Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 937: Thiên Mệnh
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 937: Thiên Mệnh
Còn làm gì được chứ?
"Tam môi lục lễ cưới về, làm tam phu nhân đường đường chính chính của Tạ gia thôi." Tạ Nhi Lập: "Việc này ta và đại tẩu ngươi đã thương lượng, chờ ba năm đại hiếu vừa qua, lập tức thành thân, đều trưởng thành rồi, không nên chậm trễ nữa!"
Tạ Tri Phi: "Nương thì sao?"
Tạ Nhi Lập: "Có ca ở đây, có tẩu tẩu đệ ở đây, đệ cứ yên tâm đi."
Tâm trạng vừa rồi còn bình tĩnh, lập tức nổi sóng gió, Tạ Tri Phi cố nín sự nghẹn ngào, cười như kẻ ngốc.
"Ca ca thật tốt."
"Được rồi, đừng cả ngày mồm mép trơn tru, không đứng đắn."
Người không đứng đắn nhún vai về phía trước, miệng nhếch lên: "Gần đây không có bạc tiêu, cho đệ đệ chút đi!"
Tạ Nhi Lập vừa định khen người này vài câu, bây giờ lập tức muốn bóp chết hắn.
"Trong phủ hai lần tang sự, tốn biết bao nhiêu của cải, ngươi không đưa bao vào nhà mà còn móc trong nhà ra, của cải Tạ gia có bao nhiêu để ngươi tiêu hả?"
"Không cho thì không cho, mắng làm gì!"
Tạ Tri Phi sờ vào trong ngực, lại lấy ra mấy tờ ngân phiếu, vỗ mạnh lên bàn: "Nhìn xem, ta không lấy trong nhà là được chứ gì?"
"Đệ lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"
"Kiếm được đó!"
Tạ Tri Phi đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cạnh cửa còn quay đầu căm giận nói: "Sau này bớt mắng ta vài câu, ta đã lớn rồi, thật sự mắng đến nghiện luôn chắc."
"Tạ lão tam!"
Tạ lão tam dừng bước, quay đầu, trừng mắt, oán giận.
"Ca, ca đã là gia chủ rồi, đứng cứ hở ra là cao giọng, phải mưa phùn gió hòa, phải trầm ổn đoan trang, phải khiến người ta không sờ được sâu cạn của ca, đây mới là dáng vẻ một gia chủ nên có.
Tên nhóc này còn dám dạy dỗ hắn?
Tạ Nhi Lập hận đến nghiến răng: "Cút cút, đừng lắc lư trước mặt ta nữa!"
"Cút thì cút!"
Tạ Tri Phi hít sâu một hơi, đưa tay mở cửa.
Lúc mở cửa, hắn nói rất nhỏ: Ca, lão tam cút xa rồi, thật sự không về nữa đâu!
Có phải con người lớn lên rồi, đều sẽ nhớ tới chuyện thời thơ ấu hay không.
Năm hắn tám tuổi, lúc vừa mới trở thành Tạ tam gia chưa lâu, còn rất suy yếu, chỉ có thể nằm ở trên giường, ban ngày ngủ nhiều, nên ban đêm ngủ không được.
Nửa đêm, một thiếu niên trắng trẻo lặng lẽ đi vào, mắt hơi đỏ nhìn hắn.
"Lão Tam, đệ mau mau khỏe lên, đệ khỏe rồi, ca sẽ dẫn đệ đến Bắc Hải chơi, ở đó hoa quế đã nở hết rồi, thơm lắm!" Thiếu niên vừa thở dài vừa nói: "Chỉ cần đệ khỏe lên, chuyện gì ca cũng nhường đệ hết."
Nói thì mạnh miệng lắm.
Đợi hắn khỏe rồi, ca không chỉ không nhường nhịn hắn, lại còn cực kỳ nghiêm khắc với hắn, cứ động một tí là phạt quỳ.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, hắn ở bên trong quỳ, ca ở bên ngoài chờ, hắn quỳ bao lâu, ca đợi bây lâu.
Tạ Tri Phi nhắm mắt lại, xoay người nhìn cửa thư phòng lần cuối, sải bước rời đi.
Chu Thanh chờ ở phía xa nghênh đón: "Gia, tiếp theo đi đâu?"
Tạ Tri Phi nhìn hắn thật sâu: "Phía đại tỷ ta không đi nữa, tính tỷ ấy nhạy cảm, ngươi..."
"Tam đệ."
Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Tạ Tri Phi nhìn về phía âm thanh, lại thấy Tạ lão nhị đi tới.
Tạ Bất Hoặc kế thừa diện mạo Liễu di nương, cũng tuấn tú, nhưng cái đẹp của hắn cũng giống như tài năng của hắn, đều giấu đi ba phần.
Tạ Tri Phi mỉm cười: "Ơ, là nhị ca đây là..."
Tạ Bất Hoặc liếc nhìn sổ sách trong tay: "Sổ sách của mấy cửa hàng bên ngoài, đưa tới cho đại ca xem."
"Nhị ca chỉ cần không động tay động chân bên trong thì ca ca có xem hay không cũng như nhau thôi."
Tạ Bất Hoặc giận tái mặt.
Tạ Tri Phi lại coi như không nhìn thấy, cố ý huých vai hắn.
"Nhị ca, có câu châm ngôn thế này, ra trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ*. Tạ gia chúng ta đừng mong ra trận nữa, nhưng đánh hổ thì vẫn có thể trông mong được, huynh nói có phải không?"
* Câu ngạn ngữ, ý là quan hệ sinh tử tồn vong chuyện lớn, chỉ có thân như huynh đệ phụ tử cùng làm mới được.
Tạ Bất Hoặc bị hắn đụng đến lảo đảo, quay đầu nhìn...
Đập vào mắt là một đôi mắt đen kịt giống như giếng sâu, có thứ gì đó lóe lên trong mắt, Tạ Bất Hoặc muốn nhìn kỹ, lại chỉ thấy sự khinh miệt như cười như không.
"Nhị ca, nếu đệ nói sai, huynh cứ việc mắng." Tạ Tri Phi không chút để ý cười xấu xa: "Nhưng mà phải đóng cửa lại mắng, ra bên ngoài, chúng ta còn phải tương thân tương ái, đừng khiến cho người ta chê cười!"
Trong lời ngoài lời đều là cảnh cáo, coi hắn là kẻ ngốc nghe không ra sao?
Tạ Bất Hoặc chỉ cảm thấy buồn nôn, vung tay áo nghênh ngang rời đi.
Đi ra vài bước, lại tặc lưỡi, cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn xoay người, phát hiện Tạ lão tam còn đứng tại chỗ, như cười như không nhìn hắn.
Ỷ vào việc giao hảo với Thái tử mà lại ngông cuồng hả?
Tạ Bất Hoặc tức giận, quay đầu rời đi.
Tạ Tri Phi chờ hắn đi xa, thì dần thu hồi nụ cười: "Đi thôi, đi thăm tẩu tẩu trước."
"Gia vừa rồi còn chưa nói hết." Tạ Tri Phi nhìn chằm chằm Chu Thanh, cười khẽ: "Thôi, lời này để đến cuối cùng ta sẽ nói với ngươi!"
Chu Thanh biến sắc, Đinh Nhất ở bên cạnh vội nói: "Đại phu nhân ở phòng khách lo việc nhà rồi."
"Đi nào!"
...
Trong phòng khách, mấy chục hạ nhân quy củ cúi đầu đứng.
Đại thiếu phu nhân Chu thị ngồi ngay ngắn trên ghế, đang nhìn sổ sách trong tay.
Xuân Đào phía sau thấy đại thiếu phu nhân nuốt nước bọt, vội vàng đưa trà ấm qua.
Chu thị nhận lấy trà ấm, uống nửa chung rồi mở miệng:
"Sổ sách ở phòng bếp này làm hơi mơ hồ, còn phải cẩn thận một chút...
Sắp đến mười lăm tháng tám rồi, năm nay trong phủ không mở tiệc chiêu đãi, thêm cho các phòng hai bộ quần áo mới, phòng may vá để ý một chút, tìm áo quần nhạt màu vào."
Từng chuyện đâu vào đấy.
Tạ Tri Phi lẳng lặng lắng nghe một hồi, đưa ánh mắt ra hiệu cho Chu Thanh, Đinh Nhất, ba người chủ tớ lặng lẽ trở về viện.
Trong viện, vẫn trang trí vẫn như cũ.
Tạ Tri Phi đi vào nhà chính, ngồi xuống.
Chu Thanh biết đã đến phiên mình, bước lên trước một bước quỳ rạp xuống đất: "Tam gia?"
Mặt Tam gia hoàn toàn nghiêm lại, không còn chút ý cười.
"Tâm của ngươi ở chỗ này, hẳn sẽ không đi theo ta đâu, ta cũng sẽ không cho ngươi đi theo nữa."
"Gia?"
"Nghe ta nói hết đã." Tạ Tri Phi thản nhiên nói: "Ngươi và ta chủ tớ một hồi, ta đối với ngươi, ngươi đối với ta thế nào, trong lòng chúng ta đều hiểu.
Con người không thể nào đi đúng đường mãi được, đều có điểm yếu, nếu ta ở vị trí của ngươi, chưa chắc đã làm tốt hơn được."
Nước mắt Chu Thanh chảy xuống.
"Ta gặp Yến Tam Hợp là số mệnh đã định, ta thích nàng, cũng là số mệnh đã định, trốn không thoát."
Ngữ khí Tạ Tri Phi mềm đi một chút.
"Chu Thanh, ta không có yêu cầu gì khác với ngươi, chỉ mong ngươi nể tình chủ tớ chúng ta, che chở đại tỷ ta, che chở Tạ gia ta."
"Gia?"
"Chu Thanh à, tình chủ tớ của chúng ta chỉ có thể đến đây, không thể đi về phía trước một bước nữa, từ nay về sau coi số trời đi!"
"Gia..." Chu Thanh kêu rên, quỳ rạp trên mặt đất nức nở nghẹn ngào.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 937: Thiên Mệnh
Còn làm gì được chứ?
"Tam môi lục lễ cưới về, làm tam phu nhân đường đường chính chính của Tạ gia thôi." Tạ Nhi Lập: "Việc này ta và đại tẩu ngươi đã thương lượng, chờ ba năm đại hiếu vừa qua, lập tức thành thân, đều trưởng thành rồi, không nên chậm trễ nữa!"
Tạ Tri Phi: "Nương thì sao?"
Tạ Nhi Lập: "Có ca ở đây, có tẩu tẩu đệ ở đây, đệ cứ yên tâm đi."
Tâm trạng vừa rồi còn bình tĩnh, lập tức nổi sóng gió, Tạ Tri Phi cố nín sự nghẹn ngào, cười như kẻ ngốc.
"Ca ca thật tốt."
"Được rồi, đừng cả ngày mồm mép trơn tru, không đứng đắn."
Người không đứng đắn nhún vai về phía trước, miệng nhếch lên: "Gần đây không có bạc tiêu, cho đệ đệ chút đi!"
Tạ Nhi Lập vừa định khen người này vài câu, bây giờ lập tức muốn bóp chết hắn.
"Trong phủ hai lần tang sự, tốn biết bao nhiêu của cải, ngươi không đưa bao vào nhà mà còn móc trong nhà ra, của cải Tạ gia có bao nhiêu để ngươi tiêu hả?"
"Không cho thì không cho, mắng làm gì!"
Tạ Tri Phi sờ vào trong ngực, lại lấy ra mấy tờ ngân phiếu, vỗ mạnh lên bàn: "Nhìn xem, ta không lấy trong nhà là được chứ gì?"
"Đệ lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"
"Kiếm được đó!"
Tạ Tri Phi đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cạnh cửa còn quay đầu căm giận nói: "Sau này bớt mắng ta vài câu, ta đã lớn rồi, thật sự mắng đến nghiện luôn chắc."
"Tạ lão tam!"
Tạ lão tam dừng bước, quay đầu, trừng mắt, oán giận.
"Ca, ca đã là gia chủ rồi, đứng cứ hở ra là cao giọng, phải mưa phùn gió hòa, phải trầm ổn đoan trang, phải khiến người ta không sờ được sâu cạn của ca, đây mới là dáng vẻ một gia chủ nên có.
Tên nhóc này còn dám dạy dỗ hắn?
Tạ Nhi Lập hận đến nghiến răng: "Cút cút, đừng lắc lư trước mặt ta nữa!"
"Cút thì cút!"
Tạ Tri Phi hít sâu một hơi, đưa tay mở cửa.
Lúc mở cửa, hắn nói rất nhỏ: Ca, lão tam cút xa rồi, thật sự không về nữa đâu!
Có phải con người lớn lên rồi, đều sẽ nhớ tới chuyện thời thơ ấu hay không.
Năm hắn tám tuổi, lúc vừa mới trở thành Tạ tam gia chưa lâu, còn rất suy yếu, chỉ có thể nằm ở trên giường, ban ngày ngủ nhiều, nên ban đêm ngủ không được.
Nửa đêm, một thiếu niên trắng trẻo lặng lẽ đi vào, mắt hơi đỏ nhìn hắn.
"Lão Tam, đệ mau mau khỏe lên, đệ khỏe rồi, ca sẽ dẫn đệ đến Bắc Hải chơi, ở đó hoa quế đã nở hết rồi, thơm lắm!" Thiếu niên vừa thở dài vừa nói: "Chỉ cần đệ khỏe lên, chuyện gì ca cũng nhường đệ hết."
Nói thì mạnh miệng lắm.
Đợi hắn khỏe rồi, ca không chỉ không nhường nhịn hắn, lại còn cực kỳ nghiêm khắc với hắn, cứ động một tí là phạt quỳ.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, hắn ở bên trong quỳ, ca ở bên ngoài chờ, hắn quỳ bao lâu, ca đợi bây lâu.
Tạ Tri Phi nhắm mắt lại, xoay người nhìn cửa thư phòng lần cuối, sải bước rời đi.
Chu Thanh chờ ở phía xa nghênh đón: "Gia, tiếp theo đi đâu?"
Tạ Tri Phi nhìn hắn thật sâu: "Phía đại tỷ ta không đi nữa, tính tỷ ấy nhạy cảm, ngươi..."
"Tam đệ."
Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Tạ Tri Phi nhìn về phía âm thanh, lại thấy Tạ lão nhị đi tới.
Tạ Bất Hoặc kế thừa diện mạo Liễu di nương, cũng tuấn tú, nhưng cái đẹp của hắn cũng giống như tài năng của hắn, đều giấu đi ba phần.
Tạ Tri Phi mỉm cười: "Ơ, là nhị ca đây là..."
Tạ Bất Hoặc liếc nhìn sổ sách trong tay: "Sổ sách của mấy cửa hàng bên ngoài, đưa tới cho đại ca xem."
"Nhị ca chỉ cần không động tay động chân bên trong thì ca ca có xem hay không cũng như nhau thôi."
Tạ Bất Hoặc giận tái mặt.
Tạ Tri Phi lại coi như không nhìn thấy, cố ý huých vai hắn.
"Nhị ca, có câu châm ngôn thế này, ra trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ*. Tạ gia chúng ta đừng mong ra trận nữa, nhưng đánh hổ thì vẫn có thể trông mong được, huynh nói có phải không?"
* Câu ngạn ngữ, ý là quan hệ sinh tử tồn vong chuyện lớn, chỉ có thân như huynh đệ phụ tử cùng làm mới được.
Tạ Bất Hoặc bị hắn đụng đến lảo đảo, quay đầu nhìn...
Đập vào mắt là một đôi mắt đen kịt giống như giếng sâu, có thứ gì đó lóe lên trong mắt, Tạ Bất Hoặc muốn nhìn kỹ, lại chỉ thấy sự khinh miệt như cười như không.
"Nhị ca, nếu đệ nói sai, huynh cứ việc mắng." Tạ Tri Phi không chút để ý cười xấu xa: "Nhưng mà phải đóng cửa lại mắng, ra bên ngoài, chúng ta còn phải tương thân tương ái, đừng khiến cho người ta chê cười!"
Trong lời ngoài lời đều là cảnh cáo, coi hắn là kẻ ngốc nghe không ra sao?
Tạ Bất Hoặc chỉ cảm thấy buồn nôn, vung tay áo nghênh ngang rời đi.
Đi ra vài bước, lại tặc lưỡi, cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn xoay người, phát hiện Tạ lão tam còn đứng tại chỗ, như cười như không nhìn hắn.
Ỷ vào việc giao hảo với Thái tử mà lại ngông cuồng hả?
Tạ Bất Hoặc tức giận, quay đầu rời đi.
Tạ Tri Phi chờ hắn đi xa, thì dần thu hồi nụ cười: "Đi thôi, đi thăm tẩu tẩu trước."
"Gia vừa rồi còn chưa nói hết." Tạ Tri Phi nhìn chằm chằm Chu Thanh, cười khẽ: "Thôi, lời này để đến cuối cùng ta sẽ nói với ngươi!"
Chu Thanh biến sắc, Đinh Nhất ở bên cạnh vội nói: "Đại phu nhân ở phòng khách lo việc nhà rồi."
"Đi nào!"
...
Trong phòng khách, mấy chục hạ nhân quy củ cúi đầu đứng.
Đại thiếu phu nhân Chu thị ngồi ngay ngắn trên ghế, đang nhìn sổ sách trong tay.
Xuân Đào phía sau thấy đại thiếu phu nhân nuốt nước bọt, vội vàng đưa trà ấm qua.
Chu thị nhận lấy trà ấm, uống nửa chung rồi mở miệng:
"Sổ sách ở phòng bếp này làm hơi mơ hồ, còn phải cẩn thận một chút...
Sắp đến mười lăm tháng tám rồi, năm nay trong phủ không mở tiệc chiêu đãi, thêm cho các phòng hai bộ quần áo mới, phòng may vá để ý một chút, tìm áo quần nhạt màu vào."
Từng chuyện đâu vào đấy.
Tạ Tri Phi lẳng lặng lắng nghe một hồi, đưa ánh mắt ra hiệu cho Chu Thanh, Đinh Nhất, ba người chủ tớ lặng lẽ trở về viện.
Trong viện, vẫn trang trí vẫn như cũ.
Tạ Tri Phi đi vào nhà chính, ngồi xuống.
Chu Thanh biết đã đến phiên mình, bước lên trước một bước quỳ rạp xuống đất: "Tam gia?"
Mặt Tam gia hoàn toàn nghiêm lại, không còn chút ý cười.
"Tâm của ngươi ở chỗ này, hẳn sẽ không đi theo ta đâu, ta cũng sẽ không cho ngươi đi theo nữa."
"Gia?"
"Nghe ta nói hết đã." Tạ Tri Phi thản nhiên nói: "Ngươi và ta chủ tớ một hồi, ta đối với ngươi, ngươi đối với ta thế nào, trong lòng chúng ta đều hiểu.
Con người không thể nào đi đúng đường mãi được, đều có điểm yếu, nếu ta ở vị trí của ngươi, chưa chắc đã làm tốt hơn được."
Nước mắt Chu Thanh chảy xuống.
"Ta gặp Yến Tam Hợp là số mệnh đã định, ta thích nàng, cũng là số mệnh đã định, trốn không thoát."
Ngữ khí Tạ Tri Phi mềm đi một chút.
"Chu Thanh, ta không có yêu cầu gì khác với ngươi, chỉ mong ngươi nể tình chủ tớ chúng ta, che chở đại tỷ ta, che chở Tạ gia ta."
"Gia?"
"Chu Thanh à, tình chủ tớ của chúng ta chỉ có thể đến đây, không thể đi về phía trước một bước nữa, từ nay về sau coi số trời đi!"
"Gia..." Chu Thanh kêu rên, quỳ rạp trên mặt đất nức nở nghẹn ngào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương