Quỷ Hôn
Chương 53: Dò Xét
CHƯƠNG 53: DÒ XÉTTình trạng cơ thể của Liêu Khả Hân đã rất kém, vì vậy tôi tin những lời Trần Tú Tài đã nói, Quỷ ảnh sẽ không quay trở lại tìm cô ta nữa, chỉ có điều bây giờ nó đã bị thương, chắc chắn nó sẽ đi tìm một kí chủ khác ngay lập tức, để hấp thu nhiều dương khí thuần khiết để chữa trị vết thương.Ông ba đã từng nói đùa rằng, muốn làm nghề của bọn họ không dao động, muốn lấy tiền của người khác, nếu không có công lực thâm hậu nhất định phải là cao nhân dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm, mà cả hai loại này Trần Tú Tài đều nắm giữ, cho nên anh ta rất ngạo mạn mới để mắt ở trên đầu, không coi ai ra gì.Lúc ở trên đường, Trần Tú Tài cho tôi mấy lá bùa quỷ, bảo tôi cứ cất kỹ trước, nói là sau này có thể sử dụng, sau đó cõng Liêu Khả Hân đi tới phòng y tế.Chỉ đưa cho tôi mấy lá bùa quỷ, không nói cho tôi biết cách sử dụng, thì biết dùng kiểu gì?Tôi bĩu môi, cất lá bùa quỷ, trở về lớp học.Buổi chiều tôi không nhìn thấy Liêu Khả Hân quay trở về lớp, cũng có thể cô ta vẫn còn nghỉ ngơi ở phòng y tế, cũng có thể đã trở về nhà, vấn đề này không thấy ai hỏi đến. Mỗi ngày đều sống trong việc học tập căng thẳng, tôi vốn cho rằng có thể dựa vào tiết thể dục để thư giãn một chút, kết quả bởi vì sắp thi đại học, ngay cả tiết thể dục cũng bị nhà trường chiếm dụng, nhìn thấy Trần Tú Tài bước vào lớp học đã làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu.Bây giờ chương trình học đã chú trọng việc ôn tập, tôi không muốn nghe anh ta nói dong dài, vì vậy tự mình lấy đề thi ra làm.Trên bục giảng, cử chỉ của Trần Tú Tài nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, làm cho người khác có cảm giác của tiên hiệp trong các tác phẩm cổ văn, tự nhiên nhưng đầy học thức, nội dung mà anh ta giảng rất dễ tiếp thu, không biết từ lúc nào đã đắm chìm vào trong đó.Sau khi phân tích bài văn xong, Trần Tú Tài chỉ ra những điểm quan trọng trong sách, sau đó cho chúng tôi làm một đề thi thử. Tôi có thế mạnh về những môn khoa học xã hội hơn là những môn khoa học tự nhiên, vì vậy mà khi làm đề cũng tính là suôn sẻ, nhưng có một người nào đó cứ đi tới đi lui bên cạnh tôi, ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, làm hại tôi không thể tập trung sự chú ý: “Thầy Trần, thầy có thể đừng đi qua đi lại trước mặt em được không?”“Bạn học Mạc Thất, lúc thi không chỉ có một thầy giám thị, chẳng lẽ em cũng đưa ra yêu cầu như vậy với bọn họ sao?” Trần Tú Tài dựa lên bàn của tôi, mỉm cười hỏi.Tôi không còn gì để nói, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta rồi tiếp tục làm đề thi. Đặt bút viết xoạt xoạt mấy nét, bước vào câu hỏi trắc nghiệm ABC, không biết bị mất dây thần kinh nào giật, tôi không thể suy nghĩ ra đáp án, cả người cứ khoanh bừa như vậy.Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Tú Tài, anh ta cũng đang nhìn tôi, tôi cười gượng hai tiếng, khẽ hát để che giấu sự chột dạ về việc khoanh bừa đáp án của mình, sau đó giả vờ như đang động não chọn một đáp án tiếp theo. Thực ra lúc đó, đầu óc của tôi sớm đã trống rỗng rồi, không còn biết điều gì nữa.Trần Tú Tài gõ lên bàn của tôi, ngón tay thon dài của anh ta chỉ vào đề bài của tôi rồi hỏi: “Em xác định là đáp án này sao? Tôi nghe các thầy khác nói em là một học sinh giỏi toàn diện cả về đạo đức lẫn trí tuệ, tại sao một câu hỏi về lịch sử đơn giản như vậy lại làm không ra?Có phải ba năm qua đã lừa dối giáo viên, em nên suy nghĩ cho thật kỹ đi.”Tôi hoảng loạn, nhìn chằm chằm vào đáp án C trên ngón tay của anh ta, lại nhìn câu hỏi và đáp án của tôi, tôi kích động đến mức muốn bổ đầu của mình, một câu hỏi đơn giản như vậy, vậy mà tôi lại chọn một tên gọi để làm đáp án, còn bị tên ngông cuồng tự đại này phát hiện ra nữa chứ, trời ơi!Trong bốn đáp án có ba đáp án chỉ thời gian và một đáp án chỉ tên gọi, tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn chọn C, lúc nãy có phải người này cố ý giúp tôi đúng không?Sau khi tan học, tôi đứng một khúc cua chỗ cầu thang để gặp Trần Tú Tài, anh ta ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, gọi tôi đi qua đó.Đại khái bởi vì sau mấy vụ việc đã xảy ra, anh ta đều xử lý dứt khoát mối quan hệ này, lần này anh ta bảo tôi đi qua đó, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, anh ta vẫn còn trẻ đã trở thành ‘nhà ngoại cảm’, còn lấy được chứng chỉ sư phạm, tôi cảm thấy thực ra anh ta vẫn là một người rất đáng tin.Trần Tú Tài đi vào ký túc xá nam, tôi vẫn đứng trước cửa do dự, ở trong này đều là con trai, một người con gái như tôi đi vào trong, không được thích hợp cho lắm!“Sao vậy? Còn ngơ ngác ra đó làm gì, mau bước vào đi.”Bị Trần Tú Tài hét như vậy, tôi chỉ có thể nhắm mắt đi vào.Đi theo anh ta lên đến tầng cao nhất của tòa nhà. Tôi phát hiện bên trái ký túc xá nam là tòa nhà giảng dạy, khoảng cách giữa hai tòa nhà rất gần nhau.Trần Tú Tài tìm một nơi nào đó nằm xuống, lấy ra một ống nhòm, sau khi điều chỉnh xong góc độ thì bắt đầu quan sát một cửa sổ thủy tinh ở tòa nhà đối diện.Tôi cũng tò mò rướn cổ lên nhìn, bên tòa nhà đối diện có một cửa sổ rất đặc biệt, mặt trời đã lặn rồi, ánh nắng cũng không còn mãnh liệt nữa, nhưng rèm cửa sổ lại bị kéo chặt, chỉ chừa lại một khe hở.Tôi nhớ đây là phòng nghỉ ngơi của giáo viên, bình thường không có ai ở trong đó, Trần Tú Tài dẫn tôi đến đây để làm gì, chẳng lẽ anh ta muốn nhìn trộm các giáo viên nữ đang tắm rửa sao?Nghĩ tới điều này, tôi càng chú ý vào cửa sổ tòa nhà đối diện, phát hiện trong rèm cửa sổ được kéo đó có bóng người đang lắc lư, nhưng tôi lại không nhìn thấy rõ.“Này, đưa cho tôi xem.” Tôi cướp lấy ống nhòm từ trong tay Trần Tú Tài, nhắm vào trong cửa sổ phòng đó, sau khi điều chỉnh khoảng cách gần hơn, cả khuôn mặt đến tai của tôi đều đỏ ửng: “Trả cho anh này!”Trần Tú Tài cười gian hai tiếng rồi hỏi: “Không nhìn nữa sao? Rất thú vị đó, tiếp tục đi, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.”“Anh muốn ăn đòn đúng không?”Tôi xấu hổ hét với anh ta! Nghĩ tới cảnh tượng nam nữ ở dưới cửa sổ, khuôn mặt tôi lại đỏ bừng.Trong căn phòng đó, hiệu trưởng đang cùng Lý Mẫn, hai người đang ngồi trên ghế dựa, Lý Mẫn đang dang rộng cơ thể trần truồng của mình ra, dáng vẻ như người mất hồn, tôi không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả được.“Này, anh vẫn còn nhìn!” Tôi phát hiện Trần Tú Tài vẫn cầm ống nhòm nhìn say sưa, tôi huých tay anh ta. Đột nhiên tôi nhớ tới điều gì đó, liền bò đến bên cạnh anh ta hỏi: “Anh nói xem có phải Quỷ ảnh kia đã tới tìm cô Lý rồi không?”Trần Tú Tài vẫn không có ý định bỏ ống nhòm xuống, anh ta vừa xem vừa nói: “Xem ra cô cũng không ngốc như tôi nghĩ! Tôi đã nói với cô rồi, phụ nữ càng phóng túng càng dễ bị nhắm trúng! Tôi nói cô đó, nếu cô có thể thông minh giống tôi, thì cô cũng không bị người khác coi thường, lợi dụng.”Tôi không còn lời gì để nói, cái tên này tại sao cứ nói điều gì cũng có thể kéo lên đầu tôi vậy, tôi thật sự nghi ngờ có phải kiếp trước tôi đã mắc nợ anh ta: “Tại sao làm chuyện gì anh cũng kéo lên đầu tôi vậy, bị lợi dụng cái gì?”“Muốn biết sao, tôi chính là không nói cho cô biết đấy, để cô tức chết.”Thôi, không nói thì thôi, tôi cũng không muốn biết! Nói tôi bị sử dụng như súng, người sai bảo tôi nhiều nhất không phải chính là tên ngông cuồng tự đại này sao!Đợi một lúc lâu, Trần Tú Tài mới đặt ống nhòm xuống đi xuống lầu, tôi đoán là có thể phía đối diện đã làm xong việc rồi, anh ta không còn gì để xem nữa: “Bây giờ đi đâu?”Trần Tú Tài nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu rồi nói: “Về nhà, không trở về nhà thì làm gì?”Vậy là xong rồi?Tôi tròn mắt nhìn chằm chằm anh ta, không phải tới bắt quỷ sao? Chẳng lẽ leo lên tầng cao nhất, chỉ để xem hiệu trưởng XXOO? Tôi thật sự không hiểu người này đang nghĩ gì nữa!Rời khỏi ký túc xá nam, tôi trực tiếp trở về nhà, vừa đẩy cửa đã phát hiện ra mẹ tôi đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt bà âm trầm: “Đáng lý ra nửa tiếng trước con đã về nhà rồi, tại sao bây giờ con mới về?”Bình thường, tôi sẽ về nhà sau khi tan học, không bao giờ ở bên ngoài lêu lổng. Vì vậy mẹ tôi đã biết được khoảng thời gian kên xuống lớp của tôi, chỉ cần về nhà hơi trễ một chút, mẹ tôi sẽ giống như gặp phải đại địch, đứng ngồi không yên, chỉ sợ tôi sẽ xảy ra chuyện. Nhất là bây giờ, khi xảy ra những chuyện kia, bà ấy càng giống như muốn nhìn chằm chằm tôi mọi lúc mọi nơi.“Con làm bài tập ở trường, cho nên về trễ một chút!”“Làm bài tập môn gì? Làm bài với ai, có thầy cô nào có thể chứng minh không? Con đưa điện thoại cho mẹ!”Tôi nhíu mày, một là tôi không muốn gọi điện thoại cho Trần Tú Tài, hai là mẹ tôi không tin tưởng tôi như vậy làm cho tôi rất khó chịu, tôi đã 18 tuổi rồi, không phải là đứa bé 8 tuổi nữa, tôi biết những gì nên làm, những gì không nên làm. Cho dù tôi có gọi điện, để mẹ tôi gọi qua như vậy, tôi sẽ rất mất mặt! “Mẹ, không phải con chỉ về nhà muộn hơn nửa tiếng thôi sao, mẹ không cần khẩn trương như vậy! Ngoại trừ trường học, con còn có thể đi đâu được chứ?”Mắt mẹ tôi đột nhiên đỏ lên: “Mẹ chỉ hỏi đã xảy ra chuyện gì thôi? Bây giờ con cũng bắt đầu chê mẹ phiền rồi có đúng không? Mẹ hỏi như vậy không phải cũng vì lo lắng cho con sao, ngộ nhỡ con xảy ra chuyện gì, mẹ…”Mẹ tôi khóc không thành tiếng, nhìn dáng vẻ của bà ấy như vậy, tôi cắn chặt môi! Bà ấy lo lắng, sợ tôi sẽ gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, điều này đã trở thành căn bệnh, không có cách nào có thể loại bỏ trong lòng bà ấy.Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương