu Toàn Cửu am hiểu nhất."
"Không sai, người bình thường còn không nghĩ đến chuyện này!"
Lý Bất Ngôn: "Điểm thứ ba?"
Yến Tam Hợp rũ mắt xuống, sau một hồi im lặng, mới nói: "Vẫn chỉ là suy đoán của ta, lát nữa chờ Chu Viễn Mặc đến giải thích nghi hoặc cho chúng ta!"
Lý Bất Ngôn lập tức trợn mắt: "Yến Tam Hợp, ngươi không phải người, làm ta mất hứng ghê?"
"Bất Ngôn, ta không phải làm ngươi mất hứng."
Yến Tam Hợp: "Mà là có một số việc chỉ có thân là giám chủ Khâm Thiên Giám, mới có tư cách nói ra, nếu không, ta không nắm chắc."
Chuyện không nắm chắc khác nàng có thể đoán.
Nhưng chuyện này, đến đoán cũng phạm vào tội khi quân.
Lý Bất Ngôn chợt nhụt chí.
"Bất Ngôn." Yến Tam Hợp ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lý Bất Ngôn: "Mấy năm nay ngươi chưa từng về nhà, sắp sang năm mới rồi, ngươi có muốn..."
Lý Bất Ngôn lại trợn mắt: "Lời này của ngươi có ý gì?"
Yến Tam Hợp ngồi xổm xuống, đốt tờ giấy trong tay đi, ánh lửa đốt lên, tờ giấy kia lập tức thành tro tàn.
Yến Tam Hợp nói tiếp: "Là muốn nói cho ngươi biết, chuyện phía sau rất nguy hiểm, ý là rất nguy hiểm."
Lý Bất Ngôn nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi trong phòng khách, Giọng hơi run rẩy: "Nguy, nguy hiểm đến mức nào?"
"Kết quả xấu nhất, ta, ngươi, Chu gia, Tạ gia, Bùi gia..." Yến Tam Hợp hít sâu một hơi: "Chết hết, không còn ai."
Trời đất ơi!
Tim Lý Bất Ngôn đập thình thịch.
......
Phòng khách.
Một ngọn đèn như hạt đậu.
Hai huynh đệ một người nằm đầu giường, một người nằm cuối giường, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trở về phòng non nửa canh giờ, vẫn còn thấy kinh hãi.
Vẫn chưa hoàn hồn.
Bùi Tiếu thật sự nhịn không được, vươn ra móng vuốt ra véo Tạ Tri Phi một cái: "Huynh đệ, ngươi cho ta một câu đi, lời của Thái Vi có thể tin mấy phần?"
Tạ Tri Phi im lặng không đáp lời.
"Ta cảm thấy năm phần." Bùi Tiếu không quan tâm sự im lặng của hắn: "Phía trước đều là thật, phía sau một câu cũng không thể tin, không thể tin."
Tạ Tri Phi khẽ thở dài: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngủ đi."
Có thể ngủ được ư?
Bùi Tiếu nổi giận: "Chuyện này nương nó đã kéo đến..."
Ba chữ "Tiên thái tử" kia, hắn không có can đảm nói ra.
Tạ Tri Phi chợt ngồi dậy, nhìn hắn, nói một câu không đầu không đuôi: "Minh Đình, hôm nay ta làm đúng một chuyện, lại làm sai một chuyện."
Chương 625: Đất lún
Tiểu Bùi gia hỏi: "Ngươi làm chuyện gì đúng?”
Tạ Tri Phi: "Để cha ngươi đi trước.”
Tiểu Bùi gia hơi biến sắc: "Làm sai chuyện gì?”
Tạ Tri Phi: "Không đuổi đại ca ta đi.”
“Cho nên...” Bùi Tiếu ngồi dậy theo, trong lòng run sợ hỏi: "Ngươi cảm thấy lời Thái Vi nói... là thật?”
Thật không thật, khó mà nói.
Tạ Tri Phi cắn cắn môi: “Ta chỉ biết là người sắp chết, thì đều nói thật.
Tổ tông ơi...
Tiểu Bùi gia sốt ruột muốn rớt tròng mắt.
Van cầu ngươi đừng dọa ta, nếu hắn nói thật thì nếu chúng ta điều tra tiếp, thì sẽ là đại họa xét nhà diệt tộc đó. Thê tử còn chưa cưới, con trai còn chưa sinh, ta không muốn chết sớm như vậy.
"Cho nên, việc ngươi bây giờ phải nghĩ, không phải là lời Thái Vi nói thật hay giả, mà là..." Tạ Tri Phi trầm mặt xuống, dùng giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Có muốn đi theo Yến Tam Hợp điều tra tiếp hay là dừng ở đây?”
“Chuyện này…” Tiểu Bùi gia do dự một chút.
Tra tiếp, mạng khó giữ được.
Không tra, mấy người Chu gia đều chết hết.
Nhưng... Chu gia chết, chứ đâu phải nhà hắn chết.
Bùi Tiếu quyết định thật nhanh: "Không tra, rút lui.”
Bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn!
“Không chỉ chúng ta phải rút lui, còn phải kêu Yến Tam Hợp cũng rút lui.” Bùi Tiếu quanh co: “Nhất là Lý đại hiệp, phải trông chừng nàng, đây không phải là chuyện đùa.”
“Lý đại hiệp không tính là gì, mấu chốt là Chu Viễn Mặc.” Tạ Tri Phi lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay: “Chỉ cần hắn không muốn giải trừ tâm ma này, Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn căn bản không cần để ý.”
Bùi Tiếu dịch mông về phía trước vài tấc, đè giọng nói: “Nếu ta là Chu Viễn Mặc, sẽ không tra tiếp.”
Tạ Tri Phi: "Vì sao?”
“Tuy rằng đều là một chữ chết...” Giọng Bùi Tiếu ép xuống càng thấp: "Bị tâm ma liên lụy mà chết, dù sao cũng tốt hơn bị xét nhà diệt tộc, trước đó còn có thể giữ thanh danh Chu gia, về sau… đúng là chẳng còn gì.”
Tạ Tri Phi chậm rãi thở dài.
Tim hắn lúc này tự nhiên lại đau.
Đau quá.
……
Trong xe ngựa.
Chu Viễn Mặc dựa vào vách xe, mặt trắng bệch như quỷ, hấp hối.
“Đại ca.” Tạ Nhi đưa trà ấm qua: “Uống một chút, nhuận môi đi.”
Môi nứt ra, hai bên khóe miệng còn có vết máu chưa lau sạch, cái dáng vẻ này của hắn, đợi về nhà sẽ khiến mọi người lo lắng.
Chu Viễn Mặc lắc đầu, khàn giọng nói: "Nhi Lập, chờ tang chế của nương xong, ngươi mang đại muội về, tạm thời đừng tới Chu gia.”
“Đại ca?”
“Ngươi gọi ta một tiếng đại ca, ta cũng phải suy nghĩ cho các ngươi, không thể để ngươi, và Tạ gia các ngươi bị liên lụy vào.”
Chu Viễn Mặc chậm rãi nói: "Có thể bảo vệ một người, thì là một người.”
Lời này, Tạ Nhi Lập nghe mà sợ hãi, nhưng chẳng dám phản bác.
Minh Đình nói chuyện liên quan đến Khâm Thiên Giám, hắn cố ý nghĩ theo chiều hướng xấu, cũng chỉ nghĩ Chu Toàn Cửu cố ý tính sai mệnh cho người ta, hay nhìn lầm phong thủy, hoặc là lại hại người nào đó.
Nào ngờ... Lại kéo đến trên đầu tiên thái tử.
Đây là đại họa tru di cửu tộc!
Tạ Nhi Lập vốn còn muốn giúp một tay, hôm nay xem ra sợ là tuyệt đối không thể.
Không chỉ hắn không thể, lão tam và Minh Đình đều phải rút về, kiên quyết không thể để cho bọn họ lại xen vào.
“Sau khi trở về, việc này đệ đừng nhắc với ai cả. Bao gồm lão nhị, lão tam, tuyệt đối đừng nói, coi như chuyện chưa từng xảy ra.”
“Đại ca, vậy Chu gia làm sao bây giờ?”
“Nhi Lập.” Tim Chu Viễn Mặc như bị đao cắt: "Chu gia đã đi đến cuối rồi, đến cuối rồi...”
Tạ Nhi Lập đồng tình nhìn hắn, muốn nói "Ông trời không tuyệt đường sống của ai", lại muốn nói "Dù sao vẫn còn có Yến cô nương".
Không có gì để nói.
Ông trời không tuyệt đường con ngươi... nhưng Chu gia lại cứ đi vào đường cùng.
Dù sao còn có Yến cô nương... khắp thiên hạ, đều là đất của vua. Khắp mặt đất đều là tôi tớ của vua.
Yến Tam Hợp chẳng qua chỉ là một cô nương nhỏ bé, nàng có thể giải tâm ma cho người chết, không thể mở một tấm lưới cho người sống.
Án vu chú tiên thái tử?
Đây là nhắm thẳng vào đương kim bệ hạ!
……
Xe ngựa dừng ở cửa sau, lão tổng quản vội vàng xuống mấy bậc thang, vén rèm lên.
Tạ Nhi Lập đỡ Chu Viễn Mặc xuống xe, đi vào trong cửa.
Lão tổng quản lấy hiếu y cho đại gia mặc vào, đơn giản nói tình huống bây giờ trong phủ, lại hỏi nhỏ: “Bảy ngày sau đưa tang, đại gia định chôn phu nhân ở đâu, lão nô sẽ chuẩn bị sẵn.”
Chu gia quy củ, phu thê nguyên phối cùng chôn một mộ.
“Điều đó không cần phải hỏi nhiều, nhưng bây giờ...” Lão tổng quản không thể không hỏi thêm một câu.
Chu Viễn Mặc lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói: "Quan tài của hắn không phải ở trong chùa sao, nghĩa trang kia đặt quan tài phu nhân trước đã.”
“Về phần người kia... Phần mộ tổ tiên của Chu gia hắn cũng không xứng được vào!”
“Vâng!”
Chủ tớ hai người vừa nói, vừa đi vào linh đường.
“Lão Nhị, lão Tam thấy đại ca trở về, vội vàng đứng lên nghênh đón.”
Chu Viễn Hạo vừa định mở miệng, đã bị ánh mắt Chu Viễn Mặc làm rụt lại: “Đưa nương đi rồi hẵng nói chuyện khác.”
Chu lão nhị, Chu lão tam nhìn đại ca nghiêm mặt, không dám nhiều lời, lập tức lui về vị trí quỳ ban đầu.
Chu Viễn Mặc cầm lấy một cây hương, c ắm vào trong lư hương, sau đó quỳ gối trên bồ đoàn.
Dập đầu xuống ba cái hắn không đứng lên, mà ngất đi trong tiếng hét của đệ muội.
……
Lúc Chu Viễn Mặc vừa ngã xuống, Tạ Tri Phi gõ cửa sổ Yến Tam Hợp.
“Là ta.”
“Để Chu Thanh đỡ ngươi đến nhà chính nói chuyện.” Yến Tam Hợp một đêm không ngủ, xiêm y đều chỉnh tề.
Nàng đi tới nhà chính, cầm đèn, mở cửa, mời chủ tớ hai người vào.
Ngoài cửa, Tạ Tri Phi một tay vịn cánh cửa, kiễng chân: “Nói ở đây đi, cũng không nói được mấy câu.”
Giờ phút này sắc trời vẫn u ám, ánh nến chiếu từ phía sau Yến Tam Hợp tới, giống như vẽ một một vòng ánh sáng dịu dàng trên người nàng.
Trái tim hắn cũng dịu dàng theo.
“Mấy ngày nay ta sẽ không tới, về nhà ở một thời gian, điều dưỡng chân, bảy ngày sau đưa tang Mao thị, ta sẽ đi tiễn bà một đoạn.”
Yến Tam Hợp gật gật đầu.
“Tâm ma này...” Tạ Tri Phi vừa nói, vừa quan sát thần sắc Yến Tam Hợp: “Hay là hoãn lại một chút, chờ tiễn phu nhân đi, để Chu đại ca suy nghĩ lại rồi nói sau.”
“Tạ Thừa Vũ, tòa nhà Thiên Thị mua ở kinh thành, không biết còn ở đó không?”
Đồng tử Tạ Tri Phi run lên: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Muốn đi xem thử.” Yến Tam Hợp thấy sắc mặt hắn trắng bệch, vội nói: “Ta và Bất Ngôn sẽ âm thầm đi lúc trời tối.”
Tạ Tri Phi ôm ngực: “Yến Tam Hợp...”
“Ta tiếc mạng.” Yến Tam Hợp ngắt lời hắn: "Chỉ cần Chu Viễn Mặc nói không tra nữa, ta sẽ kiên quyết không tra tiếp.”
“Ngươi nói đó nhé?”
“Ta nói rồi.”
“Nói lời giữ lời?”
“Nói lời giữ lời.”
Tảng đá trong lòng Tạ Tri Phi rơi xuống đất, hắn sợ nhất Yến Tam Hợp cố ý muốn điều tra tiếp.
“Sau khi ta về nha môn, sẽ nghĩ cách tìm giúp ngươi, nhưng không thể chỉ hai người các ngươi đi, mang theo Chu Thanh.”
Yến Tam Hợp: "Được.”
Nghe lời thế sao?
Tạ Tri Phi hơi không quen.
"Trước kia không có người thương nhớ!”
Yến Tam Hợp ném lại một câu, rồi đóng cửa lại.
Tay Tạ Tri Phi suýt nữa thì bị cửa kẹp, may mà rụt lại nhanh.
Hắn hơi nheo mắt lại, hồi tưởng lại câu nói vừa rồi, trái tim vốn đập rất nhanh, thoáng cái lại nhanh hơn mấy phần.
“Trước kia không có người thương nhớ.”
Bây giờ đã có người thương, tất nhiên là sẽ tiếc mạng.