Quỷ Hôn
Chương 107:
"Không sao cả chứ!" Tôi thuận miệng hỏi một câu, sau đó nhìn lái xe, mạng của anh ta coi như cũng lớn, bị quỷ ám mà chỉ hôn mê bất tỉnh chứ không ảnh hưởng đến tính mạng.Tôi nhìn Trần Tú Tài mặc một thân đồ đen như mực đứng bên cạnh, hành động như thể “nhà ngoại cảm”: "Ồ, anh không đi dạy học ở trường, chạy đến đây là cái gì?""Nói nhảm, nghề của tôi là bắt quỷ, làm giáo viên chỉ là nghề phụ! Ở đâu có quỷ ở đó có tôi, có gì quái lạ đâu cơ chứ! Hơn nữa làm giáo viên vừa nghèo vừa chán, không có gì vui cả."Chậc! Tôi thầm khinh thường mắng trong lòng, quỷ còn không tin anh thì làm sao tôi tin anh được.Tôi sải bước tiên lến, kéo áo anh ta không chút do dự, trách cứ anh ta: "Tôi mặc kệ anh làm gì, nhưng tốt nhất là anh đừng có theo dõi tôi! Tôi không phải con nít ba tuổi, anh không lừa được tôi đâu! Tôi từ thành phố nay sang thành phố khác đi học, anh cho rằng chúng ta có thể gặp nhau một cách trùng hợp như vậy sao? Trên đời này có rất nhiều ma quỷ bị địa phủ trục xuất, anh cho rằng tôi sẽ tin những lời quỷ quái đó sao?"Trần Tú Tài bị tôi nói vậy liền sửng sốt, bộ dạng của anh ta xem ra rất vô tội."Việc gì phải tỏ vẻ như vậy, anh cho rằng anh giả bộ vô tội thì tôi sẽ tin sao? Tôi nói cho anh biết, mặc kệ anh là Trần Tú Tài hay là Trần Dương đi chăng nữa thì tóm lại ai lừa bà đây thì đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì, bà đây chỉ là mặc xác anh mà thôi, anh hiểu chưa?" Tôi rống lên với Trần Tú Tài nhưng cũng lập tức chuyển sang giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Nhưng vừa rồi anh đã cứu chúng tôi, về chuyện này tôi vẫn phải nói một tiếng cảm ơn anh, làm người thì vẫn vẫn phải nói nguyên tắc, không được đi theo tôi.""Đợi đã, cô gái ngốc, tôi thấy những lời cô nói không thích hợp, tôi lừa cô khi nào? Cô hãy nói rõ ràng cho tôi biết đi!"Tên này nhất định là đã đạt tới cảnh giới nhất định của việc giả ngu rồi, tôi hừ một tiếng, nếu đã không biết xẩu hổ mà hỏi như vậy thì tôi cũng không cần giấu giếm dùm cho nữa. "Tôi hỏi anh, ngày đó ở trên cầu Phong Lâm, tại sao anh lại che giấu hơi thở của tôi, không cho Quỷ Vương Dạ Quân tìm được tôi, anh như vậy là có ý gì?”Trần Tú Tài vừa nghe xong liền cười ha ha hai tiếng nói: "Tôi che giấu hơi thở của cô, tại sao cô lại nói thành tôi lừa gạt cô chứ? Tôi chỉ cảm thấy cái tên kia thật sự muốn nhắm vào tôi, cứ gặp mặt là vô duyên vô cớ cãi nhau, rất phiền phức. Tôi nghĩ nếu tôi đã đến chỗ cô trước anh ta một bước cho nên tôi mới làm như vậy để tránh phiền toái!"Đây cũng được xem là một lý do tốt, tôi lại tiếp tục hỏi anh ta: "Được, tôi coi như lần đó là thật đi. Giấc mơ của Ân Minh lại là sao nữa đây? Làm “nhà ngoại cảm”, quả thật là anh có bắt được vài con quỷ, nhưng tuyệt đối chưa tới mức làm đối thủ của tên chết tiệt, nhưng tôi lại tận mắt nhìn hai người so chiêu với nhau, đấu phép như vậy mà anh vẫn có thể sống, tôi mới đúng thật là gặp quỷ rồi, cho nên về căn bản thì anh là Trần Dương, chứ không phải là Trần Tú Tài gì hết."Trần Tú Tài lại than thở. "Cô gái ngốc không ngốc chút nào, không ngờ chỉ đi theo lão già Quỷ Vương kia có mấy ngày mà chỉ số thông minh đã dần tăng lên rồi! Cô đã hỏi thì tôi không ngại nói cho cô biết, tôi quả thật tên là Trần Tú Tài, chẳng qua bên trong tôi còn có một người đang nương trú, tôi đã nghĩ rất nhiều cách để đuổi gã ta ra nhưng tôi đấu không lại gã, cho nên thỉnh thoảng cô sẽ đột nhiên nhìn thấy một cái tôi khác. Tôi không muốn cho người khác biết chuyện này, cho nên không nói cho cô. Là con người chung quy cũng có những bí mật không muốn chia sẻ cùng ngươi ta, tôi nghĩ cô chắc cũng hiểu chuyện này!"Nói đến bí mật thì tôi thật sự không biết nói gì để phản bác, lần này anh ta thừa nhận một cách thẳng thắn vô tư nhưng tôi cảm thấy anh ta nhất định còn chuyện chưa nói. “Người, người phụ nữ kia.”"Người phụ nữ kia!"Tôi nghe thấy giọng nói của Quỷ Vương Dạ Quân liền lập tức ngậm miệng lại, sợ đến mức hai tay buông lơi, vội lui về sau hai bước, rồi hét với anh: "Không cần phải lớn tiếng như vậy, tôi nghe thấy mà, làm gì vậy?"Quỷ Vương Dạ Quân giận dữ hét: "Em hỏi làm gì?"Á! Tôi đột nhiên cảm thấy trán anh ta bốc lên khói đen: "Được rồi, xa một chút, xa một chút, khoảng cách này OK rồi! Đừng có tự dưng hung dữ với ta, con tim nhỏ bé này không chịu nổi đâu."Tôi chỉ chăm chăm nói chuyện với hai tên oan gia này nên quên để ý tới Chương Tử Quyết cùng Vũ Huyên, liếc nhìn bọn họ thì phát hiện bọn họ sớm kinh ngạc đến ngây người rồi, hai mắt dại ra, thần sắc đờ đẫn. Không hiểu từ đâu chui ra một tên Trần Tú Tài đã rất khó giải thích rồi, bây giờ lại lòi ra thêm một tên ăn mặc không giống người hiện đại, không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương