Quỷ Hôn

Chương 483: Náo Loạn Một Trận



CHƯƠNG 483: NÁO LOẠN MỘT TRẬN

Đầu óc hỗn loạn tê dại, từng đả kích đánh thẳng tới. Tôi có chút hỗn loạn, đây không phải lần đầu tiên tôi bị kinh mạch đả kích. Tôi cảm thấy tôi có thể trải qua, nhất định có thể.

Thù hận không cần phải suy nghĩ, tôi từng trải qua một lần như vậy, rất rõ ràng thù hận sẽ đem mình ép đến đường cùng. Sư phụ sợ tôi báo thù, mới trăm phương ngàn kế ẩn dấu thân phận của tôi, xóa trí nhớ của tôi. Anh ta sợ tôi không thể quên được thù hận trong lòng. Cuối cùng đi đến không còn lối thoát. Mà anh ta cũng bởi vậy mới mất mạng của mình, tôi không thể phụ lòng tốt của anh ta.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời nói: “Quá khứ đều đã qua, báo thù có gì tốt? Tôi chỉ muốn biết, lúc trước Mạt Nham và Phương Thiên Hoa có nhập vào Tạ Linh Côn hay không? Vì sao muốn lừa dối tôi, còn để tôi giết Mạt Nham? Tôi không tin, không nên nói với tôi cái gì mà phán đoán sai lầm, tôi không tin.”

Điểm ấy, tôi đã cùng Tạ Linh Côn kiểm chứng qua. Hai người kia chưa hề nhập vào anh ta, cho nên tôi tương đối hiếu kỳ chính là Thiên Đế có mưu đồ khác thật hay không?

Thiên Đế đón được một mảnh lá phong nói: “Tôi là Thiên Đế, không có khả năng phạm sai lầm. Trong mắt người xung quanh, tôi là hoàn mỹ không khuyết điểm. Nếu phạm sai lầm, phải nghĩ biện pháp đền bù, không từ thủ đoạn đi đền bù. Cuối cùng, đơn giản là mắc thêm lỗi lầm nữa thôi.”

“Cô sẽ không hiểu được đứng tại ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, đau khổ, nhìn như nở mày nở mặt. Thật ra chỉ là bị từng đôi mắt nhìn chằm chằm mà sống. Rất nhiều người thấy nghe lời răm rắp, thật ra nơi khác chỉ hận không thể đem cô kéo xuống đài, nhìn cô ngã đau bao nhiêu. Mọi người ngưỡng mộ, pháp lực vô hạn, có thể trường sinh bất lão, nhưng trên thực tế thần và người có gì khác nhau. Người có tham niệm, tạp niệm, thần cũng không thiếu. Tôi đứng ở chỗ cao, giẫm lên bảy tần mây, nhưng trên thực tế tôi giẫm lên ngàn vạn bộ xương, tay của tôi dính đầy máu tanh, vì chính mình cũng vì muôn dân trăm họ.

Kết quả, anh ta cũng không trả lời vấn đề tôi đưa ra. Tại sao phải lừa dối tôi đem Mạt Nham và Phương Thiên Hoa là kẻ thù. Nhưng nghe anh ta nói lời kia, dường như tôi hiểu. Anh ta sai, cho nên Mạt Nham và Phương Thiên Hoa phải chết, chỉ có như vậy mới có thể che giấu lỗi sai của anh ta. Bọn họ cũng không muốn Thiên Đế nói nhập vào Tạ Linh Côn như vậy, mà là bọn họ không thể chết không lý do.

Thiên Đế một mực dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với tôi. Anh ta cũng không dùng thân phận Thiên Đế này cùng tôi trò chuyện, mà là lấy thân phận một người bình thường, nói với tôi những lời kia.

Thiên hạ to lớn nào có người tốt người xấu, đều là do áp bức mà ra.

“Bản tôn sẽ không giam cô cả đời. Cô ở đây chờ một chút là được.”

Đây là câu cuối cùng trước khi đi Thiên Đế nói, để tôi phỏng đoán một hồi lâu.

Dù anh ta nói, tôi từ sinh ra đã gả cho anh ta. Nhưng chỉ vì tôi là Hỏa Phượng nên không thể gả cho anh ta. Cho nên đoạn hôn nhân này cứ như vậy không giải quyết được gì. Sau này bởi vì trời xui đất khiến, tôi gả cho Quỷ Vương quân, thành em dâu của anh ta.

Lấy địa vị của anh ta hoàn toàn không cần thiết đối tốt với tôi như vậy. Coi như anh ta giết tôi, cũng là chuyện tốt, lại chuyện không quá bình thường. Cho dù không giết tôi, giam giữ tôi một đời cũng chuyện đương nhiên. Tôii không có nửa lời oán giận, có thể nói muốn thả tôi ra ngoài, cái này tôi liền không rõ, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, làm sao có thể làm được.

Tôi bị giam ở bên trong Phù Đồ Tháp, không khác phế nhâ. Tay chân tôi bị trói bằng xích sắt nhất định pháp lực phong ấn. Tôi không có cách nào ngưng tụ nguyên khí, hiện tại tôi còn không bằng một người phàm.

Bàn chân ngồi dưới đất, nghe âm thanh lá phong rơi xuống. Thời gian trôi qua một chút, nơi này ngay cả người nói chuyệncũng không có. Tôi dần dần lâm vào mê man, chuyện quá khứ không muốn lôi ra, càng không muốn so đo đúng sai, tôi đã quyết định đem tất cả vùi lấp.

“Nương tử.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn đột nhiên xuất hiện Diệm Thiên Ngạo, sợ nói không ra lời.

“Anh, sao anh lại tới đây? Đi nhanh đi. Anh tới đây sẽ bị Thiên Đế phát hiện. Nghe lời, mau quay về. Còn nữa, chuyện Hoàng tộc không muốn truy cứu nữa, tôi đã biết là chuyện gì xảy ra. Chuyện quá khứ để nó qua đi, bây giờ tôi chỉ nghĩ tới hiện tại. Anh đừng bận tâm đến tôi, chăm sóc cho mình thật tốt, chăm sóc Thiên Hựu, biết không? Không cần bận tâm đến tôi.”

Diệm Thiên Ngạo đứng trước mặt tôi, anh lẳng lặng nhìn tôi nói: “Em nói mặc kệ liền có thể mặc kệ sao? Đồ ngốc, vì em, mặc kệ đúng sai, tôi đều sẽ thử, em chờ tôi.”

Lúc anh nói lời này, tôi hoảng sợ: “Anh đừng làm loạn, lão già chết tiệt, anh muốn làm gì? Thiên Đế không muốn giết tôi, anh ta chỉ giam tôi ở đây. Nếu tôi là Tinh Vân, những thứ này tôi phải chịu, anh đừng làm loạn biết không?”

Diệm Thiên Ngạo cố chấp lắc đầu: “Em không sai. Tất cả mọi chuyện không nên để mình em gánh chịu. Tôi đã chịu đủ sự tự phụ của anh ta rồi, chịu đủ anh ta bộ dạng nói vì muôn dân trăm họ. Anh ta đã không phải là anh ta lúc đầu. Nếu tôi trở thành người xấu trong mắt anh ta, có thể để cho anh ta tỉnh ngộ. Tôi liền đóng chọn vai kẻ ác này, tôi sẽ không để cho em phải chịu oan ức.”

Anh chính là loại này người nói được thì làm được. Tôi thật sự sợ anh xảy ra chuyện.

“Lão đầu, đừng như vậy. Anh bình tĩnh một chút, quay về đi, đừng làm chuyện điên rồ. Các anh là anh em, anh ta làm tất cả cũng là vìbất đắc dĩ, lấy lập trường của anh ta có rất nhiều bất đắc dĩ, anh hẳn là phải hiểu rõ hơn tôi mới đúng. Tôi không muốn nhìn thấy anh em các anh bất hoà, cũng không hi vọng vì tôi mà để thế giới trở nên bất an. Ngẫm lại đám người trên thế gian sống, một khi phát sinh đại chiến, cuộc sống bình yên của bọn họ sẽ phá đánh vỡ. Bọn họ sẽ trở thành đao phủ, cục diện sẽ trở nên như thế nào? Anh nghe lời được không? Đừng làm loạn, nghĩ tới Thiên Hựu, con của chúng ta.”

Diệm Thiên Ngạo ôm tôi vào trong ngực, xiềng xích trên người tôi phát ra tiếng leng keng, anh nói thì thầm bên tai tôi: “Thiên Hựu và tôi có ý nghĩ giống nhau. Không có em, chúng tôi cũng không có nhà, chúng tôi đều không muốn mất đi em.”

Mặc kệ anh nói thế nào, tôi vẫn không đồng ý để anh làm loạn: “Đừng nói như vậy. Thiên Ngạo, tôi cầu anh, không có phần thắng, không nên làm. Quỷ giới vừa mới trải qua sinh tử đại kiếp, nguyên khí vẫn chưa phục hồi như cũ, chịu không được lần nữa rung chuyển. Chúng ta không phải đối thủ của Thiên Đế, anh lý trí chút được không? Anh ta tâm cơ thâm sâu, đối với anh ta, anh không có khả năng toàn vẹn trở về. Tôi không cần cái gì, chỉ cần anh và Thiên Hựu sống tốt, anh hiểu không?”

Diệm Thiên Ngạo cố chấp nói: “Em yên tâm, tôi có tính toán của tôi. Tôi sẽ không làm chuyện không chắc chắn. Nhanh nhất kết quả chỉ một mình tôi chết mà thôi. Tôi là đàn ông, nếu ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, còn đáng là đàn ông không? Việc này em không cần bận tâm, chờ tôi là được.”

Nói xong, Diệm Thiên Ngạo liền biến mất, tôi ngẩn người ở đó thật lâu không thể bình tĩnh.

Lão đầu đi không bao lâu, Yên Vũ Hề đến. Tôi không biết hôm nay là ngày gì, một người đi một người lại đến. Chỉ là tôi nhìn thấy anh ta như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: “Yên Vũ Hề, anh tới thật đúng lúc, nhanh lên giúp tôi một chút.”

Bây giờ , tôi không có biện pháp nào khác. Dù không chào đón anh ta, sẽ bị anh ta châm chọc, tôi cũng nhận, hiện tại chỉ có anh ta mới có thể giúp tôi.

Yên Vũ Hề nhìn xuống tôi hỏi: “Cô tìm bổn quân, cô muốn làm gì?”

“Giúp tôi ngăn cản Diệm Thiên Ngạo, ngăn cản anh ấy làm chuyện điên rồ.”

Tôi không hi vọng Diệm Thiên Ngạo vì tôi mà không có lối thoát, không đáng. Tôi không phải Chung Nhược Hi, không muốn anh ta dùng tính mạng để bảo vệ tôi. Mặc kệ anh có yêu tôi hay không, tôi yêu anh ta là được rồi.

Đời này không hối hận nhất chính là gặp được anh. Cho nên chỉ cần anh có thể sống tốt, tôi chết, cũng không quan trọng.

Yên Vũ Hề nheo mắt lại hỏi: “Cô cảm thấy hành vi của anh ta rất ngu xuẩn? Ân, quả thật có chút, nhưng mà, bổn quân dự định làm một chuyện ngu xuẩntương tự.”

“Cái gì?” Tôi mờ mịt nhìn chằm chằm anh ta hỏi: “Anh có ý gì?”

Yên Vũ Hề cười haha: “Diệm Thiên Ngạo muốn náo loạn một trận, mà tôi đây, cảm thấy thiên hạ này quá thái bình rồi. Nên làm ầm ĩ, làm ầm ĩ, nếukhông thì quá nhàm chán.”
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...