Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 942: Đồng Tâm
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 942: Đồng Tâm
Đúng vậy.
Yến Tam Hợp có kế hoạch.
Tạ Tri Phi im lặng một đường, nàng suy nghĩ một đường.
Cách rất đơn giản, Hoàng đế thả nàng đi, Thái tử muốn nàng chết, rất rõ ràng Thái tử không để lời của Hoàng đế vào mắt.
Đường đường đế vương há có thể để Thái tử ngỗ nghịch như thế?
Nàng chỉ cần hồi kinh kể lại chuyện mình gặp nạn cho Hoàng đế, như thế thì Triệu Diệc Thời sẽ không chịu nổi.
"Hôm nay nhiều người liên lụy như vậy, cách này không thể thực hiện được."
Yến Tam Hợp: "Chúng ta ở ngoài sáng, Triệu Diệc Thời ở trong tối, người khác thì không nói, chỉ nói một Hàn Hú, Hàn Gia Bảo kinh doanh mấy đời mới có cục diện hôm nay, ta không thể hại hắn được."
Lý Bất Ngôn đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
"Yến Tam Hợp, ngươi còn nhớ rõ trên đỉnh Đông Đài, lão hòa thượng bảo ba người chúng ta đi nhà chính, dập đầu lạy Bồ Tát ba cái, mỗi người cầu nguyện làm cho bách tính thiên hạ một việc không."
"Ta nhớ ra rồi."
Bùi Tiếu: "Ngài kêu ta sửa chữa cầu đường, quyên tiền bố thí lương thực; kêu Lý Bất Ngôn gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ; kêu nàng đừng làm gì cả cũng là tạo phúc cho thiên hạ chúng sinh."
Yến Tam Hợp sao có thể không nhớ rõ.
Nàng không chỉ nhớ rõ, còn có thể ngộ ra thâm ý trong lời này.
Hoàng đế và Thái tử vốn bất hòa, Thái tử nuôi nhiều tư binh như vậy, có thể thấy được hắn chắc chắn phải chiếm được long ỷ kia.
Nhà thiên gia không có phụ tử.
Có thể tưởng tượng, đây lại là một hồi tranh giành ngôi vị hoàng đế máu chảy thành sông.
Một đại gia tộc, nếu như cả ngày nội đấu, thì sẽ sinh loạn, loạn thì sẽ bại, bại tướng sẽ bộc phát, gia tộc này sớm muộn gì cũng xong đời.
Vu gia như thế, Vu quốc lại càng như thế.
Huống chi thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp tai ương.
Hưng, bách tính khổ.
Chết, cũng là dân chúng khổ.
Trên đời này lại có bao nhiêu Trân Nhi tỷ, có bao nhiêu Lục Thời, bao nhiêu Chu Dã, Chu Thanh?
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Phi, cười khổ nói: "Xem ra cá chết lưới rách là không thể nào rồi, khả năng chỉ còn lại một chữ trốn."
Tạ Tri Phi gật đầu: "Với bản lĩnh của hắn thì sớm muộn gì cũng lên ngôi, một khi ngồi vững vàng, thì sẽ ra tay thanh toán, quả thật không nên lấy cứng chọi cứng."
Bùi Tiếu càng lo lắng: "Nhưng trời đất bao la, chúng ta có thể trốn đi đâu đây?"
Mắt Lý Bất Ngôn hơi sáng lên: "Tiểu Bùi gia đây là thuận miệng nói, hay định bỏ trốn với chúng ta thế?"
Bùi Tiếu bị nàng nhắc nhở như vậy, mới ý thức được mình đang nói hai chữ "Chúng ta", cả kinh nửa ngày không thể lên tiếng.
Là bởi vì bị hành động của Triệu Diệc Thời làm lạnh lòng sao?
"Minh Đình, ở cạnh vua như cạnh hổ, tính tình của ngươi không thích hợp với mấy việc lừa gạt trong quan trường, cũng không phải đối thủ của Triệu Diệc Thời."
Tạ Tri Phi nhìn hắn: "Nghĩ đến Quý gia đi!"
Bùi Tiếu: "..."
"Bùi Minh Đình, ta không khuyên ngươi, nhưng có một sự thật phải nói cho ngươi nghe."
Yến Tam Hợp cũng nhìn hắn.
"Hạt giống nghi ngờ một khi gieo xuống, sẽ không biến mất, chỉ phát triển thành cây đại thụ che trời. Khi ngươi hữu dụng với hắn, hết thảy đều dễ nói; một khi vô dụng, hậu quả là gì, tự ngươi nghĩ xem."
Bùi Tiếu: "..."
Im lặng thật lâu, Bùi Tiếu dùng vẻ mặt như đưa đám nói: "Ta sợ liên lụy phụ mẫu."
Yến Tam Hợp lắc đầu: "Hoàn toàn ngược lại, ngươi rời xa bọn họ mới không liên lụy, biết vì sao không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì lần đầu tiên ngươi lựa chọn ở lại, trong mắt hắn, có nghĩa là người đã lựa chọn hắn giữa Tạ Tri Phi và hắn."
Giọng nói Yến Tam Hợp bình tĩnh: "Lần thứ hai lựa chọn rời đi, trong mắt hắn, là ngươi sợ hắn xuống tay với ngươi, cho nên mới không thể không bỏ lại phụ mẫu. Hắn chắc chắn sẽ nể tình ngươi, khoan dung với Bùi gia.
Nói không chừng chờ hắn có một ngày ngồi lên ngôi vị hoàng đế, phát hiện bên cạnh không có một người nào có thể nói chuyện, có thể thổ lộ tình cảm, sẽ hoài niệm năm tháng các ngươi ở bên nhau, từ đó hậu đãi Bùi gia ngươi."
Bùi Tiếu dời mắt nhìn Tạ Tri Phi, đột nhiên hỏi: "Vậy Tạ gia làm sao bây giờ?"
Tạ Tri Phi bị câu này làm kinh hãi nói không ra lời, đến lúc này, hắn vậy mà vẫn còn lo lắng cho Tạ gia?
Một trái tim vỡ nát đột nhiên rơi vào trong nước nóng, khiến lục phủ ngũ tạng cũng ấm áp lên.
Trên đời này có người ăn nói ngọt ngào, cũng có người mạnh miệng mềm lòng.
Có người đạt được mục đích không từ thủ đoạn, cũng có người cả ngày chỉ lo ăn no, không có dụng tâm.
Có người tâm địa tàn nhẫn như Triệu Diệc Thời, lục thân không nhận, cũng có người đơn thuần nhiệt tình như Minh Đình, chỉ một lòng mong cho ngươi sống tốt.
Cho nên, ông trời đối với hắn rất công bằng.
Làm cho hắn mất một mạng, lại cho hắn một mạng.
Cho hắn gặp một Triệu thị, lại để cho hắn gặp lão tổ tông, nương và đại ca, đại tẩu.
Triệu Diệc Thời giết hắn, Minh Đình giúp hắn.
Hắn còn buồn gì nữa?
Còn gì không thông suốt nữa?
Lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói Yến Tam Hợp vang lên bên tai hắn.
"Nếu ta đoán không sai thì Tạ gia cũng chẳng sao đâu, dù sao Tạ Đạo Chi là vì bảo toàn hắn mà chết, không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật, hắn sẽ đối xử tử tế với Tạ gia." Yến Tam Hợp chỉ Tạ Tri Phi: "Hắn ở đây, cũng sẽ làm hỏng chuyện."
"Vậy còn do dự gì nữa?" Tạ Tri Phi đặt tay lên đầu Yến Tam Hợp, khẽ xoa: "Nghĩ cách rời khỏi kinh thành, tìm một nơi hắn mãi mãi không tìm thấy ẩn cư thôi."
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn.
Tạ Tri Phi hất cằm nhìn Bùi Tiếu: "Hắn vừa đến đây, ta tự nhiên thấy cái gì cũng được."
Bùi Tiếu theo bản năng hỏi: "Ta quan trọng như vậy sao?"
"Có!"
"Có!"
"Có!"
Bùi Tiếu nhìn ba gương mặt trước mặt, đột nhiên nghĩ đến Chu Viễn Mặc giúp bọn họ tính ba quẻ đều là quẻ đại hung.
"Thôi thôi thôi!"
Vẫn là Lý đại hiệp nói đúng, tâm ở nơi nào, người nên ở nơi đó.
Về phần phụ mẫu...
Nếu như mình rời đi, có thể khiến Bùi gia an toàn, ngày sau phụ mẫu biết chân tướng, hẳn sẽ khen hắn hiếu thuận thôi.
Vấn đề bây giờ là, làm sao để lặng lẽ rời khỏi kinh thành?
Bùi Tiếu nhíu mày: "Chỗ nào hắn không tìm được?"
Câu hỏi này, khiến ba người bên cạnh đều im lặng.
Vẫn là câu châm ngôn kia, khắp thiên hạ đều là đất của vua, khắp nơi đều là thần của vua, có thể chạy trốn đến đâu.
"Nhìn xem, đều bị ta hỏi nghẹn họng rồi chứ gì."
Bùi Tiếu: "Ta có một ý, tìm Chu Viễn Mặc tính toán phương vị, phương vị nào an toàn, chúng ta đi hướng đó."
Tạ Tri Phi gật đầu: "Chu Viễn Mặc có bản lĩnh đó, hơn nữa có thể tính toán chuẩn."
Yến Tam Hợp: "Ta cũng có một chủ ý, nhà Hàn Hú mở tiêu cục, các châu các phủ đều có trạm dịch của Hàn gia, hay là kéo Hàn gia vào, chúng ta xem có thể dùng tới hay không."
Tạ Tri Phi lại gật đầu: "Đường dây này rất có giá trị lợi dụng, nhưng phải chuẩn bị thật tốt."
Lý Bất Ngôn: "Ta cảm thấy Tuệ Như sư thái cũng có thể lợi dụng, ai sẽ làm khó một lão ni chứ?"
Tạ Tri Phi không gật đầu, nhìn về phía Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp thản nhiên cười: " Ba người thợ da thối, còn hơn một người Gia Cát Lượng, tâm ma khó khăn nhất chúng ta đều giải rồi, thành Tứ Cửu không vây được chúng ta, Triệu Diệc Thời cũng không vây được chúng ta."
* Trung Quốc có một câu tục ngữ: "Ba người thợ da thối, còn hơn một người Gia Cát Lượng", có nghĩa là: Ba người tài năng tầm thường, nếu có thể đồng tâm hiệp lực tiếp thu ý kiến quần chúng, cũng có thể đưa ra kế sách chu đáo hơn Gia Cát Lượng. Những lời này coi Gia Cát Lượng là cần câu trí thức, có thể thấy được địa vị cao thượng của Gia Cát Lượng trong cảm nhận của người Trung Quốc.
Tạ Tri Phi: "Một bước cũng không thể đi sai.
Bùi Tiếu: "Phải thật thật giả giả, khiến người ta không lường được."
Lý Bất Ngôn: "Muốn thương lượng thấu đáo từng chi tiết, còn phải lên kế hoạch."
"Chủ yếu nhất là phải..." Yến Tam Hợp khẽ phun ra bốn chữ: "Đồng tâm hiệp lực."
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 942: Đồng Tâm
Đúng vậy.
Yến Tam Hợp có kế hoạch.
Tạ Tri Phi im lặng một đường, nàng suy nghĩ một đường.
Cách rất đơn giản, Hoàng đế thả nàng đi, Thái tử muốn nàng chết, rất rõ ràng Thái tử không để lời của Hoàng đế vào mắt.
Đường đường đế vương há có thể để Thái tử ngỗ nghịch như thế?
Nàng chỉ cần hồi kinh kể lại chuyện mình gặp nạn cho Hoàng đế, như thế thì Triệu Diệc Thời sẽ không chịu nổi.
"Hôm nay nhiều người liên lụy như vậy, cách này không thể thực hiện được."
Yến Tam Hợp: "Chúng ta ở ngoài sáng, Triệu Diệc Thời ở trong tối, người khác thì không nói, chỉ nói một Hàn Hú, Hàn Gia Bảo kinh doanh mấy đời mới có cục diện hôm nay, ta không thể hại hắn được."
Lý Bất Ngôn đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
"Yến Tam Hợp, ngươi còn nhớ rõ trên đỉnh Đông Đài, lão hòa thượng bảo ba người chúng ta đi nhà chính, dập đầu lạy Bồ Tát ba cái, mỗi người cầu nguyện làm cho bách tính thiên hạ một việc không."
"Ta nhớ ra rồi."
Bùi Tiếu: "Ngài kêu ta sửa chữa cầu đường, quyên tiền bố thí lương thực; kêu Lý Bất Ngôn gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ; kêu nàng đừng làm gì cả cũng là tạo phúc cho thiên hạ chúng sinh."
Yến Tam Hợp sao có thể không nhớ rõ.
Nàng không chỉ nhớ rõ, còn có thể ngộ ra thâm ý trong lời này.
Hoàng đế và Thái tử vốn bất hòa, Thái tử nuôi nhiều tư binh như vậy, có thể thấy được hắn chắc chắn phải chiếm được long ỷ kia.
Nhà thiên gia không có phụ tử.
Có thể tưởng tượng, đây lại là một hồi tranh giành ngôi vị hoàng đế máu chảy thành sông.
Một đại gia tộc, nếu như cả ngày nội đấu, thì sẽ sinh loạn, loạn thì sẽ bại, bại tướng sẽ bộc phát, gia tộc này sớm muộn gì cũng xong đời.
Vu gia như thế, Vu quốc lại càng như thế.
Huống chi thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp tai ương.
Hưng, bách tính khổ.
Chết, cũng là dân chúng khổ.
Trên đời này lại có bao nhiêu Trân Nhi tỷ, có bao nhiêu Lục Thời, bao nhiêu Chu Dã, Chu Thanh?
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Phi, cười khổ nói: "Xem ra cá chết lưới rách là không thể nào rồi, khả năng chỉ còn lại một chữ trốn."
Tạ Tri Phi gật đầu: "Với bản lĩnh của hắn thì sớm muộn gì cũng lên ngôi, một khi ngồi vững vàng, thì sẽ ra tay thanh toán, quả thật không nên lấy cứng chọi cứng."
Bùi Tiếu càng lo lắng: "Nhưng trời đất bao la, chúng ta có thể trốn đi đâu đây?"
Mắt Lý Bất Ngôn hơi sáng lên: "Tiểu Bùi gia đây là thuận miệng nói, hay định bỏ trốn với chúng ta thế?"
Bùi Tiếu bị nàng nhắc nhở như vậy, mới ý thức được mình đang nói hai chữ "Chúng ta", cả kinh nửa ngày không thể lên tiếng.
Là bởi vì bị hành động của Triệu Diệc Thời làm lạnh lòng sao?
"Minh Đình, ở cạnh vua như cạnh hổ, tính tình của ngươi không thích hợp với mấy việc lừa gạt trong quan trường, cũng không phải đối thủ của Triệu Diệc Thời."
Tạ Tri Phi nhìn hắn: "Nghĩ đến Quý gia đi!"
Bùi Tiếu: "..."
"Bùi Minh Đình, ta không khuyên ngươi, nhưng có một sự thật phải nói cho ngươi nghe."
Yến Tam Hợp cũng nhìn hắn.
"Hạt giống nghi ngờ một khi gieo xuống, sẽ không biến mất, chỉ phát triển thành cây đại thụ che trời. Khi ngươi hữu dụng với hắn, hết thảy đều dễ nói; một khi vô dụng, hậu quả là gì, tự ngươi nghĩ xem."
Bùi Tiếu: "..."
Im lặng thật lâu, Bùi Tiếu dùng vẻ mặt như đưa đám nói: "Ta sợ liên lụy phụ mẫu."
Yến Tam Hợp lắc đầu: "Hoàn toàn ngược lại, ngươi rời xa bọn họ mới không liên lụy, biết vì sao không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì lần đầu tiên ngươi lựa chọn ở lại, trong mắt hắn, có nghĩa là người đã lựa chọn hắn giữa Tạ Tri Phi và hắn."
Giọng nói Yến Tam Hợp bình tĩnh: "Lần thứ hai lựa chọn rời đi, trong mắt hắn, là ngươi sợ hắn xuống tay với ngươi, cho nên mới không thể không bỏ lại phụ mẫu. Hắn chắc chắn sẽ nể tình ngươi, khoan dung với Bùi gia.
Nói không chừng chờ hắn có một ngày ngồi lên ngôi vị hoàng đế, phát hiện bên cạnh không có một người nào có thể nói chuyện, có thể thổ lộ tình cảm, sẽ hoài niệm năm tháng các ngươi ở bên nhau, từ đó hậu đãi Bùi gia ngươi."
Bùi Tiếu dời mắt nhìn Tạ Tri Phi, đột nhiên hỏi: "Vậy Tạ gia làm sao bây giờ?"
Tạ Tri Phi bị câu này làm kinh hãi nói không ra lời, đến lúc này, hắn vậy mà vẫn còn lo lắng cho Tạ gia?
Một trái tim vỡ nát đột nhiên rơi vào trong nước nóng, khiến lục phủ ngũ tạng cũng ấm áp lên.
Trên đời này có người ăn nói ngọt ngào, cũng có người mạnh miệng mềm lòng.
Có người đạt được mục đích không từ thủ đoạn, cũng có người cả ngày chỉ lo ăn no, không có dụng tâm.
Có người tâm địa tàn nhẫn như Triệu Diệc Thời, lục thân không nhận, cũng có người đơn thuần nhiệt tình như Minh Đình, chỉ một lòng mong cho ngươi sống tốt.
Cho nên, ông trời đối với hắn rất công bằng.
Làm cho hắn mất một mạng, lại cho hắn một mạng.
Cho hắn gặp một Triệu thị, lại để cho hắn gặp lão tổ tông, nương và đại ca, đại tẩu.
Triệu Diệc Thời giết hắn, Minh Đình giúp hắn.
Hắn còn buồn gì nữa?
Còn gì không thông suốt nữa?
Lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói Yến Tam Hợp vang lên bên tai hắn.
"Nếu ta đoán không sai thì Tạ gia cũng chẳng sao đâu, dù sao Tạ Đạo Chi là vì bảo toàn hắn mà chết, không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật, hắn sẽ đối xử tử tế với Tạ gia." Yến Tam Hợp chỉ Tạ Tri Phi: "Hắn ở đây, cũng sẽ làm hỏng chuyện."
"Vậy còn do dự gì nữa?" Tạ Tri Phi đặt tay lên đầu Yến Tam Hợp, khẽ xoa: "Nghĩ cách rời khỏi kinh thành, tìm một nơi hắn mãi mãi không tìm thấy ẩn cư thôi."
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn.
Tạ Tri Phi hất cằm nhìn Bùi Tiếu: "Hắn vừa đến đây, ta tự nhiên thấy cái gì cũng được."
Bùi Tiếu theo bản năng hỏi: "Ta quan trọng như vậy sao?"
"Có!"
"Có!"
"Có!"
Bùi Tiếu nhìn ba gương mặt trước mặt, đột nhiên nghĩ đến Chu Viễn Mặc giúp bọn họ tính ba quẻ đều là quẻ đại hung.
"Thôi thôi thôi!"
Vẫn là Lý đại hiệp nói đúng, tâm ở nơi nào, người nên ở nơi đó.
Về phần phụ mẫu...
Nếu như mình rời đi, có thể khiến Bùi gia an toàn, ngày sau phụ mẫu biết chân tướng, hẳn sẽ khen hắn hiếu thuận thôi.
Vấn đề bây giờ là, làm sao để lặng lẽ rời khỏi kinh thành?
Bùi Tiếu nhíu mày: "Chỗ nào hắn không tìm được?"
Câu hỏi này, khiến ba người bên cạnh đều im lặng.
Vẫn là câu châm ngôn kia, khắp thiên hạ đều là đất của vua, khắp nơi đều là thần của vua, có thể chạy trốn đến đâu.
"Nhìn xem, đều bị ta hỏi nghẹn họng rồi chứ gì."
Bùi Tiếu: "Ta có một ý, tìm Chu Viễn Mặc tính toán phương vị, phương vị nào an toàn, chúng ta đi hướng đó."
Tạ Tri Phi gật đầu: "Chu Viễn Mặc có bản lĩnh đó, hơn nữa có thể tính toán chuẩn."
Yến Tam Hợp: "Ta cũng có một chủ ý, nhà Hàn Hú mở tiêu cục, các châu các phủ đều có trạm dịch của Hàn gia, hay là kéo Hàn gia vào, chúng ta xem có thể dùng tới hay không."
Tạ Tri Phi lại gật đầu: "Đường dây này rất có giá trị lợi dụng, nhưng phải chuẩn bị thật tốt."
Lý Bất Ngôn: "Ta cảm thấy Tuệ Như sư thái cũng có thể lợi dụng, ai sẽ làm khó một lão ni chứ?"
Tạ Tri Phi không gật đầu, nhìn về phía Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp thản nhiên cười: " Ba người thợ da thối, còn hơn một người Gia Cát Lượng, tâm ma khó khăn nhất chúng ta đều giải rồi, thành Tứ Cửu không vây được chúng ta, Triệu Diệc Thời cũng không vây được chúng ta."
* Trung Quốc có một câu tục ngữ: "Ba người thợ da thối, còn hơn một người Gia Cát Lượng", có nghĩa là: Ba người tài năng tầm thường, nếu có thể đồng tâm hiệp lực tiếp thu ý kiến quần chúng, cũng có thể đưa ra kế sách chu đáo hơn Gia Cát Lượng. Những lời này coi Gia Cát Lượng là cần câu trí thức, có thể thấy được địa vị cao thượng của Gia Cát Lượng trong cảm nhận của người Trung Quốc.
Tạ Tri Phi: "Một bước cũng không thể đi sai.
Bùi Tiếu: "Phải thật thật giả giả, khiến người ta không lường được."
Lý Bất Ngôn: "Muốn thương lượng thấu đáo từng chi tiết, còn phải lên kế hoạch."
"Chủ yếu nhất là phải..." Yến Tam Hợp khẽ phun ra bốn chữ: "Đồng tâm hiệp lực."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương